Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi trưa đã ăn lẩu nên bữa tối toàn món thanh đạm, trưa nay Vu Đằng cũng ăn nhiều, giờ ăn non nửa chén cơm đã no căng bụng.

Vu Đằng đặt đũa xuống bàn, cô khoanh tay ngồi đó đợi mọi người ăn xong.

Buổi chiều ở nhà trẻ cũng có hoạt động, vì vậy Trác Trác ăn không ít đồ ăn vặt.

Lúc thấy mợ nhỏ không ăn nữa, Trác Trác bèn bắt chước theo, cậu bé lặng lẽ đặt cái thìa vào trong bát cơm thừa, sau đó vỗ vỗ bụng nhỏ của mình.

Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt mang theo vẻ không đồng ý. Anh biết Vu Đằng là người không thích lãng phí, nếu thừa cơm thì cô sẽ để mai hâm nóng lại rồi ăn. Nhưng anh không thích cô không biết quý trọng thân thể, vì thế anh lập tức nghiêm mặt.

“Nhà chúng ta không được để cơm thừa trong bát.”

Vu Đằng ôm bụng: “Cơm này để ngày mai em làm cơm chiên trứng.”

Mắt Trác Trác rực sáng: “Con muốn ăn!”

Lâm Hành Hành hít sâu một hơi, anh cầm bát cơm của Vu Đằng rồi ăn nốt chỗ còn lại, giọng nói hơi ngượng nghịu, “Sáng mai ăn cái khác.”

Vu Đằng không hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau hành động của Lâm Hành Hành. Trác Trác nhìn bát cơm trống không của mợ nhỏ, thôi xong rồi, bát của mợ đã hết cơm, vậy mà cậu bé lại để thừa cơm.

Trác Trác vội vàng đẩy bát cơm của mình về phía cậu nhỏ, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu mang theo vẻ lấy lòng.

Khoé môi Lâm Hành Hành khẽ giựt, anh không có biện pháp nào với bạn học nhỏ Trác Trác, cuối cùng đành chấp nhận giải quyết nốt nửa bát cơm kia.

Buổi tối ăn quá nhiều, Lâm Hành Hành định ra ngoài tản bộ, Vu Đằng lập tức phản đối:

“Chân anh chưa khỏi hẳn, làm sao mà đi bộ được.”

Lâm Hành Hành quang minh chính đại nói: “Anh muốn ngắm cảnh.”

Lý do này là bất khả chiến bại, kết quả Vu Đằng và Trác Trác cùng nhau đẩy xe lăn cho Lâm Hành Hành.

Khu biệt thự tư nhân này rất rộng, nhưng lúc nào cũng có thể gặp được người quen.

Ba người bọn họ vừa ra đến công viên nhỏ thì thấy Nguỵ Hạc Trường đeo kính, ngồi đọc sách trên băng ghế dài phía đằng trước.

“Giỏi làm màu.” Lâm Hành Hành đưa ra đánh giá chuẩn xác.

Thấy Nguỵ Hạc Trường nhìn về phía này, Vu Đằng vỗ bả vai Lâm Hành Hành, ra hiệu cho anh đừng có nói lung tung.

“Ra ngoài đi dạo hả?” Nguỵ Hạc Trường mỉm cười đi về phía bọn họ.

Mấy người bọn họ thường xuyên gặp nhau nên không cần thiết phải chào hỏi, Lâm Hành Hành lịch sự tiếp vài câu, sau đó anh nháy mắt với Trác Trác, ánh mắt này đại diện cho liên minh “em gái xinh đẹp” giữa anh và Trác Trác.

Trác Trác nhìn thấy ánh mắt này của cậu nhỏ, cậu bé lập tức hiểu ý.

Ngụy Hạc Trường đang khuyên bảo Vu Đằng trở lại làm việc, anh nói thân phận vợ đạo diễn Lâm không hề ảnh hưởng tới công việc trợ lý hiện tại, nếu cô làm tốt thì sau này có thể trở thành người quản lý của các nghệ sĩ.

Nguỵ Hạc Trường đưa tới một chiếc bánh thơm ngon hấp dẫn, tuy nhiên Vu Đằng chỉ yên lặng cười cười.

Nếu là trước đây, có thể cô vẫn còn ngây thơ. Nhưng sau mấy tháng gả cho Lâm Hành Hành, tiếp xúc với nhiều sự vật sự việc khác nhau, rồi mưa dầm thấm đất, cuối cùng cô cũng hiểu mình đã suy nghĩ quá đơn giản. Giới giải trí là vòng tròn ăn tươi nuốt sống, người như cô “chơi” không nổi.

“Mợ ơi”, Trác Trác từ chỗ Lâm Hành Hành chạy tới kéo góc váy Vu Đằng, cậu bé chớp chớp đôi mắt, “Chúng ta về nhà đi.”

Buổi tối cuối tháng mười một, thời tiết khá là lạnh, Vu Đằng cũng sợ Trác Trác sẽ bị cảm, cô vươn tay xoa đầu cậu bé, “Vậy Trác Trác chào chú Nguỵ đi nào.”

Trác Trác quay sang nhìn Nguỵ Hạc Trường, giọng trẻ con giòn tan vang lên, “Cháu chào chú Nguỵ, nhà cháu về trước đây.”

Nguỵ Hạc Trường có ấn tượng tốt với cậu nhóc này, trông cậu nhóc vừa đáng yêu lại thông minh, “Trở về nhớ ngoan ngoãn đi ngủ nhé.”

Trác Trác gật đầu, cậu bé hồn nhiên nói: “Trác Trác sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, để cậu nhỏ và mợ nhỏ còn sinh em gái xinh đẹp cho Trác Trác.”

Lâm Hành Hành ngồi cách đó không xa yên lặng khen ngợi cháu trai, Vu Đằng thì xấu hổ không dám nhìn thẳng Nguỵ Hạc Trường.

“Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ. Anh Nguỵ đừng để ý, hẹn gặp lại.”

Vu Đằng nói xong cũng không dám nhìn người đối diện, cô nhanh chóng đẩy Lâm Hành Hành rời đi.

Nhìn khung cảnh một nhà ba người ở phía trước, Nguỵ Hạc Trường bật cười tự giễu. Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ nhưng cậu của trẻ con thì lại không như thế… nhìn tình hình hiện tại, có vẻ người kia không hề dễ dối phó.

Về đến nhà, Vu Đằng nghiêm túc tâm sự với Lâm Hành Hành về vấn đề giáo dục Trác Trác.

“Từ giờ khi nói chuyện trước mặt Trác Trác, chúng ta phải chú ý lời nói một chút.”

Vu Đằng vừa mới tắm rửa xong, cả người thơm ngào ngạt, dù cô đang nằm trên sô pha nhưng Lâm Hành Hành vẫn ngửi được mùi hương quấy nhiễu tâm hồn mình, anh nhướng mày nói:

“Anh thấy Trác Trác rất ngoan.”

“Vấn đề xuất phát từ phía người lớn chúng ta. Nếu không phải anh nói thì làm sao Trác Trác lại biết mấy chuyện như sinh em gái.” Vu Đằng cắn môi, hai má hơi hồng hồng.

Lâm Hành Hành nhìn mà ngứa ngáy tâm can, anh chống nạng đi về phía Vu Đằng. Dưới ánh mắt cảnh cáo của cô, anh ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, “Là ông nội nói với thằng bé.”

Nhớ lại ông nội từng nói muốn có chắt gái, Vu Đằng liền không còn lời gì để nói.

Lâm Hành Hành duỗi tay muốn xoa đầu Vu Đằng, kết quả anh vừa mới động đậy, ghế sô pha bỗng nhiên phát ra tiếng còi inh ỏi giống như tiếng còi của xe cảnh sát.

Vu Đằng: “……”

Tiếng còi này vô cùng chói tai, Lâm Hành Hành nhíu mày, anh luồn tay xuống dưới chăn cạnh chỗ Vu Đằng đang ngồi rồi lấy ra một cái hộp màu hồng phấn, bề ngoài nhìn giống như đồ trang điểm của phụ nữ, nhưng phía trên có một cái nút ấn.

Lâm Hành Hành nhe răng trợn mắt gạt nút tắt, lúc này tiếng còi inh ỏi kia mới dừng lại.

Vu Đằng cười ha hả ở bên cạnh, lúc biết cô và Lâm Hành Hành kết hôn giả, Khai Tư đã mua cho cô một đống dụng cụ phòng thân này, kết quả nó không hề có cơ hội được phát huy tác dụng.

Lâm Hành Hành nhiều lần tiếp xúc thân mật với cô, nhưng bọn họ toàn ở trên giường, chưa bao giờ gần gũi ở sô pha.

Lần này Lâm Hành Hành lại đây, không cẩn thận mới kích hoạt cái hộp này.

Dụng cụ phòng thân không hổ là thần khí, Lâm Hành Hành còn chưa kịp hỏi lai lịch của thứ này thì chị Vương và Trác Trác đã lo lắng gõ cửa phòng bọn họ.

“A Hành, Đằng Đằng, hai đứa không có việc gì chứ? Sao chị lại nghe thấy có tiếng còi cảnh sát trong phòng bọn em?”

Trác Trác cũng vươn tay nhỏ ra gõ cửa, trải qua vụ tai nạn xe cộ lần trước, trái tim nhỏ bé của Trác Trác lại cành yếu đuối, cậu bé sợ cậu mợ sẽ xảy ra chuyện.

“Cậu nhỏ, mợ nhỏ, hai người có khoẻ không?”

Vu Đằng đi mở cửa trước ánh mắt lạnh căm căm của Lâm Hành Hành, cô mỉm cười nói với cậu bé: “Cậu mợ đang chơi trò chơi.”

Trác Trác hào hứng: “Con cũng muốn chơi.”

Hôm nay chị Vương bị ăn quá nhiều “cơm chó”, biết đây là thú vui của vợ chồng trẻ nên không dám quấy rầy, chị vội bế Trác Trác rồi ngượng ngùng nói:

“Vậy hai em nhớ nghỉ ngơi sớm, chị cho thằng bé đi ngủ. Trác Trác, ngày mai chúng ta phải dậy sớm, nếu mai đi học muộn, cô giáo sẽ không phát phiếu bé ngoan cho Trác Trác đâu đấy.”

Nhớ đến phiếu bé ngoan ít ỏi của mình, Trác Trác yên lặng thở dài, cậu bé vẫy tay chào tạm biệt, “Chúc mợ ngủ ngon.”

Cậu bé nói xong còn hôn gió với Vu Đằng.

Vu Đằng đóng cửa phòng ngủ, cô vừa quay đầu thì thấy Lâm Hành Hành tìm được không ít thứ tương tự và đang ngồi tháo dỡ hết chúng ra.

Vu Đằng bước tới, nhìn đống pin và đống dụng cụ nằm rải rác trên sô pha thì trợn mắt há mồm nói, “Chúng đều là đồ mới mà anh!”

Sau khi nghiên cứu thì Lâm Hành Hành đã biết mấy thứ này là gì, chúng đều là đồ vật cản trở việc anh theo đuổi vợ, cho nên chúng không thể tồn tại! Tuy nhiên anh không thể hiện ra mặt, “Chẳng lẽ em muốn chuyện như tối nay xảy ra thêm lần nữa?”

Vu Đằng im lặng. Thật ra lúc mua, Khai Tư đã nói nếu Lâm Hành Hành thật sự muốn làm gì đó thì mấy thứ này chắc chắn không có tác dụng, chỉ uy hiếp tạm thời mà thôi. Với lại Vu Đằng nghĩ chắc anh cũng không làm gì mình, cho nên cô cho phép anh gỡ bỏ mấy thứ này.

Sau khi tháo rời pin khỏi đống dụng cụ, tâm tình Lâm Hành Hành lập tức vui vẻ, anh dựa lưng vào ghế sô pha rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô như ý nguyện, “Em xin Nguỵ Hạc Trường nghỉ việc rồi à?”

Lúc ấy anh đã nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại cho chắc ăn.

Vu Đằng gật đầu, không nói đến việc làm trợ lý cho Nguỵ Hạc Trường có thể gây ảnh hưởng đến Lâm Hành Hành, chân thành mà nói thì cô rất vui vẻ làm công việc này, nhưng nó chỉ giới hạn trong việc vui vẻ mà thôi. Khi ấy cô tìm việc là muốn tìm thấy giấc mơ của mình, và cô biết giấc mơ ấy không nằm ở đây.

“Có phải em vô dụng lắm không?” Vu Đằng nhìn Lâm Hành Hành, ánh mắt tủi thân như thỏ con. Cô hỏi xong cũng không đợi anh trả lời, cả người yếu ớt vùi vào trong chăn. Do Lâm Hành Hành chiếm gần hết cái sô pha, Vu Đằng chỉ có thể cuộn tròn người nằm trong góc.

Vu Đằng thực sự cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, thật ra mục tiêu của cô rất rất nhỏ, cô chỉ cần có một cuộc sống riêng đầy đủ là được rồi.

Nhưng nơi này là Hải Thành, nếu cô mãi mãi làm công việc này, có lẽ cả đời cũng không mua nổi một căn hộ nhỏ. Đến chỗ ở còn không có thì nói gì đến cuộc sống sinh hoạt?

Có đôi khi Vu Đằng sẽ nghĩ phải chăng mình đã quá tham lam, có thể sống dễ dàng ở Hải Thành là mục tiêu quá lớn với cô. Thành phố này có thể chứa được ước mơ nhưng lại không chứa được thân xác, mà cô thì giống như lục bình trôi nổi trên mặt nước, không có đất thì làm sao bén rễ phát triển.

Lâm Hành Hành chưa từng phiền não về loại chuyện này, nhưng từ khi biết thân phận cô nhi của Vu Đằng, anh đã cố gắng để hiểu cô hơn. Nhìn dáng vẻ này của cô, Lâm Hành Hành mỉm cười rồi nhích người lại gần, thừa dịp cô đang nhắm mắt không chú ý tới, anh nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô.

Sô pha thoải mái cho Vu Đằng nằm ngủ, nhưng lại không chứa nổi thân thể to lớn của Lâm Hành Hành. Vu Đằng đang rầu rĩ về cuộc sống nên không có thời gian để ý tới anh, cô theo bản năng nằm dịch vào trong, thế là Lâm Hành Hành thuận lợi nằm ở phía ngoài, anh vươn tay gảy mấy sợi tóc trên đầu cô, “Ai nói em vô dụng, anh sẽ đấm kẻ đó.”

Vu Đằng bật cười.

Lâm Hành Hành mơn trớn vành tai cô, giọng anh trở nên dịu dàng: “Vô dụng hay không vô dụng là do bản thân em quyết định, cuộc sống cũng do chính em nắm giữ, chỉ cần em làm những điều mà mình cho là đúng thì không có vấn đề gì cả.”

Vu Đằng quay đầu sang nhìn Lâm Hành Hành, “Anh không thấy mất mặt khi em làm công việc trợ lý hoặc phóng viên giải trí à?”

Thật ra cô đã đọc được không ít bình luận tiêu cực ở trên mạng, nguyên nhân liên quan đến cô nên Lâm Hành Hành mới bị người ta cười nhạo.

Nếu Lâm Hành Hành không yêu Vu Đằng, chắc chắn anh sẽ gật đầu không hề do dự, nhưng hiện tại cô là người quan trọng trong lòng anh, quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời. Mỗi lần nhìn cô nỗ lực trong công việc, nhìn cô cố gắng hết mình vì những chuyện vụn vặt, rồi nhìn cô cười híp mắt vui vẻ chỉ vì được ăn gà… Sự chăm chỉ của cô là điều tồn tại đáng yêu nhất của thế giới này.

Lâm Hành Hành lắc đầu: “Không đâu, nếu em muốn quay lại làm việc ở Hoa Hoa, anh sẽ nói một tiếng với Tần Liệt.”

Vu Đằng không có ý định quay lại đó làm việc, nhưng lời này của Lâm Hành Hành làm cô thấy vui vẻ hơn, “Em sẽ từ từ tìm một công việc phù hợp với mình, anh sẽ không để em đói bụng đúng không?”

Lúc kết hôn bọn họ cũng đã nói rõ ràng, Lâm Hành Hành sẽ bảo đảm cuộc sống sinh hoạt cơ bản cho cô.

Đâu chỉ không để cô đói bụng, hiện tại anh chỉ muốn cưng chiều cô cả đời.

Lâm Hành Hành vươn tay vò loạn mái tóc ngắn của Vu Đằng, sau đó ôm cả người cả chăn vào trong lòng, “Có anh ở đây, em cứ làm những gì mình muốn.”

Trước đây không có ai dạy cô phải sống như thế nào, lúc bị bố mẹ bỏ rơi, cô được cô nhi viện nhận nuôi. Trong những năm tháng cơ cực, có những lúc bị bắt nạt, có những lúc tủi thân chỉ biết trốn một góc khóc lớn, cũng có những lúc lầm lỡ và vấp ngã, nhưng sau tất cả cô vẫn khôn lớn rồi may mắn gặp được anh.

Bây giờ người ấy nói với cô hãy làm những điều cô muốn, lại còn hứa hẹn sẽ bảo vệ cô… điều này khiến cô thoả mãn nhắm mắt lại.

Vu Đằng không phải quả đu đủ, tất nhiên cô cảm nhận được cái ôm ấm áp của Lâm Hành Hành. Nhưng nhờ có Lâm Hành Hành mà cô có thêm động lực để cố gắng, thôi thì cứ cho anh ôm đi, dù sao cô thích anh như vậy, cho anh ôm cũng không thiệt gì.

Lâm Hành Hành mơ một giấc mơ rất dài, lúc tỉnh dậy anh còn tưởng mình vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ. Trong mơ, người con gái nằm dưới thân anh, hai mắt đỏ hoe xin anh chậm lại. Hiện tại, người con gái ấy lại đang nằm trong vòng tay anh.

Đàn ông bắt đầu dậy thì, thỉnh thoảng mộng xuân là chuyện bình thường, nhưng lần này mái tóc ngắn mềm mại và gương mặt người con gái trong giấc mơ của anh lại cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa cảnh tượng trong mơ còn cực kỳ chân thật.

Nếu không phải Vu Đằng vẫn đang nằm cuộn người trong chăn, nếu không phải bộ quần áo ngủ cậu bé bọt biển vẫn đang trên người cô, có lẽ Lâm Hành Hành đã thực sự cho rằng mình ăn cô lúc nửa đêm.

Vu Đằng vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn, môi hơi chu ra.

Lâm Hành Hành kiềm chế một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó chống nạng đứng dậy như kẻ trộm, tâm tình vui sướng đi tắm rửa.

Lúc Lâm Hành Hành quấn khăn tắm cạo râu thì Vu Đằng mới thức dậy, cô mơ màng đi vào nhà tắm để đánh răng rửa mặt.

Gần đây cả tinh thần và thể xác của Vu Đằng đều mệt mỏi, cô mê man đứng bên cạnh Lâm Hành Hành, đến khi đánh răng xong mới phát hiện nửa thân trên của anh hoàn toàn trần trụi.

Vu Đằng quay đầu nhìn lướt qua một lượt, dúm lông bụng vẫn ngạo nghễ trên địa bàn của chúng y hệt như trong trí nhớ của cô, chúng xuất hiện từ dưới rốn rồi biến mất toàn bộ dưới lớp khăn tắm.

Nhìn thì cũng đã nhìn rồi, giờ mà chạy thì quá mất mặt. Vu Đằng quay mặt đi, cô hơi xấu hổ nhưng không đi ra ngoài.

Lâm Hành Hành vui vẻ rửa mặt, sau đó anh chống tay lên bồn rửa và nhìn Vu Đằng thoa sữa rửa mặt, “Hôm nay về thăm ông nội nhé?”

Vu Đằng không quên mình gả cho Lâm Hành Hành là để làm ông nội vui vẻ, Trác Trác lại được nghỉ vào cuối tuần, đúng lúc cùng trở về thăm ông nội, cô gật đầu: “Sáng nay đi luôn hả anh?”

Lâm Hành Hành nghĩ một lát: “Anh sẽ bảo chị Vương đưa Trác Trác về bên đó trước, buổi tối chúng ta mới qua và ngủ lại một đêm.”

Nói thật tối qua anh ôm cô chưa đủ, nếu ở đây thì chắc chắn tối nay anh không lên được sô pha. Nhưng ở nhà bên kia thì khác, nơi đó anh có thể chung chăn chung gối với cô.

Đáng thương cho mầm đậu Vu Đằng không phải là đối thủ của con cáo già Lâm Hành Hành. Cô không chỉ không nhìn ra tâm tư của Lâm đại thiếu gia, mà còn ngây ngốc tự nhảy vào bẫy, “Được đó, vậy ban ngày chúng mình làm gì?”

“Khương Ngôn rủ ra ngoài tụ tập, lâu rồi bọn anh cũng không gặp nhau.”

Vu Đằng biết bọn họ ra ngoài chơi sẽ tụ tập ở đâu, nếu không phải là quán bar hay KTV thì cũng là câu lạc bộ cao cấp. Nhưng mấy nơi này phải về đêm mới náo nhiệt, Vu Đằng kinh ngạc, cô nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, “Đi ban ngày???”

Lâm Hành Hành cũng cảm thấy nói không nên lời, “Ừm, gần đây Khương Ngôn mới quen một người, nghe nói là sinh viên đại học, vì buổi tối ký túc xá khoá cổng nên hầu như toàn gặp mặt ban ngày.”

Sinh viên đại học? Vu Đằng bỗng nhiên muốn hỏi một vấn đề, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì Lâm Hành Hành đã chặn miệng cô, “Em đừng có mơ tưởng nữa, người ta là sinh viên năm bốn, lớn tuổi hơn em đó. Em vẫn là người ngây thơ nhỏ tuổi nhất hội.”

Cho nên cô chỉ có thể uống nước ngọt ăn trái cây, đừng hy vọng sờ vào những thứ khác!

Vu Đằng hơi phiền muộn, cô rất muốn uống chén rượu để giải sầu.

Thời điểm Lâm Hành Hành và Vu Đằng đến nơi, những người khác đều đã tới, Khương Ngôn nhảy tới giúp Vu Đằng đỡ Lâm Hành Hành, miệng cười hì hì trêu chọc: “Anh Hành nhà chúng ta chống nạng mà vẫn đẹp trai phong độ ngời ngời.”

Khương Ngôn chỉ vào mâm chân gà rồi tiếp tục nói: “Em cố ý chuẩn bị đó.”

Tối hôm Lâm Hành Hành đăng ký kết hôn, Khương Ngôn đã hứa sẽ bao chân gà trọn đời cho hai vợ chồng họ, giấy viết nợ vẫn luôn ở chỗ Vu Đằng.

Nhìn mâm chân gà, Lâm Hành Hành lại nhớ tới quà tặng “cùng nắm tay nhau” của Vu Đằng.

Lúc ấy anh không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại mới thấy rất ngọt ngào.

Thấy Lâm Hành Hành tỏ vẻ tình thâm với mâm chân gà, Tần Liệt bèn nhếch miệng cười, quyết định chỉ gọi cặp đôi đến đây ngày hôm nay là đúng đắn, nếu để cẩu độc thân nhìn thấy cảnh này thì sẽ đau lòng lắm.

Buổi hẹn hôm nay chỉ có ba đôi, mọi người đều đã quá biết nhau, Khương Ngôn cũng nhanh chóng giới thiệu bạn gái nhỏ với mọi người.

Kiều Kiều là sinh viên năm bốn của đại học Hải Thành, hai người gặp nhau tại một buổi triển lãm khoa học và công nghệ, bọn họ mới quen nhau được một thời gian, hiện tại đang trong giai đoạn tìm hiểu.

Kiều Kiều có vẻ ngoài không hề tầm thường, cô ấy thuộc kiểu xinh đẹp quyến rũ, dễ dàng toả sáng giữa đám đông. Kiều Kiều giới thiệu xong còn hát một bài để ra mắt mọi người.

Nghe Kiều Kiều hát nhạc tiếng Pháp hết sức thành thạo, Vu Đằng lặng lẽ nói với Khai Tư, “Chị ấy giỏi quá, hát rất hay.”

Hai ngày trước, Khai Tư và Tần Liệt cãi nhau, cho nên tâm trạng hôm nay của cô không thể nào vui vẻ. Thấy Vu Đằng nói vậy, cô chỉ nhìn lướt qua người trên sân khấu, sau đó cầm chén rượu lên uống cạn rồi nhàn nhạt nói, “Ừm.”

Vu Đằng chơi thân với Khai Tư, chỉ nghe một câu như vậy, cô đã biết tâm trạng Khai Tư không được vui.

Vu Đằng chu đáo bóc vỏ chuối rồi đưa đến bên miệng Khai Tư: “A nào.”

Khai Tư mỉm cười, cô vừa ăn vừa vươn tay xoa đầu Vu Đằng.

Mục đích hôm nay của Tần Liệt là để dỗ dành Khai Tư, cho nên anh không để ý tới giọng hát của Kiều Kiều. Nhìn thấy Khai Tư ăn chuối xong liền cười vui vẻ, anh bèn cầm một quả chuối thật to đưa cho cô, kết quả Khai Tư chỉ lạnh lùng liếc anh một cái.

Ơn trời, cuối cùng cô cũng chịu nhìn anh! Tần Liệt cười rạng rỡ, anh không để ý việc Khai Tư không cho mình mặt mũi.

Lâm Hành Hành thấy Vu Đằng thành kì đà cản mũi của đôi tình nhân, anh tức giận vẫy tay gọi cô, “Em lại đây.”

Vu Đằng nhanh chóng chạy tới, cô ngồi xuống cạnh anh, “Anh cũng muốn ăn chuối hả?”

Mấy lời dạy dỗ đến bên miệng lại chẳng thể thốt ra, Lâm Hành Hành đành nói, “Ăn gì cũng được.”

Vu Đằng bèn nhét một lát chanh vào miệng anh.

Lâm Hành Hành nhe răng trợn mắt vì chua, anh nhao nhao đòi Vu Đằng châm cho mình điếu thuốc để át vị chua trong miệng.

Vu Đằng thấy hành động này quá mờ ám, hơn nữa ở đây còn đông người, cho nên cô liều chết không đồng ý.

Lâm Hành Hành đành tự mình châm thuốc, anh vòng tay ôm chặt người Vu Đằng, sau đó cố tình nhả khói vào mặt cô.

Vu Đằng tức giận lườm anh, “Anh ngồi yên nghe hát đi.”

Từ lần làm Vu Đằng khóc ở trên xe, Lâm Hành Hành không còn tha thiết với nhạc Pháp nữa. Anh gật đầu rồi há mồm cắn vành tai Vu Đằng, vì anh biết cô không dám để lộ chuyện kết hôn giả trước mặt người ngoài.

Khai Tư và Tần Liệt đều biết chuyện, nhưng Khương Ngôn và bạn gái thì không, Vu Đằng chỉ có thể phối hợp diễn kịch với Lâm Hành Hành.

Bài hát kết thúc, Kiều Kiều thả micro xuống bàn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Khương Ngôn trong tiếng nhạc dạo du dương.

Khương Ngôn nhiệt liệt vỗ tay, Kiều Kiều cắn môi nhìn anh, ánh mắt ươn ướt của cô làm người ta rủ lòng thương, “Có phải bạn anh đều không thích em?”

Khương Ngôn vốn vô tư, anh không để ý tới mấy chuyện này, “Em đừng nghĩ vớ vẩn, toàn anh em chơi với nhau mấy chục năm, mọi người đều rất hoà đồng.”

Nghĩ tới việc quen Khương Khôn có thể giúp cô dễ dàng bước chân vào giới thượng lưu, Kiều Kiều liền mỉm cười, “Em hiểu rồi.”

Nhưng ánh mắt cô vẫn không nhịn được mà nhìn về phía Vu Đằng. Vừa rồi ngoại trừ Khương Ngôn thì không có ai chú ý đến màn trình diễn của cô, cô đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị, cuối cùng đều công cốc.

Những người khác đều không tỏ thái độ, chỉ mỗi Vu Đằng là chạy đi trêu người nọ chọc người kia, khiến mọi người không hề chú ý tới cô. Đây rõ ràng là cố ý, Vu Đằng sợ cô nổi bật quá hay sao? Nhưng Vu Đằng đã thành công gả cho Lâm Hành Hành, cô ta có cần phải ngáng chân cô như này không?

Kiều Kiều nghĩ tới những tin tức trên mạng xã hội, xuất thân của Vu Đằng không khá hơn cô là bao, đã thế còn tốt nghiệp trường đại học không mấy tên tuổi, chưa kể cô ta còn từng làm paparazzi rồi nhảy qua trợ lý. Chỉ như vậy mà cô ta có thể kết hôn với người nổi tiếng như Lâm Hành Hành, khiến Lâm Hành Hành dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ta.

Kiều Kiều yên lặng quan sát Vu Đằng rất lâu, sau đó cô phát hiện ra Vu Đằng chẳng có ưu điểm nào nổi bật, nếu bắt buộc phải chỉ ra thì cô ta được mỗi gương mặt mà thôi. Xem ra Lâm Hành Hành cũng tầm thường giống bao người chỉ coi trọng vẻ bề ngoài.

Gần giữa trưa, mọi người quyết định ăn luôn ở đây. Khương Ngôn luôn chiều theo khẩu vị của từng người để gọi những món mà họ thích. Trong lúc đợi đồ ăn, Khai Tư không chịu nổi sự đeo bám của Tần Liệt, cô nói muốn ra ngoài thay đổi không khí, Vu Đằng và Kiều Kiều bèn đi cùng cô ra ngoài.

Vì có Kiều Kiều đi cùng, một vài chuyện riêng tư không tiện nói, cho nên ba người chỉ trò chuyện mấy đề tài vụn vặt. Hàn huyên được vài phút thì Khai Tư có điện thoại từ công ty, cô chỉ tay xuống dưới tầng, “Chị xuống dưới nghe điện thoại, tiện thể đi mua bao thuốc lá.”

Kiều Kiều nhìn Vu Đằng, cô niềm nở trò chuyện, “Đằng Đằng, chị thấy tình cảm giữa em và đạo diễn Lâm rất ngọt ngào.”

Vu Đằng vừa xấu hổ vừa hơi ngượng ngùng, có lẽ màn cắn vành tai của hai người họ khiến Kiều Kiều có suy nghĩ này. Nhưng người khác khen cô có cuộc hôn nhân hạnh phúc, cô không thể không nói gì. Vu Đằng mỉm cười, giọng nói êm ái vang lên: “Dạ, một phần do em còn nhỏ tuổi nên anh ấy khá là nhường em.”

Đây chính là cuộc sống mà Kiều Kiều hằng mong ước, nếu cô có thể gả cho Khương Ngôn, nhất định cô cũng hạnh phúc giống Vu Đằng.

Kiều Kiều bèn muốn học hỏi kinh nghiệm của Vu Đằng, “Hai người quen nhau như nào vậy? Có phải khung cảnh lãng mạn lắm không?”

Chuyện này… Vu Đằng nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt ở Ken Ken, Lâm Hành Hành bẻ gãy đầu con siêu nhân điện quang để đe doạ cô, chỉ cần nghĩ lại là cô vẫn còn thấy rùng rợn, làm gì có chuyện lãng mạn ở đây. Tuy nhiên Vu Đằng vẫn dựa theo kịch bản viết sẵn của Lâm Hành Hành, “Em đưa tin lá cải về anh ấy, anh ấy bèn tìm em tính sổ, kết quả yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”

Kiều Kiều âm thầm thêm khẳng định ở trong lòng, quả nhiên Lâm Hành Hành là người coi trọng mặt mũi.

Cũng không còn gì để nói nên Vu Đằng định quay về phòng KTV, đúng lúc này Kiều Kiều lại hỏi cô một vấn đề, “Sao em trói được đạo diễn Lâm? Em làm thế nào để anh ấy cưới em?”

Trước đây Kiều Kiều chưa từng quen bạn trai thuộc giới thượng lưu như Khương Ngôn, cô không biết làm thế nào để khiến Khương Ngôn luôn có hứng thú với mình. Kiều Kiều cũng biết dù anh dẫn cô đi chơi, đi gặp bạn bè, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất xa.

Cô không hề muốn chỉ như thế này, có thể nghĩ được biện pháp nào là cô đều nghĩ tới. Khi biết thân phận của Khương Ngôn, cô đã chủ động dâng bản thân đến tận miệng cho anh, chứ không hề rụt rè như hồi còn quen bạn trai cũ. Nếu không phải Khương Ngôn quá cẩn thận, cô đã có thể mang thai để ép cưới.

Trong tiềm thức của Kiều Kiều, cô và Vu Đằng là hai người giống nhau, thậm chí Vu Đằng còn không bằng cô. Cho nên chuyện Vu Đằng làm được, cô cũng có thể làm được, tuy nhiên bây giờ cô cần mượn Vu Đằng để lấy kinh nghiệm.

Xuất phát từ bản năng, Vu Đằng không thích nói đến vấn đề này. Nó giống như vết sẹo bí mật bị người ta phanh phui, lời nói trần trụi của Kiều Kiều như đang nói cô không xứng với Lâm Hành Hành.

Vu Đằng hiểu rất rõ, nhưng cô không muốn bị người khác vạch trần, lúc này cô cảm thấy hơi khó xử.

Nhưng trước ánh mắt thuần khiết của Kiều Kiều, Vu Đằng lại cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.

“Em bật mí cho chị một chút đi”, giọng nói mềm mại của Kiều Kiều vang lên, chủ đề cũng càng lúc càng xa xôi, “Mẹ của Khương Ngôn thích con dâu như thế nào? Có phải bà ấy thích những cô gái có gia thế môn đăng hộ đối không? Trước đây chắc Lâm Hành Hành cũng thích người như vậy nhỉ?! Em làm thế nào để người nhà họ Lâm đồng ý cuộc hôn nhân này, bây giờ bố mẹ anh ấy đã chấp nhận em chưa?”

Giọng điệu của Vu Đằng lập tức trở nên lạnh lùng, “Đồ ăn tới rồi, chúng ta về thôi.”

Kiều Kiều lè lưỡi, cô đi theo Vu Đằng vào trong

Đồ ăn ở đây đúng là rất ngon, người hay bắt bẻ như Lâm Hành Hành cũng thấy vừa lòng. Nhưng anh phát hiện ra Vu Đằng không có tâm trạng ăn uống, ngay cả món thịt yêu thích nhất mà cô cũng chỉ gắp một miếng nhỏ, sau đó không hề thấy cô động đũa, thỉnh thoảng mới ăn vài miếng cơm, cô định biến mình thành con mèo hay sao???

Lâm Hành Hành đặt ly rượu vào tầm tay cô, anh nhỏ giọng hỏi, “Em muốn uống rượu à?”

Anh biết tửu lượng của Vu Đằng, cũng biết cô uống say có dáng vẻ như thế nào, cho nên anh mới ngăn không cho cô uống rượu. Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, anh lại không đành lòng, “Em muốn uống thì cứ uống thoải mái. Tối nay chúng mình về nhà bên này, em không cần phải lo lắng tới bố mẹ đâu.”

Lâm Hành Hành không muốn Vu Đằng say rượu, vì uống say thì cơ thể sẽ rất khó chịu, hơn nữa cô không phải người thích hợp dùng rượu để giải sầu. Nhưng nếu cô thật sự muốn uống, anh cũng không quá ngăn cản, cô vui vẻ là quan trọng nhất.

Ngay cả người nhà anh… nếu biết anh là người chuốc say Vu Đằng, chắc chắn bố anh sẽ cầm roi đánh người, không quan tâm anh có phải là người bệnh hay không. Bây giờ Vu Đằng là cục cưng của mọi người, lần trước cô tát anh mà mẹ anh còn quay sang chửi anh một trận.

Kết quả khi Lâm Hành Hành nói mấy lời này, tâm trạng Vu Đằng càng trầm xuống, cô nói với chính mình rằng không sao cả, dù sao hôn nhân của bọn họ là giả. Nhưng nghĩ đến những lời Kiều Kiều nói, khó tránh khỏi việc cô có suy nghĩ mình đạo đức giả, sợ mọi việc lộ tẩy.

Vu Đằng ghé sát vào Lâm Hành Hành, cô cố ý hỏi nhỏ bên tai anh: “Bây giờ bố mẹ anh đã chấp nhận em chưa?”

Vu Đằng chủ động lại gần khiến Lâm Hành Hành rất thích thú, nhưng cô nói cái gì vậy? Đã bao giờ người nhà anh không chấp nhận cô? Hồi bọn họ mới kết hôn, bố anh tức giận vì anh không nói tiếng nào đã âm thầm đăng ký kết hôn với cô bé kém mình mười tuổi. Khi ấy bố anh nghĩ vì cố tình chọc giận người trong nhà, anh mới lấy hôn nhân đại sự ra làm trò đùa.

Sau đó có một lần về nhà, anh đã cố ý nói thân phận cô nhi của Vu Đằng cho bố mình biết, ông đã rất hối hận vì lời nói lúc trước của mình có thể khiến con dâu hiểu lầm.

Rồi lại sau đó, anh dùng cả tính mạng để bảo vệ cô, đến lúc này người trong nhà anh chẳng lẽ còn không hiểu hay sao?!

Bọn họ càng quan tâm Vu Đằng hơn, thật lòng yêu thương và đau lòng cho cô. Chưa kể đến ông nội, từ lần đầu tiên nhìn thấy Vu Đằng đã quý mến cô như con cháu trong nhà.

Lâm Hành Hành vòng tay ôm lấy eo Vu Đằng, anh kéo cô vào lòng, cắn nhẹ lên vành tai cô rồi trả lời, “Đúng là đồ không có lương tâm, người trong nhà đều thương em hơn anh, vậy mà em còn dám hỏi câu này?”

Vu Đằng bị anh chọc ngứa, cô vui vẻ khẽ cười. Ngẫm lại cũng đúng, người nhà họ Lâm quá tốt với cô, ông nội không cần phải nói, mẹ Lâm thì chăm sóc cô chu đáo tỉ mỉ. Vu Đằng không có mẹ, nhưng cô cảm thấy mẹ ruột cũng giống như bà mà thôi. Còn bố Lâm tuy bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại rất ấm áp, khi cô nằm viện, ông đã ở lại bệnh viện mấy đêm để trông nom cô. Lúc ấy Lâm Hành Hành vẫn còn hôn mê, con trai duy nhất trong nhà chưa rõ sống chết, vậy mà bố Lâm không trách gì cô, ông chỉ dặn cô phải dưỡng thương cho tốt. Chị Giang Tình và Trác Trác, ngay cả dì Trương và chị Vương, tất cả đều đối xử chân thành với cô.

Nghĩ đến điều ấm áp này, Vu Đằng lại thấy chua xót trong lòng. Kiều Kiều hỏi cô làm thế nào mà gả được cho Lâm Hành Hành, cô biết nói thế nào được đây? Vì tất cả chỉ là diễn trò, sự ấm áp này đều là đi mượn, sẽ có lúc cô phải trả lại mà thôi. Kiều Kiều nói đúng, người hợp với Lâm Hành Hành phải là những cô gái có gia thế, còn cô bây giờ mượn đồ vật của người ta, tương lai sẽ phải trả lại cho chủ nhân đích thực…. Trả lại tất cả mọi thứ, trả lại cả mọi người.

Lâm Hành Hành cảm thấy cảm xúc của Vu Đằng càng ngày càng xuống thấp, anh ôm chặt cô vào lòng, không biết phải dỗ dành cô ra sao.

Khương Ngôn ngồi ở đối diện, anh cường điệu giơ tay lên che mắt: “Anh Hành, chị dâu nhỏ, hai người bơn bớt thể hiện tình cảm lại được không?!”

Tần Liệt cũng vô thức nhìn sang Khai Tư, kết quả lại nhận được ánh mắt ghét bỏ của cô.

Lâm Hành Hành cười đắc ý: “Cậu chưa thấy người ta xót vợ bao giờ à?!”

Cơm nước no say, cảm xúc của Vu Đằng vẫn chưa chuyển biến tốt. Lâm Hành Hành mặc kệ mấy người kia, anh ôm Vu Đằng ngồi trong góc rồi chuyên tâm dỗ dành cô, “Em có đói bụng không? Chúng ta đi ăn gà nướng nhé, gà nướng siêu cay luôn.”

Vu Đằng mỉm cười hứng thú, “Hơi cay mà anh còn không ăn được.”

“Ai bảo em thế”, Lâm Hành Hành trêu chọc, “Nếu phần thưởng là em thì cay thủng dạ dày, anh vẫn nuốt trôi. Không chỉ được ăn no bụng, anh còn được mang phần thưởng về nhà hưởng thụ một đêm xuân.”

Ánh mắt Lâm Hành Hành rất chân thành, giống như đang nói lời thật lòng.

Vu Đằng bỗng nhiên thấy nhàm chán, rõ ràng không thích cô mà cứ giả bộ như thế này, Lâm Hành Hành cảm thấy trêu cô vui lắm sao.

Vu Đằng cũng lười tránh khỏi cái ôm ấp áp của Lâm Hành Hành, cô dựa vào lồng ngực anh, giọng điệu hờn dỗi, “Anh nói dối.”

Lâm Hành Hành nghịch mấy sợi tóc trên đầu Vu Đằng, anh có thể nhìn ra cô không thích nơi này, “Em muốn đi đâu thì nói với anh, chúng mình sẽ đi nơi đó, không cần thiết phải đi theo bọn họ.”

Vu Đằng bỗng nhiên ngửa đầu nhìn anh, cô nghịch ngợm trêu đùa: “Thuê phòng.”

Lâm Hành Hành: “……”

Fuck! Cô gái nhỏ còn dùng ánh mắt ướt át này để nhìn anh, có phải cô muốn quyến rũ anh phải không?

Thuê phòng thì thuê phòng, anh cầu còn không được ấy chứ, “Bé con, đi thôi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio