Nương Tử Cười

chương 85: kết hôn lần hai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Tịnh Thiền uống một ngụm trà: “Hừ.”

“Không phải hai người được vời vào trong cung à? Sao chỉ một mình cô cô trở lại?” An Nhược Hảo nhớ nửa đường đã không thấy bóng dáng bọn họ, còn tưởng chạy trốn đến nơi nào ân ái. Lúc mới vào phủ nàng đã lặng lẽ hỏi Chung Cẩn Ngôn, mới biết thì ra đến nửa đường bị Hoàng thượng cướp đi.

Tề đại thúc vốn không muốn khuấy nước đục, nhưng dù làm gì cũng đang trên địa bàn của người ta, hơn nữa Hoàng thượng phái tâm phúc tới mời hắn, dĩ nhiên cho hắn đủ mặt mũi, không đi mà được sao?

“Triệu kiến cái gì?” Bạch Tịnh Thiền đặt mạnh cái ly xuống, “Ngay cả bóng dáng điện Đức Chính ta còn không thấy.”

“Chuyện gì xảy ra? Cô cô đừng tức giận.” An Nhược Hảo vội vàng trấn an nàng, xem dáng vẻ thật sự bị chọc tức điên rồi.

“Nửa đường bị người mang đi, ta theo vào cung, qua cánh cửa lập tức bị một tiểu cung nữ dẫn đi. Hoàng hậu nương nương cười nói rôm rả hỏi ta: “Đây là nhị nữ nhi vị đại nhân nào đó, hỏi ta cảm thấy thế nào?” Sau đó cô nương kia nhìn ta chằm chằm, ta mắc cỡ mà cười, ta còn nhìn mà không hiểu sao? Bạch Tịnh Thiền ta là ai, ta chờ người mười năm, chỉ cần một câu nói một tiếng cười đã có thể cướp đi?”

Mặc dù Tịnh Thiền cô cô nói không mạch lạc, nhưng An Nhược Hảo nghe vẫn hiểu, xem ra hoàng hậu nương nương muốn đưa nữ nhân cho Tề đại thúc. Thực sự không hiểu những nữ nhân trong cung nghĩ như thế nào, nàng cũng rất bội phục cặp phu thê hiền lành An Dật Nhiên và Chung Hàn Lương, chỉ là duy nhất của đối phương, hơn nữa tình cảm đến bây giờ vẫn nhiệt liệt.

“Sau đó, cô cô nói gì với Hoàng hậu nương nương?”

“Ta cười lạnh một tiếng, xoay người xuất cung rồi, dù sao bên kia Hoàng thượng vẫn còn thảo luận với Tề Phỉ Dương, nàng ta không làm gì nổi ta. Đơn giản muốn thăm dò ý tứ của ta, sau đó nhét nữ nhân tới đây, nàng ta cho rằng đơn giản như vậy, nếu ta cần nhét vào, ta sẽ nhét cho Hoàng thượng một ngàn nữ nhân! Đừng tưởng ta không có cách nào.”

An Nhược Hảo im lặng, ngược lại nói: “Bây giờ lời cô cô nói đều trong lúc bực bội, đừng nghĩ chuyện trả thù, vẫn nên nghĩ làm thế nào đề phòng rắc rối có thể xuất hiện thôi.”

“Đề phòng rắc rối có thể xuất hiện? Thật ra thì ta là người Đại Lương, quả thật không tranh giành được với người Tấn Bình, nhưng ta làm một vài hành động mờ ám thì vẫn có thể.” Bạch Tịnh Thiền nói xong ánh mắt lộ vẻ tính toán, xem ra Hoàng hậu nương nương đã đạp trúng đuôi của nàng.

“Thiền Thiền.” Tề đại thúc nghe thấy tiếng đi vào.

“Phỉ Dương.” Bạch Tịnh Thiền thấy hắn, lại lặng lẽ mù quáng, phô trương trước mặt người khác, nhưng khi nhìn thấy hắn, lòng nàng lại thay đổi đến vô cùng yếu ớt.

“Thiền Thiền.” Lúc bình thường Tề đại thúc thiếu gân, nhưng lúc này lại tuyệt đối không ngốc, thay nàng lau nước mắt muốn rơi mà lại chưa rơi, lấy một tấm vải vàng từ trong tay áo ra, “Thiền Thiền, nàng xem.”

“Cái gì?” Bạch Tịnh Thiền mở tấm vải ra, nhìn thấy chữ to có lực trên đó, từng câu từng chữ in dấu vào trong lòng nàng, cảm động đến tột đỉnh, “Phỉ Dương.”

“Trời, sao nàng khóc càng lúc càng lợi hại.” Tề đại thúc luống cuống tay chân thay nàng lau nước mắt.

“Phỉ Dương…” Bạch Tịnh Thiền nhìn cưng chiều trong mắt hắn khóc đến không thành tiếng.

An Nhược Hảo kinh ngạc tiến lên nhìn: Thì ra Tề đại thúc đòi một cáo mệnh cho Tịnh Thiền cô cô, bây giờ cô cô là phu nhân nhị phẩm. Sau này Tề đại thúc lăn lộn chốn quan trường, thân phận của cô cô sẽ lúng túng, Hoàng hậu chắc chắn cũng nhìn ra điểm này mới nóng lòng nhét quý nữ Tấn Bình cho Tề đại thúc. Mà bây giờ Tịnh Thiền cô cô có thân phận phu nhân nhị phẩm, dù sao cũng sẽ không bị những người đó coi thường. Hơn nữa thân phận của cô cô do Hoàng thượng ngự phong, nói rõ Hoàng thượng tán thành, như vậy ai muốn nhét nữ nhân vào phải cân nhắc kỹ rồi.

“Có phải chàng đáp ứng Hoàng thượng cái gì?” Bạch Tịnh Thiền thôi khóc thút thít nói, nàng không tin Hoàng thượng không lấy được chỗ tốt gì hoặc hứa hẹn to lớn gì mà lại cho điều tốt vậy.

“Chẳng qua làm trâu làm ngựa cho Hoàng thượng thôi.” Tề đại thúc nói, “Nhưng mà ngài là Hoàng thượng tốt, khi ngài ngồi xuống làm việc ta đã thần phục. Hơn nữa Hoàng thượng thưởng cho chúng ta một tòa nhà, như vậy về sau chúng ta không cần phiêu bạt khắp nơi. Thiền Thiền, ta muốn cho nàng một căn nhà, một căn nhà yên ổn.” Tề đại thúc nâng mặt Bạch Tịnh Thiền lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt, hôn lên.

“Nhưng uất ức chàng.”

“Không uất ức.” Tề đại thúc lắc đầu một cái, “Cuối cùng ta cũng coi như hiểu tại sao Chung đại nhân lại không rời khỏi Đông Đô, mà tiếp tục gánh vác chức vụ như có như không làm việc vì Hoàng thượng. Nhìn cuộc sống thanh thản hiện nay của An đại nhân, còn có tiền đồ quang minh chính đại của Dục Giác ta đã hiểu, bị trói buộc chưa chắc đã không phải là một kiểu tự do, ta nguyện ý tranh thủ vì nàng, tranh thủ cho tương lai đứa nhỏ của chúng ta.

“Cám ơn chàng, Phỉ Dương.”

“Muốn cám ơn thì sinh cho ta đứa nhỏ.”

“Được.” Bạch Tịnh Thiền lẳng lặng tựa vào đầu vai hắn, hạnh phúc không phải lúc tay xua tan mây thấy trăng sáng, mà là tâm đầu ý hợp vĩnh viễn hiểu nhau.

“Hu hu, cảm động chết người ta rồi.” An Nhược Hảo khóc bù lu bù loa, “Hai người tâm sự cũng buồn nôn như vậy sao?”

“Sao ngươi lại ở đây?” Lúc này Tề đại thúc mới phát hiện An Nhược Hảo đứng đó, lúng túng vò đầu.

“Tề đại thúc, đây là khuê phòng của ta.” An Nhược Hảo lau nước mắt, nhắc nhở.

Tề đại thúc nhìn quanh một vòng: “Hả, đúng vậy.”

An Nhược Hảo im lặng, thúc ấy lúc này với vừa rồi là một người sao?

“Thiền Thiền, chúng ta đi.”

“Đi đâu?”

“Về nhà của mình.” Tề đại thúc thấy nàng không hề mong mỏi chỗ xa lạ đó, trong lúc giật mình lại hiểu được vì nàng sợ ở một mình nơi đó, “Tòa nhà này ở ngoại ô, bên cạnh nông trang Hoàng thượng thưởng cho Tiếu Nhan, a Tân, về sau ca ca nàng cũng có thể ở đó, nàng cũng có thể thường xuyên đi tìm bọn họ chơi.”

“Ừ.” Bạch Tịnh Thiền giống như có thêm chút xác định gì đó cho tương lai, đi theo hắn.

An Nhược Hảo tựa vào khung cửa nhìn bọn họ đi xa, trở lại phòng, lát sau chuyển sang bàn, lấy giấy bút bắt đầu viết. Viết xong, lấy còi từ trong ngực ra thổi, lập tức có một con chim bồ câu đậu trước cửa sổ, chờ sau khi nàng nhét tờ giấy đã viết xong bỏ vào bên trong ống trúc trên chân chim bồ câu, bay lên.

Chim bồ câu này là không lâu trước đây nàng dây dưa đến chết với hắn mới moi ra được, trước kia vẫn là trung gian liên lạc giữa hắn với Lăng Tri Ẩn, hơn nữa chim bồ câu này chỉ nhận một mình Lăng Canh Tân. Nàng đòi hỏi thật lâu, rốt cuộc trong mắt chim bồ câu có nàng. Chim bồ câu mang theo vui thích của nàng bay về phía Vương phủ có hắn, nàng có thể tưởng tượng Lăng Canh Tân nhếch miệng khi nhìn thấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như con giun của nàng.

Mà trên thực tế, quả thật Lăng Canh Tân thấy chim bồ câu rồi, nhưng lúc này hắn đang náo loạn đòi Lăng Tri Ẩn tổ chức hôn lễ sớm, hắn còn lâu mới muốn buồn tẻ chờ thêm hai mươi mấy ngày.

“Chim bồ câu của con!” Lăng Tri Ẩn không náo loạn với nhi tử, nhắc nhở.

“Là Nhan Nhan của con!” Lăng Canh Tân lấy ống trúc ra, mở tờ giấy bên trong, thấy mà vui vẻ

Lăng Tri Ẩn phun thẳng một ngụm trà lên bàn đá, không biết khi Tiếu Nhan biết Lăng Canh Tân chỉ vào con chim bồ câu này và nói là Nhan Nhan của hắn thì có cảm tưởng gì. Mà sự thật chứng minh, thật lâu về sau khi An Nhược Hảo biết Lăng Canh Tân gọi con chim bồ câu này là Nhan Nhan, chim bồ câu lập tức bị đổi tên thành tiểu Hắc. Chim bồ câu màu trắng dùng mỏ rỉa lông vũ, đúng là nằm cũng trúng đạn, chim bồ câu trắng như tuyết lại lấy cái tên màu đen. Nhưng đây là chuyện sau này, không đề cập đến.

Lăng Canh Tân xem xong tờ giấy thì cẩn thận từng ly từng tí cất đi, cười đến miệng cũng mở ra.

“Chuyện gì vui vẻ vậy, lại không nói ra để phụ thân con vui cùng.”

“Mới không nói cho phụ thân.” Lăng Canh Tân học dáng vẻ đáng đánh đòn của phụ thân mình, uống một hớp trà, vừa khiêu khích nhìn phụ thân.

“Thật là được thê tử quên phụ thân, chỉ có điều khi con còn bé đã nghe con bé, nhìn ra được. Hơn nữa nhìn dáng vẻ bây giờ, con thật sự có vẻ quá cưng chiều con bé.”

“Con thích.”

“Được, được, con thích, nhưng đừng cưng chiều con bé lên tận trời.”

“Nàng ấy không phải phụ thân, cho chút màu sắc liền mở phường nhuộm.”

Lăng Tri Ẩn giơ tay lên: “Miệng lưỡi con bây giờ càng lợi hại, ta đầu hàng. Nếu không phải ta biết rõ con không thích hợp chốn quan trường, nếu không đã sớm nhét con qua chỗ ca ca ta rồi, tránh cho Hoàng bá bá con cả ngày gọi ta làm nọ làm kia.”

“Về sau có Tề đại thúc giúp phụ thân.”

“Sao con biết?” Lăng Tri Ẩn cau mày.

“Tiếu Nhan nói cho con biết, Tề đại thúc xin cáo mệnh cho Tịnh Thiền cô cô, đồng ý làm việc cho Hoàng thượng, Hoàng thưởng còn thưởng cho thúc ấy một tòa nhà, ở nông trang bên cạnh.

“Ừ.” Lăng Tri Ẩn gật đầu.

Lăng Canh Tân không có ý định náo loạn Lăng Tri Ẩn nữa, cứ dùng chim bồ câu đưa thư như vậy cũng ngọt như mật, cuộc sống như thế rất thoải mái, hơn nữa thừa dịp trong khoảng thời gian này hắn có thể làm một số chuyện, cho Nhan Nhan một niềm vui bất ngờ. Nghĩ đến đây, hắn lại phải bắt đầu làm phiền Lăng Tri Ẩn chuyện khác rồi.

Lăng Tri Ẩn nghe xong lườm hắn: “Con thật sự quá cưng chiều con bé.”

“Nàng đối xử với con cũng rất tốt, hơn nữa con thích.” Lăng Canh Tân nói.

“Thôi, nhi tử của ta không còn của ta nữa, là của người khác rồi. Lão già họm hẹm ta đây tìm chỗ mát mẻ đâu đó thôi.” Lăng Tri Ẩn cố làm ra vẻ đau lòng.

“À, phụ thân, không phải Hoàng đế Đại Lương tặng kế mẫu cho con sao?”

“À.” Lăng Tri Ẩn đáp một tiếng, cố ý treo ngược khẩu vị của nhi tử.

“Phụ thân không nói con đi hỏi Mễ lão đầu.” Lăng Canh Tân còn lâu mới bỏ qua cho phụ thân mình.

“Cứng cỏi, ta nói cho con biết.” Lăng Tri Ẩn nghĩ bây giờ không có cách nào với nhi tử, “Nàng ấy giữa đường chạy trốn.”

“Hả?” Lăng Canh Tân kinh ngạc, “Chẳng lẽ cô nương kia chướng mắt phụ thân?”

“Không phải vấn đề để ý hay chướng mắt, cô nương ấy đã có người yêu rồi. Chỉ vì dáng dấp nàng ấy rất giống Sở Ngọc, Hách Liên Giác mới tự chủ trương muốn đưa nàng ấy cho ta. Vừa đúng lúc, người trong lòng của cô nương đó đi tìm Chung Dục Giác, Chung Dục Giác cảm nhận tình thâm của hắn nên đồng ý, cho nên mới biết thời biết thế đáp ứng chuyện này. Vốn định đến Tấn Bình, Chung Dục Giác sẽ trả cô nương này lại cho người yêu của nàng ấy, cho bọn họ chút ngân lượng để có thể sống tốt. Nhưng không nghĩ đến cô nương kia không biết tin tức, nửa đường chạy trốn. May mà bọn họ tìm được kịp thời, nếu đụng phải đám đạo tặc ải Mã Lam có thể đã thảm. Bây giờ, chắc bọn họ đã sống hạnh phúc mỹ mãn, chỉ nguyện làm đôi uyên ương chứ không nguyện làm thần tiên.”

“Vậy giao phó bên Bắc Đô thế nào?”

“Chỉ nói ta rất thích, nhận là được, chờ thêm một khoảng thời gian nữa nói bệnh đã quá đời, bọn họ cũng không có cách nào.”

“Đây là biện pháp tốt, cho dù mai danh ẩn tích cùng người yêu sống cả đời cũng hạnh phúc.” Lăng Canh Tân gật đầu, “Đại ca cũng là người tốt, ban đầu con còn cho rằng đại ca bất nhân bất nghĩa như vậy đấy.”

“Ta tin tưởng phẩm hạnh của Chung Dục Giác, ban đầu ta cũng sốt ruột đến váng đầu, chỉ sợ chọc giận mẫu thân con mất hứng.” Lăng Tri Ẩn âm thầm thở dài.

Lăng Canh Tân nhớ tới hắn còn giữ hộp gỗ đàn hương, lấy ra đưa cho phụ thân, để cho mấy ngày nữa sau khi hạ quan thì cùng phụ thân chôn xuống. Lăng Tri Ẩn thấy hộp gỗ kia, trong lòng vô cùng bùi ngùi, xoay người rời đi.

Lăng Canh Tân nhìn phụ thân đi xa, biết tâm kết của người còn cần chính người hiểu, hắn không giúp gì được, đi tới thư phòng, bắt đầu viết thư hồi âm cho An Nhược Hảo.

Giữa tháng sau chính là tiết trung thu mười lăm tháng tám, thời tiết nóng bức đã qua, gió thu từ từ thổi. Tiểu thư phủ hộ quốc công gả cho nhi tử của Lăng Vương gia, mặc dù lưu lạc bên ngoài mới trở về, bọn họ còn chưa nghe nói tới, nhưng nhìn trận chiến kia cũng biết Hoàng thượng cực kỳ coi trọng chuyện này. Kiệu hoa chính là dùng đại kiệu gỗ tử đàn nạm vàng tám người khiêng, mà sính lễ của Lăng Vương phủ bày kín hai phòng phủ hộ quốc công, Hoàng thượng lại ban thưởng không ít, khánh nhân nhìn thấy mà nghẹn họng trân trối. Hơn nữa người chủ hôn hôm nay là lão sư của Hoàng thượng, nghe nói vốn Hoàng thượng định đi, nhưng Lăng Vương gia cản lại. Lăng Canh Tân không cầu công danh cũng không cầu chức vị, hắn chỉ hy vọng vợ chồng son bọn họ sống tốt qua ngày ở nông trang, đừng mang tới bầu không khí trên triều đình.

Hoàng thượng bị đệ đệ của mình ghét bỏ thì rất bất đắc dĩ, nên ngày này ngài ở trong cung thiết yến trung thu chiêu đãi triều thần, sẽ không đi nữa.

Hôn lễ dĩ nhiên ở nông trang ngoại ô, nông trang này tuyệt đối không giống nông trang khác, diện tích ngàn mẫu chỉ nói tới độ lớn nhỏ, cửa chính nông trang sơn son, hơn nữa còn có biển hiệu Hoàng thượng ban cho: Đào nguyên. Nói để cho bọn họ sống tốt, không chừng ngày nào đó rời khỏi đào nguyên đến vui vẻ, ban đầu khi An Nhược Hảo nghe được thì hết hồn, chẳng phải ngày nào nàng cũng sẽ lo lắng Hoàng thượng tới “Thị sát”?

An Dật Nhiên nghe xong cười không ngừng, nói Hoàng thượng không rảnh rỗi như vậy, để cho nữ nhi đừng quá lo lắng, chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị sinh hài tử, mấy trưởng bối đều đang chờ.

Khi đó An Nhược Hảo vẫn ở trong phủ hộ quốc công, bên cạnh không có bất kỳ ai có thể kéo đến làm bia đỡ đạn, chỉ có thể cười ha ha, mắc cỡ chết được.

An Nhược Hảo thật sự nhớ cuộc sống hai mươi ngày ở phủ hộ quốc công, bình thản nhàn hạ, chân chính là đại tiểu thư, nhưng cảm giác chân tay rảnh rỗi, cả người khó chịu, chờ đến nông trang nàng muốn hoạt động tay chân một chút. Lại nhớ tới dáng vẻ lúc đầu khi nàng đến thời không này, vừa xấu vừa bẩn, nàng còn không rõ tình huống. May mà có Lăng Canh Tân lúc nào cũng che chở nàng, nàng mơ hồ lại gây ra cho Lăng Canh Tân không ít phiền não, sau khi nghĩ thông suốt mới là một ngày mới.

Lăng Canh Tân đối xử tốt với nàng, yêu nàng, cưng chiều nàng, nàng đều biết, nhưng trình độ thể hiện tình cảm của nàng lại không đến mức để cho Lăng Canh Tân yên tâm. Hắn luôn sợ sẽ có người giành với hắn, hắn luôn lo lắng nàng mất hứng, hắn luôn lo lắng hắn không để cho nàng sống tốt, nhưng trên thực tế nàng thật sự không thèm để ý, thậm chí mấy ngày chạy trốn kia, trong lòng nàng cũng rất bình tĩnh.

Nhưng lúc hắn trúng độc, cả lòng nàng cũng bị túm chặt lại, có lẽ ông trời chỉ hơi làm khó nàng, cũng không để cho nàng đợi lâu, nếu để nàng chờ thêm mười ngày nửa tháng, nàng khẳng định đã hỏng mất.

Hắn bây giờ, là phu quân của nàng, là người yêu của nàng, là trời của nàng, là tất cả của nàng, nàng đã không chịu nổi hắn có bất kỳ sơ xuất gì.

“Nhan Nhan.” Giọng nói sang sảng của Lăng Canh Tân vang lên ngoài cỗ kiệu, mang theo đầy đủ thấp thỏm chờ mong và nóng vội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio