Trên môi anh còn vương chút sương sớm mang theo hơi lành lạnh nhưng vẫn mềm mại.
Nụ hôn đến hơi đột ngột, Hướng Nguyệt Minh giật mình một chút, lúc cô vừa kịp phản ứng thì Trình Trạm đã cạy hàm răng của cô mà chui vào.
Môi lưỡi hòa quyện lấy nhau, cô thút thít chịu đựng nụ hôn mãnh liệt của anh.
Tất cả d*c vọng và bất mãn tích tụ cả đêm, anh đều trút bỏ vào trong nụ hôn này.
Ngón tay anh lạnh ngắt, anh nhéo gáy cô khiến cô không kìm được mà run lên.
Lông mi của Hướng Nguyệt Minh khẽ run rẩy, hé môi đón nhận tất cả những gì anh đưa vào.
Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt lại dồn dập, giống như một cơn bão dữ dội đang ập đến.
Lưng cô tì vào tay lái có chút đau.
Ban đầu Hướng Nguyệt Minh còn có thể chịu đựng được, nhưng được một lúc, lưng cô cảm thấy hơi cộm, nên cô không thể không đẩy người đàn ông trước mặt mình ra.
Trình Trạm đang ngậm môi cô mà li3m láp một cách lưu luyến.
Cảm nhận được động tác của cô, anh khẽ “ừm” một tiếng, hạ giọng: “Sao vậy?”
“Đau……”
Hướng Nguyệt Minh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tay lái.”
Trình Trạm dừng lại, lúc này mới để ý rằng cô đang đè lên tay lái.
Anh rũ mắt nhìn, đáy mắt có chút cảm xúc mờ mịt không rõ.
Hướng Nguyệt Minh ngước nhìn anh với đôi mắt trong veo.
Trình Trạm cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mắt cô.
Cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có của anh, Hướng Nguyệt Minh giơ tay ôm anh: “Không có.”
“Hửm?” Bây giờ đến Trình Trạm không kịp phản ứng.
Hướng Nguyệt Minh cong môi cười, ghé vào bên tai anh, dùng đầu lưỡi li3m vành tai anh, nhẹ nhàng nói: “Trong miệng anh cũng không có mùi rượu.”
Trình Trạm sững người, hai tay đang đặt bên eo cô siết chặt hơn.
Cảm nhận được phản ứng của anh, Hướng Nguyệt Minh cười khẽ, nhắc nhở: “Trình tổng, về nhà thôi.”
Trình Trạm nhìn sâu vào mắt cô, quyết định tạm thời tha cho cô.
“Em lái xe đi.”
“Hả?” Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn anh: “Anh không muốn lái sao?”
Trình Trạm gõ đầu cô một cái: “Tối hôm qua anh uống hơi nhiều, còn chưa lái xe được.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt.
Trình Trạm giải thích: “Vừa rồi tài xế lái đến đây. Anh bảo anh ta quay về trước khi em ra ngoài rồi.”
“…” Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời, cười tủm tỉm nói: “Sao anh nỡ đánh thức tài xế sớm như vậy? Lẽ ra anh để em bắt taxi về cũng được mà.”
Trình Trạm mở cửa xe đổi chỗ cho cô, nhàn nhạt nói: “Không giống nhau.”
“Có gì khác nhau?” Hướng Nguyệt Minh cũng không cảm thấy có vấn đề gì to tát cả, cô nhìn người ngồi ở ghế phụ lái: “Vậy anh trông chừng em đi, kỹ năng lái xe của em cũng bình thường thôi.”
Trình Trạm nhướng mắt: “Ừ.”
Hướng Nguyệt Minh biết lái xe, cũng là một tay của anh dạy bảo. Tất nhiên anh biết kỹ năng lái xe của cô như thế nào.
–
Đã hơn sáu giờ, thành phố vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị cho một ngày mới.
Trên đường có rất ít xe cộ qua lại, hai bên đường cũng không có bóng người, ngoại trừ thỉnh thoảng có công nhân vệ sinh dọn dẹp đường phố.
Mặt trời còn chưa ló mặt ra khỏi những tầng mây trắng, chỉ lộ ra một tia sáng yếu ớt. Những cơn gió đầu hè khiến cành lá đung đưa, bóng cây khẽ lay động theo từng làn gió.
Bóng cây in hình trên mặt đường tạo ra những vết loang lổ.
Hướng Nguyệt Minh không lo lắng về việc bị chụp ảnh, thời điểm này hẳn không có paparazzi rảnh rỗi như vậy, chưa kể cô cũng không nổi tiếng lắm.
Hít thở bầu không khí buổi sáng, Hướng Nguyệt Minh nói: “Không khí buổi sáng thật tốt.”
Trình Trạm xoa xoa huyệt thái dương đau nhức: “Ừ.”
Hướng Nguyệt Minh khóe mắt liếc nhìn anh một cái: “Lát nữa anh có đi làm không?”
“Không đi.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao vậy? Gần đây không phải anh rất bận sao?”
Trình Trạm khẽ liếc cô một cái: “Nghỉ ngơi một ngày.”
“Ồ.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Chiến sĩ thi đua Trình Trạm cũng biết nghỉ ngơi nha.”
Trình Trạm liếc mắt cô: “Nói hay lắm.”
Hướng Nguyệt Minh cười khẽ: “Tất nhiên.”
Về đến nhà, dì Hứa đã chuẩn bị xong bữa sáng cho hai người.
Hướng Nguyệt Minh không đói, nhưng cô vẫn ăn một chút.
Ăn xong, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Kỳ lạ là sau khi trở lại nơi thân quen này, cô dường như có thể ngủ bất cứ lúc nào và ở đâu. Vấn đề mất ngủ đã được chữa khỏi ngay lập tức.
Trình Trạm nhìn cô: “Ngủ đi, anh đến thư phòng.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, đi lên tầng.
Sau khi trở về phòng, cô mới nhớ ra một chuyện.
Cô quên nấu canh giải rượu cho Trình Trạm.
Nghĩ nghĩ, cô quay đầu nhìn người đang đi theo cô vào phòng: “Anh còn muốn không?”
Trình Trạm nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, nhận ra rằng những gì mình vừa nói còn mang nghĩa khác.
Cô không nói gì, giải thích: “Em đang nói về canh giải rượu.”
Trình Trạm vẻ mặt thờ ơ: “Anh cũng không tưởng tượng ra vấn đề khác.”
“…” Hướng Nguyệt Minh trợn tròn mắt: “Được, được, là em tự tưởng tượng ra.”
Trình Trạm: “Ừ.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô: “Nghỉ ngơi tốt đi, buổi sáng anh không có thời gian.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Đề tài này, tự nhiên sai sai ở đâu nhỉ?!
Cô hồi lâu không nói gì, hối hận vô cùng: “Anh mau đến thư phòng đi.”
Trình Trạm thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô, trong mắt hiện lên ý cười: “Ngủ đi.”
Anh dừng một chút, thấp giọng nói: “Không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh.”
Hướng Nguyệt Minh “ừ” kéo dài, đôi mắt cong cong nói: “Vâng.”
Cô xua xua tay: “Em đắp mặt nạ xong liền ngủ.”
Trình Trạm: “…”
Anh phớt lờ cô, đi thẳng vào phòng làm việc.
Ban đầu, Trình Trạm định hôm nay sẽ đến công ty.
Ma xui quỷ khiến, anh đã thay đổi quyết định. Anh đột nhiên cảm thấy làm việc ở nhà cũng tốt.
Sau khi Trình Trạm ra ngoài, Hướng Nguyệt Minh cố gắng mắt nhắm mắt mở ngồi chăm sóc da, tắm rửa rồi mới thoải mái đi ngủ.
Cô thật sự buồn ngủ nên sau khi gửi tin nhắn cho Ngu Uyển liền cuộn chăn chìm vào giấc ngủ say.
–
Khi cô thức dậy, phòng ngủ tối đen như mực, một chút ánh sáng lọt vào cũng không có.
Hướng Nguyệt MInh chớp mắt, đang định di chuyển thì cô chợt nhận ra có điểm không thích hợp.
Cô cảm nhận được có một bàn tay đang đặt trên eo mình, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, hơi kinh ngạc.
Trình Trạm sẽ ngủ trưa nhưng không bao giờ quá phóng túng.
Ít nhất là khi ở nhà, anh chưa bao giờ ngủ trưa. Dường như chỉ khi ở công ty quá mệt mỏi, anh mới chợp mắt nửa tiếng.
Phòng ngủ quá tối, Hướng Nguyệt Minh thậm chí nhìn không rõ mặt của anh, nhưng cô mơ hồ có thể biết được anh bây giờ là bộ dáng gì.
Khi chìm vào giấc ngủ, đôi môi của Trình Trạm sẽ mím thành một đường thẳng mà không thả lỏng chút nào.
Lông mi của anh khép lại, hàng mi cong dài để lại bóng trên mí mắt, giống như một chiếc quạt nhỏ.
Hướng Nguyệt Minh đang suy nghĩ, phác họa hình dáng của Trình Trạm trong không trung.
Cô phác họa một lúc rồi bỏ tay xuống.
Hướng Nguyệt Minh đột nhiên hối hận vì sao khi còn nhỏ cô không học vẽ. Nếu cô học, cô sẽ có thể sẽ phác họa được dáng vẻ hiện tại của Trình Trạm.
Nghĩ về điều đó, Hướng Nguyệt Minh lặng lẽ mỉm cười.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một tông trầm giọng của người đàn ông: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hướng Nguyệt Minh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tỉnh lúc nào vậy?”
Trình Trạm nhìn cô chằm chằm với đôi mắt sáng quắc, thấp giọng nói: “Khi em nhìn trộm anh.”
“…” Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, nhìn vào mắt anh: “Tự luyến, em nhìn trộm anh khi nào?”
Trình Trạm liếc nhìn cô, giơ tay lấy điện thoại nhìn.
“Hai giờ rồi, đói bụng không?”
Hướng Nguyệt Minh: “Hả?”
Cô kinh ngạc: “Hai giờ rồi? Hai giờ chiều á?”
Trình Trạm vỗ đầu cô: “Còn chưa tỉnh sao?”
“Không phải.” Hướng Nguyệt Minh tính toán thời gian: “Em ngủ lâu như vậy sao anh không gọi cho em dậy?”
“Ha.”
Trình Trạm vén chăn đứng dậy: “Không gọi nổi.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nhìn Trình Trạm lấy điều khiển từ xa, rèm cửa tự động chạy sang hai bên để ánh mặt trời chiếu vào.
Hướng Nguyệt Minh híp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng dài rộng của anh một hồi, nhỏ giọng nói: “Sao có thể, em không phải heo.”
Trình Trạm quay lại nhìn cô, bỗng nhiên mỉm cười.
Ánh nắng ngoài cửa sổ tình cờ chiếu vào chỗ anh đang đứng, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của anh.
Mặt trời từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, có một quầng sáng nhỏ khiến lông mày anh trở nên mềm mại hơn.
Hướng Nguyệt Minh có chút thất thần bởi nụ cười đó.
Trình Trạm hiếm khi cười, ngay cả khi anh cười, chủ yếu là chế nhạo, hoặc kiểu đáy mắt hiện lên tia châm chọc.
Giống như hôm nay vậy, nụ cười này rất hiếm.
Hướng Nguyệt Minh ngây người một hồi lâu, mãi cho đến khi anh hỏi cô muốn ăn gì, cô mới hồi phục tinh thần.
“Dì Hứa có phải nghỉ rồi phải không?”
Trình Trạm đáp: “Em muốn ăn cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh xoa bụng, cô thực sự rất đói.
“Cái gì cũng được, anh gọi cơm hộp đi, em nằm một lát.”
Trình Trạm nhìn cô, bước ra ngoài mà không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh nhìn cánh cửa một lúc rồi nhướng mày.
Cô cầm điện thoại xem, cũng không có tin gì đặc biệt.
Hướng Nguyệt Minh yên tâm nằm xuống một lúc trước khi đứng dậy.
Khi đi xuống cầu thang, Hướng Nguyệt Minh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Cô ngạc nhiên đi về phía nhà bếp, ngỡ ngàng khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trình Trạm liếc cô.
Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt, có chút không dám tin: “Anh… Anh không gọi đồ ăn mang về sao?”
Trình Trạm nhìn cô một cái, ý tứ là——biết rồi còn cố tình hỏi?
Hướng Nguyệt Minh sờ chóp mũi, nhìn thức ăn trong nồi: “Mỳ trộn tương sao?”
“Ừm.”
Trình Trạm không giỏi nấu ăn lắm, nhưng anh nấu mì trộn tương rất ngon.
Hướng Nguyệt Minh ăn một lần mà mãi không thể quên, nhưng số lần Trình Trạm xuống bếp là rất ít.
Trong trường hợp bình thường, nếu anh lăn lộn cùng cô, cô sẽ giả vờ khóc lóc buộc tội anh ngược đãi mình mới có thể sai khiến đi nấu mì trộn tương cho cô.
Hướng Nguyệt Minh tính toán thời gian, có vẻ như đã ba hoặc bốn tháng kể từ lần cuối Trình Trạm nấu ăn.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, Hướng Nguyệt Minh càng đói hơn.
Cô nghiêng người về phía Trình Trạm, háo hức nhìn chằm chằm vào nồi: “Còn bao lâu nữa là xong vậy?”
Trình Trạm nhìn cô: “Đói bụng rồi à?”
“Siêu đói luôn.” Hướng Nguyệt Minh ngước mắt nhìn anh: “Anh không phải đang đàm phán một hạng mục quan trọng sao?”
Trình Trạm nhướng mày.
Hướng Nguyệt Minh đi vòng quanh anh: “Sao hôm nay lại có tâm trạng mà xuống bếp vậy?”
“…”
Trình Trạm không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh chọc chọc cánh tay của anh: “Sao anh không nói chuyện?”
“Không có.”
Hướng Nguyệt Minh nghi hoặc nhìn anh: “Vậy anh xuống bếp vì cái gì?”
Cô khẽ lẩm bẩm: “Hay là anh đã làm gì có lỗi với em?”
Không đợi Trình Trạm trả lời, Hướng Nguyệt Minh tự nói với chính mình: “Vậy thì cứ nói với em, em cũng không tức giận.”
Trình Trạm dừng tay đang cầm đũa, quay đầu nhìn cô: “Em sẽ không tức giận chứ?”
Hướng Nguyệt Minh “A” một tiếng, nói với giọng điệu kéo dài: “Anh thấy em thực sự tức giận khi nào chưa?”
Cô tự luyến nói: “Tính tình của em tốt như vậy, đương nhiên sẽ không tức giận rồi.”
Trình Trạm không để ý đến những gì cô nói, anh lặp lại những gì cô nói vừa rồi: “Nếu anh thực sự làm một việc có lỗi với em, em cũng sẽ không tức giận sao?”
Hướng Nguyệt Minh giật mình.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu là sự thật, cô sẽ tức giận sao?
Giống như không có tư cách tức giận, nhưng … nghiêm túc nghĩ lại, quả thực là không thoải mái.
Cô mím môi, rũ mắt xuống nói: “Chúng ta đã thỏa thuận trước, nếu mệt mỏi thì cứ nói chuyện, chắc anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em đâu.”
Trình Trạm nhìn thẳng vào cô mà không nói lời nào.
Hướng Nguyệt Minh cảm thấy ánh mắt của anh quá ngột ngạt nên không muốn nhìn.
Cô dời tầm mắt đi, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn cái gì vậy, em nói sai sao?”
Trình Trạm kéo môi dưới: “Không có.”
Anh nói: “Sẽ không.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
Anh đang nói rằng anh sẽ không làm bất cứ điều gì có lỗi với cô.
Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng, cô có một cảm giác khó tả, không khó chịu nhưng cũng không thoải mái lắm.
Trình Trạm đã hứa như vậy, nhưng cô không thể vui được.
Cô rất cố gắng kìm nén cảm xúc, cố gắng thả lỏng bản thân. Hướng Nguyệt Minh là một người rất nhạy cảm và biết che giấu cảm xúc của mình, nghĩ đến đây, cô nhìn Trình Trạm, mỉm cười, ngọt ngào nói: “Em tin tưởng Trình tổng.”
Cô giơ tay ôm Trình Trạm: “Mì trộn tương rốt cuộc bao lâu mới xong?”
Trình Trạm nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng không vạch trần lời nói dối của cô.
Anh chỉ: “Ăn cái khác trước đi, trong tủ lạnh có sữa chua đấy.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Vâng.”
Một lúc sau, mì trộn tương đã sẵn sàng.
Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm đang ngồi đối mặt với nhau, cô không quan tâm đ ến Trình Trạm, chỉ chú tâm vào ăn mì.
Trình Trạm liếc nhìn cô vài lần, sau đó thu sự chú ý của mình về.
Sau khi ăn xong, Hướng Nguyệt Minh chủ động dọn bàn.
“Chiều nay anh có họp không?”
Trình Trạm lắc đầu: “Anh bận việc khác.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nhìn anh: “Vậy em nói trước cho anh biết.”
Trình Trạm nhướng mi nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh sờ sờ chóp mũi, nhẹ giọng nói: “Em vừa mới ở trong phòng xem một đoạn giới thiệu chương trình tạp kỹ, vừa rồi là quảng cáo cho bộ phim ghi hình ở Minh Thành.”
Trình Trạm lẳng lặng nhìn cô, không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh có chút áy náy, cô yếu ớt nói: “Tổ tiết mục vì muốn bộ phim nổi hơn nên đã cho em với Tống Dực tạo thêm một chút hiệu ứng bong bóng màu hồng, để tạo sự thú vị.”
——Tạo thêm một chút.
“Thêm một chút” từ miệng của Hướng Nguyệt Minh, chắc chắn nhiều hơn một chút.
Trong lúc nhất thời, Trình Trạm thực sự không biết phải trả lời câu nói của cô như thế nào.
Anh nhìn chằm chằm người đang chột dạ đứng cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Bong bóng màu hồng là cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nhìn anh với vẻ mỉa mai rõ ràng: “Cái này mà anh cũng không biết á?”
Trình Trạm mặt vô cảm nói: “Không biết.”
Anh bình thản nói: “Thì tại vì anh và những người khác cũng không có bong bóng màu hồng nào cả mà.”
“Sao lại không có?”
Hướng Nguyệt Minh đảo mắt, ngay lập tức chạy về phía anh.
Cô đứng trước mặt Trình Trạm, ngồi vắt vẻo trước mặt anh, đưa tay lên xoa cổ anh, nhẹ giọng gọi: “Anh.”
Trình Trạm không nhúc nhích.
Hướng Nguyệt Minh cọ cọ chóp mũi anh, gần gũi đối diện với anh.
Cô như bị hút vào con ngươi sâu thẳm của anh, không rứt ra được.
Một lúc sau, Hướng Nguyệt Minh mới hồi phục tinh thần lại.
Cô lại giơ tay lên, xoa nhẹ đầu Trình Trạm, sau đó cúi đầu hôn lên má anh, thân thể cũng lắc lư, tựa vào người anh.
Trình Trạm cau mày.
Hướng Nguyệt Minh cười rạng rỡ, nhíu mày nhìn anh: “Bây giờ anh đã hiểu chưa?”
Cô cười và nói: “Cái này gọi là bong bóng màu hồng.”
Trình Trạm nhìn cô, chậm rãi nói: “Thì ra bong bóng hồng của em và các diễn viên khác đều như thế này à?”
“…?”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại: “Không phải, không đúng.”
Cô nhanh chóng giải thích: “Em cùng người khác tạo hiệu ứng bong bóng có tiếp xúc thân thể một chút, vô tình chạm vào cánh tay, hoặc vô tình nhìn nhau, không giống anh.”
Trình Trạm bình tĩnh nhìn cô: “Vừa rồi không tính là bong bóng màu hồng sao?”
Hướng Nguyệt Minh trầm mặc vài giây, sau đó do dự nói: “Hẳn là không tính đi?”
Trình Trạm gật đầu, bẻ gãy lời cô, hỏi: “Thế vừa rồi là cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô cũng muốn muốn biết a!
Cô chớp chớp mắt nhìn Trình Trạm: “Anh nói là cái gì thì chính là cái đó.”
Trình Trạm: “Ừ.”
Hướng Nguyệt Minh nghi ngờ nhìn anh, tự hỏi tại sao anh không tiếp tục.
Đang nghĩ ngợi, Trình Trạm bỗng dùng một tay ôm cô lên.
Đột nhiên mất cảnh giác, Hướng Nguyệt Minh luống cuống chặn anh lại: “Anh làm gì vậy?”
Trình Trạm nhìn cô đầy ẩn ý: “Em không phải để anh tự lý giải sao?”
“A?”
Hướng Nguyệt Minh mở to mắt nhìn anh, có chút không kịp phòng ngừa.
Mãi cho đến khi trở về phòng, nằm trên giường, cô mới phát hiện, Trình Trạm hình như đã hiểu sai ý tứ với loạt hành động vừa rồi của cô.
Nhưng cô không thèm bận tâm.
Hiểu lầm thì hiểu lầm, đâm lao phải theo lao cũng khá tốt.
Thấy cô không nhập tâm, Trình Trạm há mồm c ắn môi dưới của cô.
Cô trợn mắt vì đau liền đụng phải đôi đồng tử sâu thẳm của người đàn ông.
Hướng Nguyệt Minh dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên đáp lại anh.
…
Ngoài trời tối sầm lại lúc nào không hay, bầu trời không còn chút ánh sáng nào.
Hoàng hôn sa xuống nặng nề, giống như một bức họa.
Cơ thể của Hướng Nguyệt Minh đầy mồ hôi dính dáp, của chính cô và của anh.
Cô lười biếng nằm trên giường, không muốn động đậy.
“Đi tắm nhé?” Trình Trạm cúi đầu nhìn cô, thanh âm có chút khàn khàn.
Hướng Nguyệt Minh vùi đầu vào cổ anh, nũng nịu kêu: “Anh bế em đi.”
Bàn tay của Trình Trạm siết chặt eo cô, không nhúc nhích.
Hướng Nguyệt Minh ghé sát vào tai anh, hé môi nói điều gì đó, ánh mắt Trình Trạm lóe lên, sau đó anh bế cô vào phòng tắm.
Anh không làm khó Hướng Nguyệt Minh nữa.
Hai người tắm qua một lượt, Hướng Nguyệt Minh nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, hai má ửng hồng.
“Tại sao anh còn không đi ra ngoài?”
Trình Trạm liếc nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Đi ra ngoài nào?”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô không nói gì: “Một chút nữa thôi.”
Trình Trạm gật đầu: “Ừm, dì Hứa hẳn là đang ở đây.”
“Vậy anh xuống tầng trước đi.”
Hướng Nguyệt Minh vỗ vỗ gò má của anh: “Em chờ dì đi rồi mới đi xuống.”
Trình Trạm nhìn đôi tai đỏ ửng của cô vài giây, đành nhượng bộ cô một bước.
“Hai mươi phút.”
“Đã biết.”
Trình Trạm biết cô đang thẹn thùng.
Cô cực kỳ bạo dạn trước mặt anh, nhưng lại rất nhút nhát trước mặt người ngoài.
Theo một hướng nhìn nào đó, cô rất miễn cưỡng khi để người khác nhìn thấy khía cạnh này của mình.
Trình Trạm cũng không ép buộc.
Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, miễn là cô vui.
Hai mươi phút sau, dì Hứa rời đi như dự kiến.
Bữa tối cho hai người đã sẵn sàng trên bàn.
Mặc dù cô đã ăn mì xào trộn lúc hai giờ, nhưng có thể là do vài bài tập sau khi ăn quá mệt mỏi nên Hướng Nguyệt Minh lại thèm ăn.
Suy xét đợi lát nữa cô lại phải khiêu vũ cho Trình Trạm xem, cô càng ăn nhiều hơn.
Ăn xong, Trình Trạm cũng không thúc giục cô lên lầu.
Hướng Nguyệt Minh ở dưới phòng khách nửa giờ, xem TV thêm nửa giờ nữa, Trình Trạm mới kéo cô đến phòng vũ đạo trên tầng ba.
Phòng vũ đạo được bao quanh bởi kính, phản chiếu hình dáng theo mọi hướng.
Hướng Nguyệt Minh liếc anh một cái: “Em đi thay quần áo.”
Trình Trạm nghiêm túc nhìn cô: “Thay đồ tại đây.”
Hướng Nguyệt Minh xấu hổ.
“Không tốt lắm đâu.”
Trình Trạm: “Sao lại không tốt?”
Anh thẳng thừng nói: “Trên người em còn chỗ nào anh không thấy qua?” Anh cúi xuống ghé sát vào tai cô: “Không chỉ nhìn thấy mà anh còn—“
Trước khi những lời tiếp theo được nói ra, Hướng Nguyệt Minh đã bịt miệng anh lại.
“Anh im đi!”
Hướng Nguyệt Minh thẹn quá hoá giận nói: “Quần áo em không mang theo. Nó ở trong túi lúc sáng em mang về, anh đi lấy đi.”
Trình Trạm lúc này mới im lặng xuống nhà lấy quần áo.
Hướng Nguyệt Minh bất chấp tất cả, không thèm để ý đến anh nữa.
Bóng đêm mờ mịt, ánh trăng xuyên qua thủy tinh trong suốt chiếu vào.
Đã gần nửa đêm, mặt trăng to tròn vành vạnh, rất mê người.
Hướng Nguyệt Minh đúng là có thái độ tùy tiện, nhưng khi cô cởi [email protected] áo, thản nhiên soi gương, cô vẫn có chút ngại ngùng.
Từ trong gương, cô nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông phía sau mình.
Đôi mắt của Trình Trạm đen láy và sáng quắc. Đôi mắt ấy đang rơi xuống làn da đang lõa lồ của cô, ánh mắt ấy, dường như đang có một ngọn lửa bùng cháy.
Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới, nhặt quần áo để sang một bên.
Cô hắng giọng rồi giả vờ bình tĩnh thay váy. Cô quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Anh có muốn em đeo khăn che mặt không?”
Trình Trạm: “Tùy em.”
Giọng anh hơi khàn.
Hướng Nguyệt Minh: “Vẫn là đeo đi.”
Cô đeo khăn che mặt, dùng một đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn anh: “Được rồi, anh ra đứng ở góc kia đi.”
Trình Trạm không nhúc nhích.
Hướng Nguyệt Minh: “Trình Trạm?”
Lời vừa dứt, Trình Trạm đột nhiên đi về phía cô.
Mất cảnh giác, Hướng Nguyệt Minh bị anh ôm đến chiếc đàn piano bên cạnh.
Anh cụp mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Bài nhảy dài mấy phút?”
“Bốn phút.”
Trình Trạm gật đầu: “Được.”
Hướng Nguyệt Minh khó hiểu nhìn anh: “Anh không thả em xuống sao?”
Trình Trạm liếc nhìn cây đàn piano trước mặt: “Em đang biểu diễn trên sân khấu, không phải đứng ở đài thượng à?”
“……Đúng vậy?”
Trình Trạm chỉ: “Đứng trên đàn piano khá thích hợp.”
Hướng Nguyệt Minh: “Nhưng em sợ ngã.”
Đàn không đủ lớn, cô cũng chưa từng luyện tập nên vẫn lo lắng sẽ nguy hiểm.
“Sẽ không.”
Trình Trạm hứa: “Anh sẽ không để em ngã.”
Hướng Nguyệt Minh và anh nhìn nhau một lúc lâu, vẫn là anh lợi hại: “Được, vậy anh đứng ở một bên đi.”
“Ừ.”
Trực tiếp xem Hướng Nguyệt Minh nhảy có thể thu hút mọi giác quan của anh hơn là xem qua video.
Từ khoảnh khắc cô nhảy một cách uyển chuyển, ánh mắt của Trình Trạm không thể rời đi dù một giây.
Hướng Nguyệt Minh khiêu vũ có chút câu nệ, sau khi kết thúc, cô nhìn về phía người đàn ông: “Em nhảy có đẹp không?”
Trình Trạm không nói chuyện.
Hướng Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt anh: “Trình Trạm.”
Trình Trạm giơ tay ôm cô xuống, yết hầu lăn lăn: “Mệt không?”
“Không mệt, chỉ là…”
Lời còn chưa dứt thì nụ hôn của Trình Trạm đã rơi xuống.
Dưới nụ hôn của anh, Hướng Nguyệt Minh nghe thấy anh thấp giọng nói: “Vậy làm một lần nữa ở đây.”
—-
Beta: tinh lực của anh nhà thật dồi dào:))