Tối nay, để bù đắp cho việc Lâm Hành Hành nhường cơm trưa cho mình, Vu Đằng quyết định nấu một bàn toàn thức ăn ngon để thưởng cho anh. Cô chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn rồi chụp ảnh gửi cho Lâm Hành Hành, dưới bức hình còn kèm theo dòng chữ: [Khi nào rời khỏi đoàn làm phim thì nhắn tin cho tôi biết nhé, anh về nhà là có thể ăn rồi.]
Vu Tinh Không đang ở phim trường, lúc nhìn thấy dòng chữ hiện trên màn hình điện thoại của Lâm Hành Hành, cậu lập tức trố mắt kinh ngạc.
Vu Tinh Không cậu chỉ là một trợ lý nho nhỏ vô tội, tại sao cậu phải biết nhiều bí mật của đạo diễn Lâm thế này?!
Hai chữ “về nhà” là thế quái nào vậy, Vu Đằng và đạo diễn Lâm đã sống chung với nhau rồi sao?
Đừng trách cậu có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, nếu không phải buổi trưa vô tình phá vỡ không gian riêng tư của bọn họ, cậu sẽ không phát hiện ra chuyện tình giữa hai người này.
Cảnh quay ngày hôm nay của Ngụy Hạc Trường đã xong từ sớm, Vu Đằng cũng rời đi từ lâu, nhưng không ai nghĩ tới cô về sớm để chuẩn bị bữa tối tình yêu cho đạo diễn Lâm.
Những người khác trong đoàn làm phim vẫn còn đang phải tăng ca, Lâm Hành Hành yêu cầu quay lại cảnh diễn độc thoại của nữ chính, cảnh này được quay đi quay lại trên dưới mười lần nhưng vẫn chưa khiến anh hài lòng. Sắc trời đã dần tối, vậy mà bầu không khí trong đoàn làm phim đang rất căng thẳng.
Vu Tinh Không nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, nhất thời rơi vào thế khó xử. Trợ lý nhỏ như cậu đúng là khổ trăm bề, cậu không biết mình có nên chọc vào thùng thuốc nổ lúc này không?
Nữ chính càng quay càng rối, trạng thái không hề ổn định, mấy diễn viên phụ đứng bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ.
Lâm Hành Hành nhíu mày, cảnh đơn giản thế kia mà cũng khiến anh phải đau đầu, anh quay đầu nhìn sang trợ lý, thấy cậu đứng ngây người ở đó, giọng điệu anh lại càng không thân thiện: “Cậu làm cái gì vậy, có gì thì nói mau!”
Vu Tinh Không nhìn nhân viên đứng nơm nớp lo sợ ở chung quanh, cậu vội tiến lên đưa điện thoại cho Lâm Hành Hành, dáng vẻ như muốn thì thầm điều gì đó.
Lâm Hành Hành lùi lại một bước: “Cậu tới đây để làm trợ lý cho tôi, chứ không phải ở đây để thầm thì, có chuyện gì thì nói to dõng dạc lên!”
Vu Tinh Không thầm nghĩ là anh bảo tôi nói đấy nhé, thế là cậu đứng thẳng người: “Đạo diễn, xin hãy đọc tin nhắn điện thoại.”
Những người chung quanh nghe thấy vậy cũng không nhịn được mà cười khúc khích, xem ra Vu Tinh Không bị hành hạ không ít bởi đạo diễn Lâm, nói tới nói lui đều không có đầu có đuôi.
Bầu không khí trong đoàn làm phim cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Lâm Hành Hành cầm điện thoại lên xem, tin nhắn của Vu Đằng lập tức hiện ra trước mắt anh.
Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn Vu Tinh Không đang cúi đầu gãi gãi mũi, sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía mọi người rồi ho nhẹ một tiếng: “Ngày hôm nay kết thúc tại đây, mọi người có thể về nghỉ ngơi được rồi. Sáng sớm ngày mai chúng ta tiếp tục, cảnh quay này sẽ chuyển sang cảnh đầu tiên của ngày mai.”
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hành Hành không để ý tới những người khác, anh cầm điện thoại đi về hướng bãi đậu xe, trong lòng thầm nghĩ cô nàng paparazzi này cũng biết báo đáp ân tình đó chứ.
Lúc này Vu Đằng lại gửi tiếp cho anh một tin nhắn, cô nói đồ ăn tối nay sẽ hoàn toàn miễn phí, còn dặn anh đừng làm việc quá vất vả.
Lâm Hành Hành khẽ cười, anh nhanh chóng nhắn tin: [Em yêu, anh xong việc rồi, anh muốn được ăn cơm ngay khi về đến nhà.]
Vu Đằng lập tức trả lời, ngoan ngoãn khác xa ngày thường: [Được!]
Tâm tình Lâm Hành Hành vô cùng vui sướng, mới có vài phút mà anh đã lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, khiến mọi người đều trợn mắt há mồm. Chỉ Vu Tinh Không hiểu rõ tâm trạng thay đổi nhanh chóng của đạo diễn Lâm, cảm giác biết được bí mật mà cả thế giới không biết đúng là tuyệt vời!
Lúc Lâm Hành Hành về đến nhà, Vu Đằng vừa vặn bưng xong sáu món mặn, một món canh lên trên bàn. Cô xới hai chén cơm nóng hổi rồi quay sang nói với anh: “Đến giờ ăn cơm rồi.”
Từ nhỏ Lâm Hành Hành đã sống tự do thoải mái, hình ảnh này giống như quãng thời gian anh còn sống chung với mẹ. Sau này chuyển ra ở riêng, tuy có chị Vương chăm sóc cuộc sống hàng ngày nhưng vẫn có một tầng ngăn cách, không có cảm giác thân mật giữa người nhà. Giờ đột nhiên nghe được Vu Đằng nói như vậy, anh cảm thấy khá mới lạ.
Tay nghề nấu nướng của Vu Đằng khỏi phải bàn cãi, Lâm Hành Hành nhịn từ trưa nên cực kỳ đói bụng. Sau khi ăn xong ba bát cơm, Lâm Hành Hành mới cảm thấy thỏa mãn, anh xoa xoa cái bụng căng tròn của mình rồi dựa người vào ghế nhìn Vu Đằng: “Biểu hiện không tệ, lần sau tiếp tục phát huy.”
Vu Đằng tủm tỉm cười: “Tối nay toàn là món ngon, tôi lấy anh NDT bữa này.”
Lâm Hành Hành khẽ nheo mắt nhìn Vu Đằng, “Trong mắt cô lúc nào cũng chỉ tiền, tiền, tiền.”
Vu Đằng bèn lè lưỡi trêu anh.
_______________
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Đằng ngồi xe Lâm Hành Hành đến phim trường.
Trên phương diện làm việc, Ngụy Hạc Trường vô cùng nghiêm túc. Mỗi khi bắt đầu quay một bộ phim, anh đều dồn toàn bộ sức lực và tâm trí để đóng phim, cho nên nội dung công việc của Vu Đằng cực kỳ đơn giản — chịu trách nhiệm về mọi việc của vua màn ảnh ở đoàn làm phim, nếu phải đến phim trường, cô có thể đi chung xe với đạo diễn Lâm nhà mình, nhưng mỗi lần đi nhờ xe, cô đều xuống trước một đoạn, tránh người khác phát hiện.
Hôm nay vừa ra cửa, Vu Đằng lại gặp được Ngụy Hạc Trường, cô hạ cửa kính xe để chào hỏi anh: “Chào buổi sáng.”
Ngụy Hạc Trường nhìn thấy hai người, “Chào buổi sáng đạo diễn Lâm, Vu Đằng.”
Lâm Hành Hành trả lời qua loa, sau đó anh tăng tốc độ không hề báo trước. Gió thốc vào bên trong xe, Vu Đằng nhanh chóng ấn đóng cửa sổ xe, sau đó cuống cuồng nắm chặt dây an toàn. Cô sợ nhất là lúc anh tăng tốc độ, nên lúc này chỉ biết trừng to mắt để biểu lộ sự bất mãn trong lòng mình.
“Đồ nhà quê”, Lâm Hành Hành nhả ra một câu, “Đúng rồi, trưa nay không cần làm cơm cho tôi.”
Ngụy Hạc Trường có một căn hộ nhỏ gần phim trường, bình thường Vu Đằng sẽ qua đó nấu cơm rồi mang tới cho hai người. Cô nhìn Lâm Hành Hành rồi gật đầu, “Được.”
Lâm Hành Hành không hài lòng, “Sao cô không hỏi lý do tôi không ăn cơm?”
Vu Đằng thở dài một hơi, “Xin hỏi đạo diễn Lâm sao lại không ăn cơm trưa?”
Lâm Hành Hành lườm cô: “Thái độ lồi lõm, không đủ chân thành.”
Hừ! Rõ lắm chuyện! Cô mặc kệ anh, không thèm hỏi nữa.
Có điều khi đến đoàn làm phim, Vu Đằng không cần hỏi cũng biết hôm nay phía nhà đầu tư qua thăm đoàn phim, cho nên trưa nay mấy nhân vật chủ chốt sẽ cùng nhau ăn cơm.
Tần Liệt đưa theo cả Khai Tư, anh còn mang theo một xe nhỏ đồ ăn vặt, những gì cần có đều có, khiến mọi người ở đoàn làm phim đều sướng điên.
Vu Đằng hưởng sái ánh sáng từ Khai Tư nên được chuẩn bị một phần riêng biệt, cô bèn lén lút cất toàn bộ đồ ăn vặt vào phòng nghỉ của Lâm Hành Hành. Để ở chỗ này là an toàn nhất, không cần lo lắng bị mọi người ăn hết phần, với lại bình thường Lâm Hành Hành lúc nào cũng trưng cái bản mặt thối trước mọi người, nên chẳng ai dám tới đây.
Sau khi cất kỹ đồ ăn vặt, Vu Đằng tíu tít lôi kéo Khai Tư: “Chạy nhanh lên chị, cẩn thận bị mọi người nhìn thấy.”
Khai Tư buồn bực: “Mọi người không biết quan hệ giữa hai người hả?”
Vu Đằng xua tay, “Em và cái tên quỷ ấu trĩ kia thì có thể có quan hệ gì.”
Nhớ tới sáng nay Lâm Hành Hành dặn cô không cần phải nấu cơm cho anh, nhưng anh lại không hề nói với cô là Tần Liệt tới, ngay cả Ngụy Hạc Trường cũng sẽ cùng đi ăn cơm, trưa nay cô không cần phải bận rộn nấu cơm cho hai người.
Hại cô tay xách nách mang mua bao nhiêu là nguyên liệu, lại còn phải vất vả cầm sang chỗ căn hộ của Ngụy Hạc Trường… chỉ cần nghĩ tới là Vu Đằng lại tức giận.
Về chuyện không báo trước với Vu Đằng, Ngụy Hạc Trường càng không thẹn với lương tâm, chính thái độ thản nhiên của anh khiến cô thêm điên tiết với Lâm Hành Hành: “Không phải em đi cùng với đạo diễn Lâm sao, anh tưởng đạo diễn Lâm nói cho em biết rồi.”
Khai Tư xoa đầu Vu Đằng: “Em đừng tức giận nữa, kể cho chị nghe xem gần đây Ngụy Hạc Trường có tin gì có thể lên hot search được không, bật mí cho chị một ít.”
Kể từ khi Vu Đằng về làm trợ lý thì rất có đạo đức nghề nghiệp, cô làm sao có thể tùy tiện nói ra bí mật của vua màn ảnh, hơn nữa Khai Tư còn là phóng viên giải trí.
Vu Đằng lắc đầu, thái độ kiên định như tường đồng vách sắt: “Anh Ngụy đang tập trung quay phim, chị đừng mơ tưởng.”
Khai Tư bật cười, cô còn cố ý đùa Vu Đằng: “Đúng là tình chị em bằng nhựa plastic.”
“Chị em mình chỉ là nhựa giả, em và Lâm Hành Hành mới là tình vợ chồng bằng nhựa plastic chân thật, ha ha ha”
Đúng lúc Vu Tinh Không vô tội cầm kịch bản đi ngang qua: “…….”
Cậu tạo nghiệp gì vậy trời? Hóa ra đạo diễn Lâm và Vu Đằng đã kết hôn, nhưng vì sao cậu lại là người nghe được tin tức này?!!! Huhu, biết quá nhiều bí mật của người khác là điều không tốt.
Sau khi biết được bí mật, Vu Tinh Không không thể không đi tìm manh mối. Lúc ngồi cạnh Lâm Hành Hành để xem anh ấy hướng dẫn, cậu sẽ suy nghĩ đến vấn đề “tình vợ chồng bằng nhựa plastic” mà Vu Đằng đã nói, cậu không ngờ hai người lại là vợ chồng.
Lúc chưa biết bí mật thì cậu không thấy hai người có gì khác thường, nhưng bây giờ ngồi quan sát, cậu thấy chỗ nào cũng đều có vấn đề.
Ví dụ như cốc nước của đạo diễn Lâm có hình pikachu, phong cách này tràn đầy vẻ nữ tính. Mới đầu cậu còn thắc mắc tại sao một người đàn ông ba mươi tuổi như đạo diễn Lâm lại dùng chiếc cốc pikachu, bây giờ thì cậu mới hiểu… hóa ra là vợ người ta mua cho!!!
Đạo diễn Lâm cưới một cô vợ trẻ tuổi lại xinh xắn thế kia, không cưng chiều làm sao được.
Cẩu độc thân Vu Tinh Không chỉ dựa vào chiếc cốc uống nước, đã có thể tưởng tượng ra được một câu chuyện ngôn tình ngọt ngào mười vạn chữ.
Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn Vu Tinh Không, không hiểu có chuyện gì xảy ra với tên ấm ớ này, từ hôm qua anh đã thấy cậu ta luôn phân tâm. Tình trạng này bắt đầu từ khi biết được chuyện của anh và Vu Đằng… chẳng lẽ Vu Tinh Không thật sự thầm mến anh???
Lâm Hành Hành đưa cốc nước cho Vu Tinh Không: “Cậu rót cho tôi cốc nước ấm, cảm ơn.”
Vu Tinh Không nhận chiếc cốc từ tay Lâm Hành Hành, đã thế còn cười mập mờ với anh, “Vâng, đạo diễn Lâm muốn độ ấm thế nào?”
Khóe miệng Lâm Hành Hành co rút: “Tùy cậu.”
Vu Tinh Không đi rót nước, sau khi rót xong cậu bèn đi tìm Vu Đằng, lúc này cô đang nói chuyện quên trời quên đất với Khai Tư:
“Vu Đằng, chị có thể uống một ngụm nước để thử nhiệt độ giúp em được không?” Chắc chắn vợ của đạo diễn Lâm là người am hiểu sở thích của đạo diễn nhất.
Vu Đằng nhận ra đây là cốc nước pikachu mà cô được tặng kèm khi đặt mua áo khoác trên mạng, đồng nghĩa cốc nước này là của Lâm Hành Hành… nhưng Vu Tinh Không đưa tới đây cho cô để làm gì, muốn chọc tức cô hả?
Tuy không hiểu rõ chuyện gì, nhưng Khai Tư vẫn cười không ngậm được mồm ở bên cạnh.
Vu Đằng nhận lấy cốc nước rồi đi về hướng phòng nghỉ của Ngụy Hạc Trường: “Cậu không được vào đây.”
“Vâng.” Vu Tinh Không gật đầu, Vu Đằng muốn tạo niềm vui bất ngờ cho đạo diễn Lâm, cậu không ngu đến nỗi chạy vào xem.
Phòng nghỉ của Ngụy Hạc Trường có mấy trái chanh, hôm qua mua nhiều đồ quá nên cô để lại đây. Lúc đầu cô định khi nào về bên kia nấu cơm thì sẽ mang theo chúng, nhưng bây giờ mấy trái chanh của cô đã có đất dựng võ rồi.
Vu Đằng cắt bốn trái chanh rồi vắt vào cốc nước của Lâm Hành Hành, cô lấy thìa nhẹ nhàng khuấy đều, sau đó cầm cốc nước ra ngoài cho Vu Tinh Không: “Cậu nhớ đưa cho đạo diễn Lâm uống đó.”
Cậu hiểu, cậu hiểu mà… đây gọi là cốc nước tình yêu! Vu Tinh Không gật đầu lia lịa rồi vui vẻ cầm cốc nước đi.
Trong trường quay, Tần Liệt và Ngụy Hạc Trường đứng ở một bên nhìn nữ chính quay lại cảnh NG ngày hôm qua. Quay lại lần thứ hai nhưng Lâm Hành Hành vẫn không hài lòng, anh đen mặt yêu cầu quay lại lần nữa: “Lần này vẫn quay không được thì cô về nghỉ ngơi đi, bao giờ nhập tâm được vào vai diễn thì quay tiếp.”
Lâm Hành Hành vừa nói dứt lời, nữ chính vì áp lực mà òa khóc thành tiếng, Lâm Hành Hành đau đầu quát: “Cô không hiểu tiếng người hả? Khóc cái gì mà khóc!”
Nữ diễn viên này do Tần Liệt nhét vào, hôm nay cũng là dịp để anh xem trình độ của cô ta đến đâu.
Thấy Lâm Hành Hành nổi giận, Tần Liệt tiến tới an ủi nữ chính, Ngụy Hạc Trường yên tĩnh đứng đọc kịch bản, anh cũng không vừa mắt với nữ chính, Lâm Hành Hành mắng để cô ta bỏ chạy mới càng tốt.
Vu Tinh Không đứng bên cạnh, nhớ tới tâm trạng vui vẻ tối của Lâm Hành Hành, cậu bèn tiến lên đưa cốc nước cho anh rồi nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Lâm uống nước, nước này do chị Vu Đằng chuẩn bị cho anh.”
Lâm Hành Hành thấy hơi khó hiểu, không phải Vu Đằng rất sợ mọi người biết được quan hệ của bọn họ hay sao, như này là thế nào? Nhưng nghĩ kỹ lại thì anh thấy cũng hợp lý, hôm qua Vu Tinh Không đã biết quan hệ của hai người, nên không nhất thiết phải che giấu với cậu ta.
Suy nghĩ xong, Lâm Hành Hành lập tức uống một ngụm lớn. Nhưng mới uống một ngụm mà anh đã cảm thấy toàn bộ răng mình ê buốt, muốn nghiến răng cũng khó khăn.
Lâm Hành Hành nhíu mày nhìn về phía xa, Vu Đằng lè lưỡi giương nanh múa vuốt với anh. Còn phía bên này, Ngụy Hạc Trường ôm cánh tay nhìn anh và cười chế giễu.
Lâm Hành Hành trợn mắt trừng Vu Tinh Không, sau đó anh nhìn về phía nữ chính, cũng chẳng buồn quan tâm tới ánh mắt không đồng ý của Tần Liệt: “Một phút sau bắt đầu quay, đây là lần cuối cùng, diễn không đạt thì cút cho tôi!”