Editor by Rena & Beta by June
Bất luận là đôi mắt hay giọng điệu của Thiệu Quần đều rất thành khẩn đến nỗi khiến Lý Trình Tú cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí có chút xấu hổ.
Cậu thực sự ghét Thiệu Quần của năm đó. Nếu không phải vì hắn ta bây giờ cậu đã không phải làm đầu bếp trong khách sạn. Cậu đáng lẽ đã được nhận vào một trường trung học tốt, một trường đại học tốt và có một cuộc sống hoàn toàn khác nhưng sau nhiều năm như vậy cậu cũng đã thông suốt nhiều điều hơn, cũng bắt đầu tin đây là do định mệnh. Thiệu Quần bây giờ cũng chỉ là một ấn tượng mơ hồ xa vời trong quá khứ, cũng giống như việc cậu sẽ không ghét đứa trẻ đã cướp đồ chơi của mình khi còn nhỏ vậy. Vốn dĩ từ lâu cậu đã không còn ký ức về người này.
Nhìn đôi mắt chân thành và nghiêm túc của Thiệu Quần, Lý Trình Tú nở một nụ cười nhàn nhạt. Cậu cảm thấy sự căng thẳng đã tồn tại trong tim cậu từ ngày cậu nhìn thấy Thiệu Quần đã dần tan biến. Vì vậy cậu nhìn Thiệu Quần, không do dự mà nói rõ ràng: “Không thành vấn đề.”
Thiệu Quần nhìn vào mắt cậu, nó cực kỳ sáng, nhìn cho đến khi Lý Trình Tú có vẻ hơi khó chịu mới chịu rời mắt.
Món điểm tâm tinh xảo, hoa mỹ nhanh chóng được đưa lên bàn. Thiệu Quần nhiệt tình hỏi Lý Trình Tú muốn ăn gì.
Điểm tâm:
Lý Trình Tú có sức ăn không lớn, hơn nữa cậu vừa mới ăn tối nên ăn hơi ít.
Thiệu Quần vừa ăn vừa hỏi cậu tình hình trong những năm qua.
Lý Trình Tú hời hợt kể lại. Sau khi bị đuổi học khỏi trường cậu đã đi làm rất nhiều việc, sau đó cậu nói tiếp rằng Thâm Quyến có rất nhiều cơ hội để kiếm việc làm, cuối cùng cậu đã có một chân làm việc ở đây.
Thiệu Quần gật đầu, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Sau sự kiện đó gia đình tôi đã gửi tôi đến Anh. Khi tôi trở lại, tôi đã đến nhà cậu nhưng tôi không thấy cậu.”
Khi Lý Trình Tú nghĩ về những khó khăn và đau khổ lúc đó, cậu cảm thấy trong lồng ngực bị một cảm giác nào đó đè nén không ngớt, không biết phải nói gì liền “Ồ” một tiếng.
Thiệu Quần đặt đũa xuống, nhắc lại lần nữa: “Tôi thực sự rất vui khi gặp lại cậu.”
Nhiều năm qua, chưa có ai bày tỏ sự nhiệt tình hay ủng hộ Lý Trình Tú cả. Cậu đã quen mình hoặc bị chán ghét hoặc bị lãng quên. Nếu có một người có thể vui vẻ vì gặp cậu ngay cả khi điều đó chỉ là lời khách sáo cậu vẫn cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Sự vượt trội và sáng chói của Thiệu Quần đột nhiên trở nên ít đáng ghét hơn, tâm trạng của Lý Trình Tú dần tốt hơn, từ từ nói: “Cảm ơn.”
Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ
“Tôi mới phải cảm ơn cậu vì đã đồng ý giúp tôi chuyện này.”
Lý Trình Tú nhớ tới chính sự họ cần bàn bạc hỏi: “Tiệc tùng, phải làm gì? Tôi không có kinh nghiệm.”
“Không thành vấn đề, cậu không phải chịu gánh nặng gì. Cụ thể sẽ có những người khác nhau đảm nhận chức vụ của riêng mình. Cậu chỉ cần chịu trách nhiệm đặt thực đơn, quyết định nên mua gì, sau đó chuẩn bị trước là được. Cậu cũng có thể chuẩn bị các món ăn trong cùng một ngày như ngày thường hay làm trong khách sạn.”
Lý Trình Tú nghe lời này trong lòng đã an tâm hơn. Cậu chưa từng làm công việc tương tự nào trước đây. Trước đây cậu chỉ nhận tổ chức các bữa tiệc tiếp đãi, các buổi hội nghị ngay trong khách sạn. Sau khi chuyển sang khách sạn này thì cậu lại càng khó tham gia vào các dịp tiệc tùng như vậy.
Thiệu Quần cho cậu một cái nhìn tổng quan về việc bao nhiêu người sẽ đến, hương vị chính của các món ăn, một số món ăn đặc biệt phải có, v..v… Lý Trình Tú lắng nghe thật cẩn thận.
Cuối cùng Thiệu Quần nói rằng hắn sẽ đưa cậu đến gặp người phụ trách bữa tiệc vào hai ngày sau. Đến lúc đó họ sẽ cùng nhau thương lượng rõ hơn.
Sau khi ăn xong một bữa ăn Lý Trình Tú cuối cùng đã loại bỏ được sự căng thẳng và ngại ngùng trước mặt Thiệu Quần, việc nói chuyện cũng trở nên mượt mà và hoàn thiện hơn.
Thiệu Quần nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn tò mò hỏi: “Cậu không nói như thế này trước đây, tại sao …”
Lý Trình Tú cứng đờ, miệng lưỡi vừa mới trơn tru hơn chút ngay lật tức trầm lặng trở lại.
Trước khi gặp Thiệu Quần cậu đã rất im lặng. Sau khi bị đuổi học, cậu lại càng trở nên tự kỷ hơn. Kỷ lục cao nhất của cậu chính là không nói chuyện với bất cứ ai trong một tháng.
Khi còn là một đứa trẻ, cậu thường chơi với các bạn gái. Khi lớn lên đã có thể phân biệt nam nữ, toàn bộ cơ thể cậu, từ cách cư xử, cách làm việc cho đến giọng nói đều có vẻ kỳ lạ và khác biệt so với đám con trai khác. Chính vì thế cậu luôn bị người khác giễu cợt. Để tránh bị người ta nhận ra giọng điệu ẻo lả của mình, cậu chỉ có thể im lặng.
Đã ít nói lại càng ít nói.
Vốn hai người đang có một cuộc trò chuyện suôn sẻ, Lý Trình Tú cũng đã hơi niềm nở hơn chút. Câu này của Thiệu Quần ngay lật tức khiến cậu hèn nhát trở lại.
Thiệu Quần cũng cảm thấy lúng túng: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Lý Trình Tú hạ mắt xuống gật đầu.
“Nhưng cậu cũng không thay đổi nhiều. Cậu vẫn giống như trước đây.”
Lý Trình Tú ngồi thẳng dậy, vô thức đem cơ thể mình xa ra khỏi hắn.
“Anh cũng vậy, cũng không thay đổi nhiều.”
Thiệu Quần mỉm cười: “Cậu có biết sau khi tôi nhìn thấy cậu ngày hôm đó, tôi đã cùng nói chuyện về cậu với đám Đại Lệ. Cậu có nhớ họ không?”
Cơ thể của Lý Trình Tú run rẩy, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt.
Thiệu Quần lẩm bẩm một mình nói: “Tất cả họ đều rất vui và muốn gặp lại cậu. Đại Lệ và A Văn đều đang ở Bắc Kinh, Tiểu Thăng thì đang ở Thượng Hải. Vốn tôi đã mời họ đến bữa tiệc, bọn họ đều nói mình không rảnh. Kết quả vừa mới nghe tôi nói cậu đang ở đây, họ đều nói họ nhất định phải đến. Cậu nhìn xem, cậu còn có mặt mũi hơn cả tôi…”
“Không.” Lý Trình Tú thì thầm.
“Cái gì?”
“Không.” Lý Trình Tú nói với giọng run run.
Cậu thậm chí còn không muốn gặp Thiệu Quần, nói gì đến bạn bè của hắn. Cậu không hiểu cậu có cái gì khiến họ cao hứng.
Năm đó hắn ta đối xử với cậu như một con chó, hôm nay lại ra vẻ như không có gì xảy ra mà đến gặp cậu nói lời xin lỗi. Bọn họ lại không phải là bạn học cũ thân thiết đã nhiều năm không gặp đến mức có thể bình thản nói chuyện, cười đùa vui vẻ với nhau.
Chuyện của năm đó có thể được quy là một sai lầm của tuổi trẻ. Vốn dĩ là cậu đã không quan tâm đến chuyện đó trong một thời gian dài. Nếu không có sự xuất hiện của Thiệu Quần, có thể cậu đã không nhớ gì.
Nhưng bây giờ nhóm người này sẽ lại xuất hiện trước mặt cậu giống như nhiều năm trước, đuổi theo cậu như chó mà lao vào cắn xé. Ngay cả khi những con chó năm ấy đã lớn lên và ngừng cắn người, cậu vẫn còn sợ hãi và không thể ngừng chán ghét.
Thiệu Quần lặng lẽ nhìn cậu, bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào tóc cậu nhẹ nhàng nói: “Cậu không muốn nhìn thấy thì tôi sẽ không để họ đến.”
Cơ thể của Lý Trình Tú như bị sét đánh, cậu đột nhiên run rẩy đứng dậy khỏi ghế.
Cậu đã không tiếp xúc thân thể với bất cứ ai trong một thời gian dài nhưng tại thời điểm này, trong lòng cậu có một sự hoảng loạn tưởng như muốn phá cửa mà lao ra ngoài.
Thiệu Quần rút tay lại một cách ngượng ngùng, có một tia sáng kỳ lạ lóe lên thoáng qua trong mắt anh ta. Hắn cũng đứng dậy và nói: “Cậu ăn no chưa? Tôi sẽ đưa cậu về.”
Lý Trình Tú gật đầu, nhặt chiếc túi nhựa trên ghế cạnh mình lặng lẽ đi theo Thiệu Quần.
Ngay khi Thiệu Quần quay lại, hắn thấy cậu cúi đầu xuống, cầm chiếc túi trên tay như một người phụ nữ chậm chạp đi sau hắn. Hắn cau mày, bước vài bước, lúc đi qua sảnh của quán trà đã cách cậu một khoảng.
Hai người nói chuyện với nhau trên đường.
Thiệu Quần đưa người về nhà theo địa chỉ Lý Trình Tú nói. Hắn nhìn vào căn hộ cũ nát đổ nát, kinh ngạc nói: “Cậu sống ở đây ư? “
Khuôn mặt của Lý Trình Tú hơi nóng lên. Cậu muốn nói với hắn rằng có rất nhiều người sống ở nơi này nhưng rồi lại cảm thấy việc nói chuyện với những người giàu có như hắn thật là vô ích, liền nói tiếp: “Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về, tôi về nhé.”
Thiệu Quần gật đầu, mở khóa cửa cho cậu.
Lý Trình Tú chuẩn bị mở cửa và xuống xe thì Thiệu Quần bất ngờ ngăn anh lại.
“Trình Tú, khi nào thì cậu nghỉ tiếp?”
“Thứ tư tới.”
Thiệu Quần lắc đầu: “Thứ tư tuần sau thì quá muộn. Cậu xin nghỉ một ngày vào thứ bảy này đi.”
Lý Trình Tú sửng sốt, cậu cảm thấy hơi khó chịu. “Không thể xin nghỉ.”
“Sao lại không thể nghỉ? Khách sạn lại không phải là không có người. “
Lý Trình Tú vẫn lắc đầu: “Không thể xin nghỉ.” Nếu cậu xin nghỉ một ngày, cậu sẽ không nhận được tiền thưởng. Tại sao cậu phải xin nghỉ chỉ vì một lời của cậu?
Thiệu Quần cuối cùng cũng tỏ ra hơi thiếu kiên nhẫn cào cào tóc nói: “Nếu cậu lo lắng về ông chủ của mình, tôi sẽ nói giúp cậu. Cứ quyết định vậy nhé, nếu cậu đợi đến thứ tư tuần sau thời gian sẽ trở nên cấp tốc hơn nhiều. Tôi hy vọng PARTY của tôi có thể khiến mọi người không thể tìm thấy bất kỳ tỳ vết nào. Tôi hy vọng cậu có thể hợp tác với tôi. Đây không phải là những gì ông chủ của cậu yêu cầu sao? “
Lý Trình Tú câm nín, nhìn Thiệu Quần vẫy tay tạm biệt anh ta. Chiếc xe nâng cửa sổ lên, tăng tốc như thể ở lại thêm một giây nào nữa sẽ thật khó chịu.
Lý Trình Tú ôm điểm tâm của ngày mai, hì hục sờ vào hành lang đen kịt để lên tầng
Mỗi lần đi cầu thang này cậu đều cảm thấy sợ hãi. Bóng đèn trong hành lang đã bị hỏng cả năm rồi nhưng chẳng ai sửa nó cả, cầu thang lại vừa hẹp vừa dốc. Vào ban đêm ai muốn đi trên cầu thang đều phải dựa vào tường. Mỗi lần lên lầu đều là một lần trải nghiệm cảm giác vừa lo lắng vừa đề phòng.
Khoảnh khắc cậu trở về nhà và bật đèn lên, cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu gục xuống rồi nằm lì lên giường.
Lúc cầu thang không có ánh sáng, trước sau đều là bóng tối trông thật giống như ở trong một khu vườn trường vắng vẻ. Cậu vừa khóc vừa chạy ra ngoài, có một giọng nói kinh khủng đuổi theo, vang lên khắp hành lang càng khiến cho nó đáng sợ hơn..
Cơn ác mộng xa xôi này càng trở nên rõ ràng hơn nhờ sự xuất hiện của Thiệu Quần.
Lý Trình Tú thực sự có họ là Lý.
Rất ít người trong trường biết điều này.
“Trình” là thứ đặc trưng cho cậu, đó là sự nữ tính (bản dịch là mẫu tính). Có lẽ do lúc đầu giáo viên đã gọi cậu là Trình Tú, vì vậy mọi người đều nghĩ tên cậu là Trình Tú.
Không ai ở trường này quan tâm đến việc thực chất họ của cậu là gì hoặc phải viết nó như thế nào, mặc dù hầu hết mọi người trong trường đều biết đến cậu.
Bất cứ khi nào mọi người đề cập đến cậu ta, họ đều sử dụng biệt danh được tất cả mọi người nói: “Tên ẻo lả.”
Mọi người chắc hẳn đều đã gặp những người như vậy trong cuộc đời của mình. Mặc dù họ là nam theo chiều ngang và chiều dọc nhưng một số chuyển động, ngữ điệu và cách sống nhất định đều mang hơi hướng nữ tính.
Lý Trình Tú là một người như vậy, bất kể hành động giọng điệu hay cách sống đều rất “đàn bà”.
Trên thực tế Lý Trình Tú không xấu. Làn da trắng, mặt mày đoan chính, tính cách lại dịu dàng, thành tích của cậu cũng rất tốt. Nếu không phải là do cậu nhìn như vậy, cậu chắc chắn sẽ được các cô gái thích.
Ngay cả khi cậu ẻo lả, mọi người vẫn rất cởi mở và vui vẻ. Ngoại trừ ấn tượng đầu tiên làm cho họ hơi khó chịu nhưng nếu ở chung một thời gian, hầu hết mọi người vẫn sẽ chấp nhận cậu.
Nhưng cậu thực sự không thể khiến tất cả mọi người chấp nhận được vì trên người cậu luôn có một hương vị không thể chịu đựng được. Đó không phải là mùi rượu nồng nặc hay mùi thức ăn béo ngậy trong bếp mà là mùi hỗn hợp. Trong suốt học kỳ cũng ít người thấy hắn thay đổi trang phục, ngay cả giáo viên cũ người đã tu luyện cực tốt cũng không thể không cau mày.
Người ta đều nói cậu lúc nào cũng trông thật âm trầm, đã mười tám tuổi rưỡi mà người so với con gái còn gầy hơn. Bước đi nhẹ nhàng, đầu luôn cúi thấp, lúc nào cũng là bộ dáng mềm yếu ủ rũ, khiến người khác vừa nhìn đã thấy bực bội.
Có người nói khi còn nhỏ thực ra gia cảnh của cậu cũng không quá tệ. Mặc dù gia đình không giàu có, người trong nhà ai ai cũng nhỏ và gầy nhưng cậu vẫn luôn ăn mặc rất sạch sẽ, không hề có dáng vẻ suy dinh dưỡng nào. Sau lại có người nói cha cậu đã bỏ trốn với người phụ nữ khác. Ông ta lấy đi tất cả số tiền, chỉ để lại một căn phòng tồi tàn, rách nát. Mẹ cậu mỗi ngày đều say xỉn, không quan tâm nhiều đến cậu.
Cậu có thể đến trường cấp ba tốt nhất của thành phố cũng chính vì những nỗ lực của bản thân. Cậu được chọn là một trong số ít người trong huyện được nhận vào trường này vì vậy huyện đã cho cậu ít tiền. Đùa chứ trường này là trường được sử dụng để đào tạo nhân tài lĩnh vực chính trị và kinh doanh cho thành phố, cũng không phải là nơi mà cái ai thích thì có thể tùy tiện vào.
Thân thế của cậu hay bất cứ điều gì liên quan đều không phải là bí mật ở trường, mà ngược lại nó là chủ đề chính trong tất cả các cuộc nói chuyện sau giờ học. Thi thoảng lại có rất nhiều người đồng cảm với cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu đã lắc lắc đầu.
Mỗi khi lớp học kết thúc, Lý Trình Tú luôn vội vã rời khỏi lớp học đầu tiên.
Kể từ khi cha cậu ra đi, quỹ đạo của cuộc sống trong hơn ba năm nếu được mô tả như một bức tranh thì đó sẽ là một hình tam giác: Nhà, nhà hàng, trường học.
Khoảng cách giữa mỗi nơi đều phải đi xe buýt gần một giờ. Mỗi ngày khi đi xe buýt chính là khoảnh khắc dễ chịu nhất trong ngày. Cậu chỉ cần ngồi đấy, không phải làm việc gì. Lúc đó cậu sẽ suy nghĩ về rất nhiều thứ.
Ngôi nhà rộng mét vuông trong khu phố cổ là tài sản duy nhất của mẹ. Tất cả các chi phí khác đều kiếm được bằng cách làm việc trong một nhà hàng được mở bởi một gia đình họ hàng xa nào đó. Trừ thời gian học bên ngoài, cậu đều vùi đầu vào làm việc. Cũng coi như miễn cưỡng có thể duy trì sinh hoạt.
Lúc đó thậm chí còn khó sống hơn so với trước đây.
Trước đây khi mẹ dậy còn có thể đi bán chút rau, mỗi ngày đều có thể kiếm được một chút thu nhập. Nhưng sau khi bà bắt đầu say rượu quanh năm, cơ thể đã sớm xong rồi nhưng mà thần trí cũng càng ngày càng kém tỉnh táo. Chưa kể khi say rượu bà sẽ bắt đầu đánh người lung tung. Trong nhà chẳng có thiết bị điện nào ngoại trừ đèn điện mà nếu có cũng sẽ bị bà đập bể. Bể xong liền không có tiền mua nữa. Điều may mắn nhất có lẽ là lúc đó cậu đã trưởng thành. Quét nhà gì đó cũng không cần phải làm nhiều, do đó mới có thời gian để theo thầy học nấu ăn vài năm, nhờ thế mức lương mới cao hơn trước.
Cuộc sống cứ như vậy mà tiếp tục trôi qua.
Cách duy nhất cậu có thể tự an ủi mình lúc đó là tưởng tượng ra tương lai của mình.
Cậu nhớ mình luôn học rất giỏi, huyện cũng hứa rằng nếu cậu có thể vào một trường đại học tốt, họ sẽ trả tiền học cho cậu. Sau khi vào một trường đại học tốt, cậu sẽ tìm được một công việc phù hợp, tốt nhất là ở một thành phố xa lạ. Không ai biết cậu, cậu sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống của cậu sẽ thay đổi từ đó.
Khi cậu về nhà vào ban đêm là đã hơn mười giờ.
Ngôi nhà vẫn tối đen. Cậu bám vào cầu thang, đi lên tầng . Cậu vừa chạm vào tay nắm cửa đã phát hiện cánh cửa không đóng. Điều này đã xảy ra rất nhiều lần, dù sao trong nhà cậu cũng không có gì đáng để ăn cắp.
Ngay khi cậu vừa bước vào cửa đã giẫm lên một cái gì đó và trượt một bước lớn. May mắn thay khung cửa ổn định, cậu nhanh chóng bám vào nếu không thì cậu đã phải nằm trên mặt đất. Cậu nương theo ánh trăng nhìn vào vật kia, đó là một đống túi nhựa mờ. Rất nhiều chai rượu.
Đây là đồ uống thường xuyên của mẹ anh.
Cậu nhớ rằng trong lớp hóa học năm ngoái giáo viên cũng đã nói rất nhiều về loại rượu đóng gói rẻ tiền này, toàn là rượu công nghiệp. Cậu về nhà nói với mẹ rằng thì liền bị bà giáng mấy cái tát trời giáng. Từ đó cậu không bao giờ dám đề cập đến vấn đề này một lần nữa.
Cậu chạm vào tường, tìm được sợi dây đèn điện. Ngay khi căn phòng được thắp sáng, cậu nghe thấy một tiếng chửi bới mơ hồ.
Cậu thở dài, bước tới giúp người phụ nữ trung niên đang say xỉn trên mặt đất đắp chăn vào.
Mẹ cậu lúc tỉnh táo cũng rất tốt. Tuy rằng bà sẽ coi như không nhìn thấy hoặc trực tiếp coi cậu là không khí nhưng ít nhất bà sẽ không chửi mắng cậu, đôi khi còn nấu ăn cho cậu nữa.
Đáng tiếc là bây giờ thời gian tỉnh táo của mẹ ngày càng ít, bà không ngừng lẩm bẩm về những bất mãn và oán hận, những thứ mà cậu đã nghe đến mòn tai.
Sau khi nấu xong đồ ăn cho mẹ cậu bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn trong phòng.
Nhà cũ của cậu luôn rất sạch sẽ. Mẹ cậu thực sự là một người phụ nữ có năng lực, hơn nữa bà cũng rất sĩ diện, một chút rác trong nhà cũng không chịu nổi, nhìn thấy thì nhất định phải quỳ trên sàn nhà lau lau dọn dọn, từ đó cũng luyện cho cậu thói quen vệ sinh ngay từ nhỏ.
Cậu cũng không muốn mang một thân hôi thối đến trường mỗi ngày nhưng phí nước thực sự quá đắt, không thể tắm giặt mỗi ngày được. Quần áo cậu có thể mặc được chỉ có hai hay ba bộ. Tất cả đều được nhà hàng cho. Vì thế việc tắm giặt gì đó đều không thể làm thường xuyên được.
Ban đầu ánh mắt của các bạn cùng lớp và các giáo viên xung quanh khiến cậu thực sự đau lòng nhưng sau đó cậu cũng dần trở nên im lặng. Nghĩ đến việc mình sẽ kiếm được rất nhiều tiền trong tương lai, bản thân sẽ trở nên sạch sẽ, liền có thể kết bạn và giao lưu nhiều hơn. Bây giờ thì… thực ra thì có thể ăn no mặc ấm cũng đã rất không tệ rồi.
Hy vọng duy nhất của Lý Trình Tú là thay vì phải liều mạng làm việc trong tiếng như con quay, cậu sẽ được nghỉ ngơi khoảng tiếng hoặc ít nhất là trong tương lai, sự nỗ lực và liều mạng làm việc bây giờ có thể giúp cậu có một tương lai tốt đẹp hơn.
Editor: Đây là về quá khứ rồi nha!