EDIT + BETA: FANG QING
Ai cũng có sinh nhật, ngày bạn có mặt trên cõi đời này, được gọi là sinh nhật, nó giống như kí hiệu vậy, năm này nối năm kia, đánh dấu từng cột mốc của đời người.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ của Ngô Chí, cậu thiết nghĩ, mình hẳn còn qua thêm được một cái năm nữa, song năm thì khó mà tưởng tượng được. Dù hiện tại được ăn uống đầy đủ, Ngô Chí vẫn chắc cú một điều, bản thân tuyệt đối không thể sống đến tuổi____mà nếu sống được đi nữa, thì cậu của lúc đó sẽ già nua lọm khọm đến nhường nào: Tóc mai bạc trắng, răng cũng rụng, da chỗ xệ chỗ nhăn, dày như vỏ cây, ai lại chịu đựng nổi một bộ xương khô cứ mãi giành giật sự sống chứ.
Người bốn mươi tuổi, nên làm gì trong ngày sinh nhật của mình nhỉ? Ngô Trí không biết, cậu liếc sang đôi mắt lập lòe chớp đỏ kia, mới sáng ra đã hành cậu mất nửa cái mạng, đã thế, sau khi ăn uống no say xong còn thỏa mãn chêm vô một câu:
Ngô Chí, chúng ta ra ngoài hẹn hò.
Diệp Thanh Linh hiếm khi sử dụng trợ từ ngữ khí, nên nghe vào tai cứ có cảm giác ra lệnh. Ở cạnh nhau lâu, Ngô Chí sớm đã quen với giọng điệu lành lạnh hững hờ ấy, song lần này bị shock thiệt sự, gì cơ, hẹn hò á?…nghe xa xôi quá xá. Ngô Chí hốt hoảng nghĩ, cuối tuần dắt bạn gái đi coi phim, dạo phố, hình như là chuyện của thế kỹ trước rồi. Bây giờ là mạt thế, còn cậu là Ngô Chí được Diệp Thanh Linh nuôi nhốt.
Diệp Thanh Linh thuộc phái hành động, y đóng gói bạn Ngô Chí đang ngơ ngác lại, nhét vào túi mang đi.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, đặc biệt đến độ sau này cứ hễ nhớ đến nó, vẻ mặt Ngô Chí lại rất ư là phức tạp.
Họ đến sân chơi trùng tên với thành phố Diệp Chi, mỗi sân chơi đều sở hữu một linh vật riêng biệt, mà linh vật của Diệp Chi chính là Chi Chi và Diệp Diệp____một cặp búp bê rất đáng yêu, con màu hồng là Diệp Diệp, con màu xanh là Chi Chi. Ngô Chí từng đến đây vài lần, thường trông thấy nhân viên công tác mặc bộ đồ bự chà bá, cosplay Diệp Diệp và Chi Chi chạy lăn xăng dụ dỗ tụi nhóc con.
Ngô Chí trợn mắt, cậu ngơ ngác nhìn khu kiểm phiếu lộng lẫy tươi đẹp của công viên Diệp Chi, nơi đó có một nhóc Chi Chi đang đứng. Diệp Thanh Linh lấy từ túi ra hai tấm vé, sau đó dắt Ngô Chí tiến vào sân chơi. Cậu cứ ngoái lại nhìn nhóc Chi Chi ngoài cửa mãi, lắp bắp hỏi:
“Diệp, Diệp Thanh Linh, nhóc Chi Chi ngoài cửa kia…”
Diệp Thanh Linh chẳng nói chẳng rằng, chỉ cẩn thận dắt tay Ngô Chí. Ngô Chí bị y kéo đi, tròn xoe đôi mắt, dõi theo những nhóc Chi Chi Diệp Diệp có mặt khắp trên đường, trong cửa hàng, bên các hạng mục trò chơi, có đứa thì đi tuần, có đứa đang quét dọn, có đứa đứng bán kem, có đứa phát bong bóng….ngay cả phòng thiết bị, cũng do những tên nhóc hoặc hồng hoặc xanh đứng khởi động. Tụi nó làm rất quen tay, cứ như đương làm công việc thường ngày vậy, Ngô Chí thậm chí còn xuất hiện lỗi giác, nơi này vẫn là thế giới cũ, còn bọn họ thì đang bao trọn sân chơi, những nhóc Chi Chi Diệp Diệp này đều đang phục vụ cho họ.
Sân chơi trống trãi cũng nhờ mấy bóng dáng hồng hồng xanh xanh nọ mà sôi nổi hơn nhiều, song người chơi chỉ có Ngô Chí và Diệp Thanh Linh, họ chẳng cần xếp hàng, khỏi phải chờ đợi, muốn chơi gì thì chơi, chơi mãi một trò đến chán chê cũng chẳng ai nói gì, những nhóc Diệp Diệp và Chi Chi hiện diện khắp mọi mặt trận, lẳng lặng làm công việc của mình, Ngô Chí không nhiều lời, toàn tâm toàn ý, như thế muốn quên hết tất thảy mọi chuyện, dồn sức vui chơi.
Trong lúc nghỉ ngơi, Diệp Thanh Linh chạy đi mua đồ nướng, Ngô Chí ngồi trên ghế vươn vai, bùi ngùi một chập, cậu già thật rồi.
“Xoạt xoạt___” Ngô Chí quay sang, xa xa có một nhóc Diệp Diệp đang lấy dụng cụ ra khỏi thùng rác.
Ngô Chí ngẩn ra một đỗi, cuối cùng vẫn bước qua. Nhóc Diệp Diệp nhấc một cái chổi, quét đi quét lại vài chỗ cạnh thùng rác. Ngô Chi đứng sát bên, lặng lẽ nhòm động tác máy móc và phần đất đã được quét sạch đến quái lạ kia, trông nhóc Diệp Diệp như đã biến thành một thứ máy móc được lập trình để lặp đi lặp lại động tác quét dọn vậy.
“A lô…”
Diệp Diệp vẫn “bận rộn” dọn dẹp, ném cho Ngô Chí một quả bơ. Ngô Chí bước tới bước, sau đó cậu liền nghe thấy, trong âm thanh quét dọn loạt xoạt, còn phát ra một vài tiếng động như thịt thối rơi xuống đất.
bẹp, bẹp, bẹp.
Ngô Chí khựng lại hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ xoay người bước đi.
Trò cuối cùng là đu quay cao chọc trời, bấy giờ màn đêm đã ập xuống, vòng đu quay lấp lánh phát sáng trông rất dễ thương. Ngô Chí tựa đầu vào cửa thủy tinh nhìn xuống, chế nhạo Diệp Thanh Linh một câu: “Em tưởng chỉ có con nít mới thích cái trò này.”
Diệp Thanh Linh đáp.
“Anh vẫn luôn muốn làm tình cùng em ở đây.”
Trước không bàn tới bản mặt băng thanh ngọc khiết của người nào đó khi nói mấy lời này, Ngô Chí vừa nhớ lại thảm trạng lúc sáng, bùng nổ luôn.
“Anh mẹ nó để em thông một lần coi thử?!”
Ngô Chí gào xong mới hận không thể tát cho mình bạt tai, bới lông tìm vết làm gì cơ chứ. Có phải chưa thử bao giờ đâu, Diệp Thanh Linh lúc nào cũng chiều chuộng Ngô Chí, kể cả việc nằm trên nằm dưới cũng không ngoại lệ. Ngô Chí từng thử nằm trên, khoảnh khắc ấy….thảm như thế nào nhỉ? Má nó Diệp Thanh Linh không phải người, còn Ngô Chí cậu vẫn là người mà, nằm trên sướng thật đấy, nhưng mà lượng vận động quá lớn, nhục nhất là Ngô Chí đã đẩy hông đến nỗi mở mắt không lên, song thằng nhóc của Diệp Thanh Linh vẫn hứng trí bừng bừng, y nói với cậu một câu “Em nghỉ ngơi đi, để anh.” rồi quyết định luôn ai trên ai dưới, Ngô Chí đành vô dụng để người ta…hết đâm lại rút. Từ hôm đó trở đi, Ngô Chí cũng chẳng nhắc lại chuyện phản công nữa.
“Em, em cảm thấy mấy chuyện đó, vậy nên kiềm chế một chút, kiềm chế mới tốt…” Ngô Chí cười khô khan, thấy Diệp Thanh Linh trông như đang hạ mắt quan sát: “Ông đây cũng chẳng trẻ trung gì…”
Lời vừa dứt, hai người đều khựng lại, sự im lặng bao trùm cả không gian nhỏ bé.
Phải rồi, Ngô Chí không còn trẻ nữa. Bốn mươi năm trôi qua, cậu vẫn sống được năm nữa, nhưng bốn mươi năm tiếp theo sẽ như nào? Rồi vô số cái năm nữa lại ra sao? Diệp Thanh Linh vẫn sống, Ngô Chí hóa cát bụi. Diệp Thanh Linh chăm Ngô Chí tốt lắm, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là bảo dưỡng, Ngô Chí biết, Diệp Thanh Linh đã điên cuồng tìm kiếm mọi cách giải quyết: Thân thể yếu ớt của Ngô Chí sẽ không chống chịu được virus, ép thuộc cảm nhiễm chỉ khiến cậu biến thành xác sống vô tri, Diệp Thanh Linh chỉ đành tìm cách khác, y đọc đủ loại sách y học, lật lại vô số truyền thuyết, thậm chí còn bất chấp nguy hiểm chạy ra ngoài hợp tác với tổ chức y bác sĩ. Bấy giờ ngành y rất phát triển, nhưng Diệp Thanh Linh không phải thần, nhân loại vĩnh viễn không phá bỏ được quy tắc, nên Diệp Thanh Linh chỉ có thể cố gắng đẩy cái chết thuộc về Ngô Chí ra xa một chút.
Ngô Chí tựa đầu lên cửa, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, chỉ mình cậu biết, cậu đang ngắm bóng hình đơn bạc phản chiếu trên kính: Diệp Thanh Linh ngồi tại nơi ấy, đôi môi tái nhợt thẳng tắp một đường. Tim Ngô Chí nhói lên, nhưng chỉ đành im lặng. Không gian nhỏ bé lặng ngắt như tờ, vì quá tĩnh mịch, nên tiếng nhạc nơi xa truyến đến thật rõ ràng.
“…Close my eyes and feel your mind, time has passed, I walk like a shadow…”
Nhịp điệu đằm thắm. Ngô Chí áp mặt vào kính, muốn nghe rõ hơn.
“…I wish we could stay as one,
I wish we could stay forever as one.”
Ngô Chí ngoái đầu, Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng ngâm nga câu cuối cùng, chất giọng xen giữa người lớn và thiếu niên rất dễ nghe, làm say lòng người quá đỗi. Tiếng hát phá tan sự yên lặng, không khí lại náo nhiệt như cũ.
“Ngô Chí, sinh nhật vui vẻ.” Diệp Thanh Linh nhìn Ngô Chí, đôi mắt trong suốt như trân châu, sạch sẽ đến nỗi không thấy được thứ gì khác: “Có thể ước rồi.”
“…Có phải là con nít nữa đâu, ước ước cái lông.” Ngô Chí tránh né đôi mắt nghiêm túc quá độ của Diệp Thanh Linh: “Trước giờ có thấy anh ước gì đâu, tự nhiên lại kêu ông đây ước làm gì!”
“Anh không cần ước.” Diệp Thanh Linh dịu dàng bảo: “Vì mong ước của anh đã thành hiện thực rồi.”
Ngô Chí cắn răng. Diệp Thanh Linh, đủ rồi, quá đủ rồi! Anh muốn em đau lòng đến mức nào nữa, anh muốn ép Ngô Chí tới nước nào nữa?
“…ước xong rồi.”
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng câu môi, cười.
“Anh muốn nghe không?” như bị nụ cười ấy kích thích, Ngô Chí chợt quay sang, khiêu khích liếc người nọ: “Mong ước của em ấy!”
“Không, nói ra sẽ mất linh.”
“…Anh dỗ con nít đấy à!”
Ngô Chí nhổm dậy như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhào vào lòng Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh ngẩng đầu, lom lom nhìn Ngô Chí đương ngồi trên người y, ánh mắt tham lam đến độ làm người nọ mất tự nhiên, song cậu vẫn ngang bướng trừng y.
“…Anh mà động đậy là ông đây bắn anh đấy…”
Tiếng cậu nhỏ như muỗi kêu, song Diệp Thanh Linh lại nghe rất rõ, bất kể người nọ làm gì nói gì, y đều cẩn thận cất giữ. Diệp Thanh Linh biết Ngô Chí muốn làm gì, vì y là người hiểu em ấy nhất trên đời này, Diệp Thanh Linh khá tự hào vì điều đó, Ngô Chí luôn hành động theo cách y thích nhất, khiến y luôn cuốn theo cậu.
Ngô Chí cúi đầu chạm vào môi Diệp Thanh Linh, đưa tay cởi áo sơ mi của y, khơi dậy sự hưng phấn trong thân thể Diệp Thanh Linh….bọn họ quá quen thuộc các điểm mẫn cảm của đối phương. Dù Ngô Chí không nói, Diệp Thanh Linh cũng tự hiểu, y nằm im để tránh làm phiền đến sự chủ động hiếm hoi của Ngô Chí, y thích sự chủ động của cậu, vì nó cho y cảm giác, Diệp Thanh Linh là người Ngô Chí cần. giống như hiện tại, chỉ vẻn vẹn một cái hôn, đã khiến y thỏa mãn đến muốn khóc.
Diệp Thanh Linh thở dốc, nhìn Ngô Chí thoát y, môi cong lên mất kiềm chế: “Không tiết chế nữa?”
Ngô Chí vừa cởi đồ vừa trừng Diệp Thanh Linh, gượng gạo cười đáp: “Là ai muốn làm tình ở đây vậy nhỉ?”
Diệp Thanh Linh nhẫn không nổi nữa, xáp đến mút mát môi cậu.
Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, sao em lại đáng yêu như thế chứ?
Ngô Chí phí sức lắm mới đẩy Diệp Thanh Linh ra được, vừa thở dốc vừa uy hiếp: “Anh mẹ nó động đậy thêm lần nữa coi….nhắm mắt lại cho bố!”
Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn nhắm mắt, trong bóng tối cảm nhận được quần mình bị lột ra, thằng em chưa kịp hít thở miếng không khí nào đã bị nhét vào một nơi ấm áp.
“shhhh…”
Âm thanh gợi cảm của Ngô Chí truyền đến, sau khi vật nọ vào toàn bộ, cả hai người đều hít vào một hơi. Diệp Thanh Linh chưa từng nói với Ngô Chí, thật ra y không còn lệ thuộc vào đôi mắt để nhìn vạn vật nữa, năm giác quan nhạy bén đã hoàn toàn thay thế chức năng của mắt, như vừa nãy, Diệp Thanh Linh “thấy” rất rõ ràng, quá trình Ngô Chí nhăn mặt đẩy thứ ấy của y vào trong cơ thể, sự kích thích ấy…thực sự làm y phát điên.
Ngô Chí thích ứng một lúc, sau đó mới chầm chậm đưa eo, tốc độ đó, không bằng gọi là tra tấn, như có một con mèo đang dùng móng vuốt chập chạm nhưng liên tục gãi lên điểm mẫn cảm. Dù khó nhịn lắm rồi, nhưng Diệp Thanh Linh vẫn bất động nằm “xem”. Ngô Chí loay hoay một chút là mất sức ngay, buổi sáng mới bị thịt một lần, xong lại đi chơi cả ngày, thể lực đã dùng hết trơn hết trọi. Ngô Chí dựa vào ngực Diệp Thanh Linh thở dốc, cười hì hì, thật sự đã già rồi….
“Ngô Chí, để anh động, được không?”
Giọng nói trong trẻo của Diệp Thanh Linh lúc này mang theo chút khàn khàn gợi cảm, Ngô Chí cười thầm, cắn lên vai Diệp Thanh Linh một phát, lại lắc mông thêm vài vát, cuối cùng vung tay lên, không giày vò nhau nữa.
“Anh đến phục vụ cho gia đi, phục vụ tốt thì gia sẽ đưa thêm cho anh….a!”
Lời còn chưa dứt, đã bị đâm đến không mở miệng được nữa. Diệp Thanh Linh im lặng biểu đạt lửa dục đang cháy bùng của bản thân, từ khoảnh khắc Ngô Chí hôn lên môi y, y đã không còn là mình nữa rồi. Diệp Thanh Linh hết đâm lại rút, để dục vọng vùi vào nơi nhỏ hẹp ấm áp nọ, y chôn trong thân thể cậu, y là một phần của cậu, Ngô Chí ngồi trên đùi y, bị làm đến nóng nảy, chỉ có thể rên rỉ không ngừng.
“…Chúng ta là một…”
“…I wish we could stay as one…” Tiếng hát xa xăm, xen kẽ với những câu nói mập mờ của Diệp Thanh Linh.
Lâu rồi không thỏa mãn đến vậy. Sau một lần bắn tinh, Diệp Thanh Linh không tiếp tục làm nữa, ôm chặt Ngô Chí trong không gian nhỏ hẹp, khe khẽ hô hấp.
“Ngô Chí, anh vui lắm.”
Ngô Chí cười thật khàn: “Nhảm nhí, đây là phần thưởng của anh vì đã đặt biệt chuẩn bị nơi này cho em”
“Em nhận ra rồi.”
“…Ừa, sau này không cần thế đâu.” Nơi này là một cảnh tượng giả dối, do Diệp Thanh Linh đắp nặn lên. Ngô Chí biết chứ, cậu thích náo nhiệt, nhưng Diệp Thanh Linh thích yên tĩnh, hai người họ trái ngược như thế đấy, nhưng lại có thể hòa hợp sống chung.
“Ngô Chí, em vui không?”
“….Ừa.”
“Vậy là đủ rồi.” Diệp Thanh Linh vùi đầu vào cổ Ngô Chí: “Chỉ cần em vui, là được.”
“… Diệp Thanh Linh.”
Diệp Thanh Linh dịu dàng đáp, nhưng Ngô Chí chỉ gọi rồi thôi, không gian lại lắng đọng. Diệp Thanh Linh không nói, y đang lẳng lặng chờ đợi.
“Em quyết định rồi.” giọng nói Ngô Chí vươn chút run rẩy: “Em muốn nguyền rủa anh.”
Ngô Chí chống tay lên ngực Diệp Thanh Linh, cậu phủ xuống người y, đôi mắt đen láy chẳng chớp, đăm đăm nhìn Diệp Thanh Linh.
“Nhân ngày sinh nhật, em nguyền rủa anh! Diệp Thanh Linh, em sẽ bám theo anh, từng phút từng giây quấn lấy anh, anh đừng hòng bỏ rơi em, em mà biến thành ông già xấu xí, bụng bia to bự, thì anh cũng đừng mơ bỏ được em…Chưa hết! Dù cho ông đây không còn nữa, anh vẫn phải gánh chịu lời nguyền rủa này….anh sẽ sống, sống thật tốt, sau đó nhớ kĩ ông đây cả một đời, mãi mãi không quên được em…”
Ngô Chí vểnh môi, nụ cười ẩn chứa chút xấu xa, Diệp Thanh Linh hốt hoảng vươn tay chạm vào…..đã từng, y chỉ có thể nép mình trong góc tối nhắm nhìn nét cười sáng lạng ấy.
“Vậy nên Diệp Thanh Linh, anh sẽ sống, anh phải sống.”
Ngô Chi cười thật tươi, giọt nước mắt tràn mi. Cậu biết, điều ước sinh nhật của mình sẽ mãi mãi là vọng tưởng, nên chỉ đành mạnh miệng nguyền rủa người nọ…
“…. Diệp Thanh Linh, nếu như ngay cả anh cũng không còn trên thế giới này nữa, thì ai sẽ nhớ tới Ngô Chí đây?”
__________________
Editor: Ngô Chí yêu Diệp Thanh Linh đến vậy đấy, cậu ấy không nỡ bỏ lại anh một mình trên thế giới này, nhưng bản thân lại không thắng nổi quy tắc của thời gian, cậu chỉ có thể cố hết sức, trân trọng và bao dung tất thảy. Cậu là tín ngưỡng duy nhất của Diệp Thanh Linh, nhưng thực chất, trong mạt thế này, Diệp Thanh Linh cũng là tín ngưỡng duy nhất của cậu.