“Dì nói muốn gặp ta, nha đầu ngươi lên cân.”An Nhược Hảo nắm tay nàng ta hưng phấn nói, đây là vừa vào cửa đã gặp người quen thật vui mừng.
“Phu nhân muốn gặp ngươi?” Lương nha đầu nhìn sang hai bên, “Phu nhân muốn gặp ngươi sao lại dẫn đến vườn Di Tình. Đây là chỗ đại thiếu gia ở.”
“Đại thiếu gia? Ngô Đắc Nhân?” An Nhược Hảo kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Lương nha đầu cau mày.
“Tiếu Nhan!” Ngô Đắc Nhân theo cửa hông đến, nhìn thấy An Nhược Hảo cười rạng rỡ, nhìn thấy Lương nha đầu lại nhíu mày, “Không phải kêu ngươi lấy bút mực cho ta sao, sao còn ở đây?”
“Đại thiếu gia đây là muốn ta tránh đi.” Lương nha đầu bảo vệ An Nhược Hảo, lạnh lùng nói.
An Nhược Hảo giống như đang xem kịch vui, Lương nha đầu này lại có thể không sợ đại thiếu gia.
“Ngươi cho rằng ngươi ỷ vào nương ta cho ngươi chỗ dựa là ta liền không dám động tới ngươi!” Ngô Đắc Nhân lạnh mặt, “Cút!”
“Không cho thiếu gia khi dễ Tiếu Nhan!”
“Nàng ấy là biểu muội của ta, còn chưa tới phiên ngươi lo!” Ngô Đắc Nhân đẩy Lương nha đầu ra.
“Không cho thiếu gia đụng vào nàng ấy!” Không ngờ Lương nha đầu còn cố cắt ngang, lại nhào tới chặn Ngô Đắc Nhân.
“Ngươi, ngươi cho rằng ta không có cách nào với ngươi sao? Ngươi cho rằng ta thật sự không biết ngươi là ai sao?” Ngô Đắc Nhân nheo mắt.
“Thiếu gia có ý gì?”
“Hừ, con dâu nuôi từ bé của Lương gia Trần Gia Bình, không bị chìm xuống sông ngược lại trốn tới nhà ta, nếu người Lương gia biết, còn không rõ kết quả của ngươi như thế nào?”
“Đừng tranh cãi nữa.” An Nhược Hảo hét lớn một tiếng, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lương nha đầu hơi lo lắng, “Biểu ca, là huynh tới tìm ta sao?”
“Ừ.” Ngô Đắc Nhân nhìn thấy nàng liền cười, “Quả nhiên là váy thêu hoa mặc trên người nàng rất đẹp mắt, không thể không nói ánh mắt của huynh nàng cũng không tệ.”
“Hả?”
“Đến đây, tới đây với biểu ca.” Ngô Đắc Nhân đẩy Lương nha đầu đã ngây ra như khúc gỗ, “Biểu ca có đồ tốt cho nàng.”
An Nhược Hảo lo lắng liếc mắt nhìn Lương nha đầu, nhưng giờ phút này vẫn nên bình ổn lại Ngô Đắc Nhân trước, bị Ngô Đắc Nhân kéo vào vườn Di Tình.
“Này, cho nàng.” Ngô Đắc Nhân giống như tặng vật quý mang ra một hộp gỗ.
“Biểu ca, đây…”
“Đưa cho nàng.”
“Vì sao?”
“Bộ vòng tay này xứng với nàng, đeo lên cho biểu ca nhìn coi.” Ngô Đắc Nhân không chờ nàng đồng ý liền đeo vòng ngọc lên tay nàng.
“Biểu ca, muội tới đây là ý của huynh?” An Nhược Hảo vẫn lo lắng điểm này.
“Cũng không hẳn, ta đã nói với nương ta muốn gặp nàng một chút, nhưng nương vẫn không cho ta gặp nàng. Ngày đó ở thôn Thuấn Thủy ta mới biết nàng chính là biểu muội của ta, thật đúng là duyên phận.”
“Trước kia chúng ta chưa từng gặp mặt sao?”
“Có lẽ đã gặp, nhưng mà ta không nhớ rõ.” Ngô Đắc Nhân xoa nhẹ gò má nàng, xúc cảm xa lạ khiến mặt An Nhược Hảo đỏ ửng lên trong chốc lát.
Lúc này An Nhược Hảo mới nhớ tới lời Viên Phú Cảnh nói, hóa ra không phải giả: “Biểu ca đã từng ngã ngựa?”
“Không phải ngã ngựa, là ngã từ trên thuyền xuống, rơi vào trong nước thiếu chút nữa thì chết chìm rồi.” Ngô Đắc Nhân cắm lên tóc nàng một cây trâm ngọc, “Thật đẹp mắt.”
“Biểu ca không nhớ rõ chuyện trước kia rồi hả?”
“Không nhớ rõ.” Ngô Đắc Nhân lắc lắc đầu, “Tiếu Nhan, nàng thật xinh đẹp.”
“Biểu ca…” An Nhược Hảo vốn định xác định xem hắn có đúng là mất trí nhớ không, giờ phút này nhìn thấy tình ý trong đáy mắt hắn, ánh mắt nhìn nàng giống ánh mắt Lý Đường Ca cỡ nào, cảm giác đôi tay xoa nhẹ trên mặt cũng giống nhau như đúc.
“Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân vuốt ve đôi môi của nàng, thấy An Nhược Hảo đã sững sờ, khẽ mỉm cười cúi đầu, đưa môi mỏng lại gần.
“Đại thiếu gia!” Lương nha đầu đẩy mạnh cửa.
“Khốn kiếp, ai cho ngươi tiến vào!” Ngô Đắc Nhân nổi giận, ném ly trà về phía Lương nha đầu.
“Đại thiếu gia, phu nhân tìm ngài, kêu ngài lập tức đi qua.” Lương nha đầu ngẩng đầu lên, không yếu thế chút nào.
“Ngươi!” Ngô Đắc Nhân định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đúng là nương tìm, liền thu vẻ giận dữ lại, “Tiếu Nhan, nàng đợi ở đây, ta đi một chút rồi quay lại.”
An Nhược Hảo còn đang đắm chìm trong tình ý triền miên, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lương nha đầu nâng váy đi tới trước mặt An Nhược Hảo, phất phất tay trước mặt nàng.
Lương nha đầu nhìn nàng ấy lại cười ngây ngô, nên gọi mấy tiếng: “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”
“Là hắn, nhất định là hắn, chắc chắn là hắn.” An Nhược Hảo nắm chặt tay Lương nha đầu.
“Tiếu Nhan, ngươi ngốc?”
“Nhất định là hắn, nếu không sao cảm giác kia giống vậy, hắn chỉ mất trí nhớ, hắn chính là hắn.”
“Tiếu Nhan, ngươi bị hắn mê hoặc rồi, ngươi nhất định bị hắn mê hoặc rồi.” Lương nha đầu vỗ vỗ gương mặt nàng, “Nữ nhân ở vườn Di Tình nhiều không kể xiết, ngươi đừng để cho hắn gây tai họa.”
“Đau.” An Nhược Hảo đẩy tay Lương nha đầu, lúc này mới phản ứng được, “Lương nha đầu!”
“Tiếu Nhan.” Lương nha đầu thở ra một hơi, “Ta còn tưởng rằng ngươi lại ngốc.”
“Dì tìm biểu ca có chuyện gì?”
“Hôm nay muốn hỏi bài hắn, phu nhân muốn đại thiếu gia thi cử nhân vào con đường làm quan.”
“Dì còn biết chữ?”
“Phu nhân rất lợi hại, trước kia nghe nói là tiểu thư gia đình giàu có ở Bắc Đô, đáng tiếc sau này cảnh nhà lưu lạc mới gả cho lão gia. Lão gia cũng dựa vào đồ cưới cùng đầu óc của nàng mới phát tài.
“Thật là một nữ nhân lợi hại.”
“Ừ. Tiếu Nhan…”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi thích đại thiếu gia?”
An Nhược Hảo lập tức đỏ mặt.
“Thật là làm bậy.” Lương nha đầu day huyệt thái dương.
“Sao vậy?”
“Hạ Bối, phu nhân tìm nàng ấy.” Lúc này tỳ nữ tên Ti Ti đang đứng ở cửa, vẻ mặt thù địch nhìn An Nhược Hảo.
“Phu nhân tìm Tiếu Nhan?”
“Phu nhân kêu nàng ấy lập tức đi qua.” Ti Ti nói xong xoay người đi ra khỏi vườn Di Tinh.
“Ta với ngươi cùng nhau đi.” Lương nha đầu nắm tay nàng.
“Dì rất khó đối phó sao?” Trong lòng An Nhược Hảo không yên.
“Nói phu nhân không lợi hại, ngươi cho rằng lão gia có tiền có quyền thế sao chỉ cưới nàng làm phu nhân duy nhất, ngay cả tiểu thiếp cũng không dám nạp.”
“A.” An Nhược Hảo hơi nhức đầu, nhưng nếu là dì, vậy nên cho chút tình cảm và thể diện đi.
“Phu nhân, biểu tiểu thư đến.” Ti Ti vào cửa, giọng nói ngược lại còn ngọt hơn mật, gần như ngán chết người.
“Ừ.” Giọng nữ vang lên không mang theo chút tình cảm nào, điều này khiến trong lòng An Nhược Hảo dâng lên một dự cảm không tốt, dì khó đối phó, hơn nữa không muốn gặp nàng.
“Dì.” An Nhược Hảo học dáng vẻ cúi chào của Lương nha đầu.
“Tới đây cho ta xem.” Ngô phu nhân giơ tay với nàng.
An Nhược Hảo không thể làm gì khác hơn là vâng lời đi tới bên cạnh nàng ấy, không dám thở mạnh.
Ngô phu nhân nhìn chằm chằm thật lâu trâm ngọc trên đầu nàng, lại nhìn Ngô Đắc Nhân chòng chọc, thần sắc trong mắt hơi trách cứ: “Ngươi nghịch tử này, rõ là…”
“Nương!” Ngô Đắc Nhân né tránh nắm tay của Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân thầm thở dài, uống một hớp trà: “Ngươi cùng ca ngươi đã viên phòng chưa?”
“Hả?” An Nhược Hảo không ngờ nàng ta lại hỏi vấn đề này, “A, không có.”
“Ca ngươi vẫn coi ngươi là thê tử, đối xử cực tốt với ngươi.”
“Dạ.”
“Nghe nói ngươi rơi xuống nước trái lại thông minh hơn rồi, còn ở Vô Liễu thư trai làm một bài thơ không hợp thời.”
Trong lòng An Nhược Hảo thầm mắng một tiếng ngươi dám nói thơ của Ngải Thanh là thơ không hợp thời, thật quá đáng, nhưng nàng không lộ tức giận ra ngoài, bởi vì nàng không biết rốt cuộc nàng ta tìm nàng làm gì: “Vâng.”
“Bây giờ người của cả thôn Thuấn Thủy đều nói ca ngươi không xứng với ngươi, vì thế ca ngươi còn tìm ta.”
“Nhị ca tìm dì làm gì?”
“Hắn muốn đi theo Liễu tiên sinh học chữ, nhưng Liễu tiên sinh không muốn gặp hắn, nên ta tìm người tiến cử.” Ngô phu nhân làm như rất tiếc thay cho Lăng Canh Tân, “Đáng tiếc ngươi đúng là vẫn còn… Ôi, số mạng.”
“Dì đây là ý gì?”
“Thì ca của ngươi như vậy, chính hắn cũng cảm thấy không xứng với ngươi, có lẽ trong lòng ngươi cũng nghĩ như vậy?”
“Dì, thời gian trước ta mới biết ta đúng là được nương nhặt về.”
“Ngươi không phải được nhặt.” Đột nhiên sau khi nói xong Ngô phu nhân bịt miệng, sắc mặt bỗng dưng tái đi giống như đã lộ ra việc bí mật quan trọng.
“Dì?”
“Không sao, không sao, là nương ruột ngươi không cần ngươi, nương ngươi mới ôm ngươi về nuôi.” Ngô phu nhân hoảng hốt bối rối che giấu.
An Nhược Hảo không phải vốn là Tiếu Nhan, đối với nàng mà nói, trừ Lăng Canh Tân ra, cho dù ai cũng không phải là người thân của nàng, thấy nàng ta khẳng định đang nói láo sẽ không để ý, gật gật đầu.
Ngô phu nhân ngưng một lúc lâu rồi mới nói: “Nghe nói Viên Phú Cảnh trong thôn các ngươi có chút ý tứ với ngươi.”
“Ta và hắn không có gì cả.” An Nhược Hảo vội vàng phủ nhận, chột dạ liếc nhìn Ngô Đắc Nhân, quả nhiên là Ngô Đắc Nhân nhíu mày.
“Nương, người hỏi chút chuyện này làm gì?”
“Còn không phải để chào hỏi!” Ngô phu nhân liếc nhìn hắn, “Tiểu tử thúi không có tiền đồ!”
“Tiếu Nhan, nàng đừng để ý tới nương của ta.” Ngô Đắc Nhân cười hì hì cầm tay An Nhược Hảo.
“Tiếu Nhan, dì nhìn ra ngươi cũng có chút ý tứ với Đắc Nhân, Đắc Nhân lại ưa thích ngươi, không bằng dì làm chủ.”
Lúc này An Nhược Hảo mới cảm thấy có gì không đúng: “Cái gì?”
“Ca ngươi quả thật, mặc dù ta làm trưởng bối không nên nói như vậy, nhưng hắn quả thật không xứng với ngươi. Chờ ngươi thành thân cùng Đắc Nhân, ta sẽ làm chủ để cho hắn ở rể Liễu gia, cô nương Liễu gia kia cũng rất thích hắn, sẽ không bạc đãi hắn.”
“Dì, đây…” An Nhược Hảo hoàn toàn bối rối với những lời của Ngô phu nhân nói.
“Nương, đây là người đồng ý rồi?”
“Ta còn có thể không đồng ý sao?” Ngô phu nhân lại liếc nhìn nàng, nàng ta đột nhiên lại nhớ tới cái gì, “Tiếu Nhan, đến đây, cúi đầu xuống.” Mặc dù An Nhược Hảo kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu xuống cho nàng ta xem.
Ngô phu nhân kéo cổ nàng xuống, vén tóc dài lên, nhìn tỉ mỉ một lúc: “Vẫn còn.”
“Cái gì vẫn còn?”
“Nương, sao trên gáy biểu muội lại có đóa hoa bách hợp màu vàng?”
“Chuyện bé xé ra to, cũng chỉ là bớt mà thôi.” Ngô phu nhân uống ngụm nước trà rồi đuổi bọn hắn ra ngoài.
An Nhược Hảo còn mờ mịt không hiểu vì sao, bị Ngô Đắc Nhân kéo đến vườn Di Tình với phản ứng được: “Biểu ca, ý của dì là làm chủ để ta gả cho chàng?”
“Tiếu Nhan, mặc dù ta không để cho nàng làm phòng lớn, nhưng ta sẽ yêu nàng, sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.” Ngô Đắc Nhân ôm nàng hôn lên má nàng một cái.
“Dì còn muốn làm chủ cho nhị ca cưới tiểu thư Liễu gia?”
“Ừ, Liễu gia là gia đình giàu có ở trấn Cổ Nhạc, trong nhà chỉ có một nữ nhi, biểu ca ở rể là chuyện tốt nhất. Như vậy nàng đi theo ta hưởng phúc, ca nàng ở Liễu gia hưởng phúc, không phải tất cả đều vui vẻ sao?”
“Chờ một chút, chàng vừa nói phòng lớn gì?” An Nhược Hảo bị mọi chuyện đánh tới trở tay không kịp, gần như cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
“À, nương đã làm chủ để cho ta đính hôn với cô nương Lệ gia ở thành Đông, nói nàng không làm đại phu nhân được, chỉ có thể làm tiểu thiếp. Nhưng ta sẽ thương nàng, sẽ không để ý đến Lệ tiểu thư kia.”
“Đợi chút, chàng đã đính hôn rồi hả?”
“Ừ, sang năm ta mới mười tám, nàng vừa vặn sang năm mười lăm, chờ sang năm chúng ta sẽ thành thân.”
An Nhược Hảo im lặng trong nháy mắt, đây là thế giới gì, chẳng lẽ Lý Đường Ca của nàng còn muốn hưởng tề nhân chi phúc , chẳng lẽ nàng còn phải chia sẻ một trượng phu với người khác?
() Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang phú quý, nhiều thê thiếp.
“Tiếu Nhan, sao nàng lại khóc?” Ngô Đắc Nhân lau nước mắt cho nàng, “Nàng xem nương để ta trao ngọc trâm của nàng dâu cho nàng, nàng còn mất hứng gì?”
Lần này An Nhược Hảo thật sự không biết nói gì rồi, chẳng lẽ nàng còn phải cảm kích hắn cho nàng một cây ngọc trâm đính ước, lại muốn cho nàng làm tiểu thiếp sao?
“Tiếu Nhan, nếu không để ta nói với nương, cho nàng làm phòng lớn?”
An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn lên, Ngô Đắc Nhân này nhìn là nam nhân rồi, nhưng trên thực tế tính tình còn rất con nít.
“Ta đi tìm nương, nàng chờ.” Ngô Đắc Nhân nói xong liền chạy đi.
An NHược Hảo dựa vào bên cửa, nghĩ tới lời Ngô phu nhân nói, nàng lại cảm thấy rất hoang đường. Giờ phút này, nàng cho rằng đáng lẽ nàng nên gả cho Lăng Canh Tân, chứ không nên mơ tưởng đến Ngô Đắc Nhân.
“Tiếu Nhan, sao mắt hồng hồng?” Lương nha đầu đi vào, sắc mặt càng thêm không tốt.
“Lương nha đầu, Ngô phủ này…”
“Tiếu Nhan, ta đã trở về.” Ngô Đắc Nhân vào cửa, thấy Lương nha đầu, “Ngươi đi ra ngoài, về sau có Tiếu Nhan mài mực cho ta.”
“Đại thiếu gia.”
“Hạ Bối, ngươi cút ra ngoài cho ta, nếu không ta lập tức cho người thông báo Lương gia trói ngươi về!”
Lương nha đầu hơi run rẩy, lo lắng liếc nhìn Tiếu Nhan rồi vẫn đi ra ngoài.
“Biểu ca, về sau chàng đừng mang chuyện này ra hù dọa Lương nha đầu.” Tiếu Nhan làm nũng ôm cánh tay Ngô Đắc Nhân.
“Được.” Ngô Đắc Nhân sờ mũi nhỏ của nàng.
“Sao biểu ca cao hứng vậy?”
“Nương nói, chỉ cần sang năm ta có thể đậu thi Hương, nương sẽ để cho nàng làm phòng lớn.”
An Nhược Hảo đột nhiên cảm thấy thật ra những chuyện này không liên quan đến nàng, đổi chủ đề: “Biểu ca muốn ta mài mực?”
“Sao có thể chứ.” Ngô Đắc Nhân cười lộ ra hàm răng trắng bóng, “Diệu Nhu, mau tới mài mực cho bổn thiếu gia.”
“Vâng” một tiếng, một tỳ nữ yểu điệu tiến vào. An Nhược Hảo nhìn y phục trên người nàng ta trong suốt đến mức gần như có thể nói không mặc gì, trợn to hai mắt.
Tỳ nữ đó liếc xéo An Nhược Hảo, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, lúc nhìn về phía Ngô Đắc Nhân lại đổi thành vô cùng thùy mị.
“Biểu ca, đây…”
“Đây là Diệu Nhu, về sau các nàng phải chung đụng thật tốt.”
An Nhược Hảo còn thất thần, Diệu Nhu đã nhích tới gần nàng, tay mềm mại không xương nắm chặt tay nàng, môi anh đào tiến tới bên cạnh tai nàng, hơi thở thơm như hoa lan: “Chúc mừng ngươi đã trở thành một thành viên của nha đầu thông phòng của Đại thiếu gia.”
“Nha đầu thông phòng?” An Nhược Hảo bất thình lình bị nàng ta đẩy, sau lưng đụng phải góc bàn, đau đến mức nàng không ngừng rơi lệ.
“Tiếu Nhan, sao vậy?” Ngô Đắc Nhân lại rất lo lắng cho nàng.
An Nhược Hảo đau đến nói không ra lời, nhìn Diệu Nhu mềm yếu như vậy, sức lực lại lớn đến kinh người.
“Tiếu Nhan, đụng vào đâu rồi?” Ngô Đắc Nhân nhìn nàng ôm sau lưng, vội đưa tay ra muốn nhìn.
“Biểu ca.” An Nhược Hảo đau đến vẫn phải hít hà.
“Diệu Nhu, ngươi!” Ngô Đắc Nhân nhìn nàng ta như vậy, trong lòng ngược lại rất rõ ràng, vỗ bàn một cái: “Người đâu, kéo tiện tỳ này ra ngoài, ném về Túy Xuân Lâu đi!”