Nương Tử Cười

chương 56: cưỡng ép

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tề Phỉ Dương chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Sao có thể chứ, ta chỉ không quen bị nhiều người nhìn như vậy, ngượng chết.”

“Hừ, chàng cho rằng ta nhìn không ra, nàng dâu của tiểu tử này chắc chắn có quan hệ đến An Dật Nhiên!” Bạch Tịnh Thiền đi đến trước mặt An Nhược Hảo, “Phụ mẫu ngươi là ai?”

An Nhược Hảo hơi sửng sốt: “Ta không biết.”

Coi như Lăng Canh Tân nhìn thấu nữ nhân này, vừa rồi thiếu chút nữa bị vẻ bề ngoài của nàng ta lừa, vội vàng kéo An Nhược Hảo ra sau lưng bảo vệ: “Nàng ấy do nương ta ôm về làm nàng dâu cho ta, nói cho ngươi không hề có chút quan hệ nào đến An Dật Nhiên gì đó.”

“Vậy sao? Nương ngươi ôm đến làm nàng dâu cho ngươi?” Bạch Tịnh Thiền cười lạnh, gã sai vặt và nha hoàn ở bên ngoài nhìn cũng cảm thấy lạnh trên người.

“Ta nói là thật.” Lăng Canh Tân không biết vì sao mà khẩn trương, lời hắn nói rõ ràng là thật, đột nhiên hắn hiểu cảm giác của Tề đại thúc, ở cùng một chỗ với nữ nhân này không điên mới là lạ, dáng dấp khá hơn nữa nhìn cũng vô dụng.

“Hừ.” Bạch Tịnh Thiền hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại quan sát An Nhược Hảo kỹ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt rất giống, lỗ mũi dường như cũng hơi giống…

“Tịnh Thiền, muội và hắn hàn huyên chút đi, chúng ta đi ra ngoài trước.” Bạch tiên sinh liếc mắt, người phục vụ trong sảnh vội vàng đi ra ngoài, An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cũng vội vàng cuống quýt chạy ra ngoài, Mộc Dung cùng đi phía sau thức thời đóng cửa chính lại.

“Mộc Dung, sao Tịnh Thiền cô cô lại như vậy?” Vừa ra khỏi cửa, Lăng Canh Tân cũng không vui mừng hỏi hai nha hoàn.

“Tiểu thư vẫn như thế.” Mộc Dung cười nói.

“Vậy sao các ngươi còn tỏ vẻ rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, khoảng thời gian trước giống như muốn nhìn thấy trăng sáng.” Lăng Canh Tân vô cùng khó hiểu.

“Đó là bởi vì tất cả chúng nô tỳ đều do tiểu thư cứu, trong phủ này hoặc là phụ mẫu chết, hoặc là bị phụ mẫu bán đi. Đều do tiểu thư cho chúng nô tỳ có cơm ăn áo mặc như bây giờ, tiểu thư chính là nữ thần trong lòng chúng nô tỳ. Mặc dù mỗi lần gặp mặt, tiểu thư đều như yêu nữ, nhưng mà chúng nô tỳ biết đáy lòng tiểu thư lương thiện nhu hòa. Hơn nữa chúng nô tỳ muốn gặp tiểu thư cũng không dễ dàng.” Thức Vi chậm rãi giải thích.

Hai người gật đầu một cái: “Trước kia nàng ấy ở vách đá hoa điên làm gì?”

“Tĩnh tu. Thiếu gia và thiếu phu nhân không biết vách đá hoa điên là nơi nào sao?”

“Không biết.” An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cùng lắc đầu.

Mộc Dung và Thức Vi hoài nghi rốt cuộc bọn họ có phải người Đại Lương không, nhưng bọn họ nào biết thôn Thuấn Thủy cách giang hồ quá xa, những chuyện này gần như không có bất kỳ ý nghĩa gì với bọn họ mà nói, người nào đó đi giải thích nhé.

“Vách đá hoa điên thật ra là một dãy núi, bởi vì có một vách đá dựng dựng cao chừng một trăm trượng, dưới vách đá là một sơn cốc rậm rạp đủ các loại hoa tươi, hơn nữa hàng năm không tàn.

Đó là nơi tĩnh tu mà giang hồ hiệp khách thích nhất, nơi đó phong cảnh đẹp, hơn nữa nghe nói có ôn tuyền, có thể giúp bọn họ bảo vệ sức khỏe thân thể. Nhưng muốn tranh đua vách đá hoa điên, cứ nửa tháng lại tiến hành so đấu một lần, văn võ đều có, chỉ có người chiến thắng mới được khu vực tốt nhất, tiểu lâu la khác không có bản lĩnh chỉ có thể đứng đợi ở phía ngoài vách đá. Bởi vì trên vách đá có một loại hoa vàng, rất giống hoa bách hợp, mười năm hoa mới nở một lần, nhưng không ai biết đó là hoa gì. Cho nên trên giang hồ có một ước định, nếu ai có thể hái được bông hoa bách hợp màu vàng sinh trưởng trên vách đá dựng đứng, người trên giang hồ sẽ kính trọng hắn, hơn nữa hoa này còn có thể giúp bảo vệ tính mạng, nói là chỉ có nhân tài chính trực lương thiện mới có thể hái được.” Mộc Dung kiên nhẫn giải thích.

“Hoa bách hợp màu vàng?” Lăng Canh Tân lẩm bẩm.

“Đúng vậy. Thật ra thì chúng nô tỳ cũng không hiểu chuyện trên giang hồ, lấy đóa hoa là có thể bảo vệ tính mạng, thật thần kỳ.” Thức Vi nghi ngờ.

Lăng Canh Tân yên lặng liếc nhìn An Nhược Hảo , trên cổ nàng có một đóa hoa bách hợp màu vàng, không biết có chút quan hệ gì? An Nhược Hảo cũng nghi ngờ sờ sau gáy.

“Ngươi làm gì đấy!” Tiếng la như giết heo của Tề Phỉ Dương truyền đến lần nữa, “Cứu mạng!”

“Bây giờ biết kêu cứu mạng rồi hả?” Giọng Bạch Tịnh Thiền vẫn âm u, “Nhưng đã quá trễ rồi.”

“Ngươi đừng cởi y phục của ta --” Giọng của Tề Phỉ Dương dần nhẹ đi, chỉ phát ra tiếng “Ừ”.

An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân thường làm chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết: Trinh tiết của Tề đại thúc khó giữ được. Hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ đi qua, dính vào trên cửa chính.

Thiếu gia và thiếu phu nhân dẫn đầu, mọi người nhìn nhau cười một tiếng đạt thành nhận thức chung, tiếp theo cửa dán một vòng người.

Mộc Dung và Thức Vi dính vào chỗ đó một lát, hai mặt nhìn nhau: “Chẳng lẽ cô gia bị tiểu thư giết?”

“Tiểu thư không máu tanh như vậy.” Thức Vi lắc đầu, nhưng lại yên lặng suy tư, “Có khả năng này.”

“Hả, ngươi là nữ nhân!” Rốt cuộc giống như Tề đại thúc tìm được kẽ hở, tức giận nói, “Này, ngươi đừng cởi quần áo!”

“Ta khó coi sao? Vóc người không tốt?” Bạch Tịnh Thiền làm dáng vẻ nếu ngươi dám nói không tốt ta sẽ ghìm chết khẩu khí của ngươi.

“Đẹp mắt. Vóc người rất đẹp.” Tề đại thúc nuốt nước miếng.

Mộc Dung và Thức Vi nhìn hai người An Nhược Hảo cười đến ý vị sâu xa, giống như trong nháy mắt hiểu ra: tiểu thư cưỡng bức cô gia.

Cái gì! Tiểu thư cưỡng bức cô gia!

Mộc Dung và Thức Vi khiếp sợ nhìn An Nhược Hảo, An Nhược Hảo gật đầu: Đúng vậy.

Không thể tin được, họ nhìn Lăng Canh Tân, Lăng Canh Tân gật đầu một cái: Chính xác.

Cho tới bây giờ họ chỉ biết tiểu thư bám lấy không tha cô gia, không ngờ ngay cả chiêu này cũng làm. Nhưng sau đó các nàng lại gật đầu: cả hai đều cứng rắn, không làm như vậy sợ rằng kéo dài cả đời.

“Chàng đã như vậy rồi, không muốn?” Giọng Bạch Tịnh Thiền mềm mại, quyến rũ.

“Không cần, ngươi đừng quyến rũ ta!

“Cũng không phải chàng chưa từng xem, xấu hổ cái gì?”

“Khi đó ta không cố ý.” Tề Phỉ Dương thật sự muốn tự mình chặt bỏ hai bàn tay, mười năm trước không có chuyện gì làm lại đi nhìn lén yêu nữ số một Bắc Đô tắm, kết quả còn bị người phát hiện, cuối cùng bị bức hôn, may mà sau đó trốn được. Nhưng bây giờ, hắn có muốn chết hay không mà lại rơi vào tay nàng rồi.

“Nói không phải cố ý là được sao? Người cả Bắc Đô đều biết ta bị chàng nhìn rồi, ta muốn chàng bồi thường ta!”

“Ta, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Bây giờ Tề đại thúc khóc không ra nước mắt, hơn nữa hắn đang bị nàng trêu chọc, của mình chưa từng ăn mặn lại ngẩng đầu lên.

“Lấy ta.”

“Không muốn.”

Bạch tiên sinh vốn đứng ở đầu hành lang dài nhìn, người luyện võ vốn có thính lực bén nhạy, Tịnh Thiền làm đến mức này còn có thể nói gì, ngoắc ngoắc tay về phía lão Bạch. Lão Bạch vốn cũng dán lên cửa sổ, thấy vậy không cam tâm tình nguyện ngang nhiên xông qua, Bạch tiên sinh ghé vào lỗ tai lão nói mấy câu gì đó, lão Bạch liền kêu mấy gã sai vặt ra cửa, mấy gã sai vặt cũng không cam tâm tình nguyện, nhưng vì hạnh phúc của nữ thần, hy sinh một lúc thôi.

“Ta, ta, ưmh…” Miệng Tề đại thúc bị chặn lại.

“Chàng không thích hương vị của ta? Chẳng lẽ ta rất thối?”

“Không phải, ngươi rất thơm.” Thật ra Tề đại thúc thành thật như đứa nhỏ.

“Vậy không bằng thấy nhiều biết rộng một chút?”

“Ngươi không cần dựa gần như vậy!” Hai khối dán sát hắn, để cho toàn thân hắn lửa nóng, hơn nữa bả vai trơn bóng này nhìn hình như còn hoàn hảo hơn cô nương, nhưng cứ tiếp tục như vậy sẽ lau súng cướp cò, “Ngươi đừng dựa vào ta.”

“Chẳng lẽ chàng thật sự muốn ta bỏ thuốc?”

“Không cần, không muốn…”

“Vậy mấy ngày nữa chúng ta thành thân.”

Tề đại thúc kêu rên: “Sao lại nói tới thành thân rồi!”

“Chàng hôn đã hôn, nhìn cũng từng nhìn, chàng không phụ trách ta?”

“Đây là ngươi ép ta!”

“Chàng có thể nhắm mắt lại.”

Tiếp đó Tề đại thúc đã không thốt nên lời rồi, hắn sao lại không ngờ tới, bây giờ nhắm mắt còn kịp sao?

“Chàng nhìn đã nhìn, bây giờ nhắm mắt có ích lợi gì?”

“Ặc, ngươi đừng dựa tới…” Tề đại thúc đột nhiên yên lặng, “Ngươi nói cái gì?”

Hình như Bạch Tịnh Thiền nói gì đó bên lỗ tai hắn, “Tề đại thúc yên lặng: “Được, ta cưới.”

“Là ở rể.”

“Được, ta gả!” Trong lòng Tề đại thúc đầy chó hoang đang sủa, nhưng cũng chỉ dám sủa thôi, không có dã tâm của lang sói.

“Ừ, vậy ta đi thương lượng ngày thành thân với ca ca, càng nhanh càng tốt.”

Cửa ken két một tiếng mở ra, một đám người té trên đất.

“Ha ha, tiểu thư.” Phản ứng chậm chạp lúng túng ngã nhào trên đất.

“Ha ha, tiểu thư, chúc mừng.” Phản ứng nhanh nhẹn vội vàng chúc mừng.

Bạch Tịnh Thiền khép lại xiêm áo, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, vẻ mặt này, giôgsn như người vừa rồi đùa giỡn Tề đại thúc ở trong đó vốn không phải nàng. Nàng nháy nháy mắt với Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh lqd gật đầu với nàng, hai người ăn ý đã đạt thành nhận thức chung.

Mọi người len lén liếc nhìn từ nửa cánh cửa khép hờ, thấy cả người Tề đại thúc bị trói ở trên ghế, mặt sung huyết đỏ bừng, y phục trên người đã bị lột sạch, phía dưới còn chỉa ra lều nhỏ, vừa rồi đã bị đùa giỡn cực kỳ triệt để.

Tề Phỉ Dương nhìn thấy một đám ánh mắt dò xét, đã vậy còn thoáng dẫn theo chút đồng tình: Mặt mo đều mất hết rồi!

An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân vội vàng tiến lên đóng cửa lại, cởi dây thừng cho Tề Phỉ Dương: “Đại thúc, không phải đánh chết đại thúc cũng không khuất phục sao, vì cái gì mà đồng ý vậy?”

“Còn không phải là vì…” Tề Phỉ Dương đột nhiên im lặng rồi, bĩu môi.

“Vì cái gì?”

“Không có gì.” Trong lòng Tề Phỉ Dương bắt đầu tính toán cơ hội chạy trốn, tính đi tính lại, không có một phần thắng, than thở.

An Nhược Hảo thấy hắn không muốn nói, nên thôi không hỏi. Sợi dây trên người Tề Phỉ Dương vừa cởi ra, liền như một làn khói chạy về phòng mình, đóng cửa, không bao giờ đi ra ngoài, bằng không thì không bị một bầy tiểu bối cười đến chết mới lạ

An Nhược Hảo nhìn bóng lưng hoảng hốt mà chạy của hắn, lắc lắc đầu, không biết trong lòng Tề đại thúc nghĩ như thế nào, cũng không biết trong lòng Tịnh Thiền cô cô nghĩ như thế nào, cường bạo như vậy mà gả sao? Có lẽ cảm thu chân thật chỉ có bọn họ biết, nhưng trong lòng nàng lại muốn, Tề đại thúc giống như bị uy hiếp, nhưng Tề đại thúc là hạng người đó sao, nếu không có một hai phần tình nguyện lấy gì uy hiếp được?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio