Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Lạc Khanh Khanh, ngượng ngùng kéo kéo ống tay áo của Na Tịch Thịnh Duệ, nhỏ giọng nói "Anh Duệ, chúng ta về nhà được không?"
"không được." Na Tịch Thịnh Duệ kiên trì nói.
"Về nhà đi, được không?" Viên Cổn Cổn có chút sốt ruột khóc lên, nhỏ giọng thỉnh cầu xin .
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn cô, cởi áo khoác choàng lên trên người cô, bế cô lên, vỗ về sau lưng của cô, giọng nói mềm mỏng nói "Đừng khóc."
Viên Cổn Cổn ôm cổ anh ta nhỏ giọng nức nở .
“Cổn Cổn, chúng mình đi đây, chúng mình học năm lớp , có chuyện gì thì bạn có thể tới tìm chúng mình." Lạc Khanh Khanh vỗ vỗ bờ vai cô, cười nói.
"Cám ơn." Viên Cổn Cổn chảy nước mắt meo meo nói.
Lạc Khanh Khanh cười cười, đội ngũ lớn đi ra ngoài trường đi.
Na Tịch Thịnh Duệ ôm Viên Cổn Cổn đi tới băng ghế đá bên cạnh ngồi xuống, đau lòng nhìn vết cào và bầm tím cả người cô.
Viên Cổn Cổn ôm anh ta, không nói chuyện, chỉ khóc nhỏ.
Na Tịch Thịnh Duệ cầm điện thoại bấm số, "Lão Trương, ông về trước đi, tôi đưa Cổn Cổn về nhà họ Hắc."
"Dạ, Duệ thiếu gia." Trong di động truyền đến tiếng nói chững chạc của lão Trương.
Na Tịch Thịnh Duệ cúp điện thoại, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn, lấy một viên chocolate gói giấy vàng ở trong túi ra, lột giấy gói kẹo nhét vào trong miệng cô.
Viên Cổn Cổn ngậm chocolate, nhìn anh ta nước mắt lưng tròng.
“Mua cho em, trên xe còn có hai hộp, không cho ăn nhiều quá, biết không?" Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu của cô, ôm cô đi ra cửa.
Viên Cổn Cổn gật gật đầu, từ từ ngừng nỉ non.
Trong xe
"Anh Duệ, chúng ta đi đâu?" Viên Cổn Cổn nhìn người ngồi lái xe ở bên cạnh mình, Na Tịch Thịnh Duệ.
"Về biệt thự của anh." Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt nói.
"Bây giờ sao? Em còn phải về nấu cơm cho thiếu gia." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn đồng hồ trên xe, trong giọng nói có chút sốt ruột không thể vi phạm.
"Em đã như vậy còn nấu cơm cho anh ta? !" Na Tịch Thịnh Duệ không vui nói, trong giọng nói có tức giận hiếm thấy.
Viên Cổn Cổn sửng sốt, cúi đầu có chút ủy khuất, không nói gì.
Na Tịch Thịnh Duệ để ý nhìn cô một chút, sờ sờ đầu của cô "Xin lỗi Cổn Cổn, không phải là anh cố ý hung dữ với em, đi biệt thự anh trước, anh xem vết thương trên người em, ngoan ngoãn được không?"
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu, không nói chuyện nửa, cứ như vậy, im lặng suốt đường đi về biệt thự.
Trong biệt thự.
Viên Cổn Cổn nhăn mày, để bác sĩ kiểm tra, thỉnh thoảng phát ra vài cái hít thở, nhưng lại rất ngoan không có né tránh.
một lúc sau, bác sĩ dọn dẹp dụng cụ, nhỉn vẻ mặt chăm chú của Na Tịch Thịnh Duệ, nhỏ giọng nói "Chỉ bị thương ngoài da, không có tổn thương đến bên trong, bôi một chút thuốc là được rồi."
"Có để lại sẹo hay không?" Na Tịch Thịnh Duệ lột một viên chocolate để vào miệng Viên Cổn Cổn.
"sẽ không, qua một thời gian ngắn sẽ tốt, yên tâm đi." Bác sĩ cười lắc đầu, uống một ngụm nước khoáng trên bàn.
"Cám ơn." Na Tịch Thịnh Duệ lấy một xấp đô la từ trong ngăn kéo ra đưa cho ông ta.
"Ha ha, không có chuyện gì, tôi đây đi trước." Bác dĩ nhận tiền, cầm lấy dụng cụ của mình đi ra phòng.
Viên Cổn Cổn ngậm chocolate, mắt to không hề chớp nhìn hộp chocolate trên bàn.
Na Tịch Thịnh Duệ lấy mấy viên chocolate trong hộp để vào trên tay cô, sau ngồi xuống tr giường bế cô lên trên đùi, nhỏ giọng nói "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Viên Cổn Cổn cầm chocolate, cúi đầu không nói gì.
"không nói không cho em ăn." Na Tịch Thịnh Duệ đưa tay lấy chocolate trên tay cô.
Viên Cổn Cổn vội vàng nắm chặt chocolate né tránh tay của anh ta, nhỏ giọng meo meo nói "Muốn ăn."
"Vậy thì nói." Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của cô.
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, mở miệng nhỏ giọng nói ." Chính là bọn họ nhờ em giao thư cho anh, sau đó lại hiểu lầm em không đưa thư cho anh, sau đó liền như vậy."
"Vì sao nói em không đưa thư cho anh?" Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày không hiểu, lúc trước vì sợ cô khó xử nên anh nhận hết tất cả thư, tuy rằng sau đó đều ném vào máy cắt giấy.
"Bọn họ nói nếu em đưa cho anh thì anh không thể không trả lời bọn, cho nên khẳng định là em không đưa cho anh, bọn họ còn thấyem hôn mặt anh, cho nên cho là em cố ý không giao thư cho anh, không để cho bọn họ và anh được hòa hợp." Viên Cổn Cổn lột bỏ bao một viên chocolate, cầm trên tay một cắn từng chút.
"Cho nên bọn họ liền ra tay đánh em?" Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng hỏi, đôi mắt sắc bén che dấu ở dưới mắt kính hiện lên tia hung ác.
"Dạ. . . . . . Lúc đầu bọn họ cười nói với em, nói muốn cùng đi nhà vệ sinh, sau đó cùng nhau đi, sau khi vào nhà vệ sinh liền thay đổi, nói em cố ý không đưa thư cho anh, bởi vì muốn độc chiếm anh, nói em xem lại khuôn mặt và dáng người của em, bảo em đi chết đi, anh Duê, thật sự là em rất xấu sao?" Viên Cổn Cổn nhìn anh ta có chút sa sút, khóe miệng còn dính chocolate.
"nói lung tung, em là đáng yêu nhất ." Na Tịch Thịnh Duệ khẽ vuốt đầu cô, dịu dàng nói.
Viên Cổn Cổn cười cười với anh ta, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, nhỏ giọng meo meo "thật ra em cũng muốn giảm béo, cũng muốn trở nên xinh đẹp giống bọn họ, nhưng mỗi lần em giảm béo, mẹ liền nói với em ‘không ăn no làm sao có thể có sức giảm béo’, em cảm thấy rất có lý cho nên em nghĩ là ăn no trước rồi lại giảm béo, nhưng sau này em phát hiện, thì ra giảm béo phải đói bụng mới được, em không muốn đói bụng, em thích ăn nhiều thứ như vậy có phải là không tốt hay không?"