Edit: Mimi – Beta: Chi
Sáng sớm hôm sau, Thượng phu nhân sai người hầu mang theo bao lớn bao nhỏ tới Dương phủ.
“Mau để mẫu thân xem thử.” Thượng phu nhân kéo Thượng Gia Ngôn lại gần, quan sát từ trên xuống dưới: “Sao chẳng béo lên chút nào, vẫn gầy như vậy?”
“Mẫu thân, con tăng cân rồi.”
“Giờ con đang có thai, phải chăm sóc bản thân thật kỹ.”
“Từ thái y đã kê đơn.”
“Vậy thì tốt.” Thượng phu nhân gật đầu, trong lòng trong mắt tràn đầy niềm vui. Thượng Gia Ngôn đã mang thai, cuối cùng bà cũng có thể yên tâm rồi.
“Nhạc mẫu, Cảnh Thước.” Dương Quý Minh đi từ ngoài vào.
“Quý Minh, mẫu thân mang nhiều đồ đến lắm.” Thượng Gia Ngôn nhìn Dương Quý Minh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Dương Quý Minh hành lễ với Thượng phu nhân: “Khiến nhạc mẫu phải hao tâm tổn trí rồi.”
Thượng phu nhân cười thành tiếng, nói: “Các con sống tốt ta rất vui. Giờ Ngôn Ngôn có thai, ta lại càng vui hơn.”
“Trưa nay Cảnh Thước và nhạc mẫu muốn ăn gì, để con đi dặn dò nhà bếp.”
“Trứng gà xào ớt xanh.” Thượng Gia Ngôn cười cong mắt.
Dương Quý Minh cũng cười, nói: “Được.”
“Còn nhạc mẫu đại nhân thì sao?”
“Ta cái gì cũng được, cứ theo các con đi.”
“Được, con đi phòng bếp dặn dò một tiếng.” Dứt lời, Dương Quý Minh liền rời đi.
Thượng phu nhân hoài nghi: “Sao con rể lại tự tới hỏi mấy việc vặt vãnh này?”
“Lúc ở nhà, Quý Minh đều tự lo mọi việc.” Thượng Gia Ngôn hơi chột dạ, ngày xưa y được mẫu thân dạy khác cơ.
Quả nhiên, Thượng phu nhân thoáng nhíu mày, thấm thía nói: “Con đừng vì được yêu mà sinh kiêu ngạo, đây không phải việc con rể nên làm, con đừng sai hắn nữa.”
Thượng Gia Ngôn bĩu môi: “Mẫu thân là nhạc mẫu tốt.”
Thượng phu nhân cảm thấy rất buồn cười: “Ta chỉ lo lắng cho con.”
“Con biết rồi.” Thượng Gia Ngôn qua loa đáp.
Thấy con trai như thế, Thượng phu nhân chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. Con trai mình đúng là bị con rể chiều hư.
“Con rể không cần tới Hình bộ sao?”
“Hắn xin nghỉ.”
“Ta có nghe nói về chuyện xảy ra trong Hầu phủ, người đông khó tránh va chạm. Về sau nếu còn gặp loại chuyện này, con nhớ phải né xa một chút. Dù không để ý đến bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng của con.”
“Mẫu thân yên tâm, sẽ không có lần thứ hai đâu, lần này là vì con không biết mình đã mang thai rồi.”
“Giờ ta lại lo các con không tìm phiền toái, cũng sẽ có phiền toái tự tìm các con.” Nghĩ đến chuyện ở Võ Mục Hầu phủ, Thượng phu nhân thật muốn bảo từ giờ đến lúc sinh, Thượng Gia Ngôn đừng về đó nữa, nhưng đây rõ ràng là chuyện không thể.
Không ai hiểu mẹ bằng con, thế nên Thượng Gia Ngôn vờ lơ đễnh nói: “Nếu không bắt buộc thì con sẽ không trở về Hầu phủ đâu. Còn nếu phải trở về, con sẽ không rời Quý Minh nửa bước.”
Thượng phu nhân suy nghĩ, lại nói: “Mấy tháng này con không tiện hầu hạ con rể, có muốn tìm người đỡ không?”
Thượng Gia Ngôn chu môi, khó chịu nói: “Mẫu thân đúng là nhạc mẫu tốt.”
“Ta cũng là nghĩ cho con.”
“Quý Minh không thèm người khác đâu.”
“Được được được, ta lắm chuyện rồi.”
“Hừ.”
Lúc trở về, Dương Quý Minh thấy tức phụ và nhạc mẫu đang mắt to trừng mắt nhỏ, có vẻ rất không vui, bèn dò hỏi: “Sao vậy?”
“Trong thời gian ta mang thai, ngươi muốn tìm vợ bé đúng không?” Thượng Gia Ngôn gân cổ, vẻ mặt quật cường lại chứa vài phần ấm ức, tựa như chỉ cần Dương Quý Minh khẽ gật đầu, y sẽ òa khóc ngay.
Dương Quý Minh bật cười: “Ta tìm vợ bé làm gì, chẳng phải trong bụng vợ ta đã có một bé rồi sao?”
Thượng Gia Ngôn hài lòng, lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ngươi muốn thì cứ tìm đi, chẳng lẽ ta lại ngăn cản ngươi à?”
Dương Quý Minh vội lảng sang chuyện khác. Hắn đưa cho Thượng Gia Ngôn một túi táo chua, bảo: “Cố ma ma sai người đi mua đấy, ngươi nếm thử xem có thích không?”
Thượng Gia Ngôn vươn tay nhặt một quả bỏ vào trong miệng: “Cũng được.”
Dương Quý Minh chuyển túi táo tới trước mặt Thượng phu nhân: “Mời nhạc mẫu nếm thử.”
Thượng phu nhân nhìn con mình phồng mang trợn má như thể bảo vệ đồ ăn, thầm thở dài trong lòng rồi quay sang nhẹ giọng nói với Dương Quý Minh: “Ta không ăn cái này, để lại cho Ngôn Ngôn đi.”
Dương Quý Minh đặt túi táo xuống chiếc bàn bên cạnh Thượng Gia Ngôn.
Thượng phu nhân lại bảo hắn: “Con rể, đừng chiều Ngôn Ngôn quá.”
“Mẫu thân, chắc chắn con không phải con đẻ của người.” Thượng Gia Ngôn tỏ vẻ không vui.
Thượng phu nhân vươn tay nhéo má y.
Thực ra bà đang rất vui. Bà thích con trai hoạt bát như thế, cũng vừa ý con rể chiều con trai mình như vậy.
Dương Quý Minh nhìn chằm chằm bàn tay nhạc mẫu, muốn cứu cái má của vợ mình nhưng lại không dám tỏ thái độ.
Thấy hắn như thế, Thượng phu nhân mỉm cười, thả tay ra.
Thượng Gia Ngôn xoa má, nhào vào lòng Dương Quý Minh ra vẻ ấm ức.
Trong phút chốc, Thượng phu nhân có cảm giác không nỡ nhìn thẳng con trai mình.
“Ta tìm bà đỡ và vú nuôi rồi.” Thượng phu nhân nói: “Đây là lần đầu ta tới nhà của các con, phải đi dạo xung quanh xem sao mới được.”
Dương Quý Minh đáp: “Đa tạ nhạc mẫu. Để con đưa ngài đi dạo.”
Thượng Gia Ngôn cười cong mắt: “Ta cũng đi, vài ngày nữa Quý Minh sửa sang xong, mọi thứ lại khác đi rồi.”
Thượng phu nhân tạm thời không muốn để ý đến y: “Đi thôi.”
Thượng Gia Ngôn kéo tay Dương Quý Minh, dựa sát vào người hắn. Dương Quý Minh giải thích những nơi hắn định sửa sang cho hai người còn lại nghe. Thượng phu nhân gật gù, cảm thấy con rể thật chu đáo.
Lúc dùng cơm trưa, Thượng phu nhân lại được chứng kiến sự thay đổi của con trai mình, vậy mà y đã bắt đầu kén ăn.
Dương Quý Minh múc canh gà cho Thượng Gia Ngôn, bên trong còn có mấy cái nấm hương.
Thượng Gia Ngôn bĩu môi: “Hôm nay ta không muốn ăn nấm.”
Dương Quý Minh nói: “Uống canh là được, không muốn ăn thì để ta ăn.”
Sau đó, Thượng phu nhân chứng kiến Thượng Gia Ngôn uống hai ngụm canh gà rồi đẩy cả bát lẫn thìa sang chỗ Dương Quý Minh, mà Dương Quý Minh thì nhanh chóng xử lý hết.
Thượng phu nhân lườm hai người, tỏ vẻ không đồng tình, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói năng gì.
Chỉ một lát sau, Thượng phu nhân lại thấy con mình gắp một miếng trứng gà xào ớt xanh, nhưng nhặt ớt xanh bỏ vào bát Dương Quý Minh, Dương Quý Minh cũng lặng lẽ xử lý hết.
Thượng phu nhân nhíu mày: “Ngôn Ngôn, đừng kén ăn. Con rể, đừng chiều y quá.”
Thượng Gia Ngôn lên tiếng: “Mẫu thân, người dạy con khi ăn không được nói.”
Dương Quý Minh vội bảo: “Nhạc mẫu, Ngôn Ngôn đang mang thai, cần phải chiều đứa bé, ngài đừng để ý.”
Ăn cơm xong, Thượng phu nhân lo lắng gọi Cố ma ma tới, lên tiếng dặn dò rất nhiều chuyện ngay trước mặt Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn bất mãn than thở: “Con không cần.”
Thượng phu nhân nghiêm túc nói: “Ta chỉ muốn tốt cho con và đứa bé thôi, không nghe lời thì người khổ chính là con, sinh nở chẳng dễ dàng gì đâu.”
Thượng Gia Ngôn không sợ, nhưng Dương Quý Minh lại phát hoảng rồi.
“Nhạc mẫu cứ yên tâm, con sẽ để ý Cảnh Thước.”
“Quý Minh…”
“Nhạc mẫu là người có kinh nghiệm, nghe nhạc mẫu đi.”
Thượng Gia Ngôn làu bàu tỏ vẻ khó chịu.
Thượng phu nhân vươn tay gõ nhẹ trán y, đáy mắt tràn đầy bất đắc dĩ và chiều chuộng.
Dương Quý Minh cười: “Vì nhạc mẫu đến nên Cảnh Thước mới cố tình tỏ ra như vậy.”
Thượng Gia Ngôn sẵng giọng: “Như vậy là như thế nào?”
Dương Quý Minh đáp ngay không cần suy nghĩ: “Là thú vị.”
Vừa dứt lời, hắn lại bổ sung: “Thú vị hơn ngày thường.”
Thượng phu nhân cười thành tiếng, nói: “Ta về Thượng phủ đây, chờ Ngôn Ngôn được ba tháng, ta lại đến.”
Kết thúc chuyến thăm, Thượng phu nhân về phủ trong tâm trạng cực kỳ yên lòng.
Tiễn Thượng phu nhân xong, Dương Quý Minh mới cười, hỏi Thượng Gia Ngôn: “Hôm nay ngươi cố ý làm nũng nhạc trước mặt nhạc mẫu đấy à?”
“Mẫu thân lo lắng cho ta, cứ sợ ta chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu.” Thượng Gia Ngôn hiểu rõ mẫu thân mình, bà lo Dương Quý Minh sẽ nạp thiếp trong lúc y mang thai, lo y không chịu nổi, nên y dùng cách này để khiến bà thấy yên tâm.
Dương Quý Minh cọ mũi y đầy thân mật, lại ôm y ngồi xuống đùi mình, nói: “Ta hiểu.”
Ngày hôm sau, Đỗ di nương và Phương di nương tới, cũng mang theo hết bao nọ đến bao kia.
Khi tận mắt trông thấy Thượng Gia Ngôn tươi tỉnh hồng hào, hai vị di nương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đỗ di nương nói cho bọn họ biết: “Thất thiếu gia bị phạt gia pháp, đồng thời bị cấm túc trong Phúc Hỉ đường. Lục tiểu thư bị lão thái quân đưa tới điền trang.”
Dương Quý Minh kinh ngạc hỏi: “Là lục muội xui thất đệ xô nhị tẩu ngã sao?”
Đỗ di nương cười nhạt, lắc đầu: “Lục tiểu thư khai Khương di nương bảo nàng làm vậy.”
Phương di nương cũng nói: “Lục tiểu thư và thất thiếu gia còn quá nhỏ, dễ bị mê hoặc.”
Dương Quý Minh tỏ vẻ quả nhiên là thế: “Nếu là Khương Duyệt Nhiên, vậy cũng không kỳ quái.”
Đỗ di nương cười, nói: “Khương di nương không nhận, nhìn vẻ mặt lục tiểu thư lúc đó, có vẻ người nói dối là lục tiểu thư.”
Phương di nương xì một tiếng: “Không phải Khương di nương thì chính là nhị thiếu phu nhân, các nàng tranh đấu liên lụy đến tam thiếu phu nhân, đây là chuyện không nên.”
Thượng Gia Ngôn ôn hòa nói: “Bọn họ cũng không dễ dàng, dù sao con và đứa bé cũng không sao, chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, thôi bỏ qua đi.”
Dương Quý Minh ở bên nhỏ giọng than nhẹ: “Nhị ca đau đầu rồi đây.”
Nghe hắn nói thế, Đỗ di nương bật cười: “Cho nên, để không phải đau đầu, tam thiếu gia hãy toàn tâm toàn ý với tam thiếu phu nhân đi.”
Dương Quý Minh cũng cười: “Di nương nói phải, nhất định con sẽ vâng lời.”
Thượng Gia Ngôn và Phương di nương đều mỉm cười.
Phương di nương nhìn Đỗ di nương bằng ánh mắt sâu xa, cũng không vạch trần toan tính lúc trước của đối phương.
Ngẫm lại, trước đó Đỗ Bảo Châu tìm Thanh di nương chính là để dự phòng, chuẩn bị sinh con nối dòng cho Dương Quý Minh, kết quả cuối cùng, nàng ta lại được đưa đến bên cạnh trượng phu mình.
Nhưng vừa nghĩ tới Thanh di nương, Phương di nương liền cảm thấy vô cùng ghê tởm. Không phải bà khinh ghét Thanh di nương, mà là Dương Chính Nghĩa, nam nhân đã từng luôn miệng nói chỉ yêu mình bà.
Rõ ràng bản thân bà còn khoẻ mạnh, Dương Chính Nghĩa lại cưới một cô nương trẻ tuổi giống hệt bà. So với Triệu di nương đã chết, sự tồn tại của Thanh di nương càng khiến bà hiểu rõ chuyện mình đã chọn lầm người.
Thượng Gia Ngôn tinh ý phát hiện cảm xúc của Phương di nương không đúng lắm, lo lắng hỏi: “Phương di nương, người làm sao vậy?”
Phương di nương lấy lại tinh thần, cười nói: “Ta không sao, đang nghĩ đến nhân quả luân hồi, kẻ gieo gió ắt sẽ gặp bão, quả báo không ứng trên người hắn thì cũng là con cháu của hắn thôi.”
Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt, Dương Quý Minh cũng nhìn Phương di nương bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đỗ di nương khụ một tiếng, nói: “Như tỷ tỷ lại nghĩ tới Thúc Minh thiếu gia rồi.”
Thượng Gia Ngôn nhẹ giọng bảo: “Phương di nương, ta và Quý Minh sẽ hiếu thuận với người.”
“Ừm.” Dương Quý Minh gật đầu phụ họa.
“Ừ, được.” Phương di nương lấy khăn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa cười.
Đỗ di nương nhìn bọn họ tựa như có điều suy nghĩ.