Thiên Song Song mở mắt phát hiện xung quanh là một căn phòng, một chiếc giường đơn giản làm bằng cây và phía trên chính là thân thể nhỏ bé của nàng. Căn phòng làm bằng trúc đơn sơ mà xinh xắn, mang lại một sự tươi mát hòa hợp với thiên nhiên, trong phòng cũng không có bất kì sự trang trí nào, giữa phòng có độc một cái bàn và một ấm trà nhỏ nhắn, góc phòng có một cái tủ bằng cây cũ kĩ còn chưa được quét tước chứng tỏ nơi này chỉ mới được làm sạch một cách vội vàng.
-”Hài tử, tỉnh?” Một giọng nói già nua mà ấm áp vang lên đánh gãy suy nghĩ mung lung của nàng.
-”Ân” Thiên Song Song gật đầu, nhìn về phía giọng nói, phát hiện một lão bá mái tóc bạc phơ tùy ý rối tung trong gió, hiền lành, phúc hậu, bạch y càng làm cho lão có một chút tiên khí, đôi mắt có vết chân chim của năm tháng nhưng rất sáng, lấp lánh như những vì sao.
-”Tiểu cô nương. Ta đẹp sao? Haha” Lão bá bá đạo cười, tự tin tỏa sáng.
Thiên Song Song đang ngây ngốc bị đánh gãy, nhìn ông lão tự tin mà bội phục, mỉm cười nhẹ nhàng đạo “Cám ơn lão bá đã cứu ta“.
-”Cứu ngươi? Không, ta không có cứu ngươi, thuận tiện mang ngươi từ bờ sông về thôi.” Lão bá ánh mắt tràn đầy ý cười mang một chút bất cần.
-”Khi nào ta có thể rời khỏi đây, lão bá?” Thiên Song Song hỏi.
Lão giả con ngươi thoáng hiện lên một chút kinh ngạc rồi biến mất, hỏi ngược lại “Ngươi định đi đâu?”
-”Ta cũng không biết” Thiên Song Song ngập ngừng “Nhưng đây cũng không phải nhà của ta, ta không thể làm phiền lão mãi“.
Lão giả nhìn nàng chằm chằm, im lặng rời đi, để lại nàng một mình trong căn phòng. Nàng mệt mỏi, thân thể đau rã rời nên chỉ có thể nằm một chỗ, miên mang suy nghĩ về thân phận của mình, nàng chỉ nhớ mình ở trong một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, không cha không mẹ, được một người tốt bụng nhận nuôi, có một vị thúc thúc lâu lâu lại đến thăm nàng cho nàng rất nhiều quà. Tên của nàng cũng là Thiên Song Song, họ gọi nàng như vậy, cuộc sống êm đềm trôi đến một ngày tên hắc y nhân đến và giết sạch gia đình người tốt bụng, còn nàng bị hắn bỏ xuống núi.
Bầu trời rất nhanh lại chuyển tối, Thiên Song Song bụng đói kêu vang, thân thể rã rời lê lết định rời phòng kiếm chút gì đó lót bụng. Phát hiện lão giả đang mang đến cho nàng một chén đồ ăn nóng hổi, khói bay nghi ngút, mùi thơm làm người khó mà cưỡng lại.
-”Tiểu hài tử. Lại đây ăn vật“. Lão giả cười hiền lành nhìn nàng, bế nàng lại ghế ngồi xuống.
-”Ông làm ta nhớ đến gia gia“. Thiên Song Song nhớ thời hiện đại nàng cùng ông rất vui vẻ, ông rất thương nàng, sủng nàng, nhưng rồi ông bị bệnh nặng qua đời. Rồi lần lượt cha mẹ nàng cũng qua đời, bỏ lại nàng một mình.
Lão giả nhìn nàng mặt hơi cứng lại một chút, nụ cười biến mất, khẽ nhìn bầu trời xa xa. Không khí lâm vào trầm mặc một cách đáng sợ.
-”Ông nhớ chuyện buồn sao?” Thiên Song Song thông minh nắm bắt được tình huống, đoán đoán.
Ông lão chuyển tầm mắt về phía nàng, lộ ra một chút hoang mang, con ngươi đậm chất buồn bã, sâu trong đáy mắt hiện lên lệ quang mà khó có thể thấy được. Giọng lão thì thầm “Ta từng có một đứa con gái đã lấy phu quân, một đứa cháu gái bằng tuổi ngươi, cuộc sống trôi qua rất đạm mạc hạnh phúc nhưng một ngày nọ dịch bệnh cướp đi tính mạng bọn họ, bọn họ không cho ta đi theo, ta rất đau khổ nhưng không thể phủ nhận lời hứa, ta đi khắp nơi làm việc thiện, cuối cùng vào Thiên Sơn cốc này ẩn cư yên tĩnh không màng sự đời, ngươi có thấy những ngôi sao trên trời không, chính là bọn họ, họ luôn sống cùng ta“.
-”Ông đừng buồn, chuyện đã qua rồi, giờ ông cứ coi ta là người nhà, dù gì ta cũng không có người nhà.” Thiên Song Song nắm cánh tay gân guốc của lão giả, chân thành nói.
Lão giả nhìn nàng xúc động không thôi, hốc mắt có vẻ hồng hồng ẩm ướt, tay lão run run nắm chặt cánh tay nhỏ bé của tiểu cô nương. Nhìn tiểu cô nương ăn ăn, hai người ông cháu tình cảm dạt dào, cùng nhau tâm sự tận đêm khuya.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn lão giả đã tới đánh thức nàng dậy.
-”Song nhi, ngươi mau tỉnh.”
Thiên Song Song sâu lười đương nhiên không chịu tỉnh, lăn qua lăn lại, lão giả làm mọi cách nàng mới chịu ngồi dậy.
-”Song nhi, gia gia già rồi, không thể ở cạnh ngươi mãi, giờ ta dạy ngươi võ công, không có ta ngươi cũng có thể tự bảo vệ mình“. Lão suy nghĩ một đêm mới quyết định, bắt một đứa nhỏ luyện công cũng rất tội nghiệp, huống chi nó lại là nữ, có điều vì tương lai của nàng, lão phải làm vậy.
-”A! Học võ công.” Thiên Song Song nhảy cẩng kên, nàng hiếu học là một điều chắc chắn. Võ công cổ đại nàng chỉ xem trên phim ảnh, giờ được học đúng là không còn gì bằng.
Nhìn nàng vui sướng lão giả cũng thấy vui vẻ, không còn tự trách mình bắt nàng quá sức. Đứa trẻ này đúng là thú vị. Thiên Song Song lôi kéo lão ra ngoài, lão giả bắt đầu dạy nàng những bước căn bản. Hai ông cháu vừa luyện tập vừa hihihaha tới mặt trời lên cao.
-”Song nhi, rửa tay, nghỉ ngơi chút đi“. Lão giả bưng ra một mâm bánh cùng nước hai người cùng ăn vật.
-”Gia gia ngươi tên là gì a?” Thiên Song Song còn chưa biết tên lão gia gia, nàng tò mò hỏi.
-”Đứa nhỏ này, muốn biết tên ta làm gì?” Lão giả liếc nàng một cái, bàng quang không trả lời.
-”Gia gia, nói đi mà, có ai mà gia gia mình còn không biết là ai?” Thiên Song Song làm nũng, kéo kéo tay lão.
-”Thật hết thuốc chữa. Ta nói cho ngươi ngươi không được cho ai biết a, ta là Y Mục“. Lão giả ghé tai nàng nói nhỏ nhỏ, tiếng như muỗi kêu.
-”Gia gia, nghe rất lạ lạ nha, lạ độc hay. Hahaa“. Thiên Song Song cười quýnh lên, Y Mục một đầu hắc tuyến cốc đầu nàng một cái làm nàng cười ra nước mắt. người ăn xong lại luyện công đến giờ Mùi.