Sau khi trò chuyện với Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên bớt lo lắng hơn.
Cô leo lên giường và đi ngủ sớm để chuẩn bị cho buổi ghi hình của chương trình tạp kỹ vào ngày hôm sau.
Bảy giờ sáng, Hướng Nguyệt Minh thức dậy, trang điểm và ăn sáng.
Ăn sáng xong cũng là tám giờ, đoàn người được đưa lên xe, đi đến địa điểm ghi hình.
Lúc này, buổi ghi hình trực tiếp chính thức bắt đầu.
Hướng Nguyệt Minh không thân quen với các nghệ sĩ khác lắm nên cô và Thẩm Mộ Tình ngồi cạnh nhau để trò chuyện.
Nói ríu rít không ngừng.
“Em đã đeo bùa hộ mệnh chị cho chưa?”
“Rồi ạ.”
Thẩm Mộ Tình hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Không biết là sẽ ghi hình như thế nào nhỉ?”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Em không biết.”
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì phía trước có người hô to: “Cô Thẩm, cô Hướng, hai người cùng chào khán giả đi.”
Cả hai đồng loạt quay đầu và nhìn lên camera.
Buổi phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu, fans đã đến đông nghịt.
Ngay khi họ xuất hiện tại hiện trường, tiếng reo liên tục vang lên.
【Woooooooo các tiên nữ trong cùng một khung hình! 】
【Nếu Thẩm Mộ Tình ở đây, tôi đột nhiên cảm thấy cô ấy sẽ không bị dọa mà có khi cô ấy còn đi dọa ngược lại người ta. 】
【Hướng Nguyệt Minh đẹp thực sự, Trình Trạm đúng là hời to. 】
【Chị em tập trung xem đi! 】
…
Hướng Nguyệt Minh và Thẩm Mộ Tình nhìn nhau, nhìn vào camera và đồng thanh nói: “Xin chào, chúc mọi người buổi sáng tốt lành.”
Fans điên cuồng trả lời: ——Chào buổi sáng.
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Lát nữa phải đến địa điểm ghi hình, tôi đang rất khẩn trương đây.”
Thẩm Mộ Tình gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Cô hít sâu một hơi: “Tuy rằng tôi không sợ ma như vậy, nhưng tôi xem đoạn ghi hình trước, phát hiện tổ tiết mục chơi rất lớn.”
Cô chớp mắt, nhìn vào camera và hỏi: “Nếu tôi bỏ dở giữa chừng, liệu tôi có bị mọi người la mắng không?”
Fans lần lượt trả lời – sẽ không.
Làm sao họ có thể nỡ mắng mỏ cô.
Đối với Thẩm Mộ Tình, fans đã luôn yêu mến cô ấy kể từ khi cô ấy ra mắt.
Kể từ khi bước vào trong giới, cô ấy đã được biết đến với danh hiệu tiểu công chúa của nhà họ Thẩm, mọi người đều biết cô ấy là một bạch phú mỹ(*) đại tiểu thư đến trải nghiệm cuộc sống, có fans hay không có fans, có tài nguyên hay không đối với cô ấy đều không quan trọng.
(*)Bạch Phú Mỹ. -Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp)
Tất nhiên, điều hấp dẫn hơn ở cô ấy là sự thẳng thắn, không khoa trương hay giả tạo. Cô ấy không bắt nạt người khác, nhưng nếu ai bắt nạt cô ấy, cô ấy có thể sẽ đánh trả ngay lập tức.
Cũng không than khổ bao giờ, cô luôn tự lực làm việc, bất kể là quay phim hay các chương trình tạp kỹ khác, cô sẽ làm một cách nghiêm túc.
Không ai là không thích mẫu người như vậy.
Cả hai giao lưu với khán giả một lúc trước khi giao lại cho người khác.
Một lúc sau, họ đến địa điểm ghi hình.
Một nhóm người được nhân viên bịt mắt và dẫn vào. Hướng Nguyệt Minh cùng Thẩm Mộ Tình dính chặt với ai, ai cũng không thể tách hai người ra được.
“Làm sao bây giờ, chị bắt đầu thấy sợ rồi.”
“Em cũng vậy.”
Hai người than trời than đất không ngừng.
Vị khách mời cũ mỉm cười nói: “Bình tĩnh, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Hai người rất muốn, nhưng thực sự không có cách nào bình tĩnh nổi.
Trầm mặc một hồi, Hướng Nguyệt Minh tay đột nhiên bị kéo đi, cô kêu to: “Chờ đã, chờ đã, các người định làm gì?”
Thẩm Mộ Tình cũng xua tay: “Tiểu Nguyệt Nhi đâu? Tại sao lại tách tôi ra khỏi Tiểu Nguyệt Nhi?”
Cô ấy đã cố gắng hết sức để tìm hướng mà Hướng Nguyệt Minh đã biến mất, nhưng cô ấy không thể bắt được bất cứ thứ gì.
Fans trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao cảm thấy rất buồn cười.
Một số fans đã bình luận bằng ngôn ngữ chính xác nhất – cảnh hai người tách ra, cảm tưởng như đang thực hiện một cuộc chia tay sinh tử. Anh đừng đi, em đừng đi.
Ngay khi tiếng đập phát ra, mọi người phá lên cười.
【Chị em phía trước, hãy nói nhiều hơn đi. 】
【Hahahahahaha, thật buồn, nhưng sao tôi lại thấy buồn cười thế này. 】
【Hahaha, hai người họ diễn cảnh chia tay trong phim truyền hình à? 】
【Xin lỗi, Thẩm Mộ Tình cùng Hướng Nguyệt Minh thực sự quá buồn cười. 】
Hai người bị buộc phải tách ra, Hướng Nguyệt Minh khóc lóc ỉ ôi.
Cô kéo quần áo của người lạ, im ắng được một lúc là cô lại bắt đầu toái niệm: “Tôi đang giữ quần áo của ai đây?”
Không có ai trả lời.
Hướng Nguyệt Minh hiểu ra: “Là nhân viên công tác sao?”
Vẫn không có câu trả lời.
Hướng Nguyệt Minh bắt đầu tự hỏi và trả lời: “Bạn là nhân viên nam hay nhân viên nữ?”
Vệ sĩ phía trước vẫn không nói chuyện.
Hướng Nguyệt Minh cảm khái nói: “Dù sao bạn cũng nên nói gì đi, nếu tôi sợ hãi tôi sẽ lao vào người bạn thì làm sao?”
Cô hợp tình hợp lý nói tiếp:“Nếu bạn là nhân viên nam thì có sợ gì tôi cũng sẽ kiềm chế, còn bạn là nhân viên nữ thì tôi không cần kiềm chế, đúng không?”
“…”
Gió xung quanh dường như lặng đi.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị cuộc đối thoại của Hướng Nguyệt Minh từ đầu đến cuối cười sặc sụa trước màn hình.
Một lúc sau, phía trước có tiếng ho khan.
Hướng Nguyệt Minh nói “À” với một kết thúc dài: “Đàn ông à.”
Cô nhếch môi cười: “Vậy chốc nữa anh chiếu cố tôi một chút được không?”
Người kia vẫn không nói lời nào.
Hướng Nguyệt Minh đau đầu: “Khi anh được tuyển dụng vào làm việc, anh bị yêu cầu không được nói sao?”
“Không nói chuyện mà cảm thấy khó chịu à?”
Cô bắt đầu lẩm bẩm: “Sao lại không nói chuyện, tôi thực sự rất lo lắng và hơi sợ hãi, anh có thể mô tả cho tôi biết hiện giờ đang ở đâu và xung quanh có gì không?”
Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Nếu anh lo lắng anh sẽ bị sa thải nếu lên tiếng, không sao. Tôi sẽ tìm cho anh một công việc tốt hơn. Anh nghĩ thế nào?”
Cô lại tiếp tục thuyết phục: “Nếu anh không hài lòng, tôi sẽ nhờ bạn trai của tôi giúp cho đến bao giờ anh hài lòng thì thôi.”
Lời vừa dứt, Hướng Nguyệt Minh còn không đợi vệ sĩ phía trước trả lời, liền nghe đến đạo diễn nghiến răng nghiến lợi: “Cầu xin quý khách, xin đừng nói chuyện không liên quan chủ đề!”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Đạo diễn tựa hồ là cảm thấy này còn chưa đủ, lại bồi thêm một câu: “Thậm chí đừng cố gắng mua chuộc nhân viên của chúng tôi.”
Hai câu này trực tiếp nói ra, không một chút giữ ý tứ.
Không chỉ Hướng Nguyệt Minh nghe thấy, Thẩm Mộ Tình và những người khác ở cách xa nhau cũng nghe thấy, tất nhiên cả fans trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nghe rõ.
Ban đầu, những gì Hướng Nguyệt Minh nói đã đủ buồn cười, bây giờ đạo diễn lại bồi thêm khiến khán giả cười nghiêng cười ngả.
【Hahahahahahahahahahaha Hướng Nguyệt Minh, tại sao cô ấy lại ngốc nghếch như vậy! 】
【Cô ấy đang quay chương trình và còn muốn tìm việc cho người khác, cô ấy đang làm gì vậy? 】
【Xin lỗi, Hướng Nguyệt Minh buồn cười không chịu nổi. 】
【Tôi luôn nghĩ Hướng Nguyệt Minh là người trầm tính cơ】
【Nhìn biểu cảm của Hướng Nguyệt Minh như đang rất ấm ức, haha. 】
【Trình tổng: Tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức. 】
…
Hướng Nguyệt Minh thở dài, cô bực bội muốn nhìn vào camera, lại phát hiện ra mình vẫn đang đeo khăn bịt mắt.
Cô mím môi, rất khó hiểu: “Đạo diễn, anh có phải quá hung dữ rồi không?”
Đạo diễn:”……”
Là ai nói, muốn nhìn tiên nữ khóc làm ông phải mời cô tham dự chương trình này. Cho dù Hướng Nguyệt Minh là người như thế nào, nhưng dường như cô không phải là người sẽ khóc khi bị dọa.
Hướng Nguyệt Minh nói thật, nhưng người phía trước đột nhiên giật lại quần áo bị cô.
Cô choáng váng, chưa kịp phản ứng thì người nọ liền bỏ chạy. Ngay sau đó, lời đạo diễn từ phía trên truyền xuống: “Người chơi có thể bỏ bịt mắt xuống.”
Hướng Nguyệt Minh sững sờ tháo khăn bịt mắt ra, sau khi cởi khăn bịt mắt ra, thứ đập vào mắt là bóng tối.
Cô im lặng, buông khăn bịt mắt ra, hỏi: “Đạo diễn, nơi này tối om, đeo khăn bịt mắt có khác gì không?”
Đạo diễn không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh xua tay, rất khó hiểu: “Đạo diễn! Làm sao ông có thể để tôi, một tiên nữ ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm một mình vậy hả?”
Fans:???
Không phải, tại sao cô có thể tự gọi mình là một tiên nữ cơ chứ!
Đạo diễn không nói nên lời, phớt lờ cô và bắt đầu giao nhiệm vụ.
Cả nhóm bị xếp vào những căn phòng nhỏ tối tăm khác nhau, muốn ra ngoài phải tìm chỗ sáng đèn, bám sát sau đó mới tìm cửa gặp những vị khách khác ở bên ngoài.
Hướng Nguyệt Minh thực sự sợ bóng tối và không thích ghi hình chương trình tạp kỹ này, nhưng để kiếm tiền,cô phải hoàn thành.
Cô tự lảm nhảm một hồi, rồi bắt đầu đi tìm ngọn đèn.
Đáng tiếc bên trong quá tối, căn bản là dựa vào mò mẫm. Hướng Nguyệt Minh nghiêng người dựa vào tường, đột nhiên trên tường xuất hiện một cái lỗ, một bàn tay vươn ra.
“A——“
Tiếng hét của Hướng Nguyệt Minh vang vọng khắp khán phòng, fans trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bị cô làm cho sợ hãi.
【 Làm tôi sợ muốn chết.. 】
【Mẹ kiếp! Có một tay! 】
【Mẹ ơi, tim tôi muốn thắt lại. 】
【!! Hướng Nguyệt Minh hẳn là đang sợ chết khiếp. 】
Hướng Nguyệt Minh ngã về phía sau, hét chói tai liên hồi.
Cô ôm đầu gối và liên tục nói: “Tôi không làm gì xấu cả, đừng tóm lấy tôi, đừng túm lấy tôi, hu hu hu, tôi là người tốt.”
Mọi người: “…”
Phòng phát sóng trực tiếp bên phía Hướng Nguyệt Minh yên lặng trong vài giây, đột nhiên một tràng “hahaha” đồng loạt bật ra, chiếm trọn màn hình.
Hướng Nguyệt Minh, người đang sống dở chết dở vì sợ hãi, đang có phục hồi tinh thần.
Cô đang né tránh cẩn thận, bỗng vô tình giẫm phải thứ gì đó. Đột nhiên, căn phòng nhỏ màu đen được thắp sáng bởi ánh đèn.
Hướng Nguyệt Minh sững sờ và chớp mắt: “Cái gì vậy? Có nhầm lẫn không?”
Khi bước ra ngoài, Hướng Nguyệt Minh vẫn còn hơi choáng váng.
Cô nhìn lại căn phòng nhỏ đen kịt đóng kín cửa, tự nhủ: “… Cái gì vậy, mình tự ra được rồi sao?”
Khán giả:”……”
Thành thật mà nói, họ cũng rất tò mò.
Thời gian ghi hình càng lúc càng dài, mọi người vượt qua năm ải, sáu người chơi hơn một giờ sau mới đến được với nhau.
Hướng Nguyệt Minh cùng Thẩm Mộ Tình ôm nhau khóc: “Hu hu hu làm em sợ muốn chết, chị có biết chuyện gì vừa xảy ra không? Trong phòng của em có một bàn tay đã vươn ra.”
“Chị cũng có!”
Hai người nhìn nhau, tiếp tục khóc rống.
Những vị khách bên cạnh bị các cô chọc cười: “Hai người bình tĩnh lại, bay giờ chúng ta phải cùng nhau xông vào nhà ma này.”
Hai người: “… Mọi người đi trước đi.”
Các vị khách mời khác: “???”
Mấy người quay đầu nhìn hai người bọn họ: “Tại sao?”
Hướng Nguyệt Minh trầm mặc: “Tôi sợ, không biết tổ chương trình còn chơi lớn như thế nào thế.”
Thẩm Mộ Tình gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ ở dưới cùng thám thính, không sao đâu.”
Mọi người: “…”
Không nói nên lời.
Cả nhóm tiếp tục đi.
Không ngoa khi nói rằng đây là một chương trình tạp kỹ kinh dị. Trên tường treo đầy những bức vẽ quái dị, bước vào căn nhà nhỏ thỉnh thoảng còn loang lổ vết máu, tổ chương trình không chỉ để những đáng sợ vừa mà chỉ để những đồ đáng sợ nhất.
Ngoài ra, thỉnh thoảng Hướng Nguyệt Minh còn nhìn thấy phía trước xuất hiện bóng người, đầu, cánh tay, ., đủ để khiến nhóm người sợ hãi.
Hướng Nguyệt Minh và Thẩm Mộ Tình không ngừng niệm phật.
“Trời ơi, lần sau có cho bao nhiêu tiền chị cũng sẽ không đến chương trình tạp kỹ này.”
“Em cũng vậy, em cũng vậy.”
Hướng Nguyệt Minh đau khổ nói: “Tới đây chương trình sẽ không làm cho tiên nữ khóc, chỉ làm cho khuôn mặt của tiên nữ trở nên tái nhợt mà thôi.”
Thẩm Mộ Tình: “…Mô tả này quá chính xác.”
Sau khi cả hai phàn nàn với nhau xong, họ lại tiếp tục đi.
Khi bước đến căn phòng cuối cùng, những vị khách mời nhìn hai vị khách đặc biệt và nói thẳng: “Buổi biểu diễn của chúng ta có mục đích”.
“Cái gì?”
Hai người đồng thanh hỏi.
Người nọ cười nói: “Căn phòng cuối cùng bình thường đều là khách đặc biệt mở ra, ai sẽ đi trước?”
Hướng Nguyệt Minh và Thẩm Mộ Tình cảnh giác liếc nhau, đồng thanh nói: “Cô ấy.”
Mọi người: “…?”
Khán giả:”???”
Đây là chị em tốt sao?! Lúc này không phải nên nói là chính mình sẽ đi sao?
“A?”
Một người trong đó sửng sốt: “Tại sao?”
Thẩm Mộ Tình im lặng, nhìn Hướng Nguyệt Minh và nói: “Thật xin lỗi! Chị sợ, Tiểu Nguyệt Nhi em đi đi.”
Hướng Nguyệt Minh: “Em cũng sợ.”
Thẩm Mộ Tình: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hướng Nguyệt Minh: “Sao chị không thử đi trước đi?”
Cả hai né tránh nhau và không ngừng tranh chấp.
Khách mời cười không ngậm được miệng, chỉ có thể nghe hai người bọn họ nói chuyện.
Khi đang nói chuyện, Thẩm Mộ Tình đột nhiên nói: “Không được, không được, bạn trai chị nói có nguy hiểm thì để người kia đi trước.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Mộ Tình: “Thật trùng hợp.”
Cô buột miệng nói: “Bạn trai em cũng nói như vậy.”
Những người khác:”…………”
Khán giả:”???”
【Hahahahahahahaha Mọi người thất thần làm gì, cùng như cười đi! 】
【Hướng Nguyệt Minh: Tôi không ngờ ông chủ Khương lại là dạng người như vậy. Thẩm Mộ Tình: Tôi không ngờ Trình Trạm lại là một tên chó má như vậy.】
【Không được rồi, không được rồi, buồn cười quá đi mất. 】
【Không phải, hai người là chị em tốt, sao không đi cùng nhau đi?】
【Đúng vậy, hai người này là sợ hãi đến nỗi não bị chập mạch à? Bọn họ có thể đi cùng nhau mà. 】
…
Hướng Nguyệt Minh nói xong, cô và Thẩm Mộ Tình nhìn nhau.
Hai người đồng thời mím môi dưới, Thẩm Mộ Tình nhướng mày hỏi: “Trình Trạm nói như vậy thật sao?”
“…” Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt: “Ông chủ Khương thật sự nói như vậy ạ?”
Hai người không tiếng động nhìn nhau.
Một lúc sau, Thẩm Mộ Tình nói: “Hòa nhé.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Nhất trí.”
Ánh mắt hai người giao nhau một lúc, khi những vị khách mời thúc giục, hai người lại đồng loạt đứng dậy, quay lại nhìn bọn họ.
“Tôi nghĩ chương trình có tốt, có cả xấu.”Thẩm Mộ Tình nói: “Quy tắc là chết, mọi người vẫn còn sống, phải không?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Vâng, tôi cảm thấy thật không hợp lí khi luôn giữ nguyên quy luật ban đầu.”
Những vị khách mời nhìn nhau, mí mắt giật giật, mơ hồ có dự cảm không lành.
“… Cô nên nói chuyện này với đạo diễn.”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Không cần, chúng ta chỉ nói chuyện với các vị ở đây là được.”
“Đúng vậy.”Thẩm Mộ Tình lặp lại: “Mọi một tập đều có quy tắc và kịch bản giống nhau, sẽ khiến mọi người cảm thấy nhàm chán, không thú vị.”
Những vị khách khác im lặng.
Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Tôi đề nghị chúng ta nên phá vỡ các quy tắc trong phần ghi hình này.”
“Bằng cách nào?”
Ai đó trả lời.
Thẩm Mộ Tình gật đầu và nói: “Vậy thì để tôi nói thẳng. Các vị đây sẽ đi trước, tôi và Tiểu Nguyệt Nhi sẽ theo sau.”
Mọi người: “…
Hướng Nguyệt Minh ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn các vị tiền bối, chúng tôi nguyện ý thề sống chết đi theo mọi người.”
Những vị khách mời cũ thời không nói nên lời, có người nói: “Chúng ta cũng nguyện ý đi theo hai người mà?”
“Không không không.”
Hướng Nguyệt Minh mở to hai mắt, vừa lùi lại vừa cự tuyệt: “Chúng tôi không xứng, chúng tôi không xứng.”
“…”