Edit: DLinh – Beta: Chi
Hôm sau, Dương Quý Minh lại tiếp tục đưa Thượng Gia Ngôn ra ngoài du ngoạn.
Lần này, đi cùng bọn họ ngoài Hòe An và Lâm Diệu Huy còn có Trần Đào.
Bỏ lại mấy cái đuôi ở phía sau, Trần Đào dẫn bọn họ tới một nhà dân rất bình thường.
Trương Cừ vội vàng chào đón, hô vang: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hôm qua ta đã tìm người nghe ngóng, sư phụ không khỏe, ông không thể ở trong tù mãi được.”
Dương Quý Minh hỏi: “Ngươi tìm ai hỏi chuyện?”
“Là một hàng xóm trước kia của ta, hắn làm cai ngục tại nha môn. Nếu không có hắn, sợ rằng ta còn chẳng tìm được tin tức của sư phụ.”
Trần Đào nói: “Hôm qua ta đi cùng Trương Cừ, đúng như những gì hắn nói.”
Dương Quý Minh lại hỏi: “Rốt cuộc vì chuyện gì mà Tề thúc phải vào nhà lao?”
Trương Cừ ấp a ấp úng, do dự không nói.
Trần Đào thúc giục: “Trương Cừ, ngươi mau nói đi.”
Trương Cừ ngập ngừng một lúc lâu mới cắn răng nói: “Là Dương Thần!”
Nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Dương Quý Minh hỏi: “Ngươi nói Dương Thần, con trai của tri phủ Tô Châu tiền nhiệm sao?”
“Chính là hắn!” Trương Cừ đau lòng kể lại: “Tên súc sinh kia nhìn trúng cháu dâu chưa cưới của sư phụ, cháu trai sư phụ đi đòi lại công lý, nhưng có đi mà không có về. Sau đó, nhi tử và con dâu của sư phụ cũng bị người trong nha môn đánh tới chết.”
Thượng Gia Ngôn thấy mặt Dương Quý Minh càng lúc càng đen bèn cầm lấy tay hắn.
Dương Quý Minh tiếp tục hỏi: “Tề thúc dù gì cũng làm việc cho Đỗ gia, Đỗ gia tại Tô Châu gia đại nghiệp đại, ông không tới nhờ người của Đỗ gia sao?”
“Sao lại không chứ?” Trương Cừ căm giận trả lời: “Chính ta đã đi cùng sư phụ. Lần đầu tiên tới, đại lão gia nói ông ta không giúp được, lần sau, người gác cổng trực tiếp ngăn chúng ta ở bên ngoài, đại quản gia còn nói chúng ta đừng tới nữa!”
Trương Cừ lau nước mắt, tiếp tục nói: “Quá quắt hơn nữa là, chưởng quầy của Bảo Vị Trai còn nói thường xuyên không thấy mặt ta và sư phụ, nói bọn ta không chuyên tâm làm việc, đuổi bọn ta đi. Bảo Vị Trai mở hơn ba mươi năm, sư phụ ta cũng làm ở đó đủ ba mươi năm.”
Dương Quý Minh vỗ bàn đứng lên: “Đúng là không ra gì!”
Thượng Gia Ngôn ấn hắn xuống, giúp hắn nguôi giận.
Trương Cừ nói: “Sau khi sư phụ bị nha môn bắt đi, ta không biết nhờ cậy vào đâu, lại nghĩ mình phải kiếm sống trước, nên đã tới khách điếm ngoài thành.”
“Nha môn Tô Châu không quan tâm, các ngươi có thể kiện lên trên.”
“Thiếu gia của ta ơi, quan lại đều bao che cho nhau. Trước đó từng có rất nhiều người kiện lên trên, kết quả đều bị đánh thừa sống thiếu chết. Sau đó chẳng mấy ai dám kiện nữa.”
“Thiếu gia, xin ngài hãy cứu sư phụ ta, lão nhân gia đã sắp không chịu nổi nữa.”
“Được, ta hứa với ngươi.”
“Tạ ơn thiếu gia.” Trương Cừ mừng đến mức dập đầu cảm ơn.
Thượng Gia Ngôn hỏi Dương Quý Minh: “Ngươi có cách gì chưa?”
“Ta chưa có ý gì cả. Trước kia ta là một kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, tuy đã nói sẽ thay đổi, làm lại cuộc đời, nhưng có rất nhiều thứ không phải một sớm một chiều là có thể sửa được.” Dương Quý Minh nhếch miệng: “Nhưng ăn chơi trác táng cũng có cách riêng của kẻ ăn chơi trác táng.”
“Là gì?” Thượng Gia Ngôn thấy hắn tỉnh táo lại, hai mắt cong cong.
“Trực tiếp tới nha môn đòi người.”
“Hả?”
“Đi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Thượng Gia Ngôn bất đắc dĩ nhìn hắn, sau đó cùng hắn tới nha môn.
Tại cổng nha môn, thủ vệ sai dịch như hung thần ngăn đón bọn họ.
Lâm Diệu Huy lớn tiếng nói: “Các ngươi nghe kỹ cho ta, thiếu gia nhà ta là công tử Võ Mục hầu ở kinh thành, là cháu ruột của Tô Châu Đỗ lão thái gia!”
Trần Đào quát lớn: “Còn không mau đi báo cho đại nhân nhà các ngươi! Làm chậm trễ chuyện của thiếu gia nhà ta, các ngươi cứ chờ bị xử lý đi!”
Hòe An nghĩ thầm: Thì ra đây là đám người hầu cậy chủ hung bạo.
Tri phủ Tô Châu Hứa Văn Tân tự ra nghênh đón, cười nói: “Hóa ra là Dương thiếu gia, mời vào.”
Dương Quý Minh dẫn Thượng Gia Ngôn nghênh ngang bước vào nha môn tri phủ.
Vương sư gia lặng lẽ nói cho Hứa Văn Tân hắn là Dương Quý Minh thật. Hứa Văn Tân dẫn bọn họ vào phòng khách, bảo hạ nhân dâng trà nóng.
“Dương thiếu gia, thiếu phu nhân, không biết hai vị tới có việc gì không?”
“Trong đại lao tri phủ của ngươi có giam một người tên là Tề…” Dương Quý Minh nhìn về phía Trương Cừ: “Tề cái gì nhỉ?”
“Tề Đại Lực.” Trương Cừ lộ ra vẻ mặt lo lắng xen lẫn bối rối, quần áo hắn làm từ vải thô, vừa nhìn đã biết không phải tùy tùng của Dương Quý Minh.
Thiếu gia Dương Quý Minh ăn chơi trác táng nói tiếp: “Đúng, Tề Đại Lực! Hứa đại nhân, nể mặt ta, thả ông ta ra đi.”
Hứa Văn Tân ngượng ngùng cười, nói: “Để bản quan cho người tra xem rốt cuộc tên Tề Đại Lực này phạm phải tội gì trước đã.”
Dương Quý Minh nói: “Được, ngươi đi tra đi.”
Hứa Văn Tân không trâu bắt chó đi cày, đáp: “Thỉnh chư vị chờ một lát.”
Sau đó, ông ta liền tới phòng trong, gọi sư gia Vương Tranh Vanh tới.
Vương Tranh Vanh nói: “Cái người Tề Đại Lực này từng là đầu bếp trong Bảo Vị Trai của nhà họ Đỗ, cả nhà ông ta bị đánh đến chết vì dám mạo phạm uy quyền của quan gia.”
“Là Tri phủ tiền nhiệm Dương Chính Bằng làm sao?”
Vương Tranh Vanh gật đầu: “Chuyện này vốn là vì công tử của Dương đại nhân và cháu trai của Tề Đại Lực cùng tranh giành một nữ nhân.”
Hứa Văn Tân suy nghĩ một lát, đập tay, nói: “Đây là chuyện của nhà họ Dương và nhà họ Đỗ, chuyện nhà bọn họ, cứ để bọn họ tự lo!”
“Đại nhân anh minh.”
Hứa Văn Tân trở lại phòng khách, nói với Dương Quý Minh: “Dương thiếu gia xin chờ một chút, bản quan đã sai người dẫn Tề Đại Lực tới.”
“Được.”
Một lát sau, Tề Đại Lực được nha dịch dẫn lên.
Mắt Trương Cừ đỏ ửng, bước tới: “Sư phụ.”
Tề Đại Lực ngơ ngác mở to hai mắt: “Tiểu Trương.”
Hứa Văn Tân hắng giọng: “Tề Đại Lực, ngươi nhục mạ mệnh quan triều đình, vốn phải chịu hình phạt ngồi tù. Nhưng vì nể tình Dương thiếu gia đã ngỏ lời, lần này ta tạm thời bỏ qua cho ngươi, ngươi có thể đi.”
Ông ta vừa nói xong, nha dịch liền mở xích tay và xích chân cho Tề Đại Lực.
Dương Quý Minh nói: “Hứa đại nhân, đa tạ.”
Hứa Văn Tân đáp: “Nghe nói Dương thiếu gia đang là thủ hạ dưới trướng phủ doãn Hứa Nhất Hoàn đại nhân của phủ Thuận Thiên, ta cùng Hứa đại nhân phủ Thuận Thiên là đồng tông đồng tộc, tính ra chúng ta đều là người một nhà rồi.”
Dương Quý Minh cười ha ha, cao giọng nói: “Người cùng nhà, người nhà ấy mà.” Loại chuyện vì nghĩa quên mình này, sao hắn có thể hưởng một mình được?
Hứa Văn Tân cũng cười vang, tự đưa bọn họ ra ngoài.
Sau khi rời khỏi nha môn, nhóm Dương Quý Minh và Tề Đại Lực cùng về nhà.
Tề Đại Lực nhìn căn nhà trống rỗng, mắt ướt lệ.
Trương Cừ nói: “Sư phụ, ngài chịu oan khuất, gánh mối thù của cả nhà trên vai, giờ đã có tam thiếu gia đứng ra làm chủ giúp ngài.”
“Dân không thể đấu cùng quan, vô dụng thôi.”
Trương Cừ vội la lên: “Sư phụ, ngài hãy nghe ta nói, vị thiếu gia này chính là nhi tử của Đỗ gia đại cô, nhi tử của Đại tiểu thư Bảo Châu.”
Tề Đại Lực không khỏi bất ngờ, bước nhanh đến trước mặt Dương Quý Minh, nhìn hắn thật kỹ rồi quỳ xuống.
Dương Quý Minh vội vàng nâng ông dậy, cười nói: “Nương ta gọi ngài là Tề thúc, vậy ta xin gọi ngài một tiếng Tề gia gia.”
“Lão hủ không dám.” Mắt Tề Đại Lực đỏ ửng, ông kích động nhìn Dương Quý Minh.
Hòe An lấy khăn lau ghế dựa, Dương Quý Minh đỡ Tề Đại Lực ngồi xuống.
Tề Đại Lực nói: “Nếu thiếu gia không chê, vậy cứ gọi lão hủ là Tề thúc là được, mọi người vẫn gọi ta như vậy.”
“Được, Tề thúc.”
“Thiếu gia và thiếu phu nhân cũng mau ngồi đi, tất cả mọi người cùng ngồi.” Hai tay Tề Đại Lực run run ra hiệu, muốn tất cả cùng ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Dương Quý Minh liền hỏi: “Tề thúc, có thể nói với ta chuyện của Đỗ gia không?”
Tề Đại Lực do dự, Trương Cừ khuyên bảo: “Sư phụ, Đỗ gia bất nhân với chúng ta, không thể trách chúng ta bất nghĩa. Huống chi, chúng ta cũng cũng chỉ than thở nỗi ấm ức trong lòng với thiếu gia và thiếu phu nhân thôi mà.”
Tề Đại Lực do dự một lúc, mãi lâu sau mới nói: “Thiếu gia, Đỗ gia không muốn đắc tội với quan phủ vì một người làm thuê như ta, việc này cũng không có gì đáng trách.”
Dương Quý Minh thấy ông vẫn không chịu nói, cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo: “Vậy ngày khác chúng ta sẽ tới thăm Tề thúc.”
Thượng Gia Ngôn bảo Hòe An để lại một túi bạc vụn.
Trương Cừ cuống cuồng, nhưng sư phụ hắn mãi không chịu nói, hắn cũng chỉ đành tiễn Dương Quý Minh ra cửa.
Trên đường, Thượng Gia Ngôn hỏi Dương Quý Minh: “Ngươi cố ý hỏi Tề thúc phải không?”
“Tề thúc làm việc hơn ba mươi năm tại Bảo Vị Trai, nếu Đỗ gia có vấn đề, ta đoán ông ấy cũng biết ít nhiều. Nếu ông ấy đồng ý nói, đương nhiên là tốt. Nếu ông ấy không chịu nói, vậy có thể chắc chắn nhà họ Đỗ có vài chuyện không tiện nói ra.”
Thượng Gia Ngôn khẽ cười: “Ngươi cũng chẳng hề hồ đồ.”
“Có phu nhân lúc nào cũng ở bên dõi theo, vi phu không dám hồ đồ.”
“Không đứng đắn nổi ba câu.”
Dương Quý Minh tươi cười, sau đó lại thở dài: “Hy vọng Đỗ gia đừng dính líu quá sâu.”
Thượng Gia Ngôn chủ động nắm tay động viên hắn. Chuyện lần này liên quan tới người nhà Dương Quý Minh, y cần phải ở bên cổ vũ hắn.
Bọn họ quay về Xuân Tuyết viên tại Đỗ phủ, chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã có người tới mời: “Biểu thiếu gia, lão thái gia mời ngài tới thư phòng một chuyến.”
“Ngoại công tìm, ta lập tức đi ngay bây giờ.”
Thượng Gia Ngôn sửa sang quần áo giúp Dương Quý Minh, nhìn hắn đầy lo lắng.
Dương Quý Minh kéo tay y đặt lên bên miệng hôn một cái: “Nói chuyện với ngoại công xong, ta sẽ lập tức quay về với ngươi.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn đỏ mặt, rũ mắt.
Người hầu trong Đỗ phủ cũng cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nhìn phu phu biểu thiếu gia tới từ kinh thành thân thiết với nhau.
Dương Quý Minh được người hầu dẫn tới thư phòng, tất cả hạ nhân đồng loạt lui xuống, đóng cửa lại.
Đỗ lão thái gia nói: “Tam thiếu gia, ngồi đi.”
“Ngoại công có thể gọi ta là Quý Minh.”
“Nương ngươi bị ta gả tới làm thiếp của Dương Hầu gia, thậm chí không thể mẫu tử tương xứng với ngươi, chắc chắn trong lòng nàng có oán hận ta.”
“Ngoại công, ta chưa bao giờ nghe di nương nói bất kỳ lời oán hận nào. Trái lại, lần nào nhận được đồ từ Tô Châu, di nương cũng đều vui mừng suốt nhiều ngày, luôn nói ngoại công và các cữu cữu thật tốt.”
“Nàng gả xa như vậy, ta cũng chỉ có thể thường xuyên nhờ người đưa ít đặc sản và vài món đồ khác cho nàng.”
Dương Quý Minh cười, gật đầu.
Đỗ lão thái gia nói: “Nghe nói hai ngày nay ngươi và tức phụ dạo chơi trong thành, đã đi những đâu rồi?”
“Bọn ta đi nhìn xung quanh, nếm vài món ăn trên đường, nghe thử Bình đàn.” ()
() Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.
Đỗ lão thái gia cười như không cười nhìn hắn, nói: “Ngươi có biết Đỗ gia có bao nhiêu cửa hàng trong thành Tô Châu không? Mỗi con phố đều có cửa hàng của nhà họ Đỗ.”
“Ngoại công muốn nói gì, xin hãy nói thẳng.”
“Hôm nay ngươi bảo lãnh cho lão Tề ra khỏi nha môn, vậy hẳn là đã biết lý do vì sao lão Tề phải vào nhà lao.”
Nhắc tới việc này, mặt Dương Quý Minh không khỏi lạnh xuống: “Nghe nói Tề thúc từng làm trong cửa tiệm của nhà họ Đỗ hơn ba mươi năm, ông ấy gặp nạn nên mới tới Đỗ gia xin giúp đỡ, Đỗ gia chẳng những không giúp, còn đuổi việc ông ấy.”
Đỗ lão thái gia nói: “Đuổi việc ông ấy là ý của ta. Ông ấy lớn tuổi, ta muốn để ông ấy an dưỡng tuổi già.”
“Cửa nát nhà tan, sao an dưỡng tuổi già được đây?”
“Đã hơn một năm ta đóng cửa không ra ngoài.”
“Ý ngoại công là sao? Lẽ nào tất cả mọi người đều đang lừa một mình ngài sao?”
“Ta lớn tuổi, gia nghiệp càng lúc càng lớn, không khỏi có chỗ sơ sẩy.”
“…” Dương Quý Minh thầm nghĩ: lý do quá tệ.
“Ta biết ngươi nhận án nên tới. Đại cữu của ngươi rất ngu xuẩn, rơi vào bẫy rập của kẻ khác. Đến bây giờ ta vẫn chưa tra ra được, rốt cuộc là vị cữu cữu nào của ngươi đã hại hắn.”