Edit: Mimi – Beta: Chi
Trong Bồ Hà viện, Đỗ di nương sai người dọn phòng hông, sau đó tự dẫn Phương di nương qua.
Bạch Bình canh giữ ở bên ngoài, hai vị di nương ở trong phòng nói chuyện riêng.
Phương di nương mở miệng: “Ngươi cố ý giữ ta lại là có chuyện gì?”
Đỗ di nương tự rót cho mình một chén nước ấm, thản nhiên cười, nói: “Là tam thiếu phu nhân để ngươi lại.”
“Được rồi, nơi này chỉ có hai người chúng ta.” Phương di nương cũng rót cho bản thân một chén nước.
Đỗ di nương cười nhẹ, vui vẻ nói: “Tam thiếu phu nhân thông minh hơn người, mẹ chồng con dâu chúng ta vô cùng ăn ý.”
“Đại phu nhân mới là mẹ chồng của tam thiếu phu nhân.” Phương di nương cố ý chọc Đỗ di nương, tránh cho đối phương luôn tỏ ra đắc ý trước mặt mình.
Đỗ di nương lập tức lạnh mặt: “Nói chuyện chính. Ta cho người về quê cũ của bà vú năm xưa, nhưng láng giềng của bà ta nói, cả nhà bà ta đều chưa trở về.”
Phương di nương thất vọng thở dài: “Đã lâu như vậy rồi, biển người mù mịt, thật sự khó tìm.”
“Nhà mẹ đẻ ta buôn bán khắp nơi, ta đã viết thư cho phụ thân, nhờ ông ấy tìm người giúp.”
“Bảo Châu muội muội, cảm ơn ngươi.”
Đỗ di nương cong môi: “Tuy chưa tìm được bà vú, nhưng ta đã tìm được y bà năm đó rồi.”
Phương di nương lập tức mở to hai mắt, vội hỏi: “Bà ta có biết nội tình không?”
“Chưa nói chắc được, nhưng có hiềm nghi.”
“Ta muốn gặp bà ta.” Phương di nương siết chặt nắm tay đến nổi cả gân xanh.
“Không vội, ta muốn ngươi giúp một chuyện trước.”
“Chuyện gì?”
Đỗ di nương vỗ tay hai cái.
Chỉ một lát sau, cửa phòng được người bên ngoài mở ra. Bạch Bình dẫn một thị nữ vào, sau đó đóng cửa, canh giữ ở bên ngoài.
Thị nữ bước lên hành lễ: “Thanh Nhi xin ra mắt Đỗ di nương, Phương di nương.”
Phương di nương kinh ngạc hỏi: “Nàng là ai?”
Đỗ di nương cười như không cười, hỏi ngược lại: “Ngươi thấy nàng giống ai?”
Nghe vậy, Phương di nương mới quan sát cẩn thận, càng nhìn, trong mắt càng lộ vẻ không thể tin: “Giống… ta?”
Đỗ di nương cười khẽ: “Khi mới thấy nàng, ta cũng sợ ngây người.”
Phương di nương thoáng tưởng tượng, liền đoán được ý của Đỗ di nương: “Ngươi muốn nàng theo học ta?”
“Chuyện đó phải xem Như tỷ tỷ có bằng lòng chỉ dạy hay không.”
Phương di nương hơi trầm ngâm một lát, quả quyết nhận lời: “Được.”
Đỗ di nương nhìn bà, cười rất sâu xa: “Như tỷ tỷ, ta thấy bây giờ ngươi đã thật sự nghĩ thông rồi.”
Phương di nương không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Đỗ di nương lại nói: “Cơ hội để Như tỷ tỷ tự chỉ dạy cho Thanh Nhi không nhiều lắm, hay bắt đầu từ đêm nay luôn đi.”
Phương di nương gật đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi tìm đâu ra đứa nhỏ này thế?”
“Không gạt ngươi, đứa nhỏ này vốn được chuẩn bị cho tam thiếu gia. Kết quả, ta vừa nhìn đã phát hiện nàng và ngươi có vài phần tương tự.”
Trong phút chốc, Phương di nương mở to hai mắt, không đồng ý nói: “Hai ta đều là thiếp thất, biết rõ cái khổ trong đó rồi, ngươi cần gì phải…”
Nói tới đây, Phương di nương đột nhiên sửng sốt: “Ngươi vì con nối dòng à?”
Đỗ di nương gật đầu: “Ta chỉ muốn lo trước khỏi hoạ thôi.”
“Nếu vì chuyện này mà tam thiếu gia xa cách với ngươi, ngươi đừng oán ta đoạt con của ngươi đấy.”
Phương di nương vừa dứt lời, đến lượt Đỗ di nương sửng sốt. Bà nhìn đối phương bằng ánh mắt khó tin, nói: “Xem ra tam thiếu phu nhân rất được lòng ngươi nhỉ.”
Hai vị di nương trừng nhìn nhau một lúc, sau đó không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Đỗ di nương nói: “Đa tạ Như tỷ tỷ nhắc nhở, ta sẽ không cho ngươi cơ hội cướp con của ta đâu.”
Hai người lại nhìn nhau cười.
Sáng sớm hôm sau, Dương Quý Minh ăn điểm tâm xong thì lập tức đến nha môn. Ngoài cổng lớn, lão Bất Lại đang chờ hắn. Dương Quý Minh không quá ngạc nhiên, thoải mái mời ông vào.
Lão Bất Lại thấp thỏm nhìn Dương Quý Minh, áy náy nói: “Dương tam thiếu gia, ngài có ơn với ta, ta cũng không biết chịu ơn phải lo báo đáp.”
Dương Quý Minh ôn hòa hỏi: “Sao tự nhiên ông lại nói thế?”
Lão Bất Lại càng áy náy, cúi đầu nói: “Dương tam thiếu gia, thực ra những cống phẩm ngài nhờ ta xem lần trước, ta đều đã thấy cả rồi.”
“Ông phỏng chế?” Dương Quý Minh mở to mắt.
“Đúng vậy.”
“Thế những cái ta cho ông xem là thật hay giả?”
“Là thật.”
“Như vậy, là ai nhờ ông phỏng chế?”
“Là một nam nhân trung niên họ Vương, dáng người gầy yếu, trên mặt có vài cọng râu, giọng hơi lanh lảnh.”
Dương Quý Minh lập tức nhớ đến người ông chủ Lỗ nói.
“Lão Bất Lại, việc này tạm thời dừng ở đây. Nếu người nọ tới tìm, ông hãy mượn cớ từ chối đi.”
“Được.” Lão Bất Lại khom lưng, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Dương Quý Minh dịu giọng nói: “Về việc này, ông không cần để ý nhiều. Hứa đại nhân thần thông quảng đại, mọi thứ còn có ông ấy lo mà.”
“Vâng.” Mắt Lão Bất Lại đỏ lên.
Nhìn ông như vậy, Dương Quý Minh mới quan tâm hỏi: “Có phải ông gặp chuyện khó xử gì không?”
Lão Bất Lại do dự nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Dương Quý Minh rót cho ông một chén trà: “Ông bằng nói ta bằng lòng nghe, nếu đủ khả năng, ta nhất định sẽ giúp.”
Lão Bất Lại cảm động, nói cảm ơn rồi mới chậm rãi kể: “Cháu ngoại ta bị bệnh, hình như bệnh rất nặng. Gần đây việc gì ta cũng nhận, chẳng qua là muốn kiếm tiền mua thuốc cho nó.”
“Ông còn có người thân?” Dương Quý Minh hơi kinh ngạc. Hắn chưa từng gặp, cũng chưa nghe ai nói tới chuyện này.
Lão Bất Lại gật đầu, vẻ mặt đầy áy náy, mất mát lại bi thương.
“Dương tam thiếu gia đã gặp nó rồi, ngài và thiếu phu nhân còn đi tới quán của cha mẹ nó ăn đậu hũ.”
Nói đến quán đậu hũ, Dương Quý Minh chợt nhớ ra.
“Nói vậy, người ta nhìn thấy ngày hôm đó thật sự là ông.” Ngày đó, sau khi ăn đậu hũ, hắn thấy lão Bất Lại trốn ở một góc nhìn trộm sạp hàng.
“Con gái ta không chịu nhận ta. Con rể vì ta mới bị đánh gãy chân.” Lão Bất Lại dùng tay áo lau nước mắt, tiếp tục nói: “Ta đưa tiền để Miên Miên đi chữa bệnh, ban đầu con gái ta không chịu nhận. Sau vì Miên Miên, nó mới miễn cưỡng cầm.”
“Tiền không đủ à?”
Lão Bất Lại nước mắt đầm đìa: “Đại phu nói không chữa dứt được. Ta muốn cầu xin Dương tam thiếu gia, không biết ngài có thể nhờ thái y trong cung tới xem bệnh cho Miên Miên nhà ta không?”
“Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”
“Cảm ơn Dương tam thiếu gia.”
Sau khi tiễn lão Bất Lại, Dương Quý Minh do dự rất nhiều, cuối cùng vẫn đi bẩm báo với Hứa Nhất Hoàn.
Hứa Nhất Hoàn nói: “Chuyện phỏng chế cống phẩm không được để cho người khác biết, ngươi phải nhắc nhở lão Bất Lại. Về phần tôn nữ của ông ta, ta sẽ giúp ông ta mời thái y.”
“Dạ, đa tạ đại nhân.”
Lúc Dương Quý Minh xin phép rời đi, Hứa Nhất Hoàn đột nhiên hỏi: “Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ xử lý việc này như thế nào?”
“Thuộc hạ khó có thể đưa ra quyết sách.”
“Trở về nghĩ kỹ đi, ngẫm xem ngươi sẽ làm thế nào. Sau đó, lại xem ta sẽ xử lý ra sao.”
“Dạ.” Dương Quý Minh vui mừng ra mặt, Hứa đại nhân đang muốn bồi dưỡng hắn đây mà.
Dương Quý Minh cẩn thận cân nhắc một phen, đồng thời nhờ Trương Dũng bố trí người đi thăm dò Lưu Tứ, còn bản thân thì đi tìm Khương Thư Mão.
Khương Thư Mão là con vợ cả của Võ Ninh Hầu, nhưng còn không ra gì hơn Dương Quý Minh ngày trước. Khi Dương Quý Minh tìm tới, hắn đang chơi chọi gà với người ta.
Một trận chọi gà nho nhỏ ở ven đường, có người hoan hô có người than thở. Khương Thư Mão ôm Nguyên Soái Đỏ vừa chiến thắng của mình, cười ha ha rồi khiêu khích nói: “Ngày mai lại đến nhé!”
Mới quay đầu, hắn đã thấy Dương Quý Minh: “Ồ, đây chẳng phải là Dương Bộ khoái mới quyết tâm làm lại cuộc đời của chúng ta sao.”
“Khương tí hon, ta có việc nhờ ngươi.”
“Đừng gọi cái biệt danh này, gọi Mão tứ ca.” Khương Thư Mão vừa nói vừa đi về phía trước.
“Ngươi còn nhỏ hơn ta một tuổi.” Dương Quý Minh nhanh chân đuổi theo, khoác vai người nọ: “Nào, đi uống vài chén.”
Khương Thư Mão liếc quan phục trên người Dương Quý Minh, ra vẻ ghét bỏ, nói: “Ngươi đã bước sang chính đạo, còn tìm ta làm gì?”
“Ngồi xuống đi, ta thong thả nói ngươi nghe.”
Dương Quý Minh vừa đẩy vừa khuyên Khương Thư Mão vào trà lâu gần đó.
Khương Thư Mão chỉ lo cho Nguyên Soái Đỏ của mình, rất hờ hững với Dương Quý Minh.
Thấy vậy, Dương Quý Minh liền nói: “Ngươi cứ ôm con gà kia suốt ngày à?”
“Nguyên Soái Đỏ của ta là tướng quân trăm trận trăm thắng, là bảo bối của ta.” Khương Thư Mão không thèm cho hắn dù chỉ một ánh mắt.
“Đấy là vì ngươi chưa thấy Nguyên Soái Đen thôi.”
“Lợi hại bằng Nguyên Soái Đỏ của ta không? Sao ta chưa nghe ai nói bao giờ?”
“Con gà đó do Đinh Tử Kiệt âm thầm nuôi dưỡng, chờ ngày đại phát thần uy, một trận thành danh đấy.”
Khương Thư Mão do dự vài giây, hỏi: “Có thể mang Nguyên Soái Đen ra ngoài không, cho nó đấu với Nguyên Soái Đỏ của ta một lần?”
Dương Quý Minh rót cho mình một chén trà: “Chờ ta đi hỏi Đinh Tử Kiệt đã.”
Khương Thư Mão tỏ vẻ khó xử: “Dương tam, ý ta là ngươi lặng lẽ mang Nguyên Soái Đen ra.”
“Việc này chỉ sợ không ổn.”
“Hôm nay ngươi tới tìm ta làm gì?”
“Nhớ ngươi, muốn nói chuyện với ngươi.”
“Hai ta quen biết từ thuở bé, ta còn không hiểu tính ngươi sao? Chuyện gì, nói đi.”
Dương Quý Minh cười ngượng, chậm rãi nói: “Gần đây trong phủ các ngươi có xảy ra chuyện gì không, ví dụ như mất đồ chẳng hạn?”
“Loại chuyện nhỏ nhặt này làm sao ta biết được?” Khương Thư Mão liếc mắt xem thường, gọi gã sai vặt đang ngồi bàn bên tới: “Toán Miêu, ngươi có biết gần đây trong phủ bị mất gì không?”
Gã sai vặt Toán Miêu hơi sửng sốt, một lúc sau mới nói: “Đúng là có chuyện này. Mấy hôm trước phu nhân bị mất một cái trâm, sai người lục tung cả viện chính mà vẫn không tìm thấy. Kết quả ngày hôm sau, cái trâm kia lại rơi trong giỏ đồ đặt cạnh bàn trang điểm của phu nhân.”
Khương Thư Mão cười đầy ẩn ý: “Ngươi biết nhiều quá nhỉ, cạnh mẫu thân ta có người thân với ngươi à?”
Toán Miêu cười lấy lòng: “Thiếu gia, lời này không thể nói lung tung.”
Khương Thư Mão xì một tiếng: “Được rồi, tha cho ngươi đấy.”
“Đa tạ thiếu gia.”
Dương Quý Minh quay sang hỏi Toán Miêu: “Lúc trước mọi người không tìm cái giỏ kia à?”
Toán Miêu trả lời: “Người tìm quanh bàn trang điểm là nha hoàn nhị đẳng trong viện của phu nhân. Nàng ta sắp được thăng lên làm nha hoàn nhất đẳng rồi, nhưng lại vì việc này mà bị giáng xuống tứ đẳng, còn bị phân đến nhà bếp làm việc nữa. Nàng ta một mực khẳng định đã tìm cẩn thận rồi, lúc đó cái trâm không hề rơi trong giỏ. Dương tam thiếu gia, ngài nói chuyện này có kỳ quái không?”
Dương Quý Minh ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Nha hoàn kia tên gì? Nàng không được thăng lên nhất đẳng, thế ai được thay?”
Toán Miêu trả lời: “Nha hoàn xui xẻo kia tên Hồng Châu, người được thăng lên nha hoàn nhất đẳng thay nàng là Trân Châu.”
Dương Quý Minh gật đầu.
Khương Thư Mão tò mò: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Dương Quý Minh nhíu mày, nói với hắn: “Cho ngươi cơ hội lấy lòng Khương phu nhân, ngươi có muốn không?”