11.
Mãi đến khi gà gáy, trời sáng hẳn, cha tôi mới dám bước ra khỏi cửa phòng.
Tối hôm qua, ông ấy đã 𝘨𝘪ết con gà trống duy nhất trong nhà, lấy máu gà bôi hết lên khắp người.
Máu gà trống có thể tránh tà, mẹ tôi cũng xin ông ấy chút ít nhưng bị ông ấy đá cho một cái.
“Đàn bà con gái dùng có lợi ích gì mà dùng? Cú𝘵 sang một bên đi!”
Từ sau tối hôm ấy, mẹ tôi như trở thành một người khác, rất sợ ánh sáng, cứ trốn trong một góc nhà nhìn chằm chằm cha tôi rồi cười cười một cách kì quái.
Cung đạo sĩ đến gặp riêng tôi, giọng điệu vô cùng tế nhị.
“Nhị Cẩu, cậu nói cho tôi xem tại sao trăm ma trăm quỷ không trở về mộ? Tôi đến bãi tha ma xem qua, nhang trên mộ đều đã cháy hết cả.”
Tôi ngồi xổm trước bếp lò, nhóm củi, mặt mày xám xịt toàn là tro bụi, nhìn ông ấy cười.
“Đại sư, mỗi câu ông dặn, tôi đều ghi nhớ, chắc là do mưa gió lớn quá, thổi cho nó nhanh cháy hết ấy.”
Mặc dù đám cưới ma có xảy ra chút chuyện, nhưng trên lí thuyết thì cũng tính là đã thành công.
Cha tôi lấy một mảnh xương của Thái hậu làm thành một tấm lệnh bài, đem theo bên mình.
Những ngày sau đó, vận may cờ bạc của ông ấy bỗng tốt đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Vì có thần châu, mua gì trúng nấy, phát tài lớn đến không biết bao nhiêu lần.
Người ở sòng bài chạy đến hỏi ông ấy bí quyết, ông ấy đắc ý nói nhà mình đã cưới về một cô vợ lắm tiền.
Người người ngưỡng mộ, nhưng chẳng ai biết cô vợ lắm tiền ấy lại là một cô vợ ma.
Mẹ tôi thấy nhà có tiền rồi, thế là lập tức đề nghị làm phẫu thuật ghép da cho anh trai tôi.
“Tôi đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ, nơi nghèo khổ, nhỏ bé này không làm được phẫu thuật đâu, phải đến thành phố lớn. Nếu không đủ tiền thì có thể bá𝘯 thậ𝘯. Nhị Cẩu còn trẻ, một bên thận cũng sống được, đều là anh em ruột của nhau, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên.”
Mí mắt tôi run run, không dám lên tiếng.
Cha tôi lại phản đối.
“Nhị Cẩu bây giờ đã có vợ rồi, nó có thể bảo đảm cho gia đình ta phát tài, còn A Long như thế này, đến bệnh viện có ích gì chứ?”
Anh trai tôi bây giờ mỗi ngày chỉ nằm ăn, không ngừng ăn.
Béo lên trông như cái thùng cơm, đến lá rau thối rơi trên đất cũng nhặt lấy nhét vào miệng, ăn đến mức bụng căng lên như người có thai năm tháng.
Mỗi ngày anh ta đều chỉ vào trong không khí, hét lên với biểu cảm quái dị:
“Cha! Ông nội muốn về nhà ăn cơm!”
Vốn dĩ trong lòng cha tôi có quỷ, anh tôi cứ thế khiến ông ấy càng không muốn trông thấy.
Mẹ tôi vẫn không từ bỏ, lật quan tài lên, mời Cung đạo sĩ đến giúp đỡ.
“Đại Long nhà các người bị ma đói ám. Miệng của ma đói sức ăn rất lớn, chỉ cần có thức ăn là nó sẽ không ngừng ăn, ăn tới khi người bị ma ám chướng bụng mà chế𝘵 thì thôi.”
Mẹ tôi suýt chút nữa ngất đi:
“Đến cháu ruột cũng hại, lão già kia là cái đồ sét đánh, không có lương tâm!”
Bà ấy vẫn còn muốn mắng nữa nhưng bị một câu nói của đạo sĩ ngăn lại:
“Bà đang phạm vào khẩu nghiệp đấy. Ai cũng không cứu nổi con bà đâu. Bây giờ các người nên chọn ngày lành tháng tốt để thỉnh hà𝘪 cố𝘵 ông cụ về, chôn cất lại đàng hoàng đi rồi tính tiếp.”
12.
Cũng may là dạo gần đây cha tôi kiếm được chút tiền.
Hàng xóm trong thôn trông thấy ông ấy dời mộ cứ nghĩ là ông ấy hiếu thảo, còn khen ông ấy thật có lòng.
Trước lúc làm phép, anh tôi vô tình thoát ra, chạy vào chuồng lợn, vục đầu xuống chỗ cám còn sót lại mà ăn vô cùng vui vẻ.
Mấy con lợn bị anh ta doạ sợ chết khiếp, trốn mãi đằng xa.
Trong mắt anh trai tôi toàn là sự tham lam, cuồng loạn, cứ như cả tám kiếp chưa được ăn bất kì thứ gì.
Chúng tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo anh ta ra khỏi chỗ đấy.
Đạo sĩ già vắt một sợi dây thừng qua xà ngang rồi treo ngược anh tôi lên.
Bàn thờ hương khói nghi ngút.
Anh tôi nặng gần một trăm năm mươi cân, giống như một con lợn đang chờ bị làm thịt.
Anh ta chỉ cần lắc lư, cả căn nhà cũng như đang rung chuyển.
“Muốn đuổi ma đói, hãy quỳ trước mặt Thực Thần. Các người chuẩn bị lấy ít cơm vào bát, ở giữa cắm một đôi đũa. Nếu đôi đũa rơi xuống trước cửa nhà các người thì có nghĩa là ông ấy bằng lòng rời đi.”
“Tiễn ma đói phải dùng đôi đũa làm thang, nếu như không thành…”
Thấy đạo sĩ muốn thừa nước đục thả câu, tôi vội vã hỏi:
“Ông còn có cách khác sao?”
“Nếu không chịu đi thì chỉ còn một cách cuối cùng.”
Đạo sĩ già vỗ vỗ lên bả vai đầy thịt của anh tôi:
“Ma đói không thể chịu được đói, bỏ đói nó ba ngày ba đêm, đói tới mức chịu không nổi thì ma sẽ tự bỏ đi thôi.”
13.
Cuối cùng, chiếc đũa cũng rơi xuống.
Nhưng vị trí nó rơi xuống không phải cửa lớn, cũng chẳng phải ngay cửa sổ.
Mà là rơi về hướng của cha tôi.
Đạo sĩ thử thêm vài lần nữa nhưng lần nào cũng thế.
Có nghĩa là… người tiếp theo bị ám chính là ông ấy.
Cha tôi sợ đến toát hết cả mồ hôi lạnh, lập tức vội vã quyết định bỏ đói anh trai tôi, mẹ tôi đau lòng nhào đến, đánh nhau cùng ông ấy.
“Bát Thiên! Ông định bỏ đói chết con trai ruột của mình đấy à?”
Cha tôi nổi điên, khoá chặt cửa phòng, cất chìa khoá đi.
Ông ấy không quên bảo tôi:
“Nhị Cẩu, mẹ mày bảo mày đem gì qua cho nó cũng không được đem, một giọt nước cũng không cho phép.”
Tôi đáp:
“Đại sư nói để một bát nước nhỏ cũng được, nếu không ma vừa đi thì người cũng mất mạng, thế thì còn ý nghĩa gì?”
Mới qua một lúc mà anh trai tôi đã gào thét từng hồi đến tê tâm liệt phế.
Tôi đem nước qua, anh ta tuyệt vọng xoay người lại, khuôn mặt toàn là thịt đang vặn vẹo, biến dạng, cứ như biến thành một con thú hoang.
Những người hàng xóm bị âm thanh ấy làm phiền đến chịu không nổi, chạy sang gõ cửa.
Cha tôi chỉ có thể giải thích với họ:
“Đại Long… đã bị n𝘨𝘩iện thứ gì đó không tốt rồi, đang phải trong quá trình cai ngh𝘪ệ𝘯.”
Mẹ tôi sống chết canh chừng trước cửa, nhiều lần bà ấy cố ý muốn lén đem đồ ăn vào cho anh tôi nhưng đều bị tôi ngăn lại.
Tôi thật lòng khuyên bảo:
“Nếu anh ấy muốn sống thì phải cố vượt qua ải này, mẹ nhúng tay vào sẽ chỉ hại anh ấy thôi.”
Bà ấy bỏ bánh bao cầm trên tay xuống, tát cho tôi một bạt tai rất mạnh.
“Nó là anh trai của mày, sao mày lại nhẫn tâm đ ến thế hả?”
Miệng toàn mùi máu tươi, tôi khẽ li3m, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Là tê dại?
Chắc là thế.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, con tàn nhẫn, là do học từ cha mẹ hết đấy.”
Mẹ tôi chửi rủa um sùm rồi bỏ đi.
Thế nhưng vào ngày thứ sáu, anh tôi bỗng chẳng thấy la hét gì nữa.
Anh ta 𝘤hế𝘵 rồi.