-"Song nhi, ngươi có thể hay không đừng đi núi Bạch Long Vĩ?" Lãnh Phong buồn bã hỏi, hắn không muốn chia sẽ nàng cho bất kì người nào.
-"Không được, ta đã hứa với Bạch Vân rồi, hắn cũng cứu Vô Khuyết, ta không thể nói không giữ lời." Thiên Song Song giọng điệu kiên định nói.
-"Nhưng mà.."Lãnh Phong rất ư là khó chịu.
-"Ta sẽ nói rõ với hắn, nếu hắn không thích ta cũng không miễn cưỡng, dù gì ta cũng không còn là xử nữ, nhưng ta không thể không cho hắn câu trả lời thỏa đáng." Thiên Song Song giải thích; Lãnh Phong cũng không nói gì, hắn chính là không chịu được.
-"Song nhi, ngươi đi đi, ta sẽ không đi". Lãnh Phong nói xong đi rồi.
Thiên Song Song cũng không nói gì; nhìn hắn rời đi. Lòng nàng cũng khó xử nhưng nàng không phải là người bội tín, lẳng lặng rời đi.
Khoảng năm canh giờ không ngơi nghỉ Thiên Song Song đã đến được núi Bạch Long Vĩ; dưới chân núi nàng đã thấy Bạch Vân đứng đó; yêu nghiệt khuôn mặt tuấn tú đang chôn chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
-"Ngươi như thế nào ở đây?" Thiên Song Song hơi kinh ngạc hỏi.
-"Đợi ngươi." Bạch Vân lạnh nhạt trả lời.
-"Ngươi làm sao biết ta đến?" Thiên Song Song hỏi hỏi.
-"Linh cảm". Bạch Vân ngắn gọn đáp, ánh mắt thoáng qua một niềm vui sướng, hắn che giấu tận sâu trong đôi mắt yêu nghiệt; trang lạnh lùng.
-"Bạch Vân, xin lỗi ngươi, ta đã không là xử nữ, không thể giúp ngươi được". Thiên Song Song rất lâu mới nói được một câu vào vấn đề chính.
Bạch Vân mi mắt không giấu được sự kinh ngạc, cuối cùng bị đau thương cùng buồn bã chiếm cứ.
-"Không cần thiết là xử nữ, nhưng mà nếu ngươi không muốn giúp, ta cũng không cần; dù gì ta ở đây cũng quen rồi". Bạch Vân lạnh nhạt đạo, không thèm nhìn nàng một cái; lòng hắn bây giờ rất đau rất đau.
Bạch Vân không quan tâm Thiên Song Song lắc mình rời đi; hắn đi vào rừng luyện công. Cuối cùng đem đám con rối của mình ra điên cuồng đánh chém; đến khi sức cùng lực kiệt hắn mới nằm bệch xuống đất.
Bạch y đã lem luốt màu nâu của bùn đất, khuôn mặt yêu nghiệt ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt nguội lạnh thâm trầm; hắn thật không biết chính mình đang làm gì. Tại sao hắn lại tự ngược bản thân, tại sao hắn lại đem thứ đồ hắn yêu thích nhất nhẫn tâm mà hủy hoại. Nhưng mà lòng hắn vẫn không chút nào bình tĩnh được.
Bóng đêm bao trùm; gió lạnh từng đợt thổi qua lãnh cắt da cắt thịt, ánh trăng nhàn nhạt mờ ảo; trời không có sao; mây lượn lờ che khuất chút ánh sáng nhỏ bé. Bầu trời và không gian xung quanh ảm đạm như chính con người hắn; không một tia hy vọng.
-"Về đi, ngươi muốn bệnh sao?" Thiên Song Song từ phía sau xuất hiện, lạnh lùng ánh mắt quét ngang hắn, tinh mâu mang lo lắng nói.
-"Ngươi như thế nào ở đây, còn chưa đi sao?" Bạch Vân trong lòng dâng lên một chút ấm áp, nàng là quan tâm hắn, nàng còn chưa đi a.
-"Nếu đã đi sao ta còn ở đây? Về nhà thôi!" Thiên Song Song dỗ dành như tỷ tỷ nói với đệ đệ; chân thành không thôi.
-"Ân" Bạch Vân không suy nghĩ tự động phát ra âm thanh; liền che miệng phát giác mình làm không đúng, hắn không muốn về; hắn rất không muốn về nhưng vì cái gì mà nhận lời.
Thiên Song Song thấy Bạch Vân còn đứng ngốc lăng một chỗ, đi tới lôi kéo hắn về "Còn đứng đây làm gì, đi mau".
Bạch Vân nhìn nàng lo lắng cho hắn lòng cảm thấy rất ấm áp; nhìn nàng không có chớp mắt "Ngươi như thế nào tốt với ta như vậy?"
-"Ta xem ngươi như đệ đệ, ta rất muốn có một đệ đệ." Thiên Song Song thành thật; Bạch Vân vừa mới vui vẻ khuôn mặt lập tức chuyển thành đen; hừ lạnh một tiếng không nói gì.
-"Ngươi đừng như vậy được không? Đệ đệ đối với ta rất quan trọng; ta không có gia đình, ta mơ ước có một gia đình của riêng mình; thấy ngươi ta như thấy một người đồng cảnh ngộ; khuôn mặt ngươi lạnh lùng nhưng ta biết ngươi cũng rất yếu đuối, sự yếu đuối đó làm ta muốn che chở; che chở như một người tỷ tỷ đối với muội muội." Thiên Song Song rất tình cảm chân thành, dịu dàng giọng nói tựa chuông ngân.
-"Ta không muốn làm đệ đệ ngươi, ta muốn làm phu quân ngươi, ta yếu đuối chỉ mình ngươi biết, cũng chỉ yếu đuối với ngươi; vì ngươi mà ta yếu đuối như thế; ngươi phải chịu trách nhiệm với ta" Bạch Vân trương khuôn mặt lạnh lùng, giận dỗi như đứa trẻ cần được dỗ dành.
-"Ách, nhưng mà ta không còn là.." Thiên Song Song lại moi cái điều cũ rích ra nói. Bạch Vân nhanh chóng lấy tay che miệng nàng.
-"Vô sự, ta không quan tâm; chỉ cần ta có thể bên cạnh ngươi là được. Ta ở Bạch Long Vĩ rất cô đơn; ta không muốn đến chết cũng như thế; ta là cô nhi lòng lạnh đã lâu rồi; sư phó cưu mang giúp ta có hy vọng sống; ngươi làm ta ấm áp; có tình có nghĩa làm ta có mục đích sống. Ta nghĩ kĩ rồi; ta sẽ không buông tha ngươi". Bạch Vân nùng tình; trầm ấm giọng nói cùng khuôn mặt yêu nghiệt dưới ánh trăng làm tim Thiên Song Song khẽ đập loạn. Nàng nhìn hắn, bối rối không thể nói gì.
-"Ngươi.." Thiên Song Song ngập ngừng.
-"Ta như thế nào?" Yêu nghiệt chớp chớp hạ đôi mắt rất ngây thơ hỏi.
-"Không lẽ ngươi muốn làm kẻ thứ hai phu quân của ta?" Thiên Song Song kinh ngạc nhìn hắn, cổ đại nam nhân không lẽ không coi trọng trinh tiết phong tục sao; hắn làm sao có thể?
-"Uh, nếu có thể cùng ngươi, ta không chấp nhất". Bạch Vân kiên định ánh mắt làm Thiên Song Song có một chút lo sợ.
-"Ta..." Thiên Song Song không nói nên lời.
-"Ngươi không nói nghĩa là đồng ý." Bạch Vân rất là ti bỉ vô sỉ chớp thời cơ; mâu trung hạnh phúc không ngừng tràn ra làm cho Thiên Song Song không dám đánh vỡ dòng cảm xúc của hắn.
Bạch Vân ôm chặt lấy nàng xoay tròn nhiều vòng làm nàng vừa cảm thấy ấm áp lại cảm thấy buồn nôn.
-"Thả ta xuống, ta khó chịu". Thiên Song Song lấy tay che miệng, chóng mặt nói.
-"Ách, ta xin lỗi, ta cao hứng quá, Song nhi có sao không?" Bạch Vân tự trách bản thân, hắn đã bắt đầu đổi cách xưng hô.
-"Uh, không sao". Thiên Song Song thở một hơi dài, ngồi xuống nghỉ ngơi, cười gượng với hắn.
-"Song nhi, ta xin xin lỗi" Bạch Vân đáng thương hề hề nhận lỗi, đáng yêu không thôi.
-"Bạch Vân, ta vô sự". Thiên Song Song nhìn hắn mỉm cười như trăm hoa nở rộ, làm hắn nhìn rất si ngốc.
-"Song nhi, gọi ta Vân nhi đi". Bạch Vân yêu nghiệt nũng nịu giọng nói; thân thể cọ cọ cánh tay nàng làm nũng.
-"Được rồi, Vân nhi, ngươi làm ta tởn quá". Thiên Song Song nhăn mặt nhìn hắn; hắn còn yêu nghiệt hơn nữ nhân a.
-"Song nhi, ngươi khi dễ ta, không cần ta." Bạch Vân dậm dậm chân tỏ ra bất mãn chu cái miệng.
-"Không có, không có a". Thiên Song Song ra sức dỗ dành cái tiểu hài tử khí, đúng là tiểu hài tử tính tình thật khổ sở nàng.
-"Ngươi chê ta có cái bớt ở trán chứ gì, chê ta như nữ nhân không có một chút khí của nam nhân" Bạch Vân trách móc, lôi ra cả tá cái nguyên nhân, khóc tang cái mặt yêu nghiệt nói.
-"Ai da, không có, không có. Ngươi rất là xinh đẹp a, đừng nghĩ lung tung" Thiên Song Song lắc lắc cái đầu, phủ định nguyên nhân của hắn.
-"Còn nói không, Song nhi, xinh đẹp là từ cho nữ nhi". Bạch Vân khó chịu; đô đô cái miệng la hoảng lên.
-"Ai da, không phải mà; ta nói ngươi có nét đẹp riêng mới khen ngươi; ngươi phải tự tin nghe không?" Thiên Song Song thở dài một hơi; vì hắn chỉnh lời nói, giảng ngữ nghĩa; dỗ dành tiểu hài tử đúng là một nhiệm vụ gian truân.
-"Thật không?" Bạch Vân đôi mắt long lanh yêu nghiệt đáng thương hề hề.
-"Thật" Thiên Song Song khẳng định trăm phần trăm.
-"Song nhi, không gạt ta" Bạch Vân chu cái miệng hỏi.
-"Thật, ta có gạt ngươi bao giờ chưa?" Thiên Song Song kiên định ánh mắt làm hắn yên lòng.
-"Uh, ta tin ngươi". Bạch Vân cười hạnh phúc, nụ cười ngây ngô làm người ta thất thần; yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt; làm gì cũng quyến rũ a.
-"Vân nhi, chúng ta về thôi, ngoài đây lãnh". Thiên Song Song lôi kéo hắn về nhà, Bạch Vân rất ư là ngoan ngoãn đi theo, bàn tay to bị bàn tay nhỏ lôi kéo; hai cái bóng dáng mảnh mai sánh đôi dưới ánh trăng mờ nhạt.
Hai người đi cái đường tắt trở về ngôi nhà nhỏ, Bạch Vân lắc mình một cái mất dạng trở về phòng hắn để lại Thiên Song Song ngơ ngác trong phòng mình.
Thiên Song Song tò mò không biết hắn làm gì mà không nói không rằng trở về phòng; nàng đi ra cửa sổ bên ngoài nhìn lén hắn; nào ngờ phát hiện trong phòng không có một bóng người.
Thiên Song Song lo