Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

chương 102

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn dĩ icon chảy máu mũi rất đáng yêu, nhưng kèm theo nó là một tấm ảnh, ngay lập tức liền trở thành một đại thúc háo sắc đáng khinh.

Hòa Vi không cần click mở lớn tấm ảnh ra xem, chỉ nhìn thô sơ giản lược như vậy, mà cô đã cảm thấy máu trong toàn thân dồn hết lên đầu—— trên ảnh chụp không phải ai khác, mà chính là cô.

Đây hẳn là bức ảnh Yến Hoài vừa mới chụp, góc độ từ trên cao xuống, chụp không đủ hoàn chỉnh, chỉ có hai chân mảnh khảnh thẳng tắp của Hòa Vi, bởi vì nhiệt độ trong phòng không thấp, vì thế cô mới xốc chăn lên chút, chỉ che khuất phía trên đầu gối, tư thế này không tính là bại lộ, nhưng cũng đủ gợi cảm đốt người.

Hình tượng của cô… Không, cô đã không còn hình tượng.

Hỏa khí của Hòa Vi theo máu xông lên đầu, thậm hít vài hơi thật sâu, vừa mới bình tĩnh lại nhưng vừa nhìn thấy Yến Hoài đi vào phòng ngủ cô lại không dằn được xúc động, người nọ còn không biết sống chết mà dán lên, “Ngủ sao?”

“Không ngủ được.”

Ngữ khí Hòa Vi rõ ràng có chút ác liệt.

Yến Hoài kéo cô vào trong ngực, “Làm sao vậy?”

Lại còn làm sao vậy… Đương nhiên là bị anh chọc tức không ngủ được!

Hòa Vi cũng không muốn giận dỗi, dứt khoát lấy điện thoại đưa tới trước mặt anh, “Giải thích một chút.”

Yến Hoài trầm mặc.

Một giây, hai giây, ba giây… Qua gần mười giây, Hòa Vi nghe thấy tiếng chửi thề trầm thấp của anh, anh buông cô ra và cầm lấy di động.

Hòa Vi: “…”

Cô không biết Yến Hoài làm gì, dứt khoát từ trên giường bò dậy dựa vào đầu giường, tầm mắt thoáng nhìn qua, trơ mắt nhìn Yến Hoài cài đặt thành chế độ “Chỉ mình tôi”.

“…”

Tuy rằng chỉ có vài phút, nhưng phần chia sẻ đã quá vạn.

Khóe miệng Hòa Vi căng cứng, “Yến Hoài, anh có phải biến thái hay không?”

Yến Hoài không hề tự giác nhận ra lỗi sai của mình, anh nhướng mày, đáy mắt nửa điểm kinh hoảng thất thố đều không thấy, cười như không cười mà liếc lại đây, “Anh có phải biến thái hay không, em còn không biết?”

Hòa Vi bị anh nhìn như vậy, đầu liền bắt đầu chập điện, đầu lưỡi cô đánh một vòng: “Chịu… chắc là.”

Cô đã sớm phát hiện.

Mặc kệ qua bao lâu, mặc kệ tính tình anh có thu liễm hay không, nhưng bản chất từ trong xương cốt đều không thể thay đổi được.

Mà Hòa Vi so với những người khác thì may mắn hơn một chút, cũng bởi vì Yến Hoài thích cô, đem hết sự dịu dàng cùng bao dung dành cho một mình cô.

Nhưng mà hiện tại không phải thời khắc dịu dàng, Hòa Vi tưởng tượng bức ảnh ảnh kia bị mấy vạn người thậm chí nhiều hơn thấy được, cô tức giận mà không phát ra được, cô kéo chăn quấn chặt lấy cơ thể mình.

Vài giây sau, Hòa Vi hậu tri hậu giác mà duỗi tay che đôi mắt lại: “Vì sao anh không mặc quần áo!”

Yến Hoài xoay người, ôm lấy cả người cả chăn, “Ngủ mặc quần áo làm gì?”

Hòa Vi nỗ lực mà dịch ra phía mép giường, “Anh như thế nào cái kia…”

“Mặc lại phải cởi.”

Thế nhưng Hòa Vi không còn lời gì để nói: “…”

“Ngoan, cho anh đi vào.”

“…”

Hòa Vi giữ chặt góc chăn, không nhúc nhích.

Yến Hoài nhíu mi, “Bên ngoài lạnh lẽo.”

Ngón tay Hòa Vi giữ góc chăn hơi giật giật, “…Ai bảo anh không mặc quần áo?”

Không phải cô thật sự muốn đề phòng Yến Hoài, chủ yếu là cảm thấy người này cần được dạy dỗ, loại ảnh nào cũng dám chụp——

Đột nhiên Hòa Vi nhớ tới cái gì, ngón trỏ nâng lên, ngoắc ngón tay, “Đưa điện thoại cho em.”

Yến Hoài không hiểu cái gì gọi là ngượng ngùng, hơn nữa dáng người anh rất tốt, nên mới trắng trợn táo bạo lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, anh cũng không hỏi cô làm gì, trực tiếp đưa điện thoại lại đây, mở khóa đưa qua.

Hòa Vi siết chăn càng chặt, trực tiếp mở album ảnh ra.

Album ảnh của Yến Hoài không nhiều lắm, nhưng lại có mật mã.

Hòa Vi vừa nhìn thấy hai chữ “mật mã” này liền nheo mắt, cô nhăn chặt mi, thử nhập một cái mật mã.

Mật mã của Yến Hoài đối với Hòa Vi không khó đoán, ngoại trừ sinh nhật của đối phương chính là ngày kỉ niệm ngày cưới, thử tầm hai ba lần liền chính xác, vừa click mở liền thấy, năm mươi mấy bức ảnh, hơn phân nửa đều chụp cô.

Tuy rằng cũng có ảnh chụp cô ở trên giường, nhưng tư thế không quá bất nhã, biết giữ chừng mực, Hòa Vi xem từng tấm ảnh một, không thấy thêm bức ảnh biến thái nào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngón tay cô trượt trên màn hình vài cái, “Tất cả đều là em nha?”

Hòa Vi híp mắt cười, cô rất dễ dàng bộc phát tiểu tính tình, nhưng cũng rất dễ dàng vui vẻ, vài phút như vậy, nhìn hết một lượt ảnh chụp, cô mới khóa màn hình điện thoại, sau đó gác ở một bên, tay hoàn toàn dời khỏi góc chăn, “Chụp nhiều ảnh như vậy làm gì?”

Vốn dĩ cô cho rằng Yến Hoài không có cảm giác an toàn, sợ ngày nào đó cô đột nhiên muốn chia tay cho nên trước tiên chụp ảnh lưu lại làm kỷ niệm, sau đấy lại vô dụng mà nghĩ rằng Yến Hoài thích cô, cho nên chỉ đơn thuần là muốn chụp cô thôi.

Hòa Vi chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình không thoát ra được, cho đến khi chăn bị xốc lên, khí lạnh chui vào, ngay sau đó chính là thân thể nóng bỏng của người đàn ông, giọng nói trầm thấp của anh dừng ở bên tai: “Thời điểm em không ở——”

“Anh liền nhìn ảnh chụp mà nhớ em?”

Yến Hoài đang hôn lên sườn tai cô, dừng hai giây, anh trầm thấp cười một tiếng “Ừ.”

Lời này nửa thật nửa giả, rốt cuộc dựa theo bản tính của Yến Hoài, căn bản không tồn tại loại hành động thuần khiết như vậy.

Xác thật khi anh nhìn ảnh chụp của Hòa Vi sẽ nhớ cô, tuy nhiên đồng nghĩa với việc đó, thời điểm anh nhìn ảnh của cô cũng sẽ nghĩ đè cô như thế nào.

Chỉ là hôm nay Hòa Vi vui vẻ như vậy, anh liền phối hợp với cô một chút.

Đáy mắt Yến Hoài dịu dàng, âm điệu chuyển thấp chuyển nhẹ, “Muốn em mỗi ngày đều lưu tại bên anh.”

Hòa Vi và Yến Hoài ở bên nhau lâu như vậy, số lần nghe anh nói lời âu yếm có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên mỗi lần nghe xong trong lòng đều ngọt như được rót mật, nhưng là lý tưởng cùng hiện thực vẫn phải phân biệt rõ ràng, Hòa Vi thở dài, “Cuối tháng em phải đi Thượng Hải đóng phim.”

Yến Hoài: “…”

Nếu cô chịu ngoan ngoãn để anh nuôi, không chạy loạn thì tốt rồi.

-

Yến Hoài đăng nhầm ảnh lên Weibo, tương đương với việc biến tướng khoe ân ái, trừ việc đó nhưng thật ra cũng không tạo nên quá nhiều ảnh hưởng xấu.

Hòa Vi trong 《 Điệp Ảnh 》 về cơ bản là không cắt ghép, suất diễn tuy rằng vẫn như cũ không nhiều lắm, nhưng cũng không phải dạng mấy tập mới xuất hiện một lần khiến người xem qua liền quên luôn tiểu nhân vật này.

Bản thân đối với diễn xuất đã có kinh nghiệm, hơn nữa thời điểm đóng phim có đạo diễn chỉ điểm, cho nên sự tiến bộ ở kỹ thuật diễn của Hòa Vi mắt thường cũng có thể thấy được.

Chỉ là qua bộ phim này, cô có thêm không ít người qua đường yêu thích.

Người qua đường tính chất không giống với fan trung thành, nhưng dù nhiều dù ít cũng có không ít chỗ tốt.

Ví dụ như khi Hòa Vi chia sẻ link bình chọn giải thưởng Phi Thiên, có rất nhiều người qua đường khi bình chọn nghệ sĩ được yêu thích nhất, người thứ nhất họ suy xét đến chính là cô.

Mấy ngày qua, số phiếu bình chọn cho Hòa Vi cao hơn nhiều so với dự kiến.

Thời điểm cuối tháng đi Thượng Hải khởi động máy, số phiếu của Hòa Vi đã lên tới con số ngàn vạn, đứng vị trí thứ trong nhóm nghệ sĩ nữ.

Sau bữa tiệc khởi động máy vào đầu tháng tư, đoàn phim 《 Tôi 》 thuận lợi khởi động máy.

Đạo diễn của các giải thưởng lớn đương nhiên không phải chỉ nói suông, hoàn toàn tương phản, giải thưởng càng nhiều, khát cầu sự hoàn mỹ càng rõ ràng.

Trình Diễm của 《 Hoàng Nữ 》 là yếu nhất, đạo diễn Từ của 《 Điệp Ảnh 》 đứng thứ hai, mà 《 Tôi 》 của đạo diễn Tưởng dường như đã đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa.

Mỗi ngày, phải căn chính xác đến từng giây đợi ánh sáng thích hợp nhất, đôi khi vì bắt kịp lịch quay buổi sáng, thậm chí mấy diễn viên phải bắt đầu đối diễn trước một đêm.

Tháng tư, nhiệt độ ở Thượng Hải lúc cao lúc thấp, thời gian trôi quá nhanh, một đám người được đạo diễn Tưởng dẫn dắt làm việc liên tục trong vòng một tháng, cũng may kết quả rất tốt, mỗi cảnh quay đều không cần qua bộ lọc, tùy tiện cắt ghép cũng đạt được hiệu quả lớn.

Đảo mắt liền đến đầu tháng năm, ngày Quốc Tế Lao Động, đạo diễn Tưởng cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày.

Một ngày trước ngày nghỉ, h tối Hòa Vi mới kết thúc buổi diễn, chuyện thứ nhất cô làm là quay trở lại khách sạn tắm rửa, sau đó nhắn tin cho Yến Hoài: 【 Ngủ chưa? 】

Mấy ngày nay cô thật sự rất bận, cơ hồ mỗi ngày đều rời giường từ bốn giờ sáng, đến phim trường đối diễn, sau đó khi trời sáng sẽ chính thức ghi hình, bộ phim không dài, nhưng có nhiều cảnh cần phải liên tục thay đổi và di chuyển, mà mỗi một cảnh đều phải quay vài lần giữ lần tốt nhất, lặp đi lặp lại, về cơ bản đều quay phim vào ban ngày, nhưng đến khi kết thúc công việc thì trời đã tối rồi.

Một ngày mệt nhọc, khi về tới khách sạn gần như cô chỉ rửa mặt xong liền ngả đầu đi ngủ, nhắn tin cho Yến Hoài cũng chỉ đơn giản là xong việc thì nghỉ ngơi sớm chút.

Hôm nay Hòa Vi khó có khi được nghỉ sớm, vì thế cô liền gửi nhiều thêm mấy chữ.

Đợi vài phút, Yến Hoài không động tĩnh.

Hòa Vi: 【 Anh đang tăng ca hay ngủ rồi? 】

Nếu tăng ca, cô sẽ chờ anh xong việc, nếu ngủ rồi… cô cũng nhanh chóng đi ngủ.

Hòa Vi tính toán đợi anh năm phút đồng hồ, nếu sau năm phút, Yến Hoài vẫn không để ý tới cô, cô sẽ trực tiếp tắt đèn đi ngủ.

Cô căn thời gian, thời điểm chỉ còn hơn mười giây nữa là đến năm phút, điện thoại của người nọ liền gọi đến.

Hòa Vi ấn nghe, nhắm đôi mắt một cách thoải mái dễ chịu mà nằm ở trên giường, nghe thấy giọng nam quen thuộc mở miệng: “Vừa rồi đang tắm rửa.”

Hòa Vi nhắm mắt lại, có chút mệt nhọc, cách vài giây mới hỏi: “Mấy ngày nay có bận hay không?”

“Vẫn ổn.”

“Đạo diễn cho bọn em nghỉ hai ngày…” Hòa Vi hơi dừng, “Yến Hoài, anh nhớ em sao?”

Ở đầu kia người đàn ông nặng nề “Ừ.” một tiếng.

“Nếu không sáng mai em đặt vé máy bay trở về?”

“Đừng trở lại.”

Mặc dù Hòa Vi biết Yến Hoài vì tốt cho cô, nhưng vẫn nhịn không được mà nhíu mi, vừa muốn hỏi “Vì sao?”, ngay sau đó lại nghe thấy anh nói một câu: “Anh đi tìm em.”

Hòa Vi là một người dễ dàng thỏa mãn, chỉ một câu “Anh đi tìm em” của Yến Hoài, buổi tối liền mơ thấy mình thuận lợi nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất.

Kết quả sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, mộng đẹp không chỉ không trở thành sự thật, cô còn phát hiện mình bị ám phúng tên tuổi của cô lại leo lên hot search với tiêu đề “Giải thưởng Phi Thiên - nữ diễn viên được yêu thích nhất bị mua thứ hạng.”

…Thật sự là muốn to cả đầu a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio