Edit: Mimi – Beta: Chi
Sau khi bái đường, tân nhân được đưa vào động phòng.
Ngoài sảnh chính và sân trước, tiệc mừng lập tức bắt đầu.
Trên bàn tiệc, Dương Trọng Minh liên tục uống hết chén này đến chén khác. Dương Quý Minh muốn chặn rượu thay mà chẳng biết phải chặn thế nào.
Bữa tiệc này vẫn là nam nữ ăn riêng. Là tam thiếu phu nhân của phủ Võ Mục Hầu, Thượng Gia Ngôn đương nhiên phải ngồi cạnh đại phu nhân.
Dương Quý Minh thoáng nhìn y từ đằng xa rồi cũng đi đến chỗ Đinh Tử Kiệt, ngáp dài một cái giữa đủ loại ồn ào. Đinh Tử Kiệt nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, cả những người khác cũng tròn mắt ngó sang.
Dương Quý Minh xấu hổ cười với mọi người.
Đinh Tử Kiệt hỏi: “Ngươi không phải đi tiếp khách à?”
“Các ngươi cũng là khách mà.” Dương Quý Minh lấy bát đũa sạch, gắp một ít rau chân vịt bỏ vào trong miệng.
“Hôm nay tân lang uống nhiều rượu quá, nhìn mặt cũng chẳng vui vẻ gì.”
“Hắn rất vui.” Dương Quý Minh vừa vùi đầu ăn cơm, vừa đáp một câu như thế.
Đinh Tử Kiệt thấy hắn ăn như quỷ đói thì không nói thêm gì nữa, còn gắp thêm cho hắn một ít thức ăn.
Dương Quý Minh suy nghĩ, lại bổ sung: “Đêm động phòng hoa chúc, một chuyện vui lớn trong đời.”
Đinh Tử Kiệt không nhịn được, nói: “Ngươi làm sao đấy? Kỳ quái y như Phong Tử vậy.”
Dương Quý Minh dừng đũa, hỏi: “Phong Tử làm sao?”
“Gần đây cứ luôn mất tăm mất tích, chẳng biết đã gặp phải chuyện gì.”
Ăn xong miếng cuối cùng, Dương Quý Minh buông đũa, đứng dậy nói: “Ta qua chỗ nhị ca xem thử đã.”
Đinh Tử Kiệt nhe răng trợn mắt, chỉ muốn tuyệt giao với đám bạn từ thuở bé này.
Dương Bá Danh lấy chén rượu khỏi tay Dương Trọng Minh, thấy Dương Quý Minh đến liền bảo hắn cùng dìu Dương Trọng Minh đã say khướt trở về hậu viện.
Tiệc tàn, khách tan đã là giờ Hợi.
Dương Quý Minh rửa qua mặt mũi rồi nằm vật xuống giường ngủ khò khò.
Thượng Gia Ngôn thổi tắt nến, bò qua Dương Quý Minh để nằm vào bên trong. Y vừa đặt lưng xuống giường, Dương Quý Minh đã xán lại, ôm y vào trong ngực.
“Chưa ngủ à?”
Trả lời y là tiếng hít thở thật đều.
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, cẩn thận điều chỉnh tư thế của mình, nhắm mắt rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hòe An ở bên ngoài lên tiếng gọi.
Dương Quý Minh mở mắt nhìn độ sáng trong phòng, nói: “Còn sớm, ngủ thêm một lát.”
Thượng Gia Ngôn giục hắn rời giường: “Hôm nay tân tức phụ sẽ kính trà, chúng ta phải qua đó sớm, không được muộn hơn nhị ca nhị tẩu đâu.”
“Hôm qua bọn họ động phòng, hôm nay làm sao dậy sớm thế được?” Dương Quý Minh tiếp tục ngủ.
Thượng Gia Ngôn rời giường mặc quần áo xong mới quay lại vén chăn lên. Dương Quý Minh run run, đành phải thức dậy.
Dưới sự thúc giục của Thượng Gia Ngôn, hai người rửa mặt, ăn sáng rồi nhanh chóng đến viện chính.
Trong viện chính, Dương Chính Nghĩa và đại phu nhân ngồi ở ghế gia chủ, đứng hai bên là các di nương.
Dương Trọng Minh và Bành Khả Tịnh đã ngồi ở phía bên phải, xem ra đã kính trà phụ mẫu xong rồi.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn hành lễ và xin lỗi Dương Chính Nghĩa cùng đại phu nhân trước. Thượng Gia Ngôn nói: “Xin phụ thân, mẫu thân thứ tội, chúng con đến muộn.” Thực ra bọn họ đã đến khá sớm rồi.
Sau đó, hai người lại hành lễ với tân tẩu tử. Dương Trọng Minh vẻ mặt vô cảm, Bành Khả Tịnh lại hơi mỉm cười.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngồi vào thế thứ ba và thứ tư ở phía bên trái, để lại hai ghế trống cho đại ca, đại tẩu.
Không lâu sau, thất thiếu gia Dương Thiếu Minh tới. Sau đó, vài tiểu thư cũng đến. Cuối cùng là phu thê đại thiếu gia Dương Bá Danh và tiểu thiếu gia Dương Thần Di.
Người chi thứ nhất tiến hành nhận thân rồi đồng loạt tới Phúc Hỉ đường.
Lúc bọn họ ra khỏi Phúc Hỉ đường, giờ cơm trưa đã tới. Đại phu nhân bảo người của chi thứ nhất về viện chính dùng bữa. Ai cũng có thể nhận ra, hôm nay, người vui vẻ nhất chính là đại phu nhân.
Sau khi Dương Chính Nghĩa và đại phu nhân ngồi xuống, những người khác cũng lục tục vào bàn. Riêng Bành Khả Tịnh vẫn đứng bên cạnh đại phu nhân.
Đại phu nhân lơ đễnh liếc nhìn Thượng Gia Ngôn, quay sang cười với Bành Khả Tịnh, nói: “Mau ngồi xuống cạnh Trọng Minh đi, nhà ta không theo lối cũ.”
Vì thế, Dương Thiếu Minh vẫn luôn ngồi cạnh Dương Trọng Minh đứng dậy, bảo Dương Uyển Dung và Dương Uyển Hinh cùng dịch sang bên.
Bành Khả Tịnh cười với Dương Thiếu Minh rồi ngồi xuống chỗ hắn vừa nhường ra.
Dương Chính Nghĩa động đũa, mọi người cũng bắt đầu ăn cơm.
Dương Quý Minh gắp những món Thượng Gia Ngôn thích, bỏ vào bát y.
Đột nhiên, hai đôi đũa đụng vào nhau. Dương Quý Minh vội rụt tay về, xấu hổ cười với Bành Khả Tịnh.
Bành Khả Tịnh cũng thu đũa, thực ra đây không phải món nàng thích ăn, chỉ là nó vô tình được đặt ngay trước mặt nàng thôi.
Dương Quý Minh nhìn bát Bành Khả Tịnh, dễ dàng đoán được nàng chỉ ăn đồ ăn ở trước mặt mình, hơn nữa còn ăn rất ít. Vì thế, hắn động thủ đổi vị trí vài đĩa thức ăn.
Dương Chính Nghĩa nhíu mày, không vui nhìn về phía Dương Quý Minh: “Ăn cơm đi.”
Dương Quý Minh cười ngượng: “Con đổi chỗ cho tiện gắp.”
Đại phu nhân cười nhạt, nói: “Có chỗ nào đũa của ngươi không với tới được à?”
“Mẫu thân dạy rất đúng.” Dương Quý Minh ngồi đàng hoàng trở lại, dù sao hắn cũng đã đổi xong rồi.
Thượng Gia Ngôn vùi đầu ăn cơm, càng ăn càng cảm thấy không ra hương vị.
Trở lại Trầm Hương viện, Thượng Gia Ngôn liền đi đọc sách, không nói với Dương Quý Minh một câu nào.
Trì độn đến mấy Dương Quý Minh cũng nhận ra y đang tức giận.
“Cảnh Thước, hình như ngươi không được vui, ai chọc giận ngươi thế?”
Thượng Gia Ngôn buông sổ sách trong tay, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
“Sao vậy?” Dương Quý Minh ngẩn ra, ngu ngơ hỏi: “Không phải là ta đấy chứ?”
“Ngươi có vẻ rất quan tâm đến nhị tẩu.” Thượng Gia Ngôn u oán lườm hắn, hệt như giây tiếp theo sẽ lập tức òa khóc.
Dương Quý Minh hơi sửng sốt, nói: “Lòng trắc ẩn mà thôi.”
“Ngươi đã nhận rồi.” Thượng Gia Ngôn cảm thấy sống mũi cay cay, hốc mắt tràn lệ nóng.
Dương Quý Minh ngay lập tức trở nên hoảng hốt, vội bế y lên đùi mình, nhẹ giọng nói: “Không phải, chuyện này cũng như nhìn thấy con chó con mèo bị thương nằm ở ven đường, ta sẽ hơi đau lòng.”
“Nói dối.” Thượng Gia Ngôn sụt sịt, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
“Cảnh Thước, là ta nghĩ tới ngươi.” Dương Quý Minh vội nói: “Nếu không gả cho ta, có lẽ những việc nhị tẩu gặp phải cũng chính là cái ngươi cần đối mặt. Cũng vì xót xa ngươi nên ta mới động lòng trắc ẩn với nhị tẩu.”
“Tiểu thúc quan tâm tẩu tử là không đúng.”
“Ngươi nói phải, là ta không biết chừng mực.” Dương Quý Minh ôm y càng chặt hơn: “Tức phụ, ta biết lỗi rồi, đừng giận nữa, được không?”
Thượng Gia Ngôn hừ một tiếng, ra sức véo tai hắn mới vơi đi một phần tức giận. Y nói: “Mặt khác, ta đã gả cho ngươi rồi, không được miên man suy nghĩ nữa. Nhị tẩu là nhị tẩu, ta là ta.”
Dương Quý Minh vội đáp: “Dạ dạ dạ.”
Thượng Gia Ngôn thở ra một hơi dài, nói: “Buổi chiều ra ngoài cùng ta một chuyến.”
“Được.”
“Đi tìm đại phu.”
“Được… Mà khoan, ngươi khó chịu chỗ nào? Có nghiêm trọng lắm không?”
Cuối cùng Thượng Gia Ngôn cũng mỉm cười, đáp: “Kiểm tra thông thường một chút thôi.”
Vì thế, sau khi nghỉ trưa xong, bọn họ liền tới một hiệu thuốc nhờ đại phu bắt mạch.
Dương Quý Minh lo lắng nhìn đại phu.
Đại phu bắt mạch một lúc, thản nhiên nói: “Mạch tượng bình thường, không có vấn đề gì.”
Dương Quý Minh nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đa tạ đại phu.”
Ra khỏi hiệu thuốc, Thượng Gia Ngôn vươn tay sờ bụng, trong lòng dâng lên vài phần thất vọng.
“Đại phu nói ngươi hoàn toàn khỏe mạnh, đây là chuyện tốt, chúng ta đi chơi một chút, ăn tối mới về phủ nhé.” Dương Quý Minh vui sướng nói.
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn khẽ đáp, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Phu phu hai người dạo quanh phố phường, vô thức đi tới gần Mặc Hương Trai.
Thượng Gia Ngôn nói: “Chẳng biết Mặc Hương Trai có sách gì mới không, chúng ta vào xem thử một lát đi.”
“Được.”
Mặc Hương Trai có hai tầng, trên tầng hai có một gian phòng rất trang nhã, có thể vừa đọc sách vừa uống trà. Vì thí sinh đi thi đang lục tục vào kinh nên hiệu sách cũng đông hơn mọi khi rất nhiều.
Thấy hai người bọn họ, Phạm Văn Cường lập tức đi ra chào đón: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, sao hai vị lại tự đến đây? Cần gì hai vị cứ sai người thông báo một tiếng, ta sẽ lập tức đưa qua.”
Thượng Gia Ngôn nói: “Chúng ta tiện đường đi qua, bèn ghé vào tìm vài cuốn sách. Phạm chưởng quầy cứ làm việc của mình đi, không cần tiếp đãi chúng ta.”
Phạm Văn Cường gật đầu với bọn họ rồi tiếp tục đi chào hỏi các vị khách khác.
Thượng Gia Ngôn đi đến giá sách mới. Ở đây có rất nhiều truyện hay, y muốn chọn mấy quyển đem về cho Đỗ di nương. Dương Quý Minh thì đến khu sách lịch sử. Sau một thời gian điên cuồng học tập, hắn đã có thể đọc văn tự thời này một cách dễ dàng.
Lục Viễn An cùng bằng hữu tới hiệu sách, vô tình bắt gặp Thượng Gia Ngôn. Hắn vui vẻ đi qua chào hỏi: “Ngôn biểu ca, ngươi cũng tới mua sách à?”
“Tiện đường đi qua nên ghé vào xem sao.” Thượng Gia Ngôn cười, nói.
“Viễn An huynh, gặp được người quen hả?” Bằng hữu của Lục Viễn An cũng đi tới.
Lục Viễn An liền nói: “Ngôn biểu ca, đây là Lư Tử Hi, bằng hữu ta vừa mới quen, cũng là thí sinh vào kinh dự thi khóa này. Tử Hi huynh, vị này là biểu ca ta, họ Thượng.”
Lư Tử Hi chắp tay hành lễ, nhìn mấy cuốn sách trên tay Thượng Gia Ngôn, thuận miệng hỏi: “Thượng công tử thích xem loại sách này à?”
“Trưởng bối trong nhà thích, nhân tiện cầm mấy quyển về.”
Lư Tử Hi lại nói: “Ta và Viễn An huynh đang định lên lầu hai uống trà đọc sách, nếu Thượng công tử không ngại, hay là ngồi cùng với chúng ta đi.”
“Chúng ta phải về phủ, đa tạ ý tốt của ngươi.” Dương Quý Minh lên tiếng ngay sau lưng bọn họ.
Lục Viễn An xấu hổ chào: “Biểu ca phu…”
Dương Quý Minh hừ một tiếng, nói: “Viễn An biểu đệ sao phải chột dạ thế, ngươi làm gì có lỗi với ta à?”
Thoáng chốc, Lục Viễn An tỏ ra luống cuống.
Thượng Gia Ngôn lườm Dương Quý Minh rồi mới nói với Lục Viễn An: “Ngươi đừng để ý đến hắn, đi đọc sách với bằng hữu của ngươi đi, chúng ta phải về phủ đây.”
Lục Viễn An gật đầu: “Biểu ca phu, Ngôn biểu ca, ngày khác ta lại tới bái phỏng.”
Sau khi lên lầu, Lư Tử Hi liền hỏi Lục Viễn An: “Bọn họ là phu phu à?”
Lục Viễn An gật đầu: “Tình cảm của bọn họ tốt lắm.”
Lư Tử Hi kinh ngạc nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.
Thượng Gia Ngôn chọn mấy quyển truyện, Dương Quý Minh lấy hai bộ sách sử. Phạm Văn Cường ghi sổ xong thì tự tiễn bọn họ ra xe ngựa.
Dương Quý Minh đỡ Thượng Gia Ngôn lên xe, bảo phu xe đi đến chợ Quỷ ở thành Nam.
Nghe hắn nói vậy, Thượng Gia Ngôn không khỏi hoài nghi: “Chợ Quỷ là nơi thế nào?”
“Là một con phố bán đồ thôi, dù có rất nhiều hàng giả, nhưng cũng có hàng tốt giá rẻ. Mua bán phải dựa vào may mắn và tinh mắt cũng chính là điểm thú vị của chợ Quỷ.”
“Ngươi thường đến đó lắm à?” Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, vì nghe qua thì có vẻ chỗ kia là một nơi cực kỳ hỗn tạp.
“Sau khi làm sai nha, ta có tới vài lần.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu, theo hắn đến chợ Quỷ.
Trong chợ Quỷ, các sạp hàng bày la liệt ở hai bên đường, đằng sau các sạp này chính là các cửa hàng với đủ loại hàng hóa phong phú. Trên đường người đến người đi, vô cùng ồn áo náo nhiệt. Dương Quý Minh nắm tay Thượng Gia Ngôn, nói: “Xe ngựa vào không được, chúng ta đi bộ, nắm tay mới không bị lạc.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn nhẹ giọng đáp, cũng nắm chặt tay người kia.
Dương Quý Minh dắt y đi qua các sạp hàng. Đá quý, tranh chữ, tượng gỗ, mặt nạ… cái gì cũng có, kiểu dáng đẹp mắt, rực rỡ muôn màu.
Thượng Gia Ngôn không còn căng thẳng nữa, thích thú đi dạo khắp nơi. Chỉ một lát sau, trong tay Phúc Toàn và Hòe An đã có thêm rất nhiều đồ vật.