Đêm xuống, không gian tĩnh mịch, khí trời mát mẻ. Trong ngõ tối chật hẹp lác đác vài bóng đèn neon đang nhấp nháy, ánh sáng hắt xuống vũng nước dưới đất làm phản chiếu lên những tia sáng đủ màu. Mặt nước hơi gợn sóng lăn tăn càng khiến cảnh đêm thêm bình lặng.
Trên cao, vầng trăng tròn vằng vặc tô điểm thêm cho bầu trời đêm yên tĩnh, khung cảnh mỹ lệ, mê hoặc lòng người. Từ xưa đến nay, con người luôn luôn phụ thuộc vào Mặt Trăng và Mặt Trời. Trong khi Mặt Trời ban cho loài người ánh sáng, năng lượng và tính mạng thì, nằm ngoài nhận thức của con người, đối với một nhóm người, Mặt Trăng chính là Mặt Trời. Mặt Trăng và Mặt Trời cùng là những tạo vật vĩ đại trường tồn với thời gian mà con người mãi mãi không thể sánh được, điểm khác biệt duy nhất là một thuộc về ban ngày, một thuộc về đêm tối.
Những con người thuộc về bóng tối sống dựa vào ân sủng của Mặt Trăng, từ khi sinh đã được ban cho linh lực, khí lực vô cùng mạnh mẽ, sinh mạng vĩnh hằng, huyết thống cao quý cùng dung nhan tuyệt mỹ. Đêm nay khi trăng tròn, khi tặng phẩm Mặt Trăng dành cho Trái Đất đạt cực đại, cũng là lúc bản chất hoang dã và kiêu ngạo được di truyền trong huyết mạch từ thời thượng cổ vốn không nằm yên đạt tới cực hạn.
Vào ngày đó, bọn họ sẽ tiến hành lễ hiến tế của máu và linh hồn, thành kính tựa như thực hiện một nghi thức thiêng liêng. Con mồi mà họ bắt được - giúp khôi phục sinh lực, đồng thời phải hấp thu được năng lực và linh khí mới có thể làm họ thỏa mãn, giúp họ trường sinh. Họ là huyết tộc có dòng máu thuần khiết cao quý mà loài người gọi là: Quỷ hút máu.
Trong ngõ tối, mấy gã đàn ông uống đến say khướt vừa đi vừa lỗ mãng cười to. Đột nhiên một “khí tức mạnh mẽ” khiến những người này dù đang say cũng cảm nhận được, rượu cũng lập tức tỉnh hơn phân nửa, theo cảm giác vô thức ngước lên nhìn. Trong đêm tối, trên nóc một ngôi nhà nằm sâu trong ngõ, có một thân ảnh khoác áo choàng màu đen dài gần tới mắt cá chân. Bóng đen đó mang dáng người thực mỏng manh, mái tóc đen dài bay trong gió, Mặt Trăng phía trên vai nàng tỏa ra ánh sáng làm say đắm lòng người.
“Ng … ngươi … ngươi là ai?!”
“Ngươi muốn làm gì??”
“Aaa!! Mắt đỏ! Quỷ! Là quỷ!”
Người đứng trong bóng tối dường như phát ra một loại năng lực thần kỳ, đang ở trên cao bỗng đột nhiên xuất hiện trước mặt gã đàn ông đang ngà ngà say khiến gã vô cùng kinh hãi.
Cặp con ngươi trong suốt màu đỏ tươi mang theo nét tà ác chậm rãi quét qua con mồi trước mắt. Quả thực là một người khiến người ta khó có thể quên. Nàng mang khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trong yêu mị lại có thuần khiết làm người đối diện không thể rời mắt; đôi mắt rực sáng, làn da trắng nõn trong suốt đến dị thường, toàn thân tràn ngập khí chất quý tộc thần bí, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, cùng với mái tóc đen dài tựa hồ như hòa với cảnh đêm làm một.
Ai đã gặp qua nàng tuyệt đối không thể quên!
Mấy gã đàn ông đang vô cùng hoảng sợ, cả người co rúm lại. Thế nhưng vừa nhìn vào đôi mắt đỏ rực như ngọc ruby của nàng, liền ngay tức khắc giống như bị thôi miên, mau chóng trở nên yên lặng, ngoan ngoãn. Trong ánh mắt họ chỉ còn lại sự ngây dại...
Cô gái mặc trường bào đen chậm rãi tiến tới gần con mồi, đầu ngón tay từ từ lướt qua cổ bọn họ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, nhẹ nhàng in lên dấu huyết vẫn (). Mặt Trăng có khả năng thức tỉnh, máu làm nàng thỏa mãn, đây chính là nghi thức đã được tổ tiên nàng đời đời truyền lại suốt hàng nghìn năm.
(): dấu môi bằng máu
Cũng giống như lúc xuất hiện, khi nàng biến mất chỉ lưu lại trong đêm tối hình bóng một mái tóc dài tung bay. Mấy gã đàn ông vẫn đứng im tại chỗ, kì lạ thay, vết cắn trên cổ dần dần biến mất, chỉ để lại hai vết tích mờ mờ giống như bị muỗi cắn. Khi máu bị hút đi, những ký ức liên quan cũng theo đó mà biến mất. Sau đó họ sẽ không còn bất cứ một ấn tượng nào về nàng nữa.
Sẽ không ai trên thế giới này biết, quỷ hút máu đã từng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nơi tầng cao nhất của bệnh viện, trong hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật cao cấp, vang lên tiếng lộc cộc của giày cao gót. Nam bác sĩ đang chuẩn bị bước vào cửa bỗng dừng chân, lùi lại mấy bước, nhìn về phía âm thanh vọng tới. Quả nhiên là cảnh đẹp nha, ai ai cũng thích nhìn, dù không ăn được nhưng nhìn thôi cũng đủ rồi.
Các y tá dù đang giơ cao bình nước muối hay đang đẩy giường bệnh, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Khi một người ưu tú hơn người bên cạnh một chút xíu, dĩ nhiên sẽ chịu rất nhiều đố kị, nhưng khi một người đã xuất sắc đến mức những người xung quanh không cách nào đuổi kịp, thì người khác đối với nàng chỉ có sùng bái.
Chỉ cần nghe tiếng giầy cao gót thôi là mọi người đã ngay lập tức nhận ra ai đang tới. Đó chính bác sĩ Tịch Thấm Nhã - con át chủ bài của bệnh viện. Cũng đúng thôi, trên thế giới có lẽ chỉ có bác sĩ Tịch mới dám đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh của những người phi phú tắc quý () này, quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi; nhưng ngược lại trên thế giới này cũng sợ chỉ có bác sĩ Tịch mới có thể đi giày cao gót đứng bên bàn mổ liên tục mười mấy tiếng đồng hồ phẫu thuật não.
(): không phải nhà giàu thì cũng là quan to.
Tịch Thấm Nhã chắn chắn là mỹ nhân với vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn thấy đã sửng sốt. Vóc người cao gầy cùng đôi chân dài miên man làm tôn lên dáng vẻ vừa ưu nhã vừa mảnh mai của cô. Mái tóc thật dài, lông mày cong lại mảnh, sống mũi cao, thẳng tắp, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, nhẵn mịn; có nét cổ điển ý nhị nhưng cũng hết sức tao nhã.
Lúc này cô mặc áo blouse trắng dài tới đùi, ước chừng ngang bằng chiếc váy ngắn cô đang mặc, dưới váy lộ ra bắp chân thẳng tắp, thon thả. Cô lấy ống nghe đeo trên cổ cho vào túi áo khoác, rồi rút bút từ túi áo trước ngực ra kí lên bệnh án đang cầm, sau đó tiện tay đưa cho y tá đứng bên cạnh đang ngẩn ra nhìn cô: “Đưa đến phòng làm việc của tôi. Thông báo cho bệnh nhân phòng số và những người khác lập tức chuẩn bị phẫu thuật. Động tác nhanh lên một chút.”
“Vâng.” Y tá nhận lấy bệnh án, không nhịn được hỏi một câu: “Bác sĩ Tịch … Cuộc phẫu thuật này, cô không cho bệnh nhân chút thời gian chuẩn bị sao? Cũng chưa kịp thông báo cho người nhà …”
Tịch Thấm Nhã không hề dừng bước, lãnh đạm bỏ lại một câu: “ Bọn họ vào đây chẳng phải chỉ chờ một cái gật đầu đồng ý của tôi hay sao? Được rồi, cứ đi hỏi ông ta, mười rưỡi tôi đến phòng phẫu thuật, nếu không có ai ở đó thì sẽ không làm nữa.”
Y tá nhìn lên đồng hồ, thiếu chút nữa tắc thở. Bây giờ đã là hơn mười giờ rồi.
Nhóm bác sĩ nam chỉnh lại tư thế, đi vào trong phòng bệnh. Vị bác sĩ xinh đẹp kia chỉ thích hợp để chiêm ngưỡng khi cô chưa cất lời. Cô vừa lên tiếng lập tức trở thành người có bản lĩnh nhất bệnh viện Nam Đinh: bác sĩ Tịch Thấm Nhã – người có tính cách vô cùng lạnh lùng. Phụ nữ như vậy thật sự là làm cho nam giới vừa thương vừa sợ.
Bác sĩ Tịch Thấm Nhã được công nhận là thiên tài y học hiếm thấy trong vài chục năm trở lại đây. Khi còn đang học tập ở Mỹ đã từng tham gia một chiến dịch của Tổ chức “Bác sĩ không biên giới”, tham gia cứu viện nhà nước phiến quân nổi loạn tại Nam Phi. Lúc ấy một dân thường đầu bị trúng đạn, khi tất cả các bác sĩ khác đều tuyên bố không thể cứu được nữa, cô đã đưa ra yêu cầu để cô tiến hành phẫu thuật. Khi đó một sinh viên y khoa vẫn chưa tốt nghiệp thể hiện thiên phú kinh người, tạo ra kỳ tích trong giới phẫu thuật não.
Khi Tịch Thấm Nhã nhận được tấm bằng bác sĩ thì đã có địa vị khá cao trong giới phẫu thuật não quốc tế, đồng thời cũng là chuyên gia về bệnh lý học.
Một mỹ nữ từ học thức đến vẻ bề ngoài đều hoàn hảo vô khuyết như thế không thể ngờ là vẫn còn độc thân. Nguyên nhân chính không phải bởi vì quá ít người theo đuổi cô, thực tế số người theo đuổi rất đông. Bất kỳ người đàn ông nào mới gặp qua, không ai không bị vẻ ngoài và khí chất của cô khuynh đảo, từ đó về sau bắt đầu điên cuồng theo đuổi.
Thậm chí ngay đến bệnh nhân, ví dụ như một đại phú hào đã tuổi, vốn vì muốn sống lâu trăm tuổi nên đến cầu cạnh bác sĩ Tịch Thấm Nhã. Nhưng vừa nhìn thấy cô thì mọi ý định ban đầu đều quên mất hết, một lòng muốn theo đuổi vị bác sĩ xinh đẹp kia. Sau khi kế hoạch theo đuổi bất thành vẫn còn vô cùng tiếc nuối, nên đã bỏ tiền ra xây một phòng nghiên cứu với trang thiết bị tốt nhất cho Tịch Thấm Nhã.
Tịch Thấm Nhã cũng không phải một người ngạo mạn, khó gần. Cô cũng không phải là chưa từng yêu ai, chỉ là mối tình nào của cô cũng đều quá ngắn ngủi.
Vì nào có ai có thể tưởng tượng ra những cuộc hẹn như thế này đây.
. “Vốn là một vị giáo sư đại học có tiền đồ sáng lạn.
Một người đàn ông lịch lãm kéo ghế cho Tịch Thấm Nhã, sau đó ân cần đưa thực đơn: “Em thích ăn gì? Nhất định phải ăn nhiều một chút bồi bổ sức khỏe, em có vẻ rất mệt mỏi.”
“Ừ, đúng là cũng hơi mệt mỏi. Chủ yếu là vì ca phẫu thuật cuối cùng quá khó giải quyết. Máy bay cá nhân va vào núi, khi được đưa đến cơ thể người bệnh đã nát bấy, cơ quan nội tạng rải rác khắp nơi. Phiền hà nhất là khi tôi đang phẫu thuật còn phải có y tá đứng bên cạnh sắp xếp lại mấy đoạn xương, cũng không rõ là xương tay, xương chân hay xương chỗ nào nữa. Dù sao việc khâu nối xương và thịt cũng làm tôi tốn không ít tâm huyết.”
Tịch Thấm Nhã không hề để ý đến quý ông lịch lãm kia sắc mặt trắng bệch, khóe môi run rẩy. Cô đóng thực đơn lại, thờ ơ nói: “Tôi gọi món xong rồi. Anh có thể thử món thịt bò bít tết T-bone () của nhà hàng này, chế biến rất ngon miệng. Tốt nhất là thịt bảy phần chín, trong lõi xương vẫn còn dính máu… Ơ, anh làm sao vậy?”
(): miếng thịt có xương, gồm cả phần thăn lưng phía trên
“…” người kia hoàn toàn không còn chút cảm giác thèm ăn nào, mặt cắt không còn giọt máu, đứng dậy bỏ chạy trối chết.
Như vậy, một bạn trai đã tử trận”.
Tịch Thấm Nhã đem thất bại trong tình yêu đổ cho gã đàn ông thư sinh kia quá yếu ớt, vì vậy lần này cô tìm một vị sĩ quan cảnh sát tiền đồ vô lượng đã quen với sinh tử.
. “Vị cảnh quan vừa đẹp trai vừa cao lớn này chọn một buổi tối vô cùng lãng mạn, dày công chuẩn bị một bầu không khí cũng vô cùng lãng mạn. Anh quỳ một gối trước Tịch Thấm Nhã, nói: “Tịch tiểu thư, tôi đã ngưỡng mộ em từ lâu, tôi nghĩ tôi thật sự đã quá yêu em rồi. Tôi không cầu gì khác, chỉ cầu xin em hãy đồng ý cho tôi được theo đuổi em. Tịch tiểu thư, em có thể cùng tôi ước hẹn không?”
Tịch Thấm Nhã hờ hững gật đầu. Không giống những người phụ nữ bình thường khác ra vẻ ngại ngùng, cô lập tức nhận lời. Sau đó lấy từ trong túi ra một quyển sổ công tác, cầm bút viết lên đó: “Hẹn hò dĩ nhiên là được. Cả ngày thứ Hai tôi không rảnh. Sáng thứ Ba từ tám giờ đến chín giờ có thời gian rỗi, xế chiều không rảnh, bảy giờ đến tám giờ tối có thời gian. Thứ Tư, thứ Năm cả hai ngày đều không rỗi. Thứ Sáu từ ba giờ chiều đến bốn rưỡi rảnh. Cuối tuần có thể rút ra hai tiếng rưỡi, ngoài ra thì không ở không. Hay là tôi đưa cho anh một bản thời gian biểu của tôi nhé?”
Cảnh quan: “…”
Thế là một bạn trai nữa lại tử trận.”
Vì vậy Tịch Thấm Nhã cho rằng những người đàn ông quá rảnh rỗi sẽ không hiểu được cuộc sống của cô. Do đó lần này cô nhận lời một vị luật sư vừa bận rộn lại cầu tiến.
. “Vị luật sư này quả nhiên có thể chấp nhận lịch làm việc của cô. Thế nhưng vào ngày hôm đó, Tịch Thấm Nhã vội vội vàng vàng lao vào trong phòng chiếu thì bộ phim đã chiếu được một nửa. Vị luật sư kia cười khổ nói: “Cuối tuần nào tôi cũng mua hai cái vé xem phim, sau đó lại một mình ngồi xem, đã liên tục suốt bốn tuần rồi.”
Tịch Thấm Nhã lúc này lại nhận được tin nhắn từ bệnh viện, cô cười cười tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Thật ngại quá, kỷ lục xem phim một mình của anh có thể tiếp tục được đấy. Có một bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch, tôi phải quay trở lại tiến hành phẫu thuật. Bye bye.”
Cứ như vậy đã có “n” vị bạn trai phải tử trận rồi.
Nếu như những người theo đổi bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn mà đến thì lại bị tính chất công việc và thái độ cuồng làm việc của cô dọa chạy mất. Các bác sĩ trong nghề cũng không dám theo đuổi cô. Với tài năng xuất chúng của mình, trong mắt họ cô được tôn thờ như một vị thần. Trước mặt cô, dù cho y thuật có giỏi đến thế nào cũng trở nên nhỏ bé, vô nghĩa. Còn người đàn ông nào có thể ngẩng cao đầu đứng trước mặt cô nữa.
Chuyện cũ cứ tái diễn hết lần này đến lần khác, vô số người anh hùng cúi đầu nhận thua. Cho nên dần dần, Tịch Thấm Nhã dù ngày càng xinh đẹp, bộ dạng ngày càng mê người, trên người có loại khí chất của nữ vương, nhìn xa trông rộng lại có thể nắm giữ đại cục, càng khiến người khác thêm thần phục. Điều duy nhất đáng tiếc chính là, từ từ không còn ai dám theo đuổi Tịch nữ vương nữa.
Người theo đuổi dần dần ít đi, Tịch Thấm Nhã cũng không để ý chuyện này. Từ trước đến nay điều cô quan tâm vẫn luôn là làm thế nào có thể chữa bệnh cứu người tốt hơn và nghiên cứu sự huyền bí của y học. Chẳng qua một cô gái xinh đẹp như vậy lẽ ra nên là người được trời cao chiếu cố. Rốt cuộc trời cao sẽ sắp đặt cho cô một mối tình như thế nào, sẽ để cho người như thế nào tới chinh phục nàng?