Qua hồi lâu, hắn ôm nàng bỗng nhiên dừng động tác lại, rồi không hề báo trước mà tiếp tục rung động, lực lớn đưa mông nàng đến chỗ nóng rực của hắn, một dòng nước xiết nóng bỏng phun ra, trút đầy chỗ mê người.
An Nhược Hảo bị một dòng nhiệt phun vào khiến cả eo cũng nóng lên, Lăng Canh Tân lại không lập tức rời đi, chỉ yêu thương lau mồ hôi ướt đẫm trên trán nàng, cúi đầu khẽ hôn, cười đến thỏa mãn và hạnh phúc khác thường.
Trong mắt hai người đều là ánh nến đỏ, lấp lánh giống như tâm tình lúc này của bọn họ.
An Nhược Hảo vốn định thoát ra, nhưng Lăng Canh Tân không bỏ qua cho nàng, hắn nghe nói từ sau lần đó nàng vẫn không mai thai thì hết sức nản lòng, hắn nhất định phải làm cho nàng mang thai hài tử của hắn.
Bị giày vò cả đêm, An Nhược Hảo ngủ thật say, buổi trưa khi tỉnh lại, xương sống thắt lưng thật đau, ôi, thi chạy m cũng không mệt mỏi như vậy.
Nàng cúi đầu nhìn xuống người tất cả đều là dấu vết hoan ái, hai chân như nặng ngàn cân, muốn khép lại cũng khó khăn. Nàng thật mắc cỡ chết được, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Lăng Canh Tân, chế nhạo: “Mấy ngày nay chắc chàng đã xem không ít “Xuân cung đồ”.”
“Tất nhiên, vi phu muốn để cho nương tử dùng ít sức một chút, đương nhiên phải học tập một chút.” Lăng Canh Tân thế mà lại trần trụi nói ra những lời này.
“Được tiện nghi còn ra vẻ.” An Nhược Hảo chọc hắn, vừa chống người lên.
“Ta hầu hạ nàng rửa mặt.” Lăng Canh Tân cũng theo nàng bò dậy, tiếp tục khoe mẽ.
“Còn lâu mới cần.” An Nhược Hảo lườm hắn một cái, không có chuyện gì mà ân cần, hắn trắng trợn không thèm che giấu ý đồ, phối hợp lấy xiêm áo phủ thêm, kêu nha hoàn phía ngoài bưng nước nóng đến phòng bên cạnh lau rửa thân thể.
Đợi đến khi rửa mặt xong, Lăng Canh Tân đã mặc xong xuôi từ lâu, An Nhược Hảo phân phó người bưng đồ ăn sáng lên. Cuộc sống thiếu phu nhân rất tốt, chỉ có điều nàng nhớ tới nông trang lớn bên ngoài, thật ra gọi là bà địa chủ cũng không sai.
An Nhược Hảo tính toán một chút, nông trang lớn như vậy, nếu ở hiện đại, là bao nhiêu tiền giấy màu hồng phấn.
“Nhan Nhan, nàng đang cười cái gì?” Lăng Canh Tân nhìn nàng ngồi một mình ở đó cười, ngay cả cháo trắng cũng uống đến say sưa ngon lành.
“Ta đang nghĩ tới nông trang của chúng ta.” An Nhược Hảo cười, gắp miếng đậu hũ.
“Ừ, vậy ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo, nhận biết mặt người dưới.”
“Được.”
Sau khi ăn sáng xong, An Nhược Hảo theo Lăng Canh Tân ra cửa. Lúc này quay đầu nhìn lại, nàng mới phát hiện tòa nhà bọn họ ở dưới chân một ngọn núi lớn, từ dưới chân núi ra phía ngoài là mảng đồng ruộng lớn kéo dài, lúc này hạt thóc trên ruộng đã chín, toàn cảnh màu vàng kim khiến ai thấy cũng vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần. Gió thu thổi qua, ruộng lúa dâng lên từng đợt sóng lớn.
“Nhan Nhan, bên này.” Lăng Canh Tân dẫn nàng qua bờ ruộng, vượt qua mấy mảnh đất trồng rau, đã đến trước một căn phòng nhỏ.
Lăng Canh Tân cao hứng kêu to: “Mễ lão đầu!”
“Trời ạ, lỗ tai lão đây vẫn còn tốt, gọi vang như vậy làm gì!” Mễ lão đầu vừa oán giận vừa đi ra ngoài, trên tay còn cầm cái chén, híp híp mắt về phía ánh mặt trời ngoài phòng, ngay sau đó ngoắc tay với An Nhược Hảo, “Đến đây, vào ăn thịt.”
An Nhược Hảo đi theo vào, đi vào mới phát hiện Lăng Tri Ẩn cũng ở đây: “Phụ thân.”
“Ừ, vợ chồng son tối qua ổn chứ.”
“Hả?” An Nhược Hảo kinh ngạc.
“Không có gì.” Lăng Tri Ẩn buồn bực gắp thịt, hắn mới không thừa nhận bởi vì tối hôm qua âm thanh của bọn chúng quá lớn khiến hắn nghe được mà mặt đỏ tim đập nên mới chạy đến chỗ Mễ lão đầu.
Còn Mễ lão đầu hiểu ra, hóa ra bởi vì tối hôm qua tiếng của bọn họ quá mê người, nên Lăng Tri Ẩn không thể không chạy đến chỗ lão tránh tai nạn, lại còn nửa đêm kéo lão đi săn thú. Lão lắc đầu, kéo hai người An Nhược Hảo ngồi xuống vây quanh bếp lò ăn thịt.
An Nhược Hảo nhận lấy chén đũa, ngửi mùi thơm trong nồi thịt: “Thơm quá.”
“Ừ, Mễ lão đầu nấu thịt là thơm nhất.” Lăng Canh Tân nói xong ân cần gắp thịt cho nàng, mặc dù phủ hộ quốc công nuôi nàng rất tốt, nhưng hắn cảm giác Nhan Nhan nhà hắn quá gầy, nắm không cảm thấy thịt.
“Đây là thịt gì?” An Nhược Hảo ăn thịt Lăng Canh Tân gắp cho, thơm mềm trơn, chưa bao giờ ăn thịt ngon như vậy.
“Thịt rắn.” Lăng Tri Ẩn phiền muộn nói, nhìn nhi tử nhà mình bây giờ hoàn toàn chỉ có nàng dâu rồi, ôi.
“Phụt!” An Nhược Hảo phun thẳng ra ngoài, ghê tởm trong lòng dâng lên, đứng lên ra ngoài cửa ói.
“Nhan Nhan, sao rồi?” Lăng Canh Tân vội vàng đuổi theo.
“Tại sao lại là thịt rắn, sao lại là thịt rắn!”
Lăng Tri Ẩn nghe nói có rất nhiều nữ nhân không ăn thịt rắn, thì ra là thật, tại sao trong lòng hắn vui vẻ như vậy, rốt cuộc chòng ghẹo đến con dâu.
“Nhan Nhan, không phải thịt rắn, phụ thân lừa nàng, đây là thịt gà rừng.”
“Gà rừng?” An Nhược Hảo nghi ngờ nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Mễ lão đầu.
“Là gà rừng, phụ thân ngươi chọc ngươi chơi đấy.” Mễ lão đầu nói, vừa chỉ lông gà còn rớt đầy đất chưa quét ngoài sân.
An Nhược Hảo nhìn, đúng là gà rừng, không ngờ Lăng Tri Ẩn lại đùa giỡn nàng, nàng đâu chọc tới phụ thân, oán hận mà nhìn phụ thân chằm chằm.
“Hà hà.” Lăng Tri Ẩn chột dạ cúi đầu gắp nốt miếng thịt cuối cùng, “Ta ăn no rồi, thời tiết tốt như vậy phải ra ngoài đi dạo.”
An Nhược Hảo nhìn bóng lưng phụ thân biến mất trong sắc vàng, nghĩ thầm đây mới là già mà không nên nết, bắt nạt tiểu nhân.
“Tiếu Nhan, vào uống chén cháo hạt ý dĩ thôi.” Mễ lão đầu nói.
An Nhược Hảo đi vào uống chén cháo hạt ý dĩ, nhớ tới vừa rồi thịt gà rừng ăn vừa ngon, kết quả phun ra hết, yên lặng đau lòng.
“Nhan Nhan, nàng thích ăn, lần sau ta bắt nhiều tới cho nàng ăn.”
“Thật?” An Nhược Hảo nghĩ ở hiện đại, gà rừng là vật quý, ngàn vàng khó mua, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
“Đương nhiên là thật, sau núi nhỏ này không có gì, gà rừng chắc chắn nhiều.” Lăng Canh Tân vỗ ngực đảm bảo.
“Ừ.” An Nhược Hảo cười híp mắt uống cháo hạt ý dĩ của nàng, cuộc sống này thật đẹp.
“Mễ quản gia!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói của người đàn ông vạm vỡ.
“Đây.” Mễ lão đầu vội vàng đi ra ngoài.
“Mễ quản gia?” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân.
“Ừ, nông trang lớn như vậy chúng ta cũng không quản hết, dù sao Mễ lão đầu cũng không thích ở trong Vương phủ, ở lại đây xử lý cho chúng ta.” Lăng Canh Tân giải thích.
“Ừ, không tệ, chúng ta phủi tay làm chưởng quầy, ha ha.” An Nhược Hảo vui vẻ cười ha ha.
“Đi vào bái kiến trang chủ và trang chủ phu nhân.” Mễ lão đầu nói xong rồi dẫn bốn người đi vào.
Bốn người theo Mễ lão đầu giới thiệu đi vào bái kiến hai người An Nhược Hảo, cũng báo danh.
Mễ lão đầu gật đầu: “Trang chủ, phu nhân, đây là bốn người trông coi bốn phía của nông trang. Ta chia nông trang thành bốn khu đông tây nam bắc, mỗi người bọn họ trông coi một khu.”
“Ừ, rất tốt.” Lăng Canh Tân gật đầu.
An Nhược Hảo cũng cảm thấy không tệ, hơn nữa chuyện quản lý này để hắn làm là tốt rồi, về sau nàng ở trong nhà đếm tiền giấy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Chờ sau khi mọi người đã gặp mặt xong, Lăng Canh Tân kéo An Nhược Hảo về.
“À, nhị ca, ta không cần lại mặt sao?” Lúc này An Nhược Hảo mới nhớ tới.
“Lại mặt?” Lăng Canh Tân vỗ đầu, “Ta quên.”
“Tại sao không có ai nhắc nhở chúng ta.” An Nhược Hảo vội vàng kéo hắn chạy như bay về.
“Mộc Dung, Thức Vi, sao hai người không nhắc ta lại mặt?”
“Lại mặt?” Mộc Dung và Thức Vi kinh ngạc, “Chỉ nghe nói bổ sung hôn lễ cho thiếu phu nhân thôi, không ngờ còn phải lại mặt.”
“Tại sao có thể không trở về.” An Nhược Hảo buồn bực, “Sao nha đầu từ Chung phủ theo tới cũng không biết nhắc nhở.”
“Trong phủ không chú trọng những quy củ này, hơn nữa ngày hôm qua lão phu nhân cũng không dặn dò, chỉ kêu chúng nô tỳ chăm sóc thật tốt, chúng nô tỳ cũng không biết chuyện này.”
An Nhược Hảo nhăn mặt, để cho bọn họ vội vàng chuẩn bị lại mặt.
Chờ khi bọn họ đến phủ hộ quốc công, lại nghe nói lão gia và phu nhân đã sớm đi chơi, ngay cả Chung Dục Cẩn cũng chạy ra ngoài giương oai. Bởi vì tết trung thu, Hoàng đế Tấn Bình đặc biệt cho triều thần nghỉ ba ngày.
An Nhược Hảo thật sự không nghĩ đến Tấn Bình còn có phúc lợi tốt như vậy, không thể làm gì khác hơn là theo Lăng Canh Tân về nhà.
Nông trang là một nơi mới mẻ, An Nhược Hảo vòng tới vòng lui giống như bà địa chủ, bảnt hân cũng trồng chút thức ăn, nhìn thấy vui vẻ.
Bạn ngày, An Nhược Hảo ở bên ngoài bận rộn; buổi tối, nàng ở trong nhà vô lực chống đỡ người chưa thỏa mãn dục vọng, cuộc sống cứ thế trôi qua một tháng.
Hôm nay, An Nhược Hảo thấy trong nhà nhàn rỗi khiến lòng khó chịu, cầu khẩn Lăng Canh Tân mang nàng đi thành Đông xem đại hội chiêu hiền. Sau khi xem xong, bọn họ ngồi lên cỗ kiệu trở về.
“Cô nương, ta thật sự không phải lưu manh, thật sự không phải.” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gào khóc của Chung Dục Cẩn.
An Nhược Hảo vào Lăng Canh Tân vội vàng xuống kiệu, thấy Chung Dục Cẩn đang che mặt bị mấy gia đinh đẩy vào trong góc tường mà đánh.
“Dừng tay!” An Nhược Hảo vội vàng kêu lên, Lăng Canh Tân cung vội vàng tiến lên đỡ anh vợ.
“Dừng tay.” Bên cạnh vang lên giọng một cô nương, mấy vị gia đinh kia lập tức dừng tay.
“Hôm nay tạm bỏ qua cho ngươi, dám rình coi tiểu thư nhà chung ta, lần sau nhất định đánh bể đầu ngươi.” Nha hoàn kia nói dứt lời, quay đầu đi báo lại cho tiểu thư nhà nàng ta.
“Nhị ca, ca làm sao vậy?”
Chung Dục Cẩn lôi vải đen trùm đầu ra, lộ ra cái đầu sưng lên như đầu heo, “Cô nương, ta thật sự không phải lưu manh.”
“Là cô nương nhà nào khiến nhị ca tâm tâm niệm niệm như vậy.” An Nhược Hảo nhìn mấy gia đinh đã nâng cỗ kiệu vị tiểu thư kia đi xa.
“Hừ, không nói, đau lòng.”
“Ca không nói cho nàng biết, ca là công tử phủ hộ quốc công sao?” An Nhược Hảo ngạc nhiên nói.
“Ta nói, nhưng người ta hoàn toàn không tin. Nói công tử phủ hộ quốc công phải ngọc thụ lâm phong giống như đại ca, nhân phẩm tướng mạo đều tốt. Chẳng lẽ bọn họ không biết phủ hộ quốc công còn có một nhị công tử sao?” Chung Dục Cẩn vẻ mặt đưa đám đi về.
An Nhược Hảo không thể làm gì khác hơn là đi cùng hắn về, may mà nơi này cách phủ hộ quốc công không xa, nếu không đã mất hết mặt mũi ở thành Đông Đô này.
An Nhược Hảo vừa lau vết thương trên mặt hắn vừa hỏi: “Rốt cuộc là cô nương nhà nào, để phụ mẫu đi hỏi giúp ca.”
Chung Dục Cẩn đỏ mặt: “Là cháu gái lão thái phó.”
“Sao ca biết nàng?”
Chung Dục Cẩn rất ngượng ngùng, ấp úng nói: “Thì là, chính là, chính là ngày hai người, hai người thành thân đó.”
“Sau đó?”
“Lão thái phó làm chủ hôn cho hai người, nàng ấy lặng lẽ chạy tới xem lễ, ta không cẩn thận nhìn thấy nàng ấy.” Chung Dục Cẩn nói càng lúc càng nhỏ, đầu cũng sắp cúi thấp đến trước ngực.
“Sau đó ca nhìn trúng con nhà người ta?”
“Cũng không phải, thật ra khi còn bé chúng ta đã gặp một lần, ta nhớ nàng, nhưng nàng ấy không nhớ ta. Hôm nay ta trèo vào nhà lúc chúng ta mới quen, không ngờ nàng ấy cũng ở đây, kết quả ta bị coi là lưu manh mà đánh.”
“Thì ra bắt nguồn từ khi còn bé rồi, về nhà để muội hỏi phụ mẫu, nếu cô nương nhà người ta không ghét ca, có thể tìm người mai mối.”
“Ta thấy vẫn nên thôi, nàng ấy chỉ để ý người giống như đại ca. Giữa chúng ta tuyệt đối không diễn trò.” Chung Dục Cẩn phiền muộn mà vỗ đầu, không cẩn thận đụng đến chỗ bị đánh sưng, đau đến hắn nhe răng trợn mắt.
“Ca đã thích, sao không giải thích rõ hiểu lầm với người ta, hơn nữa ca không hỏi sao biết không diễn trò?” An Nhược Hảo nhìn hắn đúng là không nên thân.
“Thích gì?” An Dật Nhiên và Chung Hàn Lương từ ngoài cửa đi vào.
Màn kịch ngắn:
Tề tiểu thúc: Gần đây đêm nào cũng dựng, lượng công việc đột nhiên tăng lên nhiều.
Lăng tiểu nhị: Chúc mừng!! Ngươi rốt cuộc khai kê rồi, còn bận rộn như vậy.
Tề tiểu thúc: Lão già khọm sắp có điểm không chống đỡ nổi, có nghe nói tới phương thuốc cường thân kiện cốt gì không??
Lăng tiểu nhị: Ta trẻ tuổi không cần hỏi những thứ này, cho nên không biết.
Tề tiểu thúc: Sao mặt ngươi phờ phạc rã rưỡi khổ sở, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được!!
Lăng tiểu nhị: đang thương ta gần đây không có gì hay để nói, rảnh rang không có việc làm
Tề tiểu thúc: Sao có thể chứ!! Không phải tiểu Nhan Nhan rất thích ngươi đi vào nhà nàng sao??
Lăng tiểu nhị: Không biết, gần đây đại ca ta cũng không để cho ta đi vào nhà nàng.
Tề tiểu thúc: Chẳng lẽ tiểu Nhan Nhan cảm thấy kỹ xảo của ngươi quá kém, không đủ cho nàng.
Lăng tiểu nhị: Dám xem thường sư phụ ngươi, đừng quên ngươi chính là học ta.
Tề tiểu thúc: Gần đây ta cũng khiến cho Bạch tiểu Thiền xuân thủy tràn lan, còn làm phiền Tề đại thúc phải ngày ngày thay giường mới!
Lăng tiểu nhị: Ha ha ~~ ngươi cho rằng như vậy là lợi hại sao, người ta nói rằng tiểu biệt thắng tân hôn, ta khẳng định ta lấy bánh bao ra ngoài chơi trước ngươi.
Tề tiểu thúc: Hả? Làm sao ra bánh bao?
Lăng tiểu nhị: ngươi lại không hiểu đi!!
Tề tiểu thúc: ngươi không nghe thanh xuất vu lam thắng vu lam sao? Ta nhất định chưng ra cái bánh bao nhanh hơn sư phụ.
() thanh xuất vu lam thắng vu lam: màu xanh xuất phát từ màu lam nhưng lại vượt trội hơn màu lam. Ý nói trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.
Lăng tiểu nhị: Ai sợ ai, vậy tới đây so một lần xem ai nhanh hơn!!
… Hai nàng ở bên kia, đang ngồi đối diện nhìn nhau hoài nghi.
Bạch tiểu Thiền: Tiểu Nhan Nhan, ngươi có nghe phía bên kia đang nói gì không??
Tiểu Nhan Nhan: Không nghe thấy, nhưng cảm giác sẽ giống như cái gì giày vò người sống