Khi cô vừa về chỗ ngồi, chưa kịp ngồi xuống, Ngu Uyển đã từ đâu chạy sang đây.
“Người chủ trì vừa cố ý gây khó dễ cho cậu phải không?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy một cái, cười nói: “Hôm nay thật là đẹp.”
Ngu Uyển: “…”
Cô nhìn Hướng Nguyệt Minh một lúc, sau đó nhướng mày hỏi: “Lúc nãy cậu nói như vậy không sợ Trình tổng tức giận sao?”
“Mình nói đùa thôi mà.” Hướng Nguyệt Minh nhỏ giọng nói: “Ai biết anh ấy có để ý hay không.”
Ngu Uyển nghe xong câu này, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô im lặng nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Ý của cậu là, Trình tổng đã để ý rồi?”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt với cô ấy.
Ngu Uyển bật cười, hỏi: “Anh ta nói cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh: “Khó nói lắm.”
Ngu Uyển: “…”
Đọc Full Tại
Cô cố nén cười, gật đầu nói: “Được, vậy mình sẽ không hỏi nữa.”
Hướng Nguyệt Minh thở dài: “Thật không hiểu nổi Trình Trạm mà, anh ấy đúng là có bệnh.”
Ngu Uyển nhìn thẳng vào mắt cô: “Miệng nói bị bệnh, nhưng trên mặt cậu cười hớn hở chưa kìa.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh không phản bác, cô nói Trình Trạm có bệnh, nhưng không không có nghĩa là cô mắng anh.
Chỉ là nhất thời không có ngôn ngữ nào để nói anh cả.
Nghĩ đến tin nhắn cô vừa nhận được, cô cảm thấy người này thật sự không có ý định buông tha cho cô.
Nghĩ đoạn, Hướng Nguyệt Minh lén liếc nhìn điện thoại, Trình Trạm lại gửi lại cho cô một tin nhắn.
Trình Trạm: 【 Hửm? Không muốn trải nghiệm à? 】
Hướng Nguyệt Minh: 【… Anh chỉ biết nói đùa thôi. 】
Cô nhìn lên, sau cuộc phỏng vấn với người dẫn chương trình, tin nhắn từ Trình Trạm gửi đến cho cô là – nhàm chán à? Em chọn trên giường hay dưới giường? Nếu là ở trên giường, vậy đêm nay về nhà cho em thỏa mãn. Còn nếu em muốn dưới giường, anh sẽ cố gắng thay đổi tư thế.
Hướng Nguyệt Minh đã nhắn lại cho anh một dấu chấm câu.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Hướng Nguyệt Minh trở nên nóng bừng.
Cô không nhìn vào điện thoại nữa, cố gắng giữ im lặng. May mắn thay, Trình Trạm không làm khó cô nữa.
–
Khi lễ trao giải chính thức bắt đầu, Ngu Uyển đã trở lại chỗ của mình.
Ghế của hai người không được sắp xếp cạnh nhau, Hướng Nguyệt Minh và Hạ Thừa ngồi bên này, phía bên kia là Thẩm Mộ Tình.
Ngay khi Thẩm Mộ Tình bước vào, việc đầu tiên cô ấy làm là khen ngợi Hướng Nguyệt Minh hết lời, sau đó mới trêu chọc cô.
“Lúc nãy phỏng vấn, tại sao em lại nói câu cuối cùng kia?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy.
Thẩm Mộ Tình hận rèn sắt không thành thép nói: “Em chỉ nên dừng lại ở câu phía trước thôi chứ.”
Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười, nhìn cô ấy nói: “Chị thật sự có thù với Trình Trạm ạ?”
Thẩm Mộ Tình hừ nhẹ: “Đấy không phải là vì cậu ta quá nhút nhát sao, chị khó chịu.”
Hướng Nguyệt Minh nén nụ cười.
Hai người ngồi bên cạnh trò chuyện với nhau, tâm trạng rất vui.
Lễ trao giải được phát sóng trực tiếp, camera thỉnh thoảng sẽ quét về phía khách mời, mỗi lần nhìn thấy idol của mình là fans lại phát cuồng.
Hướng Nguyệt Minh và Thẩm Mộ Tình ngồi cạnh nhau càng nổi bật, khiến mọi người hò hét chói tai.
Ai mà chẳng thích các tiên nữ ngồi cạnh nhau.
【 Huhu Hướng Nguyệt Minh tối nay thật đẹp. 】
【 Thẩm Mộ Tình và Hướng Nguyệt Minh ngồi cùng nhau, trông mới đã con mắt làm sao. 】
【Hahahaha xem xong cuộc phỏng vấn của Hướng Nguyệt Minh, tôi chỉ muốn nói Trình Trạm vừa khổ sở lại hạnh phúc khi có một cô bạn gái nghịch ngợm như vậy. 】
【Tôi ngày càng thích Hướng Nguyệt Minh, tôi hy vọng cô ấy có thể giành được giải thưởng ngày hôm nay. 】
…
Hướng Nguyệt Minh không nhìn tới làn mưa bom pháo đạn ở bên ngoài, nên cô căn bản không biết fans đang nói cái gì, vì vậy cô chỉ yên lặng chờ đợi thông báo kết quả.
Trong tình huống bình thường tại loại lễ trao giải này, ngoại trừ diễn viên nhận giải, còn có nghệ sĩ lên sân khấu biểu diễn, đây có thể coi là cơ hội để lộ mặt.
Trước đó, người tổ chức đã hỏi Hướng Nguyệt Minh liệu cô có muốn lên sân khấu và nhảy một điệu không, nhưng Hướng Nguyệt Minh đã từ chối.
“Em có khẩn trương không?”
Thẩm Mộ Tình nhìn cô: “Lát nữa đến lượt em đấy. “
Hướng Nguyệt Minh cười, lắc đầu và nói: “Em không thể đâu.”
Thẩm Mộ Tình “à” một tiếng, hỏi: “Tại sao?”
“Em không nghĩ mình có thể giành được giải thưởng, nên em không lo lắm.” Trước khi đến đây, cô cũng đã phần nào đoán trước được kết quả, bộ phim của đạo diễn Du được đề cử đã là tốt rồi, nhưng nếu để giành giải thưởng thì chắc không có khả năng.
Mặc dù Hướng Nguyệt Minh cũng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của cô đã được cải thiện rất nhiều, nhưng so với người khác thì cô vẫn kém xa. Hơn nữa, những nữ diễn viên khác được đề cử cũng được cô và khán giả công nhận, vì vậy Hướng Nguyệt Minh cảm thấy rằng cô không thể giành được giải thưởng.
Được đề cử là đủ rồi.
Đọc Full Tại
Thẩm Mộ Tình nghe cô phân tích cũng cảm thấy có lý
“Đây mới là năm đầu tiên thôi, sang năm em vẫn còn cơ hội mà.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Em biết mà.”
Cô cong môi: “Em không căng thẳng, tâm trạng đang rất tốt.”
Thẩm Mộ Tình nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Chị sợ em thất vọng nên mới ngồi nói chuyện với em phải không?”
Lúc này cô mới sực nhớ ra Thẩm Mộ Tình đang quay bộ phim truyền hình, nhưng đó không phải là một bộ phim quan trọng nên cô mới có thể tham dự.
Thẩm Mộ Tình chớp mắt, cười nói: “Cứ coi như vậy đi.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt.
Thẩm Mộ Tình giải thích: “Trình Trạm bảo chị đến. Nhan Nhan đang bận nên cậu ta lôi chị đến làm cu li cho em.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, dở khóc dở cười: “Đâu đến nỗi khoa trương như vậy.”
Cô cười cười, im lặng cong môi: “Nhưng em rất vui vì chị có thể đến.”
Thẩm Mộ Tình nhìn cô: “Không có gì.”
Cô nhìn lên bục trao giải và động viên: “Năm sau, thậm chí có thể là cuối năm, em sẽ được đứng trên đó và giành được giải thưởng. Em phải tự tin vào bản thân mình.”
“Vâng.”
Trò chuyện một hồi, Hướng Nguyệt Minh mới thực sự bình tĩnh lại.
Nói thế nào nhỉ, cô thực sự cảm thấy mình sẽ không thể giành được giải thưởng, nhưng chỉ trong lòng cô mới biết cô luôn có một chút kỳ vọng.
Cô củng phải tự mình chiến đấu, nỗ lực để có đạt được một kết quả khiến bản thân tự hào. Cô chỉ là một người bình thường, cô cũng có suy nghĩ giống như những người khác, và cô không hẳn là không có tham vọng.
Nhưng nếu cô không làm được thì cũng đành thôi.
Cuối cùng cũng đến đoạn công bố nữ diễn viên xuất sắc nhất, Hướng Nguyệt Minh thực sự thất bại.
Khi máy ảnh lướt đến mặt cô, cô nở một nụ cười chân thành, không lộ chút cay đắng.
“Có khó chịu không?”
Hạ Thừa nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh cười, lắc đầu: “Anh Hạ, anh còn không khó chịu, tại sao tôi lại khó chịu chứ?”
Hạ Thừa cũng không giành được giải thưởng, giải diễn viên năm xuất sắc nhất đã thuộc về một diễn viên khác.
Hạ Thừa nhướng mày, cười nói: “Nhận nhiều quá rồi nên muốn chia sẻ cho người khác.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Hạ Thừa: “Đùa thôi, diễn xuất của tôi trong bộ phim trước rất tầm thường.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Anh Hạ cố lên.”
“Cô cũng vậy.” Hạ Thừa nhìn cô: “Tôi cảm thấy bộ phim của chúng ta cũng không đến nỗi tệ.”
Hướng Nguyệt Minh hiểu rõ: “Vâng, tôi cũng tin vậy.”
Cô trò chuyện với Hạ Thừa và các nghệ sĩ khác được một lúc thì buổi trao giải cũng chuẩn bị kết thúc.
Thẩm Mộ Tình và Hướng Nguyệt Minh cùng nhau rời khán đài: “Có cần chị đưa về không?”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Thôi ạ.”
Cô duỗi tay ôm lấy Thẩm Mộ Tìnhh, cười nói: “Em thực sự không sao mà, Tiểu Hi và tài xế vẫn ở đây, em về cùng bọn họ là được.”
Thẩm Mộ Tình nhìn chằm chằm vào cô vài giây, sau đó bất đắc dĩ gật đầu: “Được, về đến nhà thì nhắn cho chị một tiếng.”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh và Tiểu Hi cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, Tiểu Hi nhìn cô một lúc lâu, nhưng không dám nói gì.
Đang đi, bỗng điện thoại của Hướng Nguyệt Minh vang lên.
Cô liếc nhìn, là của Trình Trạm.
Hướng Nguyệt Minh đột nhiên mỉm cười, nghe máy: “Trình Trạm, anh không cần an ủi em, em đã lường trước được kết quả này—”
Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Thật sự không c ần sao?”
Hướng Nguyệt Minh: “..Chắc là vậy.”
Trình Trạm mỉm cười, dựa vào xe, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, anh về rồi.”
“A?”
Trình Trạm mỉm cười và nói một cách bình tĩnh: “Anh nghĩ ai đó sẽ cần một cái ôm.”
Hướng Nguyệt Minh sững sờ một lúc, mắt sáng rực lên.
Cô đứng tại chỗ, mắt dáo dác nhìn xung quanh: “Anh đã về đến nhà chưa? Hay vừa xuống máy bay?”
Cô sốt ruột nói: “Em muốn.”
Trình Trạm mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhìn sang bên trái.”
Hướng Nguyệt Minh quay đầu, dưới ánh đèn lờ mờ ở bãi đỗ xe, cô nhìn thấy người đàn ông đang bước từ trong xe ra.
Thời tiết đã dần cuối xuân, anh vẫn mặc bộ quần áo cô mua cho anh cách đây không lâu, thân hình cao tô đứng sừng sững ở đó, ngước mắt nhìn cô.
Hai người yên lặng nhìn nhau, Hướng Nguyệt Minh nắm chặt điện thoại trong tay, vô thức cắn môi: “Anh ——”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, trầm giọng nói: “Đến đây.”
Đọc Full Tại
Hướng Nguyệt Minh không chút do dự chạy như bay về phía Trình Trạm. Khoảng cách giữa hai người không xa, chỉ hai nhảng chân là đến.
Hướng Nguyệt Minh vẫn mặc chiếc váy màu xanh đậm trên người, khi cô chạy về phía anh, vạt áo tung bay, trông rất bắt mắt.
Những hạt kim tuyến sáng lấp lánh, nhưng trong mắt Trình Trạm, tất cả chúng đều chưa bằng một phần mười nghìn của cô.
Anh giang hai tay ra và để cô lao vào vòng tay mình.