Edit + Beta: FANG QING
Sau khi họ ra ngoài, mới phát giác cả thế giới đã biến đổi. Ngã tư đường toàn quái vật đi lới đi lui, trên người tụi nó chi chít mủ và máu, tiếng bẹp bẹp vang lên không ngừng theo từng bước đi. Lũ xác sống ấy từ từ vây quanh Ngô Chí và Diệp Thanh Linh, hệt như lũ ong vừa tìm được mật, tụi nó di chuyện chậm tới cùng cực, nên trước khi kịp bao vậy, thì Ngô Chí và Diệp Thanh Linh đã chạy mất dạng.
Lũ xác sống miệt mài đuổi theo, Ngô Chí lo lắng, nếu xác sống xung quanh cứ đổ xổ về phía này, bọn họ rất có thể bị xác sống tràn ra từ bốn phía bao vây.
Phải thoát trước khi việc đó xảy ra!
“Diệp Thanh Linh.” Ngô Chí thở hồng hộc ngoái lại, “Chúng ta phải tăng tốc…cậu không sao chứ?”
Mặt Diệp Thanh Linh tái đi thấy rõ, y hé miệng thở phì phò, trông như bị thiếu oxi. Nhưng dù cho có mệt mỏi thế nào, Diệp Thanh Linh vẫn một mực chạy theo Ngô Chí, không nói tiếng nào.
“Chết tiệt!” Ngô Chí đứng lại, chán nản nói, “Mình quên mất cậu bị bệnh tim!”
Chân vừa ngừng lại, Diệp Thanh Linh gần như đã cố hết sức rồi, y cúi người hô hấp như điên. Trong giây phút ấy, Diệp Thanh Linh đột ngột thả tay Ngô Chí ra, khó khăn nói: “…cậu…chạy!”
….Lại thế nữa rồi?
Bọn họ nghỉ chân chưa được bao lâu, xác sống bốn phía đã vây lại.
….Tại sao, tại sao luôn bắt cậu lựa chọn….
bẹp, bẹp, bẹp.
Môi Ngô Chí run rẩy, gồng mình vác Diệp Thanh Linh lên, liều mạng chạy đi. Diệp Thanh Linh bị Ngô Chí xốc lên vai vội chụp lấy cặp kính đen xuýt rơi xuống đất, tóc đen che khuất khuôn mặt y, chỉ thấy đầu ngón tay đang cầm kính kia đang ghì đến trắng bệt.
Băng qua đường phố, chạy qua giao lộ, trước mắt thông thoáng rộng mở. Phía trước có một công trường, bên trong chất đầy những thùng container, Ngô Chí như ngựa đứt dây chạy đến một thùng container nằm trên cao, thả Diệp Thanh Linh xuống, Diệp Thanh Linh không chút do dự,bám thang bò lên, Ngô Chí bò sát theo sau.
Khi cả hai vừa bò đến nơi, xác sống vừa khéo ập vào cả đống, vài con còn thử bám thang leo lên. Ngô Chí dùng sức đẩy cái thang bật ra. Sau khi phá hoại đường lên duy nhất ấy xong, cậu nằm vật trên container thở hổn hển.
Lũ xác sống phía dưới không có đường lên, giờ phút này, bọn họ tạm coi là an toàn.
Tròng mắt Ngô Chí đảo lung tung trên trần nhà, thoáng đảo qua Diệp Thanh Linh: “Cậu không sao chứ?”
Diệp Thanh Linh lắc đầu, thở lấy thở để, không nói câu nào.
Im lặng hồi lâu, để phá vỡ sự yên tĩnh, Ngô Chí đột nhiên giễu cợt nói: “Cậu nói thử coi, chúng ta bây giờ có giống như đang sống trong nguy cơ sinh hóa không?”
Diệp Thanh Linh khe khẽ thở dốc, mở kính mang vào: “Nơi này không phải trong phim.”
“Đậu má, do nó là sự thật, nên mình mới càng khó tiếp thu đấy.” Ngô Chí hít sâu một hơi, tiếp đó bị mùi tanh tưởi phía dưới sộc thẳng vào mồm. “Chết tiệt! Sao lại xảy ra chuyện này chứ?”
Tại sao?
Diệp Thanh Linh không trả lời được, xác sống càng không thể trả lời, khách quan mà nói, thì đám quái vật này cũng chỉ là người bị hại mà thôi.
“Này, sau khi tìm được cảnh sát, cậu tính làm gì? Về nhà à?”
Diệp Thanh Linh lặng đi, chỉ lắc đầu.
Không biết, nay là không muốn nói?
Ngô Chí có thể khẳng định %, gia đình Diệp Thanh Linh có vấn đề, trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy người giám hộ của Diệp Thanh Linh. Ngô Chí thất bại nhận ra, ngồi cùng bàn chừng ấy năm có lẻ, cậu thế mà chẳng biết gì về Diệp Thanh Linh cả.
Ngô Chí ngồi xuống, cậu gãi đầu, dè dặt đề nghị: “Hay là vầy đi, cậu trước tiên cứ đi với mình, một mình cậu hành động thì nguy hiểm lắm. Mình về nhà xem tình hình trước, rồi chúng ta cùng nhau tới cục cảnh sát? Nhiều người thì càng dễ hỗ trợ nhau…”
“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh dịu dàng gọi tên cậu, đôi mắt ẩn sau cặp kính dường như ánh lên nét cười: “Cảm ơn cậu.”
Thế là đồng ý rồi à? Ngô Chí u sầu nhận ra, cậu hình như không hiểu nổi cách thức tư duy của tên nhóc này.
Nghỉ ngơi một lát, thể lực của Ngô Chí đã gần như khôi phục, cậu bật dậy, vung vẩy tay chân. “Hey, tụi mình đi thôi!” cậu chỉ vào mấy thùng container được sắp xếp hết sức gọn gàng bên dưới. “Tụi mình nhảy trên mấy thùng container này rồi ra ngoài, chạy một đoạn sẽ tới đường Diệp Chi, chỗ ấy cách cục cảnh sát không xa lắm.”
Mấy thùng container trước mắt là nơi lý tưởng nhất để lấy đà, khoảng cách giữa hai thùng ước chừng khoảng m, nếu một mình Ngô Chí nhảy thì không thành vấn đề, song còn có thêm một Diệp Thanh Linh. Nếu lấy đà ở khoảng cách xa hơn, cậu hẳn có thể cõng Diệp Thanh Linh nhảy qua. Việc này khó như việc đi bộ trên dây thép, chỉ cần bất cẩn một tí thôi, đám xác sống dưới kia sẽ ôm trọn hai người.
Diệp Thanh Linh đứng dậy đi tới cạnh thùng hàng, hình như đang cân nhắc khoảng cách giữ hai thùng. Ngô Chí tưởng y sợ nhảy không qua, cười bảo: “Đừng sợ, lát nữa mình cõng cậu nhảy một phát là qua thôi. Chắc cậu không biết đâu nhỉ, mình từng thi nhảy xa cấp tỉnh…”
“Đạt được á quân” Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng tiếp lời, “Mình biết.”
“Ơ, sao cậu biết, vậy…”
“Ngô Chí”
“Hả?”
“Mình rất vui.” Diệp Thanh Linh khẽ quay đầu, dịu dàng vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cậu ra sau tai. Da y rất trắng, làm nổi bật màu tóc đen tuyền, Ngô Chí nhác thấy khóe môi tái mét của y đang cong lên.
“Xin lỗi cậu.”
Đồng tử của Ngô Chí co lại, cậu chợt nhận ra Diệp Thanh Linh muốn làm gì. Mau, mau lên chút nữa…!!!! Ngô Chí liều mạng nghĩ, co chân, mở tay, phải chạy tới cạnh Diệp Thanh Linh ngay lập tức. Nhưng, không kịp nữa rồi, không kịp, không kịp, không kịp nữa!!! Cánh tay vươn ra nhưng chẳng níu được góc áo của người nọ, Ngô Chí cứ thế trợn mắt nhìn Diệp Thanh Linh nhảy khỏi thùng container, bóng dang y chớp mắt bị xác sống nuốt trọn.
“Không!!!”
Ngô Chí lặng người trên thùng hàng, bỗng chốc, cơ thể cậu run lên nhè nhẹ…
“…Lại thêm người…”
Cậu không trách người nọ cản trở mình, tại sao người nọ lại nhất quyết từ chối sự giúp đỡ của cậu?
“Đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét, tại sao, a…”
…. Ngô Chí, mày không cứu được ai hết, bởi vì mày không có sức mạnh, không có lập trường.
Chiều tà đổ lên bóng hình trơ trọi của cậu thiếu niên, Ngô Chí giật đầu ngón tay, máy móc ngẩng đầu, trông về hướng nhà mình. Cậu đờ đẫn nhìn lại nơi người ấy bỏ mình, sau đó quay đầu, bước đi.