Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: Chi
Ra khỏi Mặc Lệ hiên, Thượng Gia Ngôn liền tới viện chính và Phúc Hỉ đường.
Đại phu nhân không nói gì, nhưng lão thái quân lại mở miệng bảo: “Ngươi và Quý Minh thành thân đã một năm rồi, nhanh chóng có thai đi. Nếu vẫn không có nổi, tìm người khác về sinh thay.”
Lão thái quân nói quá thẳng thừng, Thượng Gia Ngôn không thể tranh luận, chỉ đành lên tiếng nhận lời.
Lúc đến Bồ Hà viện, tuy Đỗ di nương và Phương di nương không nói trắng ra, song lại lơ đễnh nhìn xuống bụng y mấy lần, vẻ mặt tựa như muốn nói lại thôi, khiến y càng thêm áp lực.
Có lẽ vì thấy nhị thiếu phu nhân vào phủ sau mà đã mang thai, nên tất cả mọi người đều chú ý tới tam thiếu phu nhân được cưới vào phủ trước.
Rời khỏi Võ Mục Hầu phủ, Thượng Gia Ngôn thở dài một hơi thật nặng nề.
Y không khỏi sờ bụng mình, trên mặt lộ vẻ thất vọng. Thực ra, y cũng vô cùng sốt ruột.
Hòe An thấy Thượng Gia Ngôn sững sờ ngoài cổng, tâm trạng có vẻ hơi bất ổn, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, chúng ta về nhà luôn không?”
“Tới Hình bộ.”
Giờ phút này, Thượng Gia Ngôn chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Dương Quý Minh. Y cần được phu quân an ủi.
Tới trước cửa Hình bộ, Hòe An bước lên nói tên, nha dịch vội vàng đi vào bẩm báo.
Hiếm khi nghe tin Thượng Gia Ngôn tới đây, Dương Quý Minh lo đã xảy ra chuyện gì, vội chạy ra ngoài đón y.
Hắn lôi kéo Thượng Gia Ngôn, quan tâm hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu: “Nhớ ngươi thôi.”
“Vào trong với ta trước đã.” Dương Quý Minh đưa Thượng Gia Ngôn vào nơi làm việc của mình. Rõ ràng tức phụ hắn đang rất không vui.
Nhìn cái bàn chất đống hồ sơ của Dương Quý Minh, Thượng Gia Ngôn bỗng thấy hối hận vì đã tới đây quấy rầy hắn, đau lòng nói: “Ngày nào ngươi cũng phải xử lý nhiều hồ sơ vậy à?”
“Một ngày làm sao mà xử lý được.” Dương Quý Minh thản nhiên cười nói: “Trên bàn, còn cả cái giá phía sau nữa, tất cả đều là án cũ tồn đọng.”
Thượng Gia Ngôn nói: “Ngươi tiếp tục làm việc đi, ta ngồi cạnh xem ngươi.”
“Được.” Dương Quý Minh mỉm cười.
Có câu, nam nhân hấp dẫn nhất khi nghiêm túc làm việc, Thượng Gia Ngôn im lặng ngồi nhìn Dương Quý Minh, vô thức nhìn đến ngẩn người.
Xử lý xong một quyển hồ sơ, Dương Quý Minh bỗng phát hiện Thượng Gia Ngôn đang nhìn mình đến ngẩn người, khẽ cười, lôi y ngồi lên chân mình.
“Nói xem, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Gia Ngôn rầu rĩ nói: “Nhị tẩu có thai rồi.”
Dương Quý Minh hơi giật mình, ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Trong phủ có người làm khó ngươi à? Lão thái quân hay đại phu nhân?”
“Cũng không đến mức làm khó, chỉ là sốt ruột, ta cũng nóng lòng.”
“Chuyện này gấp làm sao được, duyên đến tự nhiên sẽ có.”
“Ta biết.” Thượng Gia Ngôn ôm cổ hắn, giọng nói đan xen chút ấm ức.
Dương Quý Minh thấy tâm trạng y không tốt, tạm gác công việc đang dang dở, dịu dàng dỗ: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, có ta ở đây mà.”
Thượng Gia Ngôn “ừm” một tiếng, vẫn rất buồn.
Dương Quý Minh nói: “Ta đi xin nghỉ phép, hôm nay về sớm.”
Thượng Gia Ngôn hơi do dự, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn nhiều việc phải xử lý thế này…”
Dương Quý Minh biết y nghĩ một đằng nói một nẻo, khẽ cười: “Ở bên ngươi là quan trọng nhất.” Hắn đã thầm tính, bắt đầu từ ngày mai sẽ tăng ca để làm bù việc.
Thượng Gia Ngôn hơi cong khóe miệng, vừa lòng “ừ” một tiếng.
Ra khỏi Hình bộ, Dương Quý Minh đưa Thượng Gia Ngôn tới chợ Quỷ.
Vừa xuống xe ngựa, Thượng Gia Ngôn liền bật cười: “Còn tưởng ngươi đưa ta đi đâu, hóa ra là chợ Quỷ.”
Dương Quý Minh cười: “Mua mua mua, tâm trạng sẽ tốt lên.”
Đầu mày cuối mắt lộ ý cười, Thượng Gia Ngôn kéo tay hắn, nói: “Được, ngươi trả tiền đấy.”
“Đương nhiên.” Dương Quý Minh thầm tính xem mình còn bao nhiêu tiền.
Thượng Gia Ngôn chỉ vào một sạp hàng ở cách đó không xa: “Đó là chỗ chúng ta mua mặt nạ lần trước đúng không?”
“Ừ.” Dương Quý Minh dắt y qua.
Lưu Đông cười, chào bọn họ: “Dương tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, hai người cùng đi dạo chợ Quỷ đấy à.”
“Lưu thúc.”
Thượng Gia Ngôn cũng gọi theo Dương Quý Minh: “Lưu thúc.”
Lưu đông cuống quít nói: “Không dám, không dám nhận một tiếng “Lưu thúc” của tam thiếu phu nhân. Tam thiếu phu nhân xem mặt nạ đi, có thích cái nào không, ta tặng thiếu phu nhân một cái.”
“Vậy lấy cái này đi.” Thượng Gia Ngôn cầm một cái mặt nạ bé phúc(), nhìn Dương Quý Minh, ý bảo hắn trả tiền.
() Hình minh họa:
Dương Quý Minh lấy túi tiền ra, thấy Lưu Đông từ chối thì trực tiếp đặt xuống mặt sạp.
Thượng Gia Ngôn cười, nói: “Quan hệ của ngươi với dân chúng tốt nhỉ, bây giờ gần như đã không còn ai nói ngươi là một thiếu gia ăn chơi trác táng nữa.”
Hiện giờ, mỗi lần nhắc đến Dương Quý Minh, người trong kinh thành ít nhất đều khen một câu lãng tử hồi đầu.
“Hồi làm ở phủ Thuận Thiên, mỗi lần đi tuần phố, dân chúng đều rất nhiệt tình.”
Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt. Bỗng y dừng ánh mắt ở cửa một tiệm hương liệu, hỏi: “Kia có phải là tiệm Tề Nguyệt đến hỏi mua dược liệu của Tây Vực không?”
“Đúng vậy, ngươi muốn vào xem một chút không?”
“Ừm.”
Chủ tiệm hương liệu nhìn thấy bọn họ, vội ra tiếp đón: “Dương tam thiếu gia, vị này là tam thiếu phu nhân phải không?”
Dương Quý Minh cười, nói: “Tinh mắt quá. Mau mang đồ tốt trong tiệm các ngươi ra để phu nhân ta chọn đi.”
“Vâng.”
Chủ tiệm hương liệu vội cầm những món hàng đang bán chạy nhất tới.
Thượng Gia Ngôn không có hứng thú với hương liệu, mỉm cười rồi bắt đầu xem thử.
Ông chủ lại cầm một hộp toái ngọc cao ra: “Tam thiếu phu nhân xem thử toái ngọc cao của chúng ta đi, thoa lên người chẳng những có thể tỏa hương thơm mà còn kiến da dẻ nhẵn nhụi mịn màng.”
Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn sáng bừng đôi mắt, quyết định sẽ thử một lần.
Dương Quý Minh vội vàng ngăn cản: “Toái ngọc cao không thích hợp với người mang thai.”
Chủ tiệm hương liệu cũng chợt nhận ra, vừa lấy lại hộp toái ngọc cao, vừa xin lỗi: “Là ta sơ suất, đáng lẽ nên nói với tam thiếu phu nhân trước, trong toái ngọc cao có xạ hương, không thích hợp với người có thai.”
Thượng Gia Ngôn ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Ta không có.”
Chủ tiệm hương liệu hơi sửng sốt, nghiêm mặt đáp: “Dù hai vị đang chuẩn bị có thai thì vẫn không nên động tới thứ này.”
Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Ừm, cảm ơn ông chủ.”
Dạo hết một vòng chợ Quỷ, bọn họ lại tới chỗ Lý gia gia và Lý nãi nãi để ăn hoành thánh. Lý gia gia múc cho bọn họ hai bát đầy.
Dạo đến dạo đi một hồi, cuối cùng tâm trạng của Thượng Gia Ngôn đã tốt lên.
“Quý Minh, ta còn muốn đi một chỗ.”
“Ừ?”
“Yên Vũ Lâu.”
“Được.” Nụ cười trên môi Dương Quý Minh chợt đông cứng lại, hắn hỏi: “Khoan, ngươi nói đi đâu?”
“Yên Vũ Lâu.” Thượng Gia Ngôn nhắc lại một lần.
Dương Quý Minh không dám tin, hỏi: “Ngươi có biết Yên Vũ Lâu là chỗ như thế nào không?”
Thượng Gia Ngôn chớp mắt, đáp: “Từ lần ngươi mang theo mùi son phấn về phủ, ta đã sai người đi nghe ngóng rồi.”
“Ặc…” Dương Quý Minh gãi gãi đầu: “Sau khi thành thân, ta chỉ đến đó một lần, hơn nữa ta cũng đã giải thích với ngươi rồi.”
Thượng Gia Ngôn hừ một tiếng, nói: “Ngươi không đưa ta đi, ta sẽ tự đi.”
“Cảnh Thước, đó là nơi dơ bẩn, không xứng với ngươi.”
“Ta chỉ muốn biết ở đó có gì mà hấp dẫn nhiều nam nhân như vậy.”
“So với ngươi, tất cả đều là hạt bụi, không đáng nhắc tới.” Dương Quý Minh ra sức nịnh nọt, muốn vợ mình đổi ý.
Thượng Gia Ngôn cười phì một tiếng: “Đùa ngươi thôi, còn lâu ta mới thèm đi.”
Trong phút chốc, Dương Quý Minh bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Gia Ngôn lại nói: “Nhưng giờ ta chưa muốn về phủ.”
Dương Quý Minh suy nghĩ, trong đầu chợt lóe ra một ý tưởng: “Ta đưa ngươi đi xem diễn nhé. Tối nay, gánh hát Nguyệt Quý diễn đấy.”
“Được.”
Gánh hát Nguyệt Quý rất nổi tiếng ở kinh thành, gần như buổi diễn nào cũng đều kín khách.
Đêm nay, gánh hát diễn vở “Lương Chúc hóa điệp”, dưới đài đã không còn chỗ trống.
Dương Quý Minh tìm bầu gánh hỏi mới biết Khương Thư Mão đã đặt phòng ở trên lầu, nên trực tiếp dắt Thượng Gia Ngôn lên.
Thấy hai người bọn họ, Khương Thư Mão kinh ngạc hỏi: “Dương tam… Biểu ca và biểu tẩu cũng tới xem diễn à?”
“Đúng vậy.” Dương Quý Minh thoải mái kéo Thượng Gia Ngôn ngồi xuống: “Chúng ta đi muộn, hết chỗ mất rồi.”
“Thì ra là tới chỗ ta để xem ké.” Khương Thư Mão liếc mắt xem thường.
Thượng Gia Ngôn áy náy: “Quấy rầy Mão tứ biểu đệ, ngày khác chúng ta lại đến xem sau.”
Khương Thư Mão vội nói: “Biểu tẩu mau ngồi xuống, ta đùa với biểu ca thôi.”
Lúc này, phụ việc tiến vào đưa trà. Dương Quý Minh không khỏi kinh ngạc: “Tô Bạch? Ngươi không ở phủ Thuận Thiên à, sao lại ở chỗ này?”
Tô Bạch thản nhiên cười, nói: “Đêm nay là lần đầu tiên Tô Thanh lên sân khấu, bầu gánh cho ta tới xem miễn phí, nên ta hỗ trợ bưng trà đưa nước.”
Dương Quý Minh lại càng kinh ngạc: “Nhanh thế đã có thể lên sân khấu rồi, đệ đệ ngươi có năng khiếu đấy.”
Tô Bạch cười càng thêm tươi: “Nghe nói chỉ là vai phụ đi ngang sân khấu mà thôi, ngay cả một câu thoại cũng không có.”
“Vậy cũng tốt lắm rồi.”
“Cảm ơn Dương đại nhân.”
Tô Bạch lui ra sau, Thượng Gia Ngôn lạnh mặt nhìn về phía Dương Quý Minh, Khương Thư Mão ngồi một bên lặng lẽ xem kịch vui.
Dương Quý Minh vội vàng giải thích: “Tô Bạch làm sai vặt ở phủ Thuận Thiên, đệ đệ của hắn – Tô Thanh học hí khúc ở gánh hát.”
Thượng Gia Ngôn khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nói chuyện với hắn.
Khương Thư Mão cố ý châm ngòi thổi gió: “Biểu tẩu, biểu ca có kinh nghiệm lượn lờ bụi hoa thân không dính lá từ lâu rồi. Ngươi yên tâm, ở bên ngoài hắn chỉ là gặp dịp thì chơi, dù thế nào cũng không mang người về làm chướng mắt ngươi đâu.”
“Khương Thư Mão, ngươi càng nói càng quá đáng.” Dương Quý Minh tức giận xắn tay định đánh người.
Khương Thư Mão vội trốn sang bên Thượng Gia Ngôn: “Biểu tẩu, biểu ca bắt nạt ta.”
Thượng Gia Ngôn bật cười, nói: “Hai người các ngươi đừng làm ồn, diễn rồi kia, xem đi.”
Khương Thư Mão ngồi nghiêm chỉnh lại, nói với Thượng Gia Ngôn: “Biểu tẩu, sinh thần của cô cô ta vào tháng sau, có thể mời gánh hát Nguyệt Quý tới diễn.” Cô cô hắn chính là mẹ cả của Dương Quý Minh – phu nhân họ Khương của Võ Mục Hầu.
Thượng Gia Ngôn gật đầu, nói: “Ta sẽ nói với mẫu thân.”