Lúc Vu Đằng mơ màng tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau, vết thương trên người cô không quá nghiêm trọng, não cũng chỉ bị chấn động nhẹ, nhưng lại có khá nhiều vết thương ngoài da.
Ký ức của Vu Đằng dừng lại tại thời điểm ôm Trác Trác ngủ trên xe, lúc này cô chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.
Vu Đằng chậm rãi mở mắt, ánh đèn chói loá khiến cô phải nheo mắt lại. Bỗng nhiên cô nhớ tới tiếng két chói tai như xé rách màn đêm khi hai xe va chạm nhau. Ngay tại giây phút cận kề với nguy hiểm, cô chỉ biết cúi người ôm chặt Trác Trác vào lòng, cô rất muốn gọi Lâm Hành Hành, thế nhưng vụ tai nạn đã khiến cô mất đi ý thức.
Sự đau đớn, bi thương bỗng nhiên dâng trào mãnh liệt ở trong lòng, Vu Đằng muốn khóc nhưng lại không thể phát ra âm thanh, nước mắt không ngừng chảy dọc theo hai gò má khiến gối đầu ướt đẫm.
Lúc y tá đến kiểm tra phòng bệnh, phát hiện tình trạng cô không ổn định thì lập tức gọi bác sĩ.
Người nhà họ Lâm, Nguỵ Hạc Trường, Tần Liệt, Khương Ngôn và cả Khai Tư đều đứng đợi trước cửa phòng bệnh. Bác sĩ cầm sổ theo dõi bệnh án đi ra ngoài rồi chỉ nói đơn giản một câu:
“Tình trạng của bệnh nhân vẫn chưa được ổn định, người nhà đừng để cảm xúc của cô ấy bị dao động quá lớn.”
Người may mắn không bị thương trong kiếp nạn này chỉ có Trác Trác, vì cậu bé được Vu Đằng che chắn kỹ càng.
Lúc cậu bé ngủ dậy đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cậu mợ đều nằm viện, mẹ cậu bé thì ôm cậu khóc mãi không ngừng.
Thân thể Trác Trác không có vấn đề gì, hơn nữa lúc ấy cậu bé đang ngủ, không trực tiếp nhìn thấy cảnh tai nạn nên tâm lý khá ổn định. Nhưng thấy cậu nhỏ và mợ nhỏ bị như vậy, cậu bé vẫn sợ hãi khóc suốt hai ngày nay.
Khi mọi người vào phòng, Vu Đằng nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có ông nội, có bố mẹ Lâm Hành Hành, có chị Giang Tình và Trác Trác, còn có cả anh em tốt của Lâm Hành Hành là Tần Liệt và Khương Ngôn, ngay cả bạn thân Khai Tư và sếp của cô là Ngụy Hạc Trường cũng đến, thế nhưng lại thiếu bóng một người.
Vu Đằng nhìn quanh phòng một lượt, sau đó cô nhìn về phía ông nội đang ngồi bên mép giường.
Vu Đằng mấp máy môi nói chuyện, giọng nói của cô hơi nghèn nghẹn, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm, mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ông… nội, Lâm… Hành Hành… đâu rồi?”
Hai ngày qua ông nội Lâm luôn kiên cường chống đỡ, nhưng khi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Vu Đằng, bức tường kiên cố của ông hoàn toàn sụp đổ. Đôi mắt vẩn đục đỏ hoe không nhịn được mà rơm rớm, một lúc sau ông cụ mới trả lời cháu dâu.
“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, tỉnh lại là tốt rồi.”
Dù là trụ cột của gia đình, nhưng ngay cả bố Lâm cũng hai mắt đỏ hoe, ông vỗ vỗ tay Vu Đằng.
“A Hành vẫn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Vụ tai nạn bất ngờ này hoàn toàn ngoài ý muốn, do lái xe đường dài, tài xế mệt nhọc quá độ nên ngủ gật trong khi lái xe, lúc đèn đường chuyển tín hiệu, tài xế mới hoảng hốt phản ứng, anh ta nhanh chóng đạp chân ga nhưng chiếc xe vẫn vọt tới giữa ngã tư đường và đụng phải chiếc Land Rover chạy ngang qua.
Camera giao thông quay được toàn bộ quá trình vụ tai nạn, chiếc xe Land Rover bẻ lái quay đầu để bảo vệ hai người ngồi đằng sau, còn Lâm Hành Hành ở vị trí ghế lái lại tặng chính mạng sống của mình cho tử thần.
Bây giờ ngồi trách móc cũng vô dụng, vì trách móc cũng đâu đổi lại được thân thể lành lặn, đâu quay ngược được thời gian đã qua. Với lại tài xế xe tải cũng bị thương nặng, thái độ của người nhà anh ta lại thành khẩn nên bọn họ không muốn gây khó khăn.
Mẹ Lâm khóc không thành tiếng, bà lặng lẽ lau nước mắt rồi nắm tay Vu Đằng, an ủi con dâu cũng như an ủi chính mình:
“Con yên tâm, A Hành sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lâm Hành Hành tuy ba mươi tuổi nhưng lúc nào cũng khiến người nhà phải nhọc lòng. Ấy vậy khi đối mặt với tử thần, anh vì bảo vệ vợ và cháu trai mà không màng cả tính mạng. Bọn họ ai cũng vui mừng khi thấy Lâm Hành Hành trưởng thành, chỉ không ngờ sự trưởng thành này của anh phải trả cái giá quá đắt.
Vu Đằng khóc thút thít, cô yên lặng không nói lấy một lời. Về sau vì muốn khóc cho thoả thích, cô đã bảo mọi người ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn mỗi cô và Trác Trác nằm trên giường bệnh, hai mợ cháu ôm nhau khóc rất lâu.
Sau hai ngày ăn thức ăn dạng lỏng, sức khoẻ Vu Đằng cũng khôi phục đáng kể, cô bướng bỉnh không chịu nghe lời bác sĩ, nằng nặc đòi sang chăm sóc Lâm Hành Hành.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có một người liều mạng vì cô, nhưng giờ đây người ấy lại nằm bất động trên giường bệnh, dù cô muốn nói cảm ơn thì người ấy cũng không thể nghe thấy.
Vu Đằng nắm tay Lâm Hành Hành, cô lẳng lặng ngồi trước giường bệnh ngắm nhìn anh. Vụ tai nạn này huyên náo tới cả giới truyền thông, nhưng người nhà họ Lâm không buồn để ý tới, bọn họ cũng từ chối ai có ý định đến thăm nom, dù gì con trai bọn họ vẫn còn nằm trên giường bệnh, sống chết chưa rõ.
Lâm Hành Hành đang trong trạng thái hôn mê nên không thể ăn gì, mỗi ngày chỉ truyền dịch để duy trì dinh dưỡng cho cơ thể. Vu Đằng đã quá quen với việc thay dịch truyền, sau khi đổi túi dịch mới, cô mở ngăn kéo lấy tăm bông, tiếp đó dùng tăm bông chấm vào nước rồi thoa lên môi cho Lâm Hành Hành.
Hôm nay đã là ngày thứ chín mà Lâm Hành Hành hôn mê, Vu Đằng thay túi dịch và làm ẩm môi cho Lâm Hành Hành như thường lệ. Mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy, cô mới đi dấp khăn ấm lau mặt cho anh.
Bác sĩ nói người bệnh tuy hôn mê nhưng vẫn còn ý thức, người nhà nên nói chuyện nhiều với họ, như vậy quá trình hồi phục sẽ nhanh hơn. Vu Đằng làm theo lời bác sĩ, cô nói rất nhiều với anh, vậy mà người này vẫn không hề phản ứng lại cô.
Vu Đằng vừa lau tay cho Lâm Hành Hành, vừa ngồi suy nghĩ vẩn vơ, sau đó cô lẩm bẩm nói:
“Nếu anh không tỉnh lại, em sẽ không nói chuyện chúng ta kết hôn giả cho người nhà anh biết. Khi được thừa kế toàn bộ tài sản của anh, em sẽ tiêu sạch không còn một đồng.”
Vu Đằng lau xong tay bèn xoay người đổi khăn để lau chân cho Lâm Hành Hành, vì thế cô không phát hiện ra ngón tay của người đàn ông trên giường bệnh đang khẽ động, cô vừa lau vừa tiếp tục nói:
“Nhưng anh yên tâm, em sẽ chăm sóc ông nội và bố mẹ anh thật tốt.”
Vu Đằng dừng lại một lát rồi lại nói: “Nếu Trác Trác thích ở với em, em cũng sẽ nuôi nấng thằng bé. Mà không được, chị Giang Tình nhiều tiền như vậy, chắc không đến lượt em đâu. Thôi kệ đi, em là người xấu xa lắm đó, anh không tỉnh là em sẽ tiêu sạch tiền của anh.”
Lau xong chân cho Lâm Hành Hành, Vu Đằng đã thấm mệt, dù sao cơ thể cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mỗi ngày lại chăm sóc Lâm Hành Hành nên tốc độ phục hồi càng chậm.
Vu Đằng dọn dẹp chậu và khăn bông, cô ngồi xoay lưng về phía anh, nhìn thấy móng chân của anh đã mọc dài, cô lẩm bẩm nói: “Kỹ thuật cắt móng của em không giỏi đâu, nếu đau thì anh cũng cố mà chịu.”
Vu Đằng hơi nằm nhoài ra giường, cô lấy cây bấm móng rồi bắt đầu xử lý móng chân cho Lâm Hành Hành. Vu Đằng vừa cắt móng vừa so sánh với ngón chân của mình, ngón chân cái của anh ấy to gần gấp đôi ngón chân cô, “To thật!”
Bụng Vu Đằng có vết thương, lúc này cô lại nằm sấp để cắt móng chân nên miệng vết thương hơi đau. Vu Đằng chậm rãi tiếp tục việc của mình, sau khi cắt tỉa gọn gàng, cô bọc phần móng chân mới cắt vào trong giấy ăn rồi ném vào thùng rác.
Xong xuôi đâu vào đấy, Vu Đằng ngồi cạnh giường Lâm Hành Hành rồi nghiêng người ghé sát vào người anh. Vì sợ đè vào vết thương của anh, nên động tác của Vu Đằng rất nhẹ nhàng, một lúc sau cô mới nghẹn ngào lên tiếng, “Lâm Hành Hành, vết thương của em đau lắm, anh không thấy xót hả? Bác sĩ nói anh có thể cảm nhận được đau đớn, chỉ nghĩ đến chuyện này thôi là em đã thấy khó chịu rồi.”
Nếu là ngày thường, chắc chắn Lâm Hành Hành sẽ ồn ào ăn vạ rồi đòi cô nấu ăn, hơn nữa còn ỉ ôi không muốn trả tiền cơm.
Vu Đằng khụt khịt mũi, “Nếu anh tỉnh lại, sau này em sẽ nấu cơm miễn phí cho anh.”
Đỉnh đầu bị người ta chạm vào một cái, cái đầu tiên rất nhẹ nên Vu Đằng không chú ý tới. Ba giây sau, lại có ai đó tiếp tục chạm vào đầu cô, Vu Đằng lập tức ngẩng đầu khỏi lồng ngực Lâm Hành Hành, lúc này đối diện với cô là đôi mắt cười như không cười của người đàn ông.
Vu Đằng ngỡ ngàng che miệng, nước mắt cô rơi ào ào không kịp khống chế, hai tay cô run run, quên cả gọi bác sĩ.
Lâm Hành Hành ngoắc ngón tay gọi Vu Đằng, vì đã lâu không nói chuyện, giọng nói của anh trở nên khàn khàn trầm đục, “Xấu quá.”
Mặt Vu Đằng giàn giụa nước mắt, vì đầu cô cũng bị thương nên mái tóc vốn ngắn bị cắt thành cụt ngủn. Hình ảnh này trái ngược hoàn toàn với người vợ lý tưởng trong đầu Lâm Hành Hành.
Không đúng, phải là anh bị đâm hỏng đầu nên không nhớ nổi hình ảnh người vợ lý tưởng trông như thế nào, lúc này trong đầu anh chỉ toàn hình bóng cô nàng paparazzi này mà thôi.
Vu Đằng phản ứng rất chậm, cô không động đậy, chỉ yên lặng nhìn Lâm Hành Hành. Một lúc sau cô vươn tay ôm bụng mình, mếu máo nói với anh:
“Vết thương của em đau…”
Ý thức của Lâm Hành Hành dần dần khôi phục, trong đầu anh không ngừng vang lên mấy lời Vu Đằng lải nhải trong phòng bệnh. Giờ nhìn cô ngồi ôm bụng, hàng mi hơi run run… anh chợt nghĩ sao mình lại nuôi cô thành dáng vẻ yếu ớt như vậy, sợ là về sau sẽ chẳng có ai muốn cô đâu. Xem ra cô ngốc này chỉ có thể để anh chăm sóc mà thôi.
Lâm Hành Hành khẽ cười, bờ môi khô nứt lập tức rỉ ra tia máu.
Lúc này Vu Đằng mới phản ứng, cô đột nhiên lao ra khỏi phòng bệnh rồi lớn tiếng gọi: “Bác sĩ!!!”
Phòng bệnh yên lặng nhiều ngày cuối cùng cũng náo nhiệt, bác sĩ y tá đi tới đi lui làm đủ loại kiểm tra cho Lâm Hành Hành, đến tận chiều tối mới đưa ra kết luận cuối cùng —— tính mạng không còn nguy hiểm, giờ chỉ cần điều dưỡng thật tốt là được.
Ông nội Lâm chống gậy đứng ở góc phòng bệnh, nhiều ngày lo lắng không yên, cuối cùng hôm nay cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Vì chuyện của cháu trai, lưng ông cụ còng hơn trước rất nhiều, nhưng giọng nói thì vẫn sang sảng như xưa: “Thằng nhóc chết tiệt, không hổ là cháu trai nhà họ Lâm!”
Trác Trác dùng số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình để mua kẹo, cậu bé lặng lẽ nhét kẹo vào tay Vu Đằng, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Hành Hành.
Vu Đằng hiểu ý cậu nhóc, cô bóc viên kẹo rồi đưa đến bên miệng Lâm Hành Hành. Anh vẫn đang truyền nước, trên người nhiều chỗ bị gãy xương nên tạm thời không thể động đậy, chỉ có thể nằm yên trên giường rên hừ hừ.
“Nhóc thối, cũng biết hiếu thuận với cậu cơ à.”
Giọng nói của Lâm Hành Hành vẫn trầm khàn khó nghe, nhưng Trác Trác lại rất vui vẻ, cậu bé nhảy tưng tưng cạnh giường bệnh, “Cậu nhỏ cố lên!”
Vu Đằng giúp Lâm Hành Hành hôn Trác Trác coi như là cảm ơn, sau đó mới để chị Vương bế cậu bé ra ngoài.
Ông nội Lâm và bố mẹ Lâm ngồi ở sô pha, bọn họ không ai nói gì cả. Lâm Hành Hành đi về từ cõi chết, điều này khiến mọi người vui mừng rơm rớm nước mắt.
Lâm Hành Hành quay đầu nhìn sang, giờ anh mới phát hiện ra người lớn trong nhà dường như già đi rất nhiều. Anh xoay đầu lại, yên lặng ổn định cảm xúc chua xót dưới đáy lòng, sau đó mới mở miệng trêu đùa nhằm xua tan bầu không khí nặng nề:
“Thầy bói phán con sống lâu trăm tuổi, hiện tại con mới ba mươi mà thôi, mọi người không cần phải lo lắng!”
“Giỏi mồm mép”, mẹ Lâm vừa nói vừa rơi nước mắt, “Đợi anh xuất viện, xem mẹ xử lý anh thế nào.”
Lâm Hành Hành cười: “Được ạ.”
Thấy bố Lâm không nói lời nào, Lâm Hành Hành lại tiếp tục trêu: “Bố đang suy nghĩ nên dùng cái gì để đánh con đó à?”
Bố Lâm hừ một tiếng: “Để xem tình trạng anh thế nào đã.”
Giang Tình và Vu Đằng ngồi bên cạnh đều cười ra tiếng, bố con nhà này ai cũng cứng đầu kiêu ngạo như nhau, đúng là gen trội có khác.
Ông nội Lâm híp mắt hỏi: “Con thấy trong người thế nào rồi?”
Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn Vu Đằng ở bên cạnh, sau đó mới thong thả mở miệng: “Con thấy chưa được khoẻ lắm, chắc phải để vợ con ôm hôn một lát thì mới khoẻ được.”
Toàn bộ người trong phòng lập tức đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Vu Đằng, khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Thấy Lâm Hành Hành nằm liệt giường vẫn không quên trêu chọc cháu dâu, ông nội Lâm cố tình châm ngòi thổi gió: “Đằng Đằng hôn nó một cái đi, để xem thằng nhóc thối này có sướng đến nỗi nhảy cẫng lên không.”
Bọn họ không thể để lộ chuyện kết hôn giả bây giờ được, trong lúc Vu Đằng do dự không biết phải làm sao thì Giang Tình đã đẩy cô lên phía trước.
Cánh tay không phải truyền nước của Lâm Hành Hành không hề an phận, anh nắm chặt tay Vu Đằng, hai người mười ngón tay đan vào nhau dưới ánh mắt nóng bỏng của người trong nhà.
Trước đây giả vờ ngọt ngào, hai người bọn họ cũng thường nắm tay nhau, nhưng lần này không hiểu sao cảm giác có chút khang khác.
Vu Đằng nhìn Lâm Hành Hành, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Người nhà họ Lâm đều cho rằng cô đang xấu hổ, chỉ có mỗi Lâm Hành Hành là biết rõ chân tướng. Anh nhìn thẳng vào cô rồi bắt đầu làm nũng: “Vợ à, lại đây hôn anh một cái nào.”
Lâm Hành Hành khá hồi hộp, anh nghĩ Vu Đằng cùng lắm chỉ thơm má mình mà thôi. Nhưng khi đôi môi mềm mại chạm lên môi mình, Lâm Hành Hành lập tức ngây ngẩn.
Vu Đằng hôn không hề thành thạo, cô ngậm cánh môi anh rồi vươn đầu lưỡi ra liếm, sau đó nhanh chóng buông ra và ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Vu Đằng nắm tay Lâm Hành Hành, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, cô không nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó.
Lâm Hành Hành nắm chặt tay Vu Đằng, nếu lúc này tay anh có thể cử động thoải mái, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng.
Người trong nhà đều thức thời đi ra ngoài, để đôi vợ chồng son một mình trong phòng bệnh.
Lâm Hành Hành khẽ cười: “p”
Vu Đằng gật gật đầu, trả lời ngoan vô cùng: “Vâng.”
“Thật trùng hợp,” Lâm Hành Hành cong môi cười khiến vết nẻ trên môi lại toác ra, nhưng đau đớn này đã bị lửa tình mạnh mẽ khống chế, giọng nói của anh không giấu nổi vui sướng, “Anh cũng vậy“.