Cả đêm đầu óc Cơ Nhi đều chìm trong trạng thái mờ mịt, mơ hồ, tim nàng nhảy nhanh như trống, càng không khỏi thẹn thùng, e lệ quấy nhiễu cả đêm, làm cho nàng không thể như nam nhân bên cạnh nàng an an ổn ổn ngủ say.
Trời ạ! Cái miệng của hắn khi nào thì tiếp cận tới chứ?
Nhớ mang máng sau lúc mình hôn hắn, chẳng biết tại sao, khuôn mặt hắn càng ngày càng tiến tới gần, sau đó là một cỗ nhiệt tê dại cảm giác muốn ngất đi đánh úp về phía nàng, nàng thậm chí có thể cảm giác đầu lưỡi của hắn đang quấy đảo phía trong miệng mình...Đợi đến khi nàng thanh tỉnh, mới phát hiện mình vô lực xụi lơ trong ngực hắn mặc hắn ôm, mà tay của hắn, thậm chí còn ở bên trong lưng nàng vuốt ve, chọc cho nàng khẽ run một hồi.
Cho tới bây giờ, trên môi của nàng giống như còn giữ mùi của hắn...
Thừa dịp lúc hắn chưa tỉnh, nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay trên thắt lưng mình xuống, không làm kinh động hắn, lặng lẽ vượt qua hắn xuống giường, chạy ra bên ngoài hóng mát thôi.
Từ lúc rời đi, nàng khẩn trương không dám liếc hắn một lần.
Bởi vì, nàng phát hiện mình cư nhiên thích cảm giác hắn hôn nàng, hơn nữa còn có chút mong chờ...
Làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng cũng giống như các cô nương trong Khinh Hồng Lâu, nhìn thấy nam nhân liền bổ nhào tới ư?
Một đêm không ngủ ngon, Cơ Nhi không che giấu nổi mệt mỏi, che miệng đánh một cái ngáp thật to, đúng lúc bị Khả Na dậy sớm bắt gặp.
“Cơ Nhi, hôm nay thế nào thức dậy sớm như vậy?” Khả Na cũng không có bỏ qua khuôn mặt tròn xoe đang đỏ rực của nàng.
“Không có... Không có gì... tối hôm qua ta quá sớm ngủ, cho nên liền dậy sớm. “ Nàng cũng không phải không biết xấu hổ nói cả đêm qua đầu mình bị một khuôn mặt anh tuấn của ai kia nhét đầy.
“Đúng rồi, Khả Na, ta và Phách năm ngày nữa phải rời đi, có lẽ... có lẽ phải tách ra các ngươi rồi.”
“Không phải đã nói sẽ bồi chúng ta đi tìm di bà sao?” Khả Na chất vấn.
“Đó là ý tứ của Phách...” Cơ Nhi lúng túng mở miệng.
“Các ngươi cứ như vậy bỏ lại chúng ta, vậy hai tỷ muội chúng ta về sau phải làm thế nào?” Khả Na rất kích động, thanh âm cũng hướng cao lên. Lại phiêu bạt tứ xứ, mỗi ngày khổ cực bán hoa, nàng mới không cần!
“Nhưng là trước kia cũng không phải chỉ có hai tỷ muội các ngươi sao?”
Cơ Nhi nghi vấn, làm cho Khả Na nhất thời cứng họng.
Che giấu thần sắc nôn nóng, Khả Na đổi giọng. “Là ta yêu cầu quá đáng rồi, Cơ Nhi, mấy ngày nay đã vất vả cho ngươi rồi.”
“Đừng nói như vậy, thật ra thì ta có giúp gì đâu, cho dù ta nói thế nào, cũng không có biện pháp khuyên Phách thay đổi ý kiến.” Cơ Nhi có chút áy náy.
“Không sao, Cơ Nhi, ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, ta không có gì cảm tạ ngươi, à, đây là khăn tay nhỏ, là nương ta để lại cho ta, là vật đáng giá duy nhất trên người ta, chớ nhìn nó tầm thường nha, chữ “Na” trên đó là dùng thiên châm thêu pháp đã thất truyền để thêu đó, hiện tại ta tặng nó cho ngươi nha.”
“Đây là nương ngươi để lại cho ngươi, quá quý trọng, ta không thể nhận. “ Cơ Nhi nghĩ từ chối, nhưng Khả Na cố tình nhét chặt vào tay nàng.
“Hazz! Khăn lụa này ở bên người, ta không nỡ bán đi lấy ngân lượng, đưa cho ngươi, cũng có thể để ngươi đi cứu giúp người đáng thương, co như là tâm ý của ta, ngươi hãy nhận đi!”
“Khả Na...” Cơ Nhi trong mắt tràn đầy cảm động.”Cám ơn ngươi.”
Thì ra Khả Na cũng là người tốt như vậy nha!
Mờ mịt trong sương, một bóng dáng nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, giai nhân nhỏ xinh chu miệng, e lệ mà mềm mại mô thơm để hắn tự do thưởng thức, “Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ dồn dập đột nhiên truyền đến, làm cho giai nhân biến mất, đôi môi nhỏ xinh cũng tan theo...
“Tên khốn kiếp mù mắt nào đang gõ hả!” Hắn căm tức xoa xoa mắt nói.
Lần trước hắn đã tỉnh rồi, chính là lúc nàng ý đồ lấy tay hắn ra.
Không có giữ lại tiểu mèo hoang đang chuồn ra ngoài kia, bởi vì hắn cũng muốn ngẫm lại kỹ càng quan hệ giữa hai người, tối qua hắn tuyệt đối không phải vì xúc động mới muốn hôn nàng, nhưng không biết làm sao giải thích hành vi của mình.
Kết quả cái gì cũng không nghĩ ra, hắn không cẩn thận ngủ thiếp đi, còn làm một mộng đẹp diễm hương, đáng tiếc bị người đánh thức.
“Công tử, Phong công tử, ta là Khả Na, ngươi có ở đây không?”
Vừa nghe không phải người liên quan, Phong Ly Phách vốn tính toán không thèm để ý, cố tính tiếng gõ cửa kia càng gõ càng nhanh, càng vội.
Tâm bất cam tình bất nguyện bò dậy, chỉnh đốn quần áo cho, hắn chậm rãi đến cạnh cửa.
Đối với việc hắn khoan thai đến chậm mở cửa, Khả Na dù cực kì tức, nhưng cũng chỉ có thể để trong đáy lòng, nàng cố gắng giả bộ khẩn trương, sợ hãi nói,: “ Công tử, không xong, trong phòng ta bị trộm rồi!”
Phong Ly Phách vẻ mặt không chút biến chuyển, một câu nói cũng không rặn ra.
Hừ! Nàng ta có cái đồ vật gì đáng trộm! Sao giờ lại có vậy lại còn bị trộm rồi?
“Sáng nay, ta phát hiện khăn lụa nương ta để lại cho ta không thấy!” Thấy hắn không có đáp lời, Khả Na chỉ có thể tự biên tự diễn.
“Khăn lụa kia là di vật nương ta để lại cho ta, thêu pháp của nó là thế gian khó gặp, bởi vì vô cùng quý trọng, cho nên ta chưa bao giờ lấy nó ra, hôm qua chỉ đem nó ra cho Cơ Nhi xem một chút, sáng nay liền phát hiện khăn tay biến mất!” Trong lời nói nửa trước là thật, nửa sau tất cả đều là nàng bịa đặt rồi.
Lông mày giơ lên, Phong Ly Phách lẳng lặng nhìn nàng thật lâu.”Chẳng lẽ ngươi muốn nói nàng trộm của ngươi?”
“Này... Ta cũng không có nói như vậy, nhưng dù sao từ lúc Cơ Nhi xem mới không thấy, khó tránh khỏi có chút hoài nghi, hơn nữa...Cơ Nhi thường đem những đồ trang sức đáng tiền đi bán lấy ngân lượng...”
“Nàng sẽ không trộm đồ của ngươi.” Điểm này hắn tin tưởng Cơ Nhi.
“Điều này cũng không nhất định đâu...”
“Căn bản ngươi muốn nói nàng trộm đồ của ngươi, ngươi làm như vậy rốt cuộc là muốn cái gì?” Nữ nhân này tâm cơ quá nặng, hắn không hiểu nữ nhân ngu ngốc kia làm sao có thể dễ dàng tin tưởng nàng ta chứ, thậm chí còn vì nàng ta mà nhiều lần tranh chấp với mình.
“Ta không có... Ta chỉ là hoài nghi...”
Nói người người đến, bóng dáng Cơ Nhi lúc này xuất hiện ở cửa. “ Phách...Ơ? Khả Na, sao ngươi cũng ở đây?”
Nhìn thấy Phong Ly Phách ở trước mặt mình, Cơ Nhi không khỏi e lệ, toàn bộ kí ức tối lại hiện lên, tim cũng theo đó mà nhảy thật lợi hại, không dám nhìn đến hắn, hai mắt mãnh liệt cúi đầu đếm ngón tay.
“Ngươi vừa đi đâu về đó?” Hắn mở miệng trước.
“Ta... Chỉ là đi ra ngoài chút...”
“Ngươi đi ra bên ngoài lâu như vậy làm cái gì? Ta không phải muốn ngươi đến chỗ nào đều phải nói cho ta một tiếng sao?” Đôi mắt sắc bén của Phong Ly Phách thẳng tắp nhìn khắp người nàng, muốn biết nữ nhân này vì sao sáng sớm trở về đã tránh hắn, thậm chí hiện tại nói cũng liên tục cúi đầu, chẳng lẽ đêm qua hành động của mình làm sợ nàng sao?
Cảm giác được tầm mắt mãnh liệt của hắn, Cơ Nhi không được tự nhiên ngước đầu nhỏ lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn, điều này làm nàng lại nhớ đến cảnh hôm qua khi hắn hôn nàng.
Không nhịn được, ánh mắt Cơ Nhi di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đầy đặn của hắn, ực một cái. A! Làm sao nàng lại chờ mong hắn hôn nàng lần nữa đây...
Nhận thấy được hắn khẽ giơ lên khóe miệng, Cơ Nhi chợt lấy lại tinh thần. Không phải Phách biết được ý tưởng của nàng đó chứ?
Thu hồi e lệ đưa mắt nhìn, Cơ Nhi hận không thể tìm cái động chôn khuôn mặt đang nóng bừng bừng của mình vào đó, nhưng nàng đâu biết, vẻ thẹn thùng của mình toàn bộ đều được Phong Ly Phách cất vào đáy lòng.
Thì ra là nữ nhân ngốc cũng không phải là không có cảm giác nha! Theo ánh mắt quyến luyến si ngốc không nỡ rời, cùng động tác không tự chủ sờ sờ môi của nàng, một ít hôn kia ảnh hưởng nàng không nhỏ nha, hắn dâng lên một cảm giác vô cùng tự hào cùng đắc ý.
Bị gạt ở một bên, Khả Na mãnh liệt ho.”Cơ Nhi ngươi còn chưa nói, ngươi rời quán trọ ra ngoài làm cái gì đó?”
“A, đúng rồi, ta đem khăn tay của ngươi đi bán đó! Ngươi nói không sai, ta vừa nhắc tới thiên châm thêu pháp, lập tức có thật nhiều người muốn tranh mua đó!”
Sau đó nàng đem tất cả tiền mang tới khu nhà bỏ hoang sát vách, những cô nhi gầy nhom như que củi kia làm nàng đau lòng lắm. Nhớ lại dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ cảm tạ của chúng, trái tim Cơ Nhi liền cảm thấy ấm áp, cười vui vẻ.
“Thì ra là thật, là ngươi trộm khăn tay của ta, xong... Mang nó đi bán rồi!” Khả Na há hốc miệng kêu to.
Ơ ơ! Khả Na sao thế nhỉ? Cơ Nhi ngoảnh ra nhìn khuôn mặt Khả Na như đang chịu đả kích lớn.
Buổi sáng không phải Khả Na muốn tặng khăn tay cho nàng sao, sao giờ lại nói là nàng trộm đây?
Bụng đầy nghi hoặc, còn chưa kịp mở miệng, câu nói tiếp theo của Khả Na làm cho Cơ Nhi hoàn toàn ngoài ý muốn.
“Phong công tử, ngươi cũng thấy đấy, thật là Cơ Nhi trộm di vật của nương ta, hiện tại đồ còn bị nàng bán đi, ta đã phụ lòng nương đã mất của ta chứ...”
Nàng than thở khóc lóc như thật sự có sự việc như vậy, Cơ Nhi ngu tại chỗ, không hiểu sao Khả Na lại biến hóa lớn như vậy?
“Ngươi thật sự đem đồ của nàng đi bán?” Phong Ly Phách ánh mắt ba phần không kiên nhẫn, bảy phần chán ghét, nhưng những thứ này hoàn toàn chỉ nhằm vào cái nữ nhân khóc lóc diễn trò kia.
Nhưng Cơ Nhi lại nghĩ hắn tin lời nói của Khả Na, cho rằng nàng trộm đồ của Khả Na.”Là ta mang đi bán, nhưng đó là...”
“Ngươi xem, nàng cũng tự mình thừa nhận, Phong công tử, chính là Cơ Nhi làm, ngươi phải công bằng làm chủ cho ta, không thể thiên vị đâu!” Khả Na cướp lời nói.
Cơ Nhi thử mở miệng.”Không phải như thế...”
Thanh âm Phong Ly Phách lạnh như băng.” Ta không muốn lưu lại một tên trộm bên người, hiện tại ngươi nghĩ biện pháp trả đồ cho người ta, từ sau cũng đừng đi theo ta nữa.”
“Phách, ta thật sự không có trộm...” Thanh âm của Cơ Nhi dần dần nức nở.
Hắn không tin lời nàng, tựa như một chưởng quất vào mặt nàng, đau đớn kia còn hơn gấp trăm lần những vết roi của phụ thân quất trên người nàng, mà hắn lạnh lùng nói nàng đừng đi theo hắn nữa, càng làm cho ngực nàng bị hung hăng nhéo, từng trận đau đớn ập tới.
Phong Ly Phách cố ý xoay mặt, thực chất là không muốn nhìn đến gương mặt sẽ khiến hắn mềm lòng kia.
Hắn phải cho nàng một bài học, muốn nàng đừng dễ dàng tin tưởng kẻ khác như vậy, ngộ nhỡ lúc nào đó hắn không có bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ bị kẻ khác lừa gạt mất.
“Cơ Nhi, ta biết rõ ngươi có lòng tốt, nhưng ngươi cũng không thể vì trợ giúp người mà đi trộm đồ của người khác chứ! Ngươi biết rõ là khăn lụa này rất quan trọng với ta mà...” Khả Na tiếp tục giả bộ đáng thương.
“Không phải vậy, là ngươi...”
Một câu nói đầy tức giận, chán ghét cắt đứt Cơ Nhi giải thích.
“Ngươi còn đứng bất động ở đây làm cái gì?” Phong Ly Phách không kiên nhẫn nói.
Cố gắng kiềm chế nước mắt tràn mi, Cơ Nhi hấp hấp cái mũi, tay nho nhỏ nắm chặt, rồi lại buông ra, nàng thì thào nói, “ Tại sao các ngươi đều nói ta như vậy? Ta thật sự không phải kẻ trộm mà.”
Nói xong, nàng yên lặng xoay người, cái gì cũng không mang theo, lặng lẽ rời đi.
Nàng liếc hắn một cái, ánh mắt bi thương kia lập tức in thật sâu trong tâm khảm Phong Ly Phách
Đồ ngốc này! Hắn chỉ muốn cho nàng bài học, về sau đầu óc phải học thông minh một chút, chứ không phải muốn nàng thương tâm khổ sở như vậy...
Ghê tởm! Có phải hắn đùa quá đáng rồi không?
“Phong công tử, Cơ Nhi đi rồi, vậy không phải ngươi phải một thân một mình lên đường sao? Nếu không thì như vậy, về sau liền có ta cùng Khả Ái cùng đi theo công tử, có thể chăm sóc lẫn nhau.” Người chướng mắt đã đi rồi, Khả Na nắm chặt cơ hội tự tiến cử mình.
Khả Na vốn là tính toán, nếu phải tách ra bọn họ, liền mượn chuyện này, ép họ trả một khoản tiền, chỉ là nàng không nghĩ tới cư nhiên có thể thuận lợi ép Cơ Nhi bỏ đi.
Ha ha, lần này nàng có thể đúng lý hợp tình đứng cạnh Phong Ly Phách, hưởng thụ đãi ngộ lúc trước của Cơ Nhi.
Nhưng nàng thế nào cũng không ngờ đến, trả lại câu nói của nàng là một túi tiền nặng trĩu.
“Phong công tử, cái này là...”
“Diễn trò xong rồi, ngươi cũng có thể lăn, túi bạc này là tiễn hai tỷ muội ngươi lên đường, ta nghĩ nó đủ cho ngươi mua mười lần hai mươi cái khăn tay đấy.”
“Phong công tử, ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.” Đổi lại Khả Na trắng bệch mặt
“Kỹ xảo khóc của ngươi dễ dàng làm người ta nhìn ra sơ hở, ngươi luyện tập còn chưa đủ đâu.” Nếu so với kỹ xảo diễn xuất, cái “nữ nhân điên” trong bảo kia mới thật là cao thủ trong cao thủ. “Ta thừa biết ngươi đang làm bộ, ta cũng không nói thêm, tóm lại, ngươi cầm tiền sau đó cút xa cho ta, ta không muốn gặp lại ngươi lần nữa.”
Phong Ly Phách buông lời lại, sau đó theo phương hướng Cơ Nhi chạy đi nhanh chóng đuổi theo.
Động tác của hắn phải nhanh lên chút, chứ không cái tiểu ngu ngốc kia lại tưởng hắn vứt bỏ nàng, nhất định là đang buồn muốn chết.
Nhưng không ngờ, chỉ trong chốc lát ngắn ngủn, Phong Ly Phách vọt ra quán trọ, đã không thấy bóng dáng Cơ Nhi.
Trong lúc hoảng hốt, Cơ Nhi tựa hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Tiểu Cẩu Tử, ngươi làm tốt lắm, không bị người khác phát hiện chứ?”
“Yên tâm đi, thiếu gia, trừ mấy đứa ăn mày không có ai biết con đưa nàng tới đây.”
“Rất tốt, tên nam nhân kia hại bản thiếu gia không dám ra ngoài gặp người, lúc này ta phải tính cả vốn lẫn lãi đòi lại hắn.”
Thanh âm này có chút quen tai, nhưng nàng cũng không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu?
Cơ Nhi muốn đứng dậy, nhưng phát hiện cả người vô lực.
Ô, đầu của nàng thật là đau nha! Bọn họ là ai? Nàng tại sao lại ở chỗ này?
Nhắm hai mắt lại, Cơ Nhi đợi cảm giác khó chịu muốn ngất rời đi.
“Đúng nha, thiếu gia, xem ra ông trời cũng đứng ở bên chúng ta, nếu không ngày hôm qua lại chế tạo một hồi ngoài ý muốn để cho thiếu gia phát hiện bọn chúng, còn để cho con có thể thuận lợi xuống tay như vậy chứ.”
“Ha ha, Tiểu Cẩu Tử, nói thật hay, hôm nay ngươi lập được công, trở về ta sẽ thưởng lớn. Nam nhân kia làm tay ta bị thương, ta tuyệt đối muốn hắn hối hận chết mới thôi!”
Đầu cũng đỡ đau chút... Người này..., Cơ Nhi rốt cuộc nhớ ra hắn là ai rồi. Hắn chính là cái tên người xấu khi dễ tỷ muội Khả Na ngày đó!
Cơ Nhi nhớ ra mình vừa rời khỏi khách sạn, bị một nam nhân xa lạ kéo vào hẻm nhỏ, nàng há miệng định thét lên, cái ót lại bị một vật gì đó mạnh mẽ đánh xuống, sau đó thì nàng bị bất tỉnh nhân sự rồi.
Chớp chớp cặp mắt khô khốc, Cơ Nhi thật vất vả mới thích ứng được ánh sáng, mới thấy rõ được mình đang ngồi trên một ổ rơm rạ, tay chân bị người ta trói chặt.
Xem ra nơi này giống như một ngôi miếu hoang đổ nát.
“Tiểu mỹ nhân đã tỉnh rồi hả?” Hứa Thiện Hào nghe thấy tiếng động, lập tức quay mặt về phía người đang giãy giụa phía sau.
“Ngươi không phải đã đáp ứng ta không làm chuyện xấu nữa rồi sao? Tại sao ngươi còn trói ta ở nơi này?”
Đối mặt với ánh mắt không hề sợ hãi của Cơ Nhi, cùng lời nói chỉ trích, Hứa Thiện Hào cảm thấy tức giận. Nàng cho nàng là ai? Dám nói hắn thế hả!
Mà khi ánh mắt của hắn nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận bừng bừng kia, dung mạo càng nhìn càng quen mắt làm hắn thất thần trong chốc lát (Rabo: Hồi sau sẽ rõ vì sao hắn thất thần nha), một khắc sau đó, ánh mắt không có ý tốt của hắn nhìn nàng chằm chằm lại mang theo một ý vị phức tạp.
“Ngươi cứ nói đi? Tiểu mỹ nhân, món nợ nam nhân của ngươi nợ ta, bây giờ phải tính cho rõ ràng rồi.”
“Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu? Cái gì mà nam nhân của ta? Món nợ gì chứ?” Co rụt đầu lại, nàng tránh né bàn tay hắn đang vươn tới.
Cơ Nhi ghét hắn nhích lại gần mình, càng ghét hơn hắn nhìn chằm chằm làm nàng cảm giác rợn cả tóc gáy, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nàng kháng cự làm kích thích dục niệm của Hứa Thiện Hào, hắn bóp chặt cằm nhỏ của nàng, ép nàng tới sát mặt hắn.
“Tiểu mỹ nhân tránh cái gì mà tránh, dù sao bây giờ ngươi rơi vào trong tay của ta, ngoan ngoãn nghe lời của ta mới không nếm mùi đau khổ.”
Khó trách nam nhân kia sẽ coi nàng như bảo bối vậy, nhìn thoáng thôi, má trắng hồng nõn nà, chạm vào mềm nhẹ, làm cho tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn muốn cắn một cái, không biết thân thể dưới lớp váy kia có dụ người như vậy hay không.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Thiện Hào nổi lên ý niệm xấu xa, trong mắt nổi lên dục vọng tà ác.
Duỗi chân to, hắn chặn lại hai chân bị buộc chặt của Cơ Nhi, ngăn nàng giãy giụa, cả người vội vàng sát lại gần nàng, một bàn tay còn đưa sâu vào bên trong y phục nàng khắp nơi sờ loạn.
“Dừng tay, ngươi muốn làm gì?” Kinh hoảng trước cử động của hắn, nàng muốn giãy giụa, nhưng tay chân đều bị trói chặt, mà hạ thân còn bị hắn đè ép, căn bản không thể động đậy.
“Làm cái gì? Lần trước nam nhân của ngươi cắt đứt chuyện tốt của ta, ngươi nói xem có phải nên bồi thường tổn thất cho ta? Vốn muốn dùng ngươi tới uy hiếp hắn, nhưng mà thôi, bản thiếu gia cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi hầu hạ thật tốt, khiến bản thiếu gia hài lòng, ta đảm bảo ngươi sẽ không có việc gì, hơn nữa còn được hưởng vinh hoa phú quý, tuyệt đối hơn đứt đi theo cái tên nam nhân nghèo kiết xác đó.” Nói xong, một bàn tay khác bắt đầu xé rách vạt áo của nàng.
“Ngươi mau buông tay “ Cơ Nhi bất lực nhắm mắt lại, sợ hãi kêu to.
Đang trong lúc cái mặt heo của hắn cúi xuống, nàng sắp bị mõm sói càn quấy, một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng Hứa Thiện Hào, khiến Cơ Nhi cảm thấy áp lực trên người lập tức biến mất.
Cơ hồ bị tiếng thét chói tai của Hứa Thiện Hào làm co rút lại, nàng khẽ mở mắt ra, len lén nhìn lên, hai con mắt trong chốc lát trợn to.
“Cái quỷ gì cắn ta!” Hứa Thiện Hào vung tay muốn tóm lấy thứ đang dính trên người hắn...
Không đúng, là một chú chó đen đang cắn không thả cái mông của hắn.
Thì ra vừa rồi, không biết ở đâu đột nhiên xuất hiện một con chó đen phi nước đại tới ngôi miếu đổ nát, không ai kịp tới ngăn cản, nó liền hướng đến tên nam nhân bên cạnh Cơ Nhi, lộ ra răng trắng bén nhọn, hung hắng hướng vào mông của hắn cắn.
“Con chó chết tiệt, ba người các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau bắt nó xuống cho ta!” Hứa Thiện Hào đau đến kêu cha gọi mẹ.
Mấy tên gia nhân khôi phục não nát, một tên cuống cuồng đi tìm gậy gỗ, hai tên khác cường tráng hơn, tính toán tay không bắt con chó xuống.
Cẩu Nhi chịu không nổi sức lôi kéo, “Ô ô” một tiếng, bị người ra sức kéo xuống.
“Đánh mạnh vào cho ta, đánh chết con chó hoang này đi!” Ôm lấy cái mông đang chảy máu, Hứa Thiện Hào đoạt lấy mộc côn gia nhân đưa tới, muốn báo thù con chó cắn rách mông hắn.
“Không được đánh nó!”
Trong lúc Cơ Nhi thét lên, trong ngôi miếu đổ nát lập tức xuất hiện ra tám chín đứa trẻ con, bé trai thì cầm khúc gỗ, còn bé gái đều vác theo một túi vải nặng trĩu rách nát, không biết bên trong chứa những thứ gí.
“Tỷ tỷ đừng sợ, chúng ta tới cứu tỷ rồi!” Một đứa trẻ tương đối lớn tuổi chính là Nam Đồng hướng về phía Cơ Nhi nói như vậy.
“Các em...” Đây không phải là những đứa nhỏ nàng thấy trong đại trạch sáng nay sao?
Cơ Nhi mắt ngân ngấn nước, cảm động nhìn những đứa trẻ bất chấp hiểm nguy tới cứu nàng.
“Các ngươi lại dám khi dễ tỷ tỷ, các tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, chúng ta lên!”
Đứa lớn ra lệnh một tiếng, một bé trai quơ quơ gậy gỗ trong tay, sau đó liên tiếp đánh về bốn tên đang bị tình cảnh này dọa cho ngu luôn tại chỗ.
“A – bọn tiểu quỷ chết tiệt các ngươi...” Nam nhân bị đánh không chịu yếu thế, một phát bắt đươc cây gậy đang vung lên, hung hăng giằng co, một cậu bé bị hắn bắt được.
Các bé gái cũng không đứng không, lấy từ trong túi những tảng đá lớn nhỏ, ra sức ném về tên nam nhân thô bạo đang nắm cổ áo bé trai, đau đến mức đại hán phải buông lỏng, bé trai liền nhanh nhẹn thoát khỏi hắn, nhặt lấy cây gậy trên mặt đất, hướng về phía bụng tên kia đánh tới.
Không nghĩ tới tuổi còn nhỏ, ra tay sức lực lại không nhỏ, đại hắn kia đau tới mức mặt nhăn mày nhó, tất nhiên những tên còn lại cũng chịu chung số phận.
“A! Đau chết đi được, ở đâu mọc ra mấy đứa nhóc điên này chứ... Á..” Hứa Thiện Hào cũng không dám lớn tiếng, vì chú chó đen kia chẳng biết từ lúc nào đã nhảy lên người hắn, cắn chặt cánh tay của hắn.
“Tỷ tỷ, muội giúp tỷ mở trói nha.”
Trong miếu loạn thành một đống, một cô bé thừa cơ nhích lại gần Cơ Nhi, thân thể nho nhỏ đứng trước mặt nàng, cố gắng lôi kéo đầu dây chặt muốn chết.
“Tiểu muội muội, các ngươi tại sao lại tới nơi này?” Cơ Nhi đầy đầu nghi vấn nhìn chú chó đang kéo chặt tay Hứa Thiện Hào. A! Đây chẳng phải Tiểu Hắc mấy ngày trước nàng đút bánh bao cho sao.
“Là một lão gia gia nói cho chúng ta biết, ông nói tỷ tỷ bị mấy tên người xấu bắt tới đây, muốn chúng ta tới cứu tỷ tỷ.”
“Cẩn thận!”
Liếc thấy một tên đại hán đang vung gậy sau lưng cô bé, dưới tình thế cấp bách, Cơ Nhi cố sức tránh thoát dây thừng đã lỏng, ôm cô bé vào trong ngực che chở.
Nhưng đau đớn như dự liệu không có đánh tới, ngược lại Cơ Nhi nghe được tiếng, “ Roẹt’, thanh âm y phục bị xé rách, sau đó là tiếng, “ Á”, cây gậy rơi xuống đất.
Một con mèo đang nhe răng trợn mắt lườm tên đứng trước Cơ Nhi, vừa rồi trong lúc tên kia định đánh Cơ Nhi, nó liền xuất ra móng nhọn hung hăng cào, cho nên da thịt dưới y phục của tên kia trầy da sứt thịt, khó trách tên đại hán cầm cây gậy cũng không xong.
Con mèo này...
Cơ Nhi biết nó nha, ngày hôm trước nàng giúp nó băng bó chân mà!
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cơ Nhi nhìn nó âu yếm, mèo lớn quay đầu nháy mắt với Cơ Nhi, rồi sau đó, giống như là hô bè dẫn bạn, mèo lớn ngửa đầu lên không trung kêu một tiếng chói tai. (Rabo: ek, âu yếm, nháy mắt. =))
“Meo meo –”
Nếu như không phải trực tiếp ở hiện trường, nàng không thể nào tưởng tượng được tình huống lúc này nha...
Trong miếu hoang nhất thời tràn vào một đám động vật, có chim vàng, bồ câu trắng, mèo đen, chó bông, thậm chí còn có một con chuột đóng góp theo đuôi, bọn chúng tựa như điên cuồng công kích bốn tên nam nhân kia, có dùng miệng mổ, có dùng răng cắn, móng cáo, lợi hại hơn là, còn chui vào trong y phục mấy người đó “ làm loạn”.
Bốn đại nam nhân bỗng chốc chỉ có thể kêu ai u ai u chạy loạn như điên.
“Tỷ tỷ, ngươi đi mau! Nhanh đến tạp viện ẩn núp, lão gia gia sẽ đến tìm tỷ tỷ, nơi này còn bọn em nha.”
Cô bé đẩy Cơ Nhi ra ngoài, sau đó chuẩn bị xông lên cùng các bạn đi sửa chữa người xấu.
Ngây ngốc nhìn bốn tên nam nhân đang nước mắt đầy mặt trong miếu hoang, Cơ Nhi chợt nhận ra, những động vật kia...
Thì ra tất cả đều là mình từng giúp đỡ gì đó sao!