“Nương nương, người thật buồn lo vô cớ, con cũng không phải là Thiên nữ, người nào để ý con chứ?” Hạ Vân Hi nghe nàng nói, không cho là đúng phản bác lại.
Hoàng hậu cũng không lạc quan được, nhưng chuyện cứ thế này, cũng chỉ có thể mặc cho số phận, thuận theo tự nhiên thôi.
“Được rồi, nương nương đừng lo lắng, sẽ không sao đâu!” Hạ Vân Hi nắm nhẹ vai nàng mỉm cười trấn an. Sau đó như nhớ ra cái gì, nhăn mũi nói: “Hiện tại quan trọng nhất là nghĩ biện pháp khiến Thác Bát Nghiên đó bỏ ý niệm chọn Dật Phong làm Phò mã đi.”
Muốn gả cho Dật Phong sao, nằm mơ đi!
Nghe nàng này nhắc tới, hoàng hậu mới nhớ lại chuyện này, không khỏi mày cau: “Vân Hi, này cũng không hay lắm, kết thân là chuyện lớn, liên quan đến ích lợi quốc gia, hai bang giao hảo, mà Dật Phong là thái tử, càng phải gánh phần trách nhiệm này.”
Hạ Vân Hi nghe nàng nói như vậy, nóng nảy: “Nhưng Dật Phong không thích cái công chúa đó, nếu ép hắn cưới không phải là làm khó hắn sao? Nương nương, người nhẫn tâm sao?”
“Này...... Nhưng hoàng thượng đã đáp ứng rồi!” Thật ra thì hoàng hậu cũng không nguyện ý để nhi tử lấy nàng ta, nhưng hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, nàng còn làm sao được.
lời nói tựa kim ngọc, không thể thay đổi được.
Hạ Vân Hi lại cười nói: “Không sợ, Thác Bát Nghiên đó nói rồi, chỉ cần ta thắng nàng, nàng sẽ chủ động rút lui.”
“Con có thể nắm chắc sao, có thể thắng sao?” Hoàng hậu lo lắng nhìn nàng: “Nghe nói Thập công chúa đó tài nghệ song toàn, rất lợi hại đấy!”
“Nương nương, người phải tin tưởng con đi, con chẳng những sẽ thắng, mà còn thắng huy hoàng nữa!” Hạ Vân Hi hết sức kiêu ngạo vỗ ngực một cái, cười đắc ý nói,.
‘Minh tinh toàn năng’ vang danh quốc tế cũng không phải chỉ là có danh không có thực. Cao thủ trong làng giải trí nhiều như mây, cũng bị nàng đạp ngã xuống, chẳng lẽ lại bại dưới tay một công chúa cổ đại sao?
——————————–
Vì để đạt kết quả tốt nhất, Hạ Vân Hi chọn lựa mấy tên thái giám cung nữ nhanh nhẹn, theo nàng cùng nhau tập luyện. Hoàng hậu đem tất cả nhạc khí trong cung đến cho nàng, cũng chỉ dẫn cách dùng tỉ mỉ cẩn thận.
Sáng sớm, Hạ Vân Hi hào hứng đứng trong sân, bốn phía bày nhạc khí, cầm trong tay mấy trang giấy. Nguyễn Tâm Tâm cùng Thanh Thanh cười khanh khách nhìn nàng. Mấy cung nữ thái giám được chọn vây quanh Hạ Vân Hi, nhìn nàng làm mẫu.
“Chắc các ngươi cũng biết, chuyện ta cùng Thác Bát Nghiên tranh tài nghệ, vì muốn chiến thắng huy hoàng để nàng tâm phục khẩu phục biến khỏi thiên triều, các ngươi phải phối hợp với ta thật tốt, mọi người đồng tâm hiệp lực mới có thể chiến thắng”
“Chiến thắng! Chiến thắng!”
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng thanh hô lớn. Một cung nữ tiến lên hỏi: “Hạ cô nương, vậy chúng ta phải làm gì đây?”
Hạ Vân Hi chỉ nhạc khí trên đất nói: “Các ngươi nếu được hoàng hậu nương nương đề cử, nhất định rất quen thuộc với nhạc cụ, cũng rất có kinh nghiệm biểu diễn, nhưng để phối với lời ca của ta vẫn chưa được, nên ta sẽ cho các ngươi một phần nhạc phổ, cứ lấy đó luyện tập là được.”
“Hạ cô nương, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không để cho người thất vọng.” Bọn họ lần nữa cùng hô to.
“Tốt, vậy chúng ta phải cùng nhau cố gắng lên!” Hạ Vân Hi xòe bàn tay ra, những người khác cũng rối rít tiến lên chụm tay vào, bắt tay khích lệ lẫn nhau.
“Cố gắng lên! Cố gắng lên!——”
Vì vậy, mọi người nhận lấy nhạc phổ của Hạ Vân Hi, cầm nhạc cụ sở trường của mình, theo thứ tự là tì bà, cổ cầm, kèn đồng, còn có hai người chơi chuông nhạc, bắt đầu luyện tập.
——————————–
Tiêu Dật Phong từ phòng tắm trở lại Cẩm Sắt cư.
Căn phòng yên tĩnh thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, đó là mùi hương của tinh dầu tắm.
Chỉ là...... Tựa hồ còn tản ra một loại hương khác......
Hoa nhài?
Thuấn tức lạnh như băng ngưng tụ trong mắt, trầm mặt, chậm rãi đến gần giường, lấy tốc độ nhanh không kịp bưng tai túm người đang núp dưới sàn, hung hăng ném ra ngoài.
“Đau quá!” Hạ Vân Hi xuýt xoa, vuốt đầu gối. Hắn lại bạo lực với nàng nàng, còn ném nàng ra đất, đau chết nàng rồi.
Nhưng mà hắn cũng thần thông quảng đại quá đi, lại biết nàng núp dưới giường, đáng ghét!
“Ngươi vào phòng ta làm gì?” Tiêu Dật Phong không chút thương tiếc nhìn nàng.
Hạ Vân Hi nhẹ chau mày, chu miệng, tử nhãn trong trẻo uất ức: “Người ta muốn gặp chàng chứ sao......” Ai bảo hắn tránh né nàng hai ngày nay, lâu không được gặp hắn, nhớ chết đi được.
Tiêu Dật Phong ngưng mắt nhìn nàng rưng rưng, tim có chút căng thẳng, việc nàng nhớ hắn lại làm hắn rung động.
Thấy hắn mất hồn, Hạ Vân Hi nhân cơ hội vòng qua sau lưng của hắn, ôm chặt hắn, động tác hết sức thần tốc.
Ừm! Dáng người tốt không thể tốt hơn, eo là eo, lồng ngực là lồng ngực, toàn thân bền chắc vững vàng, hoàn toàn không có chút thịt dư nào...... Nàng ôm đến thỏa mãn, cười ngọt ngào.
“Đáng chết, buông ta ra!” Tiêu Dật Phong giận dữ, dùng sức muốn đẩy nàng. Nữ nhân đáng chết này!
“Không, người ta thật sự rất thích chàng, tình yêu à.” Nàng lớn mật thổi hơi vào tai hắn, bàn tay không yên phận dịch chuyển lung tung.
“Không được sờ loạn ta, không được gọi ta là tình yêu.” Hắn tức giận đẩy tay nàng. Ghê tởm, hắn nhất định phải ném nàng ra ngoài: ”Thả ta xuống.”
“Vậy...... Dật Phong, chúng ta ngủ chung đi!” Nàng ôm chặt hơn, xem như không thấy hắn đang tức giận.
Đáng chết nàng lại...... cọ xát lung tung, càng đáng chết hơn là, hắn lại cảm thấy thoải mái, thậm chí còn có phản ứng sinh lý với nàng......
“Đáng chết, đừng sờ loạn nữa.” Tiêu Dật Phong cuồng nộ quát. Nàng rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?
“Vậy ý của chàng là, chúng ta phải lên giường mới được đúng không?” Hạ Vân Hi cười thầm, cố ý bẻ cong ý hắn, tay còn thuận tiện chạm nhẹ mặt hắn.
Hì hì, đủ hấp dẫn quyến rũ chưa, sách không phải thường nói, nam nhân bình thường không thể kháng cự nữ nhân sao? Đại ca hắn cũng không thể không thích nữ lang như nàng.
Tiêu Dật Phong tức giận cực điểm, nữ nhân ngu ngốc này lại dám công khai tỏ tình, còn xuyên tạc ý hắn: “Là ngươi ép ta đấy!” Hắn đã đủ khách khí với nàng rồi.
“Tình yêu......” Nàng nhắm mắt lại, chu môi, chờ môi hắn phủ xuống.
Tiêu Dật Phong thô lỗ xốc nàng lên, không chút lưu tình ném ra ngoài cửa, chốt khóa, cả cửa sổ cũng đóng chặt.
“Dật Phong, chàng mở cửa cho ta...... Dật Phong!” Hạ Vân Hi đập cửa, kêu thảm thiết. Tức chết ta…, thịt đưa tới cửa cũng không ăn, hắn là đầu gỗ sao?
Tiêu Dật Phong không thèm quan tâm đến nàng, lên giường thản nhiên đi ngủ.