Nuông Chiều Thành Họa

chương 22: chương 22:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến khi Tống Ngôn Thâm từ Lĩnh Nam trở về kinh thành, tin tức An Lăng Hầu phủ và Dũng Nghĩa Bá phủ kết thân đã lan truyền trong các nhà quyền quý ở Trường An được mấy ngày, chính là Kỷ Tuyên âm thầm sắp đặt người thả tiếng gió. Chàng muốn cho chuyện này không còn cách cứu vãn. Một khi tin tức này đã lan truyền rộng rãi, dù cho tin Kỷ Du khỏi hẳn truyền ra ngoài, An Lăng Hầu phủ muốn đổi ý thì Dũng Nghĩa Bá phủ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, suy cho cùng đặt ở đó là khuê danh của Đại cô nương trong phủ.

Kỷ Tuyên muốn trước khi Tống Ngôn Thâm trở về sẽ làm việc này trở nên chắc như đinh đóng cột, đến lúc đó cho dù Tống Ngôn Thâm có không cam lòng thì cũng không thể làm gì. Làm thế tử Hầu phủ, Tống Ngôn Thâm không thể không quan tâm đ ến lợi ích của gia tộc, hẳn là không có lá gan mạo hiểm trở mặt cùng Dũng Nghĩa Bá phủ để kiên trì mối hôn sự với Kỷ Du.

Ngày mười lăm tháng năm, tin tức bệnh tình Kỷ Du chuyển tốt lộ ra ngoài.

Ngày mười chín tháng năm, trước một ngày Tống Ngôn Thâm về kinh, thái y hồi cung, bẩm báo tin tức Kỷ Du lành bệnh cho Tích phi.

Ngày hai mươi tháng năm, Tống Ngôn Thâm về kinh, biết được mọi việc thì lập tức tỏ vẻ không đồng ý, hắn trở về giữa đêm, sáng sớm hôm sau lập tức tới Cảnh Dương Quận vương phủ. Kỷ Tuyên để hắn ở tiền viện, không cho hắn gặp Kỷ Du, chỉ hỏi một câu: “Ngươi muốn giải quyết chuyện của Đại cô nương phủ Dũng Nghĩa Bá như thế nào?”

Tống Ngôn Thâm không trả lời được, Kỷ Tuyên lập tức bảo người tiễn khách, mặc hắn thỉnh cầu như thế nào cũng không cho mặt mũi.

Kỷ Du đang ở Linh Miểu uyển cũng không biết được việc này, Kỷ Tuyên phong tỏa tin tức, không truyền đi, thậm chí nàng còn không biết Tống Ngôn Thâm đã từ Lĩnh Nam trở về.

Mấy ngày nay trong cung không ngừng tặng đồ tới đây, đều là Tích Phi nương nương ban thưởng, Kỷ Du cả ngày vùi trong phòng, ngược lại ăn đủ món ngon cung đình, âm thầm cảm thán dì nàng phối hợp cực kỳ tốt.

Đến ngày hai mươi hai tháng năm, Kỷ Thấm mới có thể vào Linh Miểu uyển gặp Kỷ Du, không tránh khỏi lại khóc một trận, Kỷ Du mất chút tâm tư an ủi, nhìn thấy cảm xúc của cô bé đã tốt hơn trước thì mới yên tâm, cũng không hỏi lại lần trước ở biệt viện đã xảy ra chuyện gì.

Như vậy qua mấy ngày cũng không thấy bên phía Tống Ngôn Thâm có tin tức gì, Kỷ Du trải qua những ngày cực kỳ thanh tĩnh, không ngờ mấy ngày sau lại xảy ra một chuyện lớn.

Trong phủ xảy ra một vụ việc đáng xấu hổ.

Chuyện này là Tuyết Ương tới bẩm báo, lúc đó Kỷ Du vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng, sau khi nghe được chuyện này thì hoàn toàn tỉnh táo.

“Đúng là sự thật?” Kỷ Du khó nén khiếp sợ: “Hay là tin đồn nhảm?”

“Đương nhiên không phải tin đồn nhảm,” Tuyết Ương cũng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: “Hiện giờ Lan Hinh viện đã loạn thành một nồi cháo, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc, Đại cô nương khóc, Nhị cô nương cũng khóc, âm thanh rất vang dội, mấy người trong phòng bếp lớn bàn tán đến mức điên rồi!”

“Vậy bên ngoài thì sao?” Kỷ Du vội vàng hỏi: “Đã truyền ra bên ngoài chưa?”

“Dĩ nhiên là truyền ra ngoài rồi, cô nương không biết đâu, lúc ấy ở Thanh Tiêu cư có bao nhiêu người, nhiều cặp mắt như vậy đều nhìn thấy Nhị cô nương khóc chạy ra ngoài, còn Tống thế tử theo sát ở phía sau, hai người một trước một sau rời đi, không biết bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì rồi, có nói Tống thế tử và Nhị cô nương sớm có tư tình, cũng có nói Nhị cô nương không biết xấu hổ quyến rũ Tống thế tử, đều là lời nói khó nghe!”

Tuyết Ương vừa nói vừa lắc đầu: “Nhị cô nương đúng là ngay cả da mặt cũng không cần, tự tìm nam nhân còn chưa tính, thế nhưng còn tìm đến cả Tống thế tử, Tam cô nương bên này vừa mới hủy hôn, trái lại nàng ta cực kỳ gấp gáp, đứng ngồi không yên, lúc này ngay cả Quận vương phủ chúng ta cũng mất mặt theo!” Đến bây giờ Tuyết Ương cũng không biết vì sao Kỷ Du phải giả bệnh để từ hôn, theo nàng thấy, Tống Ngôn Thâm là người không tồi, rất xứng với Tam cô nương nhà các nàng, đáng tiếc Tam cô nương không thích, vậy cũng không có cách nào, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Nhị cô nương có thể thay thế, vì vậy Tuyết Ương cực kỳ tức giận, nói chuyện cũng tương đối khó nghe.

Kỷ Du nghe vậy thì hết sức khó hiểu, thật sự không nghĩ ra vì sao đời này Kỷ Hạm lại có dính dáng với Tống Ngôn Thâm, kiếp trước rõ ràng không phải như vậy, rốt cuộc là sai ở đâu?

Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, vốn định tới Thiều Quang viện tìm Kỷ Tuyên hỏi một câu nhưng nhớ ra hôm nay chàng không ở trong phủ, vì thế hỏi Tuyết Ương thêm vài câu, lại căn dặn Tuyết Ương sai người âm thầm đi Lan Hinh viện tìm hiểu một phen.

Mà lúc này trong Lan Hinh viện đang rối như tơ vò, Thẩm thị hùng hùng hổ hổ, Đại cô nương Kỷ Thường khóc đến khàn giọng nhưng vẫn cố sống cố chết trợn mắt lườm Kỷ Hạm, vừa rơi lệ vừa mắng.

Trong ba mẹ con này, nói chung chỉ có Kỷ Hạm là trong lòng vui sướng, có điều lúc này nàng cũng đang khóc, nước mắt ướt nhòe gò má, nhưng đây đều là giả vờ.

Thẩm thị mắng hơn nửa ngày cuối cùng cũng dừng miệng. Việc đã đến nước này, bà ta có mắng nhị nha đầu thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, suy nghĩ bước tiếp theo mới là việc cấp bách hiện nay. Bà ta vốn cho rằng có được cơ hội tốt này thì có thể gả con gái lớn ra ngoài, dù sao tuổi của đại nha đầu đã lớn, không thể chậm trễ nữa, ai biết nhị nha đầu lại không để cho người ta bớt lo, giữa đường xen một chân như vậy, ôm chuyện tốt vào người mình, lúc này đại nha đầu đã không còn hy vọng, trước tiên chỉ có thể nắm chặt chuyện này để cho nhị nha đầu vào An Lăng Hầu phủ, nếu thật sự thành thì con đường về sau sẽ vô cùng rộng mở, sau này cũng không cần lo lắng hôn sự của đại nha đầu.

Kỷ Hạm bị Tống Ngôn Thâm phá thân ở Thanh Tiêu cư đã là chuyện chắc chắn, ước chừng An Lăng Hầu phủ cũng không thể phủ nhận, dù sao có nhiều người nhìn thấy như vậy, thanh danh Kỷ Hạm đã không còn, Tống Ngôn Thâm cũng bị hại theo, Thẩm thị không lo lắng cái này thì chỉ sợ Kỷ Tuyên không muốn tranh thủ giúp bọn họ, suy cho cùng bọn họ chỉ là một di nương dắt theo hai thứ nữ, nếu thật sự muốn bàn chuyện cưới hỏi, không phải phải để gia chủ ra mặt sao!

Thành thật mà nói, thứ nữ như Kỷ Hạm sao có thể xứng với Tống Ngôn Thâm, trong lòng Thẩm thị thông suốt, cũng hiểu rất rõ điểm này, nhưng bà ta nắm chắc ở chỗ gạo đã nấu thành cơm, muốn nói mất thể diện vậy thì toàn bộ Quận vương phủ cùng nhau mất thể diện, phàm là Kỷ Tuyên để ý điểm này thì nhất định sẽ xử lý thật tốt, ắt phải làm An Lăng Hầu phủ chịu trách nhiệm. Có lẽ sẽ không để cho một cô nương có tên có tuổi lại nghiêm túc đứng đắn của Quận vương phủ gả đến một Hầu phủ làm di nương, tuy là thứ nữ, nhưng nói ra cũng là thứ nữ của Quận vương phủ, dù trong nhà có coi thường đến đâu đi nữa thì ra bên ngoài cũng mang theo thanh danh nhà mình.

Những lý lẽ này Thẩm thị đều nghĩ đến rõ ràng rành mạch, nhưng bà ta lo lắng Kỷ Tuyên còn ít tuổi, không nắm rõ những thứ này, đến lúc đó bị An Lăng Hầu phủ nói một chút thì lại chịu lép vế. Dù sao việc này là ba mẹ con bọn họ tính kế Tống Ngôn Thâm, tuy rằng bọn họ liều chết không nhận, nhưng trong lòng Tống Ngôn Thâm còn không rõ ràng sao? Nếu hắn không cam lòng bị tính kế, thuyết phục nhị lão Tống gia bày ra thái độ cứng rắn thì ngược lại Thẩm thị thật sự có chút lo lắng Kỷ Tuyên không đối phó được.

Sự thật chứng minh lo lắng của Thẩm thị không hề sai. Xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, An Lăng Hầu phủ cũng là một mảnh hỗn loạn, thanh danh của Tống Ngôn Thâm bị tổn hại là sự thật đã không còn cách nào thay đổi, hiện giờ phu thê An Lăng hầu một mặt lo lắng không biết phải làm thế nào với Cảnh Dương Quận vương phủ cho phải, mặt khác càng lo lắng thái độ của Dũng Nghĩa Bá phủ. Xảy ra chuyện này, việc bọn họ làm trước tiên chính là ân cần thương lượng với Dũng Nghĩa Bá phủ, vì Tống Ngôn Thâm nói đủ ý đẹp lời hay, đáng tiếc không thể xoay chuyển, An Lăng Hầu phu nhân Trần thị bực đến nỗi suýt nữa đổ bệnh, trong lòng lại càng thêm hận thứ nữ Quận vương phủ làm hỏng việc chứ đừng nhắc tới việc cho nàng ta vào cửa làm dâu.

Nhưng thái độ của Kỷ Tuyên đối với chuyện này lại khiến tất cả mọi người trong Quận vương phủ đều kinh hãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio