Sau khi phim điện ảnh Hạ Du tham diễn được công chiếu, đã qua gần một năm.
Mùa đông ở thành phố Tích bắt đầu đến, vẫn chưa có tuyết rơi, gió hanh khô, thổi một lúc lâu làm vải mặc bên ngoài cọ xát làm đau.
Trong vườn hoa mắc không ít lều vải nhỏ, tinh tế chăm sóc, sợ gió thổi làm cây gãy.
Hạ Du cuộn trong ổ chăn, mở một mắt nhìn tỷ tỷ.
Trên đầu giường đặt một ly thủy tinh, Hạ Tu Âm cầm bình nước hơi cúi người, dòng nước trong suốt lặng lẽ đổ xuống, đến mức ba phần tư.
Bóng đêm nặng nề, có khi Hạ Du sẽ khóc, khóc đến kịch liệt, càng dỗ càng khóc, lưng và cổ mồ hôi đổ ròng ròng, ướt dầm dề như từ trong nước vớt ra ngoài.
Hạ Tu Âm lo lắng nàng sẽ thiếu nước, nên cô thường dự sẵn một chút, đi tiểu đêm hoặc là sáng sớm cho nữ hài để nàng bổ sung nước.
Hạ Du không thích uống nước, nàng dùng thủ đoạn làm nũng, nhưng đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"A Du?" Hạ Tu Âm thoáng nhìn động tác nhỏ của nữ hài, cong môi cười gọi nàng, đôi tay trắng nõn cắm vào một cây ống hút vào trong ly. Đầu ngón tay mịn màng đặt trên mép ly, nhẹ nhàng dùng lực.
"A Du không có ở đây." Nữ hài vùi đầu ào ổ chăn, rầu rĩ nhỏ giọng nói.
"Vậy ai đang nói thế?" Hạ Tu Âm nhìn phần đang nhô lên trên giường.
"Người đang nói chuyện là......" Hạ Du nâng âm cuối lên, mang theo ý cười, "Là người yêu tỷ tỷ."
Phần nhô lên khẽ động.
"Hóa ra là vậy."
Hạ Tu Âm ngầm đồng ý.
"Bây giờ tôi muốn người yêu uống nước, không biết em ấy có chịu không?"
Nữ hài tựa hồ rối rắm một hồi, cuối cùng nói nhỏ, "Người yêu nói, cô ấy muốn chuẩn bị một lát."
Trên đời này, sợ là chỉ có Hạ Du uống một ly nước cũng muốn để tỷ tỷ dỗ dành, đút cho uống.
Thời gian thúc ngựa chạy mười mấy năm, thậm chí nàng cũng không còn nhỏ nữa.
Hạ Tu Âm chờ người yêu chuẩn bị.
Hạ Du không có bực bội rời giường, nhưng so với bình thường càng dính người một chút, theo bản năng muốn nói cái gì liền nói cái đó, ngọt đến mức răng cũng ê.
Những khi Hạ Tu Âm có thời gian rảnh, nếu nữ hài biết, còn sẽ đặc biệt phí một lúc lâu.
Nhưng Hạ Du, cũng chỉ ở trước mặt cô mới như vậy.
Để Hạ Tu Âm chịu đựng.
Không bao lâu sau, đệm chăn không thấy động tĩnh, đầu ngón tay lại khẽ động.
Nhẹ nhàng câu lấy, cọ vào lòng bàn tay, cảm giác mềm như nhung.
Nữ hài từ trong chăn ló ra một cái tay trắng nõn, đến nắm Hạ Tu Âm, như đang lấy lòng.
Thấy tỷ tỷ không có phản ứng, lại kéo kéo.
Hạ Tu Âm bất động như núi, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc quan sát nữ hài còn dùng thủ đoạn gì.
Nữ hài có hơi sốt ruột, buồn bực hé đôi mắt ra xem, lọt vào ánh mắt đang mỉm cười của tỷ tỷ....
Bị bắt gặp.
"Tỷ tỷ." Nàng chớp đôi mắt thuần triệt sạch sẽ, cằm mềm mại bị kéo lại, mặt nàng có vẻ càng thêm nhỏ.
"Hôm nay tôi có vé xem phim, không biết có nên bỏ nó không." Hạ Tu Âm nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói.
"Vé xem phim......" Hạ Du tính tính, là ngày ra mắt phim của nàng.
"Sao lại bỏ nó?" Nàng vội vàng nói, cả chăn cũng không nhớ liền đưa tay ra.
"Bởi vì......" Hạ Tu Âm cười khẽ, "Tôi chờ một người, là người nhát gan cả giường cũng không muốn rời."
"Em không sợ rời giường......" Hạ Du xốc chăn lên, áo ngủ nhu loạn, trong tay còn nắm tay Hạ Tu Âm lắc nhẹ, "Tỷ tỷ, chúng ta đi xem phim nha."
Hạ Tu Âm đưa tay chỉ chỉ cái trán của nàng, "Đi rửa mặt, sau đó lại đây uống nước."
Hạ Tu Âm để ly thủy tinh qua một bên.
Trong lòng Hạ Du biết việc này không có cách cứu vãn, huống hồ ban nãy nàng mơ màng vừa tỉnh nên đã quên mất chuyện bộ phim nên mới câu giờ với tỷ tỷ, hiện tại nhớ lại cũng có hơi sốt ruột.
Nghiêm túc súc miệng, rửa mặt, Hạ Du xinh xắn đứng ở trước mặt Hạ Tu Âm, cầm ly lên nhấp nhấp.
"Không có mùi vị."
"Hửm?"
Khóe mắt Hạ Du liếc qua Hạ Tu Âm, lông mi chớp chớp.
Bỗng dưng, nàng vòng qua gáy Hạ Tu Âm kéo về phía mình.
Đôi môi mềm mại chạm nhau, đầu lưỡi nàng thăm dò liếm liếm, cong mắt cười.
"Cái này mới ngọt ngào."
Hạ Tu Âm bị nụ hôn này làm cho cứng họng.
Cô đặt hai ngón tay đến trước môi nữ hài.
"Uống xong rồi hôn."
Tỷ tỷ dùng thủ đoạn kiên quyết, Hạ Du đành phải ừng ực ừng ực một hơi uống xuống bụng.
"Tỷ tỷ, có thể chưa?"
Nàng đưa ly thủy tinh trống trơn cho Hạ Tu Âm xem, không tha nhìn tỷ tỷ, "Có thể chưa?"
Hạ Tu Âm bị ánh mắt như vậy nhìn đến mềm lòng, cô che đôi mắt nữ hài lại.
===
"A Du, đừng quên thoa kem dưỡng, trời hanh khô lắm."
Thu đông dùng kem dưỡng không nhẹ nhàng thoải mái bằng lotion, nếu không ở trong đoàn phim, Hạ Du sẽ luôn lười biếng, cả chăm sóc da cũng không thèm làm.
"Tỷ tỷ giúp em thoa." Hạ Du ngước khuôn mặt nhỏ lên.
Hạ Tu Âm nuông chiều nàng, cho vào đầu ngón tay, xoa lên trán và hai má của nữ hài.
Lông mi Hạ Du run run, nheo mắt nhìn tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, khi còn nhỏ, tỷ cũng giúp em như vậy." Nàng nói.
Mỗi một lần đụng chạm khi nhỏ trong trí nhớ đều mềm nhẹ đến động lòng, đầu ngón tay tinh tế, ấm áp đặt trên gò má như những chiếc lông vũ.
"Đúng vậy." Hạ Tu Âm cười cười, cười nhạo nói, "Khi đó, A Du nắm tay tôi, bảo đảm em sẽ không giống như những đứa trẻ khác."
"Tỷ tỷ, em thích thoa hương hương...''
Hương hương...... từ láy mềm mại thốt ra khỏi miệng, lúc ấy vẫn là cái bánh bao nhỏ nghiêm túc nói, như là ngậm kẹo, ngọt ngào mềm mại.
Hạ Du thẹn thùng nhắm chặt mắt, "Bởi vì em muốn tỷ tỷ chạm vào em nhiều hơn, ở bên cạnh em."
"Còn bây giờ?"
"Bây giờ......" Hạ Du mỉm cười không nói.
Bây giờ, nàng không còn là đứa trẻ nơm nớp lo sợ, lang thang không nơi nương tựa kia nữa.
Không cần cố gắng ảo tưởng một đứa trẻ được vuốt ve sẽ có sự ôn nhu như thế nào.
Tỷ tỷ cho nàng đặc biệt đặc biệt nhiều, nhiều đến tim nàng đều tràn đầy mềm mại vui sướng.
Cũng biết, hóa ra, một đứa trẻ bị chiều hư có thể dùng cách làm nũng và lấy được mọi thứ nó muốn.
Cuối cùng nữ hài nắm lấy tay Hạ Tu Âm rồi rướn người và đặt lên má cô một nụ hôn.
"Tỷ tỷ, em cũng muốn giúp tỷ."
===
Xế chiều, người trong rạp chiếu phim chỉ có một nửa.
Bốn phía màn ảnh nổi lên khói báo động, tiếng sấm trống trận, cuối cùng là quân lính tan rã, phản chiến cởi bỏ áo giáp.
Các nàng ngồi ở hàng giữa ghế sau, tay cầm ống hút, lặng lẽ hôn nhau trong ánh đèn mờ ảo.
Vụn băng lạnh lẽo tan ra, lâu ngày ở trong miệng lại trở nên ngọt ngào, từng chiếc răng được nụ hôn lướt qua.
Hai vai vốn chỉ là nhẹ chạm nhau, dần dần ôm lẫn nhau, đầu ngón tay đặt trên tay vịn cũng từ từ đưa lên.
Xứng đôi vừa lứa như vậy.
Thước phim nhựa nhẹ nhàng động lòng người, tình ý chân thành, tiếng nấc khẽ nén từ hàng ghế trước lén lút truyền đến.
"A Du, nhân vật em diễn đã chết......" Hạ Tu Âm ngẩng đầu nhìn, nhưng lực chú ý rất nhanh bị nữ hài kéo trở về.
Hạ Du lấy một viên từ trong hộp bắp rang, để giữa kẽ răng.
Nàng đưa môi mình đến trước mắt Hạ Tu Âm.
"Tỷ tỷ, nếm thử cái này đi." Giọng nói mơ hồ truyền đến, vừa nhỏ vừa nhẹ.
Hạ Tu Âm liền hé môi nếm thử.
Chất phụ gia hương sữa, ngọt đến đầu lưỡi muốn tan chảy.
Mỗi một dây thần kinh đều đều đưa cảm giác thỏa mãn bí ẩn đến vỏ não.
Nảy lên, xao động.
"Ăn ngon không?" Đôi mắt nữ hài rất sáng, ẩn giấu ngôi sao rơi xuống, như vậy ôm cổ cô, kéo sát vào mình, chờ mong mà nhìn cô.
Giọng điệu Hạ Tu Âm hơi khàn, "Rất ngon."
Dứt lời, lại từ khóe môi nhỏ nhắn nữ hài hôn qua, nhẹ ma sát cánh môi.
Như vậy ngược lại không giống như là đang nói món ăn nhỏ này ăn thật ngon, càng giống như là đang nói đến chuyện khác.
Đèn trong rạp chiếu phim bật lên.
Hạ Tu Âm nhất thời bừng tỉnh.
"Hai tiếng trôi qua thật nhanh." Hạ Du va phải hơi thở cô, nhỏ nhẹ nói.
Chỉ là mấy cái hôn thời gian mà thôi.
Phương thức đo lường như vậy, thật sự rất mệt người.
Nhưng chờ Hạ Tu Âm nhìn vào đôi mắt ướt át cùng đôi môi đỏ mềm của nữ hài, lại cảm thấy mình có thể chịu được thời gian trôi nhanh như vậy.
Nhiều thêm cũng chịu được.
"Ừm, thật nhanh."
Lúc phim kết thúc trời vẫn còn sớm, hai người nắm tay nhau đi đến trung tâm mua sắm đi dạo.
Nữ hài vui vẻ ôm một mớ tiền xu đi đến máy gắp thú bông bên cạnh.
"Tỷ tỷ có nhìn thấy cái con to to màu trắng kia không? Cái con nằm giữa đám gà màu vàng á." Hạ Du nắm tay Hạ Tu Âm, để tỷ tỷ đứng bên cạnh mình.
Nàng nhìn Hạ Tu Âm cười, "Tỷ tỷ đợi em một chút, em sẽ lấy nó cho tỷ nhanh thôi."
Nói là nhanh thôi, nhưng đến lúc nữ hài hai tay trống trơn, cũng chưa gắp được một con gà màu vàng nhỏ xíu.
"Tỷ tỷ chờ em chút nữa." Nàng giơ thẳng lên một ngón tay mảnh khảnh, nóng lòng muốn thử đi đến quầy phục vụ.
Hạ Tu Âm bắt lấy ngón tay kia, hợp với bàn tay thon trắng nắm vào lòng bàn tay.
"A Du, chúng ta đến chỗ khác xem đi."
"Nhưng mà......" Hạ Du nhỏ giọng, mang theo một chút uể oải nói, "Em đã nói là sẽ gắp con thú bông đó cho tỷ tỷ."
Hạ Tu Âm xoa xoa đầu nàng.
"Nếu cầm thú bông, tôi cũng chỉ có thể chạm vào em bằng một tay, rồi phải một mạch ôm thú bông về nhà, sau đó tìm chỗ đặt cho hợp lý."
Cô ôm nữ hài vào trong lòng, thanh âm dừng bên tai Hạ Du, hơi thở nhẹ nhàng đập vào.
"A Du, tôi chỉ muốn ôm em."
Hạ Du chôn đầu vào trước ngực tỷ tỷ, nàng đỏ cả tai, sau một lúc lâu mới nhớ gật đầu.
"Ừm......''
''Em cũng chỉ muốn ôm tỷ tỷ."
===
Vụn vặt, mỗi một ngày, mỗi một câu, đều là đang thông báo.
Rất thích tỷ tỷ.
Thích em nhất.
Vợ chồng Hạ Mãn dự định cuối năm sẽ xuất ngoại du lịch, sau Hạ Du gọi điện với bọn họ mới biết được, liền mời bọn họ đến thành phố Tích chơi một chút.
"Tiểu Du, có được không đó?" Gia Trân và Hạ Mãn có chút chờ mong, lại cũng thấp thỏm, "Có phiền các con không?"
Biệt thự Nam thành cũng vậy, nơi ở cao cấp ở thành phố Tích cũng thế, ngần ấy năm, số lần bọn họ đặt chân vào có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bọn họ và Hạ Tu Âm vốn chính là người ở hai thế giới, không nên có xuất hiện cùng lúc. Nếu không phải Hạ Du tồn tại, bọn họ tránh né còn không kịp, càng không cần nói đến một tháng hai lần nói chuyện.
Bọn họ là sẵn sàng mời Hạ Tu Âm đến ngôi nhà mộc mạc trong tiểu khu của bọn họ, không ngại để Hạ Tu Âm biết giữa hai người vốn cách xa, mặc dù điều này sẽ làm bọn họ khó xử. Bởi vì điều kiện như vậy, bọn họ vốn không có tư cách mở miệng để Hạ Tu Âm đưa Hạ Du giao cho bọn họ nuôi nấng.
Nữ hài ngoan ngoãn hiểu chuyện, quan tâm tỉ mỉ, nàng thông minh ưu tú, không hề liên quan đến bọn họ.
Là Hạ Tu Âm giữ nữ hài, từng chút cùng nàng lớn lên.
"Sao lại phiền chứ......" Hạ Du ôn thanh chậm ngữ, "Chú dì, nếu hai người nói ra nước ngoài ăn tết, như vậy có phải sẽ rất lâu không thể gặp con?"
Nghĩ nghĩ, nàng như con gái nhỏ làm nũng, nàng biết vợ chồng Hạ Mãn yêu thương nàng, căn bản sẽ không kháng cự được.
"Chẳng lẽ...... chú dì sẽ không nhớ con sao?"
Nhớ, đương nhiên nhớ.
Mỗi một khắc nữ hài không ở bên bọn họ, bọn họ đều rất nhớ.
Những sắc thái đó đều nhờ Hạ Du đến nên mới bỏ thêm vào một lần nữa, là một trông số ít bận lòng trong cuộc sống của bọn họ.
Xuất ngoại du lịch, mới đầu chỉ là vì vơi đi nỗi buồn khi nữ hài không thể cùng bọn họ ăn Tết. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, năm nào nữ hài cũng đến nhà bọn họ, nếu xuất ngoại như vậy một lần, ngay cả lần tụ họp nho nhỏ cũng không còn nữa.
"Dì......" Gia Trân nhìn chồng mình xin giúp đỡ, Hạ Mãn cắn răng gật đầu.
"Vậy... Tiểu Du, chờ thêm hai ngày, dì và chú sẽ sắp xếp hành lý, đến thành phố Tích gặp con."
"Dạ ~" Nữ hài nhẹ nhàng đáp.
Sau đó, hai người lại nói một vài chuyện việc vặt.
Nói chuyện với Hạ Du rất thoải mái, nàng luôn nghiêm túc nghe mỗi một câu của mình, những dặn dò mà chính mình còn cảm thấy cổ hủ, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn đáp lại.
"Chú dì phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Cho đến như vậy, cuộc trò chuyện mới kết thúc.
"Chúng ta mới đến thành phố Tích hai lần......" Gia Trân nhớ lại nói, "Em cũng quên mất nhà của Tiểu Du bên kia nó như thế nào rồi."
Nghĩ đến tuổi đã lớn, bọn họ càng muốn canh giữ ở trong nhà, chờ nữ hài gọi điện thoại, một năm ghé thăm vài lần.
Thình thoảng bọn họ cũng sẽ có mất mát, nhưng càng cảm thấy may mắn nhiều hơn, may mắn khi có một đứa nhỏ tinh linh tốt đẹp như vậy, lại có thể nguyện ý có một mối quan hệ thân mật với bọn họ, đối xử tốt với bọn họ.
"Vậy cũng có sao đâu." Hạ Mãn còn đang nhớ lại đối thoại ngắn ngủi với Hạ Du, nghe vợ mình cảm khái xong, cười nói, "Lần này chúng ta đến sẽ nhớ lại lần nữa."
Khi vợ chồng Hạ Mãn đến thành phố Tích, vừa lúc gặp tuyết đầu mùa.
Bọn họ hơi khó chịu với cái lành lạnh ẩm ướt ở thành phố Tích, gió nhẹ, nhưng hung, như muốn cắm những mũi kim dài lên người.
Trên xe bọc một cái màng che mà Hạ Tu Âm đã chuẩn bị, bọn họ đi trên nền tuyết vài bước, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy nữ hài đang cười.
Có lẽ là bị dặn dò cẩn thận quá, Hạ Du mặc rất ấm, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết bị cổ áo khoác rũ xuống che đi, lộ vẻ trong sáng yêu kiều.
"Chú dì, hai người tới rồi." Nàng bước nhanh đến trước người bọn họ, muốn lấy hành lý giúp.
Hạ Mãn và Gia Trân sao dám nỡ.
"Bảo bảo ngoan, con và tiểu thư vào trước đi." Lưu Chí mở miệng, "Chú làm được rồi."
"Làm phiền chú Lưu." Hạ Tu Âm nắm lấy tay Hạ Du, ngược lại nhìn Hạ Mãn nói, "Anh họ, chúng ta vào trong ngồi."
Ánh mắt Gia Trân dừng ở hai tay các nàng đang giao điệp, giữa mày giật giật.
Vợ chồng Hạ Mãn vẫn là không quen được người hầu hạ, bọn họ liên tục nói cảm ơn dì Trần, cuối cùng Hạ Tu Âm mở miệng.
"Dì Trần vất vả rồi."
Cô trong lời nói mang theo ấm áp, loại dịu dàng đã trải qua tiến trình lắng đọng xuống, "Muốn cái gì, anh họ sẽ nói."
Hạ Mãn nói phải.
Hắn câu nệ ngồi trên sô pha, ánh mắt so với biệt thự ở Nam Thành ấm áp hơn nhiều, hoặc có lẽ là do không gian chật hẹp mới mang đến ảo giác như vậy.
Lúc Hạ Tu Âm thật tình đối đãi khách, gai lạnh khắp người cô đều được thu dọn sạch sẽ, nỗi tự cao trong xương cũng bị cọ xát thành nụ cười.
Cô và vợ chồng Hạ Mãn nói về một số vấn đề nhỏ nhặt, cùng ngồi vây quanh trước TV, xem chương trình tướng thanh*.
*tướng thanh (tấu hài), một loại khúc nghệ của Trung Quốc bằng cách hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười nhằm châm biếm thói hư tật xấu, ca ngợi người tốt việc tốt.
Hạ Du cầm mâm đựng trái cây, ngồi ở bên người Hạ Tu Âm lột quả hạch.
Nàng bóc rất cẩn thận, thịt quả đều lột ra sạch sẽ, nhìn không thấy mảnh vụn.
"Tỷ tỷ, cho tỷ nè." Nàng đặt một nắm quả hạch vào tay Hạ Tu Âm.
Trong mắt Hạ Mãn và Gia Trân, nữ hài đang ỷ lại nhìn Hạ Tu Âm, nở ra một nụ cười trong trẻo ngoan ngoãn.
Ăn tối cũng coi như là vui vẻ, Hạ Tu Âm cùng nữ hài đến nhà Hạ Mãn nhiều lần, biết sở thích của vợ chồng Hạ Mãn, nên các món ăn rất phong phú và hợp khẩu vị.
Phòng cho khách cũng đã dọn dẹp qua, tất cả dụng cụ đều đầy đủ, đồ dùng rửa mặt đổi mới hoàn toàn.
Nửa đêm, Hạ Mãn ngủ say sưa, trong lòng Gia Trân đột nhiên bất an, nàng ra phòng cho khách, phát hiện trên lầu một còn mở đèn đêm.
Ấm áp loang ra một vùng yên tĩnh.
Hạ Tu Âm và nữ hài dựa vào nhau xem màn hình chiếu.
Hạ Du cắm tăm nhỏ lên quả anh đào định đưa vào trong miệng tỷ tỷ, Hạ Tu Âm chờ, nhưng thấy động tác nữ hài chậm quá, nên mình quay đầu nhìn.
Tình cảm các nàng thật tốt.
Gia Trân nhìn, trong lòng thầm cảm thán.
Nàng chuẩn bị trở về phòng nhưng mắt vô tình lại nhìn thấy, Hạ Tu Âm hôn ngón tay Hạ Du, thuận tiện...... Hôn lên môi nữ hài.
Hôn không dài, ôn ôn nhu nhu, như là cử chỉ theo bản năng tự nhiên.
Sau đó, các nàng tựa đầu vào nhau, thì thầm thân mật.
Gia Trân lấy lại tinh thần mới phát hiện tay chân đã cứng đờ.
Hai ngày sau, vợ chồng Hạ Mãn chuẩn bị xuất phát.
Tuyết đã ngừng, cành lá bọc lấy sắc bạc, xinh đẹp lộng lẫy dưới ánh mặt trời.
"Em họ......" Trước khi đi, Gia Trân đột nhiên nắm cổ tay Hạ Tu Âm, không nhẹ không nặng siết vào, "Em nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Du của chúng tôi...... Tôi biết, em rất lợi hại, nhất định em sẽ làm tốt kế hoạch của mình."
Nàng nén nước mắt, biểu tình khóc như không khóc, rất khó nhìn.
"Ngàn vạn...... Ngàn vạn lần đừng làm Tiểu Du chúng tôi phải buồn."
Hạ Tu Âm lẳng lặng nhìn nàng, cuối cùng trấn an vỗ nhẹ mu bàn tay nàng.
"Yên tâm...... Em và A Du sẽ thật tốt."
Hạ Mãn không rõ nội tình, nhưng cũng đau buồn.
Hắn tạm biệt với Hạ Du, "Tiểu Du, chú dì đi đây."
Hạ Du thấy bộ dáng Gia Trân buồn thiu, vành mắt cũng hồng lên.
Nàng hơi nức nở vẫy tay, "Tạm biệt chú dì."
Hạ Mãn và vợ mình đạp lên mặt đất ẩm ướt, cạnh hắn, Gia Trân vừa đi không bao xa, chợt khóc không thành tiếng.
Phía sau bọn họ, hai đứa nhỏ nhìn theo một hồi cũng đã nắm tay vào trong nhà.
"Gia Trân, sao vậy?" Hạ Mãn giúp vợ mở cửa xe, gật đầu thăm hỏi với Lưu Chí, sau đó vỗ vỗ vai nàng.
"Được rồi, không phải là xuất ngoại chơi một hai tháng sao, nếu nhớ Tiểu Du thì có thể gọi điện thoại mà."
"Tiểu Du của chúng ta......" Gia Trân tựa vào bờ vai của hắn, cuối cùng nghẹn ngào, "Đứa nhỏ này phải làm sao đây?"
"Con bé mới hai mươi tuổi! Mới hai mươi tuổi......"
"Tiểu Du sao vậy?" Hạ Mãn nhẫn nại nghe vợ mình nói, "Có em họ chăm sóc con bé rồi mà."
Nhưng hắn nói như vậy, Gia Trân cũng không có dấu hiệu được trấn an, ngược lại còn rơi rất nhiều nước mắt, lặp đi lặp lại mấy câu này.
Chân tay Hạ Mãn luống cuống, nhưng thật ra Lưu Chí nhìn bọn họ từ kính chiếu hậu, trong mắt vài phần hiểu được.
Nam Thành.
"Tỷ tỷ, chúng ta...... Thật sự phải nói với ông ngoại sao?"
Cận hương tình khiếp*, Hạ Du thấp thỏm nắm tay Hạ Tu Âm.
*Cận hương tình khiếp: thành ngữ TQ xa nhà nhiều năm, khi trở về, càng về gần đến nhà, tâm trạng càng bất an, vì sợ nhà mình có chuyện không may.
Một tuần trước khi trở về Nam Thành, Hạ Tu Âm đã làm tư tưởng chuẩn bị cho nữ hài, nhưng không mấy hiệu quả.
Hạ Du nhìn qua, ngược lại càng kinh hỉ nhiều hơn.
"Lúc trước A Du không phải nói muốn tất cả mọi người biết em là người yêu tôi sao?"
Hạ Tu Âm nhéo nhéo đầu ngón tay non mềm, ôn thanh trấn an.
"Phải." Nữ hài gật gật đầu, thần sắc vẫn có hơi suy sụp, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Hạ Du hận không thể tuyên cáo cho toàn thế giới, hận không thể để lại toàn bộ ấn ký trên người tỷ tỷ, rêu rao khắp mơi.
"Tỷ tỷ, ông ngoại có đồng ý không?" Nàng vội vàng cần có một câu khẳng định, một hồi đáp cũng đủ làm nàng an tâm.
"Ông ấy sẽ nổi giận chứ? Có nghĩ chúng ta đang nói giỡn không?"
"Có thể......" Hạ Du cắn cắn môi, gằn từng chữ một, "Bắt em tách ra với tỷ tỷ?"
Hạ Tu Âm vuốt ve gương mặt nàng, nhìn nàng chăm chú, "Nếu ông ngoại không chịu, A Du sẽ từ bỏ sao? Cứ như vậy...... Tách khỏi tôi?"
"Hay là nói, biến trở về trước dáng vẻ kia?"
Cô ôn nhu cười, thấp giọng nói, "Biến trở về...... Dáng vẻ của 'tỷ tỷ'?"
"Không......" Chỉ là giả tưởng như vậy, nữ hài đã chịu không nổi, nàng lắc lắc đầu, nước mắt tách tách rơi xuống, "Em không muốn tách khỏi tỷ tỷ."
Nàng đưa tay ôm cổ Hạ Tu Âm, môi áp vào môi cô, làm Hạ Tu Âm cũng phải nếm nước mắt chua xót, "Cũng không muốn tỷ tỷ biến trở về dáng vẻ đó."
Nàng muốn tỷ tỷ hôn môi với mình, giống như đối với một đứa trẻ, giống như đối với tình nhân......
Tỷ tỷ hôn, cho nàng hôn, nàng đều muốn.
Còn muốn làm chuyện khác với tỷ tỷ, là chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm.
"Tỷ tỷ, em không muốn tỷ cùng người khác ở bên nhau. Em muốn chúng ta ở bên nhau. Muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau."
Nói ra suy nghĩ như vậy, cả hơi thở Hạ Du cũng phát đau, giống như thiếu oxy.
Nàng hôn tỷ tỷ, nếm không khí loang loãng.
Trong mắt Hạ Tu Âm thấm điểm sắc màu ấm.
Cô để nữ hài vội vàng mút hôn, vỗ lưng nữ hài, để nàng dần dần bình tĩnh.
"Vậy thì...... Vĩnh viễn ở bên nhau."
Cô cười, nói ra những lời lúc trước đã từng nói với Hạ Du.
"A Du đừng lo lắng...... Ông ngoại rất dễ nói chuyện." Cô ôm chặt nữ hài.
"Em cầu xin ông ấy nhiều lần...... Ông ấy sẽ mềm lòng."
Lưu Chí được người làm dẫn đến chỗ đỗ xe, Hạ Tu Âm giúp nữ hài sửa tóc mái trên trán, nắm tay nàng vào nhà cũ.
Đi qua hành lang dài, vòng qua đá xanh suối cạn, cả hai nhìn thấy tuyết trắng trên những góc tán cây.
Lồng đèn đỏ treo trước mái hiên, rất tương xứng với tuyết.
"Ông ngoại."
Hạ Tùng Đức mặc một cái áo thời Đường, chống quải trượng, được quản gia Thẩm Tư cẩn thận bảo vệ đứng dưới hiên.
【 Tu Âm, đứa nhỏ đó cũng tới sao?】
【 Ông ngoại, bây giờ em ấy đang ngồi cạnh con.】
【 Con đừng làm con bé lo lắng, ta rất dễ nói chuyện.】
【 Dạ, ông ngoại...... Ông ngoại, ông đáp ứng con một chuyện được không?】
【 Ừ?】
【 Ít nhất...... Trước khi ăn tết, đừng dọa đến em ấy. Những chuyện khác...... Con sẽ nói riêng với ông.】
Tầm mắt Hạ Tùng Đức xoẹt qua hai tay đang nắm của Hạ Tu Âm và Hạ Du, nhìn về phía sau các nàng.
Lưu Chí cùng hai người làm dẫn hành lý theo.
Tường trắng ngói lớn, tuyết nhỏ rơi lung tung.
Không còn ai khác.
Đừng dọa đến em ấy.
Trong đầu Hạ Tùng Đức, hiện lên cuộc trò chuyện với Hạ Tu Âm mấy tiếng trước, từng câu từng chữ, khắc sâu rõ ràng.
Ngắn ngủi nửa ngày, Hạ Văn Tử nói chêm chọc cười, Hạ Hạc Hiên ấp úng...
Ông siết chặt gậy chống, đốt ngón tay hiện lên gân thanh.
Được lắm!
Tim Hạ Tùng Đức lạnh đi, rồi lại nóng đến nóng ruột.
Dưới sự tức giận của mình, ông vung gậy đánh Hạ Văn Tử đứng gần đó.
Hạ Văn Tử khiếp sợ, kêu quát quát che eo che mông nhảy ra, trong miệng hô đau, khó có thể tin được gào lên.
"Ông ngoại sao lại đánh con!"
Đừng dọa đến em ấy!
Đừng dọa đến con bé?
Hạ Tu Âm sao lại không hỏi thử, có dọa đến ông hay không!
Hạ Tùng Đức tức giận mạnh tay lên người Hạ Văn Tử thêm một chút.
"Còn không phải mày làm chuyện tốt!"
Lại có thể dám giúp đỡ Tu Âm gạt ông!
Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày, không biết các nàng đã ở cùng nhau bao lâu rồi!
Khó trách lúc trước, Hạ Văn Tử mọi cách ám chỉ ông, người yêu Tu Âm là một người đồng tính!
Nghĩ đến cái gì, Hạ Tùng Đức lại liếc đến Hạ Hạc Hiên, người sau bước chân hơi ngừng, bình tĩnh xua tay.
"Ông ngoại, con cũng là vừa mới biết được."
"Lão nhị, chú.....''
Hạ Văn Tử thầm nghĩ, bất luận chính chủ thế nào, nhìn tư thế này, trước tiên phải giúp em gái khóc lóc.