Trong lúc dưỡng thương, Vu Đằng sống vô cùng thoải mái, nhất là khi dọn về nhà họ Lâm.
Mọi người trong nhà đều chăm sóc cô rất cẩn thận, mỗi ngày còn có Trác Trác đáng yêu chạy tới chào buổi sáng rồi chúc ngủ ngon. Vu Đằng nghĩ cuộc sống thần tiên an nhàn có lẽ cũng chỉ như này mà thôi.
Vết thương ngoài da của Vu Đằng không nặng lắm, não bị chấn động tuy để lại di chứng nhưng sau khi điều dưỡng tỉ mỉ hai tháng ở nhà, Vu Đằng cảm thấy bản thân lại khôi phục sức trẻ phơi phới của ngày xưa. Vì vậy cô gọi điện cho Nguỵ Hạc Trường, báo với anh là mình có thể quay lại làm việc.
Chân Lâm Hành Hành chưa khỏi hẳn, do ảnh hưởng tới gân cốt nên ít nhất cũng phải mất gần bốn tháng mới đi lại được như bình thường, hiện tại thì vẫn cần phải dùng nạng.
Nhưng Lâm đại thiếu gia ghét bỏ cây nạng thô kệch xấu xí không xứng với thân phận của anh, cho nên anh kiên quyết ngồi xe lăn mỗi khi đi ra ngoài.
Vì chuyện này mà ông nội Lâm nhiều lần muốn cầm gậy đập cho cháu trai một trận.
Nhìn Vu Đằng vui vẻ rạo rực tìm kiếm quần áo đi làm, Lâm Hành Hành ngồi xe lăn, trên tay bưng ly cà phê, mặt phụng phịu hỏi:
“Em vui vậy à?”
Quay lại làm việc với tên Nguỵ Hạc Trường thôi mà, cô có cần vui vẻ vậy không?
“Anh không hiểu được đâu.”
Cuộc sống gần đây đúng là rất thoải mái, nhưng bản tính cô giống như ngựa hoang, hay chạy nhảy ở bên ngoài, nên cô vẫn thích cuộc sống tự do làm điều mình muốn hơn.
Hừ! Tóm lại ai mới là người không hiểu?! Lâm Hành Hành nhìn Vu Đằng gấp quần áo xếp vào vali, anh nhíu mày hỏi: “Em chuyển về biệt thự bên kia?”
“Đúng vậy”, Vu Đằng gật gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề, “Ở bên này không có xe, nếu về bên kia, mỗi ngày em đều có thể đi nhờ xe của anh Nguỵ, chẳng phải tiện lắm hay sao.”
Vu Đằng quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Lâm Hành Hành không được vui cho lắm, cô liếc mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ rồi mới nhỏ giọng nói với anh: “Anh yên tâm, em sẽ không chạm vào đồ của anh đâu, em chỉ dùng vài thứ linh tinh thôi.”
Cô ngốc này nói vớ nói vẩn cái gì không biết, anh đâu lo lắng mấy cái vấn đề này!
Vu Đằng thấy Lâm Hành Hành vẫn không chịu nói lời nào, cô rối rắm nói tiếp: “Thôi được rồi, nếu anh không thích thì em có thể ra ngoài thuê nhà. Nhưng em nói trước, anh phải trả tiền thuê nhà cho em đó.”
Lâm Hành Hành hận không thể đánh cho cô tỉnh người, thấy cô đã dọn dẹp xong đồ đạc, lúc này anh mới chịu nói chuyện: “Vậy anh cũng về.”
Vu Đằng mở to hai mắt: “Anh về làm gì?”
“Về nhìn chằm chằm em, tránh em phung phí tiền đi thuê nhà, em tưởng kiếm tiền dễ dàng lắm sao.” Lâm Hành Hành cũng trợn to mắt nhìn Vu Đằng, để xem mắt ai to hơn ai.
Đôi vợ chồng son muốn dọn về nhà riêng, mới đầu mẹ Lâm định ngăn cản, nhưng ngẫm cho kỹ thì Đằng Đằng trở về để tiện đi làm, còn con trai bà trở về đương nhiên là muốn ở bên vợ.
Trong thời gian hai đứa ở đây, mẹ Lâm đã nhìn thấu mọi chuyện. Ngoài mặt thì Lâm Hành Hành vẫn luôn bắt nạt Đằng Đằng, trái không vừa mắt phải không vừa mắt, nhưng thực chất lại rất quan tâm tới vợ.
Nếu không quan tâm Đằng Đằng, sao lại là người đầu tiên phát hiện được vết thương nhỏ đến nỗi không cần phải dán băng cá nhân? Cho nên bà sẽ không cố chấp chia cắt đôi vợ chồng son.
“Lần này hai đứa mang theo cả chị Vương về đi”, mẹ Lâm biết bọn họ muốn thế giới riêng hai người, nhưng một người vừa mới hồi phục, một người vẫn chưa đi lại được bình thường, “Để chị Vương chăm sóc thì mẹ mới yên tâm.”
Trước đây chị Vương vốn làm việc ở biệt thự của Lâm Hành Hành, đương nhiên bọn họ không có ý kiến, người duy nhất ý kiến chính là Trác Trác.
Gần đây Trác Trác đã bắt đầu đi nhà trẻ, mỗi ngày đều cần người đón đưa. Lần này Lâm Hành Hành về biệt thự cùng Vu Đằng, Trác Trác cũng muốn đi theo hai người.
Vu Đằng ôm anh bạn nhỏ Trác Trác, cô xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Trác Trác muốn ở cùng cậu mợ sao?”
Trác Trác nước mắt lưng tròng, cậu bé gật gật đầu. Mẹ cậu bé bận đi công tác, không thể đưa cậu đi cùng, nên cậu bé đã quen ở cùng cậu mợ.
Cậu nhỏ hay đưa cậu bé đi ăn, đi chơi, rồi chơi game cùng cậu bé, còn ở nhà cụ ngoại thì không có cơ hội được làm những điều này. Hơn nữa hiện tại còn có mợ nhỏ, cậu bé lại càng muốn đi.
Một lớn một nhỏ ôm nhau cùng nhìn về phía mẹ Lâm.
Mẹ Lâm định từ chối, cuối cùng lại thoả hiệp dưới ánh mắt năn nỉ của hai người, “Con còn phải đi làm, làm sao chăm sóc được tên nhóc này?”
“Mẹ yên tâm”, Vu Đằng bảo đảm, “Con làm được!”
Lâm Hành Hành hừ lạnh trong lòng, cô nhóc này đi làm cả ngày mà dám can đảm hứa hẹn? Cuối cùng chính anh mới là người chăm sóc tiểu tổ tông kia.
“Cậu nhỏ”, Trác Trác trượt xuống khỏi người Vu Đằng rồi chạy tới bên cạnh Lâm Hành Hành, hai tay cậu bé nắm chặt ống quần anh, “Trác Trác sẽ đẩy cậu nhỏ ra ngoài tản bộ vào mỗi tối.”
Hành động lấy lòng vô cùng rõ ràng.
Tình cảm giữa Lâm Hành Hành và cậu nhóc này không phải dăm ba câu là có thể nói rõ, nhìn vẻ đáng thương của cậu nhóc, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng: “Chính con nói rồi đó, nhớ là phải mỗi tối nha.”
Trác Trác vội vàng gật đầu.
Người trong cuộc đều đã đồng ý, mẹ Lâm không thể nói “Không được”, bà đành đi giúp ba người thu dọn đồ đạc, còn hận không thể đem toàn bộ đồ qua bên đó.
Ông nội Lâm không có việc gì làm, bèn chống gậy đi lại trong phòng khách. Lâu lắm rồi ngôi nhà này mới náo nhiệt suốt hai tháng, bây giờ lại sắp vắng vẻ lạnh lẽo. Mấy hôm nữa con trai và con dâu đi công tác, ngôi nhà này chỉ còn mình ông và dì Trương giúp việc.
Vu Đằng và Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu rõ nguyên do ông cụ bỗng nhiên hầm hừ không vui.
Vu Đằng chạy lại gần ông nội Lâm, cô vui vẻ đi theo ông cụ.
“Ông nội, sau khi bọn con về nhà, mỗi tuần sẽ qua thăm ông nội hai lần được không?”
Ông nội Lâm nghe xong lời này lập tức thấy vui vẻ, nhưng ông vẫn duy trì vẻ uy nghiêm, cố gắng không cười thành tiếng, tuy nhiên ý cười nơi khoé miệng không tài nào giấu được.
Ông nội Lâm vẫn cố mạnh miệng, “Tới thăm ông lắm vậy làm gì? Hai đứa còn trẻ, rảnh thì ra ngoài yêu đương hẹn hò.”
“Bởi vì con nhớ ông nội mà”, Vu Đằng ngọt ngào đáp lời, cô tới gần ông cụ rồi nhỏ giọng nói tiếp, “Ông nội, con bí mật nói cho ông biết chuyện này nè, ông nội vui tính hơn Lâm Hành Hành nhiều, đi dạo hay chơi cờ cùng ông cũng đều vui, còn anh ấy chỉ biết bắt nạt con.”
Lời này dỗ ông nội Lâm càng thêm vui vẻ, ông cụ gật đầu, giả vờ nghiêm túc nói: “Lần sau nó mà bắt nạt con, con nhớ nói với ông, ông nội sẽ thay con xử lý nó.”
Một già một trẻ híp mắt cười vui vẻ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười ha ha.
Lâm Hành Hành đang giúp Trác Trác lắp ghép, anh bỗng nhiên dừng lại động tác trên tay.
Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nội mang theo ý cười, nhìn mẹ tay chân bận rộn nhưng vui vẻ, rồi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Vu Đằng… Lâm Hành Hành cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy.
Anh duỗi tay ôm Trác Trác vào lòng, sau đó nhỏ giọng hỏi cậu bé:
“Trác Trác muốn có em gái không?”
…
Lâm Hành Hành và Trác Trác bí mật thành lập liên minh “em gái xinh đẹp”, cả hai đều nỗ lực vì mục tiêu gia tăng thành viên trong nhà.
Vừa về đến biệt thự, Trác Trác lập tức kéo chị Vương về phòng mình để nhờ chị ấy sắp xếp gia tộc siêu nhân giúp cậu. Trước khi rời đi, cậu bé còn quay đầu nháy mắt với cậu nhỏ.
Lâm Hành Hành nháy mắt lại, tỏ vẻ đã nhận được tín hiệu.
Vu Đằng nhìn cầu thang rồi lại nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, cô phiền muộn nói:
“Anh có thể tự mình đi lên được à?”
Lâm Hành Hành nhìn chân mình, anh kiên định nói: “Không thể!”
Vu Đằng đi lấy cây nạng cho Lâm Hành Hành chống, sau đó cô vòng sang bên kia để đỡ anh, “Vậy anh phải cẩn thận đó.”
Dáng người Vu Đằng vốn nhỏ nhắn, giờ đứng cạnh Lâm Hành Hành trông lại càng mảnh mai, nhưng ai bảo anh mới là người bệnh cơ chứ!
Vu Đằng đành chấp nhận số phận, cô đặt tay anh vòng qua vai mình, miệng thì không ngừng càu nhàu: “Em đã bảo anh chuyển xuống tầng một mà không chịu.”
Lâm Hành Hành nhướng mày, cả người dựa sát vào Vu Đằng, gần như ôm toàn bộ người cô vào lồng ngực, “Chăm sóc chồng khi ốm đau, không phải là chuyện em nên làm hay sao?”
Vũ Đằng đỡ anh lên tầng, cô vừa thở hồng hộc vừa oán giận: “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi tai hoạ đến thì vỗ cánh bay đi.”
“Này!” Lâm Hành Hành dùng sức nhéo má Vu Đằng, “Em còn muốn bay đi đâu?”
Về đến phòng ngủ, Vu Đằng lập tức ném Lâm Hành Hành lên giường. Ngay cả cô cũng nằm úp xuống giường, lúc này người cô mỏi nhừ, chân gần như không còn cảm giác. Cánh tay Lâm Hành Hành vẫn đè trên bả vai cô, khiến cô không bò dậy nổi.
Vu Đằng quay đầu sang nhìn Lâm Hành Hành, cô cảm thán từ đáy lòng: “Anh nặng thật đấy.”
Gần đây Lâm Hành Hành tích cực điều dưỡng cộng thêm điều trị vật lý, cho nên lăn lộn như này với anh chẳng thấm vào đâu. Thấy gương mặt Vu Đằng đỏ bừng vì mệt, anh không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cô:
“Còn em thì quá nhẹ, không đủ tiêu chuẩn làm nạng của anh.”
Vu Đằng hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, lúc này cô thật sự cần nghỉ ngơi.
Lần nghỉ ngơi nay liền biến thành ngủ lúc nào không hay.
Khi cô tỉnh lại thì giày đã được cởi, cả người nằm trong chăn, sau lưng là lồng ngực kiên cố ấm áp của người đàn ông, trước ngực là cánh tay rắn chắc đè nặng, khiến cô hoàn toàn không thể động đậy.
Vu Đằng đỏ mặt, cô nằm yên lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Lâm Hành Hành, có vẻ anh vẫn ngủ rất say.
Tay Lâm Hành Hành rất lớn, lòng bàn tay cũng dày, chẳng lẽ tay đàn ông đều như thế này sao?!
Vu Đằng nắm ngón tay Lâm Hành Hành và bắt đầu nghiên cứu một lúc lâu. Móng tay của anh được cắt tỉa gọn gàng, không hề có phần móng dư thừa, màu sắc của móng hồng nhuận, vừa nhìn đã biết là người khoẻ mạnh.
Vu Đằng nắm ngón tay Lâm Hành Hành rồi nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh.
Lâm Hành Hành tỉnh từ lúc Vu Đằng bắt đầu động tác, anh khẽ cười, ôm cô càng chặt hơn. Nhưng vì sợ cô phát hiện nên anh cố gắng duy trì nhịp hô hấp ổn định, không dám để cô biết anh đã tỉnh. Nếu Vu Đằng biết anh giở trò lưu manh, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên đánh người.
Một lúc sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, bóng dáng nhỏ bé nhẹ nhàng rón rén bước vào phòng.
Lâm Hành Hành đang ôm người đẹp trong lòng: ….. Sao anh có thể quên Trác Trác đang ở đây, nơi nào có Trác Trác thì nơi ấy đều nên khoá cửa phòng ngủ.
Trác Trác cởi giày và nhảy lên giường, cậu bé vô cùng vui vẻ nhìn cậu mợ đang ôm nhau ngủ, có phải cậu sắp có em gái rồi không?
Vu Đằng giơ tay “suỵt” với anh bạn nhỏ, sau đó mới đỏ mặt tránh khỏi vòng ôm của Lâm Hành Hành.
Đúng lúc này Lâm Hành Hành lẩm bẩm nói gì đó rồi trở mình, buông tay khỏi người Vu Đằng.
Vu Đằng được tự do, cô vươn tay xoa má Trác Trác: “Mợ dậy rửa mặt, Trác Trác muốn đi cùng mợ không?”
Trác Trác lắc đầu, cậu bé vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mới vào đây.
Thấy mợ nhỏ đã đóng cửa phòng nhà vệ sinh, Trác Trác lập tức nhảy lên người cậu nhỏ, quên mất rằng cậu nhỏ đang bị thương, giọng điệu cậu bé đầy hào hứng:
“Cậu nhỏ dậy mau!!! Em gái xinh đẹp của Trác Trác đâu?”
Lâm Hành Hành xoa mái tóc mềm mại của Trác Trác, anh nghiến răng nghiến lợi nói:
“Con phải trả mợ nhỏ xinh đẹp lại cho cậu nhỏ, sau đó chúng ta mới nói đến chuyện em gái.”
Trác Trác không hiểu được ý tứ của Lâm Hành Hành, cậu bé thở dài suy nghĩ: Èo? Vẫn chưa có em gái sao? Cậu nhỏ đúng là chậm chạp.