-"Ta muốn trở về tìm bọn hắn" Thiên Song Song bình thản nói.
-"Đối, sự tình ngày càng phức tạp, cục diện rối rắm khắp nơi, nếu chúng ta không động bọn chúng cũng động, chủ động hội tốt hơn bị động" Mặc Tư Thủy phân tích tình tốt lắm.
-"Nếu đã như vậy phải kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt, tốt nhất phải trước sinh nhật của Thiên nhi" Thủy Ngọc nhìn Thiên Song Song nhu tình.
-"Ta cảm thấy một cỗ hắc ám khí dâng trào" Tống Doãn ảo mị từ sương mù bước ra nhìn ba người trong phòng.
-"Vậy đi thôi" Thiên Song Song chuẩn bị tốt lắm, Mặc Tư Thủy rất nhanh thu xếp xong, ngay cả Thủy Ngọc cũng nhanh chóng vô cùng. Tống Doãn thì chả có gì để nói, đồ đạc của hắn hắn tự cất ở không gian riêng.
Tống Doãn ẩn thân vào Nguyệt kiếm, ở Thủy tộc hắn có thể ra ngoài một chút vào buổi sáng, còn ở chỗ khác không thể, hắn sẽ nhanh chóng suy yếu, do đó hắn phải vào Nguyệt kiếm trú thân.
Mặc Tư Thủy chấp lại hai cánh tay kết ấn, miệng lại lẩm nhẩm một đống chữ không hiểu ý nghĩa, nhanh chóng một cái cổng không gian mở ra.
Thiên Song Song cùng Thủy Ngọc và Mặc Tư Thủy nhanh chóng bước vào cổng, đầu ra của nó chính là Minh chủ sơn trang.
Chỉ thấy một đống đổ nát, một bãi tan tành đã bị san lấp, cột cây ngã đổ, đen thùi than lem nhem một màu, chắc chắn sơn trang bị người phóng hỏa. Nhưng là bọn hắn như thế nào, bọn hắn người người võ công không thấp, làm sao có thể dễ dàng để sơn trang ra như vậy, Thiên Song Song có một chút lo lắng.
Mặc Tư Thủy biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, nắm lấy tay nàng. Bên cạnh Thủy Ngọc nắm lấy bàn tay còn lại truyền cho nàng một chút ấm áp.
-"Ta không sao" Thiên Song Song trấn an bọn hắn. Nàng lúc này quả thật không thể mất bình tĩnh, đã đến lúc nàng giải quyết với bọn người này rồi.
-"Thiên Song Song, ta đợi ngươi rất lâu rồi" Một đầu tóc bạc buông dài, một lão nhân bộ dạng có chút hãn, hung dữ thấy rõ, đôi mắt có chút dữ tợn mang đậm tham lam, trên người tà khí dâng trào.
-"Ngươi là.." Thiên Song Song nghi hoặc nhìn lão, đánh giá lão từ trên xuống dưới.
-"Thiên Song Song, ta đợi ngươi rất lâu rồi" Một đầu tóc bạc buông dài, một lão nhân bộ dạng có chút hãn, hung dữ thấy rõ, đôi mắt có chút dữ tợn mang đậm tham lam, trên người tà khí dâng trào.
-"Ngươi là.." Thiên Song Song nghi hoặc nhìn lão, đánh giá lão từ trên xuống dưới.
-"Ta là ai, ngươi không biết sao? Ta đáng lẽ ra chính là nắm trong tay thiên hạ này, nếu không có mẫu thân ngươi, phụ thân ngươi, Y Mục và Khổng lão nhân chết tiệt phá hoại, thiên hạ này đã nằm trong tay ta hai mươi năm trước rồi" Lão giả cười lạnh, giọng nói mang đậm sát khí nhìn nàng như muốn đốt cháy nàng thành hàng trăm mảnh nhỏ.
-"Phụ thân ta đâu?" Thiên Song Song không có sợ hãi lão mà trực tiếp hỏi một câu.
-"Phụ thân ngươi? Hắn vì bảo vệ ngươi an lành sống tới hết đời nên hạ ấn chú không cho ta tìm được ngươi, hắn mang ngươi đi khắp nơi trốn tránh nhiều năm, cuối cùng ta tra ra hắn, trực tiếp giết hắn, lại nhốt mẫu thân ngươi tại Phong tộc suốt đời không thể ra ngoài. năm qua hắn thực thành công che chở ngươi, nhưng là hiện tại sức mạnh ta đã không như trước, ta có thể dễ dàng tìm được ngươi, cũng như bóp nát ngươi như một con kiến" Lão nhân bá đạo ngông cuồng nói.
-"Ngông cuồng" Thủy Ngọc không khách khí mắng chửi.
-"Muốn động nàng, trừ phi bước qua xác ta" Mặc Tư Thủy một thân xanh nhạt quần áo chắn trước mặt Thiên Song Song rất anh hùng.
-"Hai thằng oắt con, đừng xen vào chuyện của lão tử, bằng không chết không chỗ chôn" Dứt lời lão nhân liền vỗ tay ba cái, phía sau hắn một khối đông nghẹt người xuất hiện đem Thiên Song Song, Thủy Ngọc cùng Mặc Tư Thủy vây quanh.
Những người này có võ lâm cao thủ, cũng có binh lính, trong đó có cả người trong gian hồ còn có cái bang tham gia, chắc chắn không thiếu mấy lão nhân cặn bã trong Thủy tộc, Hỏa tộc cùng mấy vị ham tiền của bán thân mình - bọn quan lại trong các triều đình tứ quốc. Tổng số lượng có thể trên dưới vạn người nga.
-"Nhiêu đây nhân, tiếp đãi các ngươi có quá mức đại?" Lão nhân cười khinh bỉ nhìn ba người, trong mắt khinh thường cùng khinh thường.
-"Thiên Song Song ta cho dù tán thân nơi này cũng quyết mang ngươi theo" Thiên Song Song hiện tại nghe hắn là chủ mưu tất cả mọi chuyện, kẻ thù giết gia đình nàng, người thân nàng, tộc nhân nàng, người trong thiên hạ vô tội, sát khí nhanh chóng phóng ra, một màu tóc bạch kim buông dài tùy ý rối tung trong gió, đôi mắt băng hàn đến cực điểm, hoàn mỹ dung nhan lúc này như cái Tu La địa ngục mị hoặc nhưng không kém phần đáng sợ.
-"Muốn giết nàng, bước qua xác ta" Thủy Ngọc vương giả khí phóng xuất, dù là bị bọn hắn hạ ấn chú nhưng cũng cám ơn bọn hắn, nhờ bọn hắn mà hắn mới tìm được nàng, hiện tại nàng chết hắn chết, nhưng là hắn nhất định không để chuyện này xảy ra.
-"Muốn động vào nàng, mơ tưởng" Mặc Tư Thủy phiên một cái xem thường, dù là hiện tại bọn hắn có chết cũng phải chết cao ngạo.
-"Chào Phong trưởng lão, người còn nhớ ta chứ?" Bạch y thong dong từ trên trời bay xuống, nam tử như tiên nhân bình thường, lạnh lùng giọng nói nhưng là làm người ta một trận cảm thấy sợ hãi.
-"Ngươi là.." Phong trưởng lão gắt gao nhìn Lãnh Phong có một chút kích động.
-"Ta là Phong tộc trưởng lão nga, không phải ông" Lãnh Phong lạnh nhạt nói.
-"Oắt con, hôm nay ngươi tử, trưởng lão chức vụ cũng là của ta, thiên hạ này đều là của ta" Phong trưởng lão nhìn Lãnh Phong xuất khẩu cuồng ngôn lên.
-"Thiếu phần ta đâu" Lại một thân bạch y bay đến đứng ở bên cạnh Thiên Song Song, lại lập tức ôm người ngọc vào trong lòng không thèm để ý xung quanh, yêu nghiệt khuôn mặt, trán có một giọt nước trong xinh đẹp vô cùng. Bạch Vân làm nũng ghé người vào Thiên Song Song, như mèo con bám váy mẹ.
Sau đó ước chừng một vạn cơ quan con rối vây quanh lấy dòng người, làm cho người ta kinh hãn vô cùng.
-"Thiên hạ thứ nhất kì tài Bạch Vân" Có nhân sợ hãi la lên.
-"Chỉ là một vạn, cũng không đủ cứu mạng các ngươi" Phong trưởng lão dè bĩu, một đối mười, hắn đương nhiên thắng chắc.
-"Ai nói một vạn, còn có ta đâu" Bắc Thần Tử Yên một thân tử y, hôm nay hắn một bộ chiến y tô điểm cho hắn thêm vài phần vương khí. Một đoàn người khoảng chừng ba cái vạn quân tinh nhuệ tiếp theo sau, vây quanh lấy mười vạn quân.
-"Tiểu bảo bối, ta góp thêm ba vạn hơn nga" Tây Thần Ninh một thân xanh nước biển yêu mị đi tới, phóng cái mị nhãn cho Thiên Song Song làm nàng nổi da gà.
-"Nương tử ta cũng không có phụ lòng ngươi" Một thân hắc y đôi mắt xếch nguy hiểm. Đông Y Ly khốc khốc nói, kỳ thật hắn đem quân từ Đông quốc lẫn Ám Các, số lượng đương nhiên nhiều hơn mấy người kia một chút.
-"Muội muội, ca ca góp phần sức nhỏ" Nam Cung Tiếu cương nghị tuấn lãng trên ngựa tiêu sái đi tới, ngựa này là một cái thần mã, phi người một cái đến trung tâm. Trên tay cầm roi mây khí thế ngất trời. Hắn cũng là ba vạn quân.
-"Minh chủ" Mạch Thiên Dạ hai tiếng ngắn gọn mà bao hàm nhiều cảm xúc, Thiên Sơn phái mặc dù không đông nhưng cũng là gia nhập đội binh làm cho lực lượng càng thêm hùng mạnh. Việc này liên quan an nguy toàn thiên hạ đương nhiên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn có lý do khác không khó mà biết được.:v
-"Song Song, ta cũng đến giúp sức" Thượng Quan Thần Tinh một thân hắc y tao nhã khinh công đáp đến người nàng, mọi người nghi hoặc nhìn hắn, người này không phải thiên hạ đệ nhất phú thương sao, sao lại ở đây.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ta đến giúp nương tử nhà ta" Thượng Quan Thần Tinh liếc trắng bàn dân thiên hạ, cuối cùng sủng nịch đi đến cạnh Thiên Song Song làm người ta một trận há hốc mồm.
Mấy nam nhân khác miệng chửi hắn ti bỉ, dám nhận nàng là nương tử, ngươi về nhà chết với bọn ta.
-"Đương nhiên không thể thiếu ta" Hoa Trầm Hương hoa đào mắt đốn tim vạn thiếu nữ, một thân hồng phấn y hoa lệ đến cực điểm, ngũ quan tinh xảo mỹ còn muốn hơn nữ nhân làm người ta một trận ghen tỵ hận.
-"Các ngươi như thế nào?" Thiên Song Song có chút không tin đây là sự thật.
-"Kì thật đây là kế hoạch của chúng ta. Hôm đó được tin có người muốn thiêu trụi Minh chủ sơn trang nên mọi người tương kế tụ kế sử dụng con rối thế thân, âm thầm đi triệu tập lực lượng chờ ngươi trở về" Hoa Trầm Hương thiên hạ đệ nhất văn nhân cũng là một đầu kế hoạch vì nàng giải thích.
-"Các ngươi thật giỏi" Thiên Song Song không tiếc lời khen.
-"Đương nhiên, hiện tại mới biết đi" Chúng nam nhân trăm miệng một lời.
-"Thế nào, bao nhiêu đây nhân, đủ tiếp đón ngươi" Bạch Vân khiêu khích Phong trưởng lão, mắt yêu nghiệt nhướng nhướng.
-"Hừ, dù là có bao nhiêu nhân cũng không thể ngăn cản được ta. Sát" Phong trưởng lão hừ lạnh một tiếng cuối cùng phát động chiến tranh.
Mười vạn nhân nghe hiệu lệnh điên cuồng tiến lên, nhưng có một điều lạ là bọn hắn cảm thấy bước chân tựa như tảng đá đè nặng bình thường.
-"Các ngươi như thế nào còn chưa lên" Phong trưởng lão rống giận một tiếng, nhìn một đám rùa bò mồ hôi nhễ nhại có một dự cảm bất hảo.
-"Bọn hắn không thể động được nữa đâu" Tạ Khuyển âm thanh quen thuộc vang lên, một cỗ mùi thảo dược dễ ngửi làm người ta yêu thích, ngọc thụ lâm phong khí thế bất phàm mặc dù khuôn mặt chính là một cái tiểu bạch kiểm. "Tiểu Song đôi, ta lấy công chuộc tội" Tạ Khuyển nhìn Thiên Song Song đáy mắt hiện lên thản nhiên tươi cười, tình ý dạt dào, nhìn mặt hắn nhóm nam nhân chỉ mắng một câu "Giả dối ti bỉ, sợ nàng không biết hắn yêu nàng đi"
-"Có thể bỏ qua một chút" Thiên Song Song liếc hắn một cái nhìn mười vạn người ngã quỵ xuống, đáy mắt có một chút khâm phục nhưng rất nhanh che giấu đi xuống.
-"Chết tiệt lũ oa nhi, hôm nay là ngày tử của các ngươi" Hiện tại bọn Phong trưởng lão chỉ còn lại tứ đại hộ sát cùng hắn. Hai tên võ công cao cường cao thủ võ lâm, một tên cựu trưởng lão của Thủy tộc, một tên là cựu trưỡng lão Hỏa tộc.
Mười vạn nhân rất nhanh bị số lượng người áp đảo. Nhưng là năm tên còn lại khó đối phó cực kỳ.
Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên, Tây Thần Ninh, Nam Cung Tiếu, Thượng Quan Thần Tinh, Hoa Trầm Hương, Tạ Khuyển đối phó hai tên võ lâm cao thủ quỷ dị võ công.
Lãnh Phong cùng Bạch Vân đối phó Phong trưởng lão, Mặc Tư Thủy cùng Thủy Ngọc đối phó tên Thủy tộc cựu trưởng lão, Thiên Song Song cùng Mạch Thiên Dạ lại một lần nữa đối phó với Hỏa tộc.
Ác liệt trận đấu diễn ra cực kì kinh người, đúng chất là trận đấu của những cao thủ. Mấy chục vạn người sợ hãi nhanh chóng tránh xa chiến trường. Còn lại bụi đất bay mù mịt, buổi trưa mà mù mịt sương khói không thấy mặt trời, mặt đất hố to hố nhỏ, nước lửa gió ba nguyên tố cuồn cuộn được triệu tập.
Hai tên cao thủ mặc dù võ công thượng đẳng nhưng là tứ quốc chiến thần võ công không kém trong đó Thượng Quan Thần Tinh giảo hoạt, Tạ Khuyển dùng độc, Hoa Trầm Hương Hoa gia công phu quỷ dị không kém liền đả bại được hai tên.
Mà Thủy, Hỏa, Phong cựu trưởng lão khó đối phó cực kì, Lãnh Phong Bạch Vân hiện không còn là trích tiên bộ dáng mà quần áo có chút tả tơi, Mạch Thiên Dạ vì che chắn cho Thiên Song Song bị lửa táp bị thương nặng, Tạ Khuyển liền qua giúp hắn. Thủy Ngọc cùng Mặc Tư Thủy có chút chật vật chống đỡ coi như ngang tay.
Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên, Nam Cung Tiếu, Tây Thần Ninh, Thượng Quan Thần Tinh cùng Hoa Trầm Hương cũng chia ra hai người một tổ giúp mấy nhóm còn lại. Một lần nữa trận đấu lại kịch liệt lên.
Thủy Ngọc, Mặc Tư Thủy, Đông Y Ly cùng Hoa Trầm Hương tổ đội cuối cùng ăn ý chiến thắng, Thủy tộc cựu trưởng lão ra tay đều bị bọn họ tránh được, cuối cùng xói mòn thể lực lại bị đánh trả dẫn đến tử vong.
Hỏa tộc nhân đánh vào Thiên Song Song, Nam Cung Tiếu cùng Tây Thần Ninh làm bọn họ chật vật không chịu nổi, không có khả năng đáp trả, Nam Cung Tiếu cùng Tây Thần Ninh thấy hỏa diễm vây quanh nàng liền lấy thân che lại đây, cuối cùng bị lửa dẫn thành hai cái táo quân. Thủy Ngọc cùng Mặc Tư Thủy huy động thủy đánh úp vào mới có thể dập tắt được lửa trên người hai bọn hắn.
Thủy Ngọc cùng Mặc Tư Thủy lúc này năng lực đã xói mòn, không thể dùng nước được nữa, bọn hắn lúc đầu vốn không định chống lại Thủy tộc cựu trưởng lão nhưng lại bị ngăn cách ra, cuối cùng đành bị hắn làm cho bọn hắn giảm sức lực, không thể bảo vệ được nàng.
Mắt thấy lửa diễm lại tiếp tục tấn công người ngọc, Thiên Song Song mặc dù tránh né nhưng là vì thời gian quá lâu nên tốc độ có chút chậm dần đều. Hoa Trầm Hương lại không có cách cứu giúp, lửa ngày càng gần mà tốc độ của nàng chậm hơn rất nhiều so với hỏa diễm.
-"Không được động vào nàng" Sương mù một trận mù mịt, trong đám sương khói một thân lửa đỏ chiến bào, ba ngàn sợi tóc đỏ như máu làm người ta cảm thấy chói mắt, hắn làn da trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như lửa, lười biếng nhàn nhã xông tới ôm lấy nàng, trên nét mặt nhàn nhã ấy có một chút lo lắng, đau lòng "Ta đến trễ"
-"Vô Khuyết, là ngươi, ta không phải mộng đi" Thiên Song Song hiện tại không thể tin vào mắt mình, nàng cứ tưởng là mình mộng đâu, đã bao nhiêu đêm nàng mơ thấy hắn, nhưng là khi nàng tỉnh dậy bên cạnh nàng không hề có bóng dáng của hắn.
-"Là ta, Song nhi. Để ngươi lo lắng, ta sẽ không rời ngươi đi nữa" Liệt Hỏa Vô Khuyết đôi con ngươi chân tình nhìn nàng, đôi mắt hắn đẹp biết bao nhiêu. Hắn hứa hẹn làm nàng cực kì an lòng, đó chính là một liều thuốc hữu hiệu nhất.
-"Vô Khuyết, ta hiện tại có phu quân" Thiên Song Song không muốn hắn ủy khuất, không che giấu hắn.
-"Không sao, ngươi không còn yêu ta sao?" Liệt Hỏa Vô Khuyết che giấu chua xót, cười gượng hỏi.
-"Không có, ta yêu ngươi" Thiên Song Song ôm chặt hắn như là bày tỏ nỗi lòng, nhẹ giọng nỉ non.
-"Vậy được rồi, ngươi không thể chạy thoát được ta" Liệt Hỏa Vô Khuyết bá đạo ngạo nghễ nói, cực kì không giống tính cách lười biếng hàng ngày.
-"Vô Khuyết sao ngươi còn sống?" Thiên Song Song nhìn hắn hỏi.
-"Kì thật lúc đó Tái Liên Hoa rất công hiệu nhưng là thời gian chưa tới, lúc đầu là hiện tượng chết giả thôi. Là mẫu thân phát hiện ta nên cứu ta" Liệt Hỏa Vô Khuyết trần thuật, không quên ôm chặt người ngọc trong lòng như sợ một lần nữa mất nàng.
-"Hai ngươi khanh khanh ta ta đủ rồi, nộp mạng" Hỏa tộc cựu trưởng lão thấy hai người tình chàng ý thiếp cực kì không thích, hắn đâu phải là không khí, sao lại dám bơ hắn như vậy.
-"Hỏa diễm trùng trùng" Hỏa tộc cựu trưởng lão một tiếng hô vang, một đạo lửa đỏ như dải ngân hà dắt ngang bình thường, lửa như gào thét, cuối cùng hợp thành một quả cầu lớn hướng Thiên Song Song và Liệt Hỏa Vô Khuyết bay đến.
Liệt Hỏa Vô Khuyết đem người ngọc phóng ra, chấp tay kết ấn niệm chú ngữ bỗng nhiên một quả cầu lửa khác xuất hiện, bay thẳng vào quả cầu còn lại.
-"Không thể nào" Hỏa tộc cựu trưởng lão cực kì không tin nhìn Liệt Hỏa Vô Khuyết, chiêu thức này là tâm huyết cả đời hắn mới có thể ngộ ra, mà này tiểu oa nhi chưa đủ lông đủ cánh đã có thể sử dụng, quả thật hắn không thể tin được.
Còn trong tình trạng ngây ngốc Hỏa tộc cựu trưởng lão không có để ý tới khối lửa đã đến gần hắn không đến mười bước chân rồi. Hỏa cầu Liệt Hỏa Vô Khuyết cực kì mạnh đem hỏa diễm trùng trùng của hắn dung nhập cuối cùng đánh úp lại.
Một mùi khét bốc lên, Hỏa tộc cựu trưởng lão táng thân biển lửa chết.
Bên cạnh Phong tộc cựu trưởng lão điên rồi, hắn tận mắt thấy kế hoạch hơn hai mươi năm của hắn phá sản đương nhiên không thể chấp nhận nổi. Nội lực bỗng nhiên tăng vọt, hắn một chưởng đánh bay Lãnh Phong, Bạch Vân, Bắc Thần Tử Yên, Thượng Quan Thần Tinh.
Lao qua Thiên Song Song điên cuồng công kích, Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng Thiên Song Song liên thủ có vẻ chật vật chống cự với hắn từ võ công đến năng lượng nguyên tố.
-"Hắn nhập ma" Liệt Hỏa Vô Khuyết khuôn mặt bình thản nói ra, lười biếng tiếng nói thản nhiên như một sự thật không có gì uy hiếp đến hắn.
-"Chết tiệt" Thiên Song Song thầm mắng một câu.
-"Vô Khuyết sao ngươi còn sống?" Thiên Song Song nhìn hắn hỏi.
-"Kì thật lúc đó Tái Liên Hoa rất công hiệu nhưng là thời gian chưa tới, lúc đầu là hiện tượng chết giả thôi. Là mẫu thân phát hiện ta nên cứu ta" Liệt Hỏa Vô Khuyết trần thuật, không quên ôm chặt người ngọc trong lòng như sợ một lần nữa mất nàng.
-"Hai ngươi khanh khanh ta ta đủ rồi, nộp mạng" Hỏa tộc cựu trưởng lão thấy hai người tình chàng ý thiếp cực kì không thích, hắn đâu phải là không khí, sao lại dám bơ hắn như vậy.
-"Hỏa diễm trùng trùng" Hỏa tộc cựu trưởng lão một tiếng hô vang, một đạo lửa đỏ như dải ngân hà dắt ngang bình thường, lửa như gào thét, cuối cùng hợp thành một quả cầu lớn hướng Thiên Song Song và Liệt Hỏa Vô Khuyết bay đến.
Liệt Hỏa Vô Khuyết đem người ngọc phóng ra, chấp tay kết ấn niệm chú ngữ bỗng nhiên một quả cầu lửa khác xuất hiện, bay thẳng vào quả cầu còn lại.
-"Không thể nào" Hỏa tộc cựu trưởng lão cực kì không tin nhìn Liệt Hỏa Vô Khuyết, chiêu thức này là tâm huyết cả đời hắn mới có thể ngộ ra, mà này tiểu oa nhi chưa đủ lông đủ cánh đã có thể sử dụng, quả thật hắn không thể tin được.
Còn trong tình trạng ngây ngốc Hỏa tộc cựu trưởng lão không có để ý tới khối lửa đã đến gần hắn không đến mười bước chân rồi. Hỏa cầu Liệt Hỏa Vô Khuyết cực kì mạnh đem hỏa diễm trùng trùng của hắn dung nhập cuối cùng đánh úp lại.
Một mùi khét bốc lên, Hỏa tộc cựu trưởng lão táng thân biển lửa chết.
Bên cạnh Phong tộc cựu trưởng lão điên rồi, hắn tận mắt thấy kế hoạch hơn hai mươi năm của hắn phá sản đương nhiên không thể chấp nhận nổi. Nội lực bỗng nhiên tăng vọt, hắn một chưởng đánh bay Lãnh Phong, Bạch Vân, Bắc Thần Tử Yên, Thượng Quan Thần Tinh.
Lao qua Thiên Song Song điên cuồng công kích, Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng Thiên Song Song liên thủ có vẻ chật vật chống cự với hắn từ võ công đến năng lượng nguyên tố.
-"Hắn nhập ma" Liệt Hỏa Vô Khuyết khuôn mặt bình thản nói ra, lười biếng tiếng nói thản nhiên như một sự thật không có gì uy hiếp đến hắn.
-"Chết tiệt" Thiên Song Song thầm mắng một câu.
Phong tộc cựu trưởng lão chính là lấy Thiên Song Song phát tiết, mái tóc bạc trong gió rối tung, cuồng phong thê lương kêu gào, lão nhân một chưởng đánh bay Liệt Hỏa Vô Khuyết, xong như vận dụng toàn lực đánh về phía Thiên Song Song.
Thiên Song Song hiện tại với lão là một đối một, bất quá thấy tình hình không mấy lạc quan, không chống cự nhất định tử, đương nhiên không thể không chống cự.
Thiên Song Song một thân bạch y phiêu diêu trong gió, ba ngàn sợi tóc ma mị tung bay đẹp mắt vô cùng, vận dụng tiềm lực của bản thân, phong nguyên tố tăng vọt lên, một thân cự long gào thét được hình thành, cự long nói chính xác hơn là một cái vòi rồng từ phong hình thành.
Một bên Phong cựu trưởng lão đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, lại gia tăng thêm lực, hòa vào chiêu thức của mình, sức mạnh tăng lên vùn vụt ngênh đón Thiên Song Song.
Ầm vang long.
Một tiếng nổ vang trời làm quỷ khóc thần sầu. Một trận cuồng phong như cuồng quét tất cả vạn vật trên trái đất, xung quanh xơ xác tiêu điều làm người ta một trận thế lương.
Trên mặt đất ngoại trừ mười mấy nam nhân võ công cao cường cầm cự lại, những người khác mặc dù đều là võ lâm nhân sĩ tránh ở phía xa xa cũng bị đánh bạc ra hơn trăm mét.
Khóe miệng Thiên Song Song cùng Phong cựu trưởng lão chảy ra một ít máu.
Đại kết cục (hạ)
-"Không hổ là Phong tộc người kế thừa, nhưng là hôm nay ngươi phải chết" Phong cựu trưởng lão trải qua một chiêu sát thương cực kì lớn, thể lực cực kì tiêu hao tuyệt không ảnh hưởng hắn. Chỉ thấy hắn ăn một viên thuốc là lạ, đen thùi lùi một mảnh xong thể lực lại tăng vọt lên.
Còn Thiên Song Song đương nhiên không tốt như vậy, một chiêu vừa rồi đương nhiên lấy đi hết sức lực của nàng.
Sắc trời hiện tại đã tối, màn đêm cùng khung cảnh hiu quạnh làm nên một bức tranh xơ xác tiêu điều.
Phong cựu trưởng lão ăn dược lại tiếp tục là một mối uy hiếp khó có thể chống cự. Lão ta trên tay kết ấn, cuối cùng hạ miệng đọc một dòng chú ngữ cực kì khó nghe. Ngay sau đó thiên địa như rung chuyển, giông tố như gào thét không ngừng. Một trận lốc xoáy xoay tròn từ từ xuất hiện, hút tất cả mọi thứ vào trong, sau đó phá hủy mọi thứ thành cát bụi.
Lốc xoáy ngày càng đến gần, cuối cùng như một cái mồm rỗng nuốt trọn Thiên Song Song.
-"Song nhi"
-"Song Song"
-"Tiểu Song đôi"
-"Bảo bối"
-"Thiên nhi"
..
Một trận thê lương tiếng kêu đau tâm liệt phế vang lên.
Bọn hắn vận dụng sức lực của bản thân đến cực hạn xông đến lốc xoáy nhưng đã không muốn kịp.
Phong cựu trưởng lão nhìn bọn hắn miệng hiện lên một chút cười lạnh, một chút đắc ý.
Lốc xoáy đem mảnh mai bóng dáng cắn nuốt, u u tiếng gió làm người ta không nghe được bất kì âm thanh nào khác. Bỗng từ trong lốc xoáy sương mù bao trùm, một ánh sáng quỷ dị sáng chói lên làm người ta một trận lóa mắt.
Thần thần bí bí, tựa như ảo mộng, một hắc y nam tử ôm trong lòng người ngọc nhàn nhã bước ra, trên tay cầm một thanh kiếm soi bóng ánh trăng.
Lốc xoáy lúc này như nghe lời hắc y nam tử, nhường đường cho hắc y nam tử đi, cuối cùng biến mất.
-"Dám động vào người của ta, tử" Tống Doãn lời nói mười phần ngông cuồng. Lạnh lẽo băng hàn đến cực điểm. Chưa kịp nói hoàn, hắn đem Thiên Song Song trao cho Lãnh Phong, một người một kiếm sáng chói đâm thẳng vào tim Phong cựu trưởng lão.
Phong cựu trưỡng lão không phải người chịu chết, hắn rất nhanh tránh né được, hai người lại so chiêu, lão ta bỗng ngưng tụ Phong thành một thanh kiếm sắc bén, cùng Tống Doãn giao chiến.
Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, có điểm ngang tài ngang sức, thời gian lúc này đã quá nữa đêm.
Phong cựu trưỡng lão không phải người chịu chết, hắn rất nhanh tránh né được, hai người lại so chiêu, lão ta bỗng ngưng tụ Phong thành một thanh kiếm sắc bén, cùng Tống Doãn giao chiến.
Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, có điểm ngang tài ngang sức, thời gian lúc này đã quá nữa đêm.
Không biết lão nhân dùng cái gì dược mà đánh hoài không cạn sức, ngược lại càng đánh càng hưng phấn, còn Tống Doãn đi ra quá lâu đương nhiên sức lực ngày một giảm sút.
Kiên trì không được bao lâu, Tống Doãn bị Phong cựu trưởng lão đâm một kiếm vào vai.
Thừa thắng xông đến, Phong cựu trưởng lão đương nhiên không có lý do buông tha cho Tống Doãn, cuối cùng lấy Phong kiếm hướng trái tim Tống Doãn đâm tới.
Nhưng là lúc này mười mấy nam nhân bỗng xuất hiện, giúp Tống Doãn giải vây.
Nam Cung Tiếu lấy roi mấy đem Phong cựu trưởng lão gói một cái bánh ở giữa làm cho hắn muốn động cũng không được. Mấy người còn lại không ngừng hướng hắn công kích đi lên.
Nhưng là đánh như thế nào Phong cựu trưởng lão vẫn có vẻ không hề mỏi mệt, hắn như là một cái tử sĩ đâu.
-"Hắn bán thân cho ma giới, thương hắn không được. Chỉ có một cách giết hắn" Mặc Tư Thủy đại phái sư Thủy tộc đương nhiên hiểu biết không ít, xem xét tình hình nói.
-"Cách gì?" Bạch Vân hẩn trương hỏi. Tình hình này hắn còn nói dài dòng được sao.
-"Sức mạnh của Phong đế áp bách" Mặc Tư Thủy nhìn Thiên Song Song bất đắc dĩ nói.
Thiên Song Song hiện sức lực có chút ngưng trệ, khó có thể đối mặt với Phong cựu trưởng lão, bọn hắn chỉ có thể kéo dài thời gian, tất cả mọi người cách tử vong hội rất gần.
Thiên Song Song nghe Mặc Tư Thủy lời nói mắt có một chút mờ mịt. Mẫu thân, phụ thân, Y Mục gia gia, Khổng lão nhân cùng biết bao người chết oan ức, nàng không thể để bọn họ chết oan ức như vậy.
Thiên Song Song ngồi xếp bằng trên mặt đất, cố gắng tập trung tinh thần lực, cuối cùng Phong nguyên tố như được thức tỉnh cuồn cuộn chảy vào đan điền. Như một dòng nước ấm làm cơ thể thoải mái. Thiên Song Song bật dậy đem toàn bộ năng lực tạo thành một chưởng hướng Phong cựu trưởng lão đánh qua.
-"Các ngươi tránh ra một bên" Thiên Song Song sợ làm tổn hại đến bọn hắn, rống lên. Đem một chưởng nọ quăng vào Phong cựu trưởng lão.
Ầm vang long.
"Các ngươi tránh ra một bên" Thiên Song Song sợ làm tổn hại đến bọn hắn, rống lên. Đem một chưởng nọ quăng vào Phong cựu trưởng lão.
Ầm vang long.
Lại một trận cuồng phong kêu gào đi qua, mặt đất lúc này như bị quét hết một tầng rồi một tầng đất cát, chính giữa chiến trường tạo thành một cái hố lớn.
Lạnh lẽo không khí bao trùm.
Nhưng là lạnh lẽo rất nhanh chóng bị một tiếng cười lạnh sởn gai ốc bao trùm "Hahaha, Phong đế chỉ có thế thôi sao". Một thân đầy bụi đất Phong cựu trưởng lão trong bóng đêm quỷ dị xuất hiện, ngông cuồng đến cực điểm, hắn còn không có chết nga.
-"Sao lại như vậy?" Thủy Ngọc như lạc vào sương mù hỏi, rõ ràng Mặc Tư Thủy nói như vậy nhưng là hiện tại cả Thiên nhi cũng không làm gì được hắn.
-"Song nhi, có chết chúng ta cùng chết" Lãnh Phong lạnh lẽo mà nhu tình hướng Thiên Song Song nói.
-"Song nhi, ta không muốn rời xa ngươi" Bạch Vân chu cái mỏ làm nũng, giờ phút này mà còn làm được như vậy thật sự là bái phục hắn.
-"Song Song, ta sẽ bảo vệ ngươi hết sức" Đông Y Ly khốc khốc nhưng thật sự là tình cảm vô vàn.
-"Song Song, ta Bắc Thần Tử Yên nguyện cùng nương tử cùng sinh cùng tử" Bắc Thần Tử Yên mang đậm ấm áp.
Thiên Song Song đối bọn hắn cảm động không thôi.
-"Tiểu Song đôi, nếu hôm nay ta tử, ngươi có hay không tha lỗi cho ta?" Tạ Khuyển nỉ non.
-"Ngươi mà tử, ta không tha cho ngươi" Thiên Song Song nghe Tạ Khuyển nói xong giận dữ mắng, hắn mà tử nàng làm sao mà sống nổi, nghĩ như thế lòng nàng ẩn ẩn đau đớn.
-"Song Song, ta là người của ngươi nga, không được bỏ rơi ta" Thượng Quan Thần Tinh ủy khuất hề hề hướng Thiên Song Song như muốn khóc. Thiên Song Song liếc hắn một cái mà đầy tình cảm.
-"Song Song, Hoa gia phu nhân không có ai khác ngoài ngươi" Hoa Trầm Hương hoa đào mắt mãnh liệt tình cảm nhu tình thổ lộ.
-"Thiên nhi, ngươi là tình trong mộng của ta, hiện cũng là đối tượng ta muốn thú" Thủy Ngọc vương giả khí cao ngạo nói.
-"Thiên nhi, kì thật ta thích ngươi" Mặc Tư Thủy sợ không có cơ hội thổ lộ, hiện cũng thổ lộ ra.
-"Thiên nhi, ngươi là định mệnh của ta, ta chờ đợi ngươi cả ngàn năm rồi, hôm nay chúng ta không thể chết" Tống Doãn nắm lấy tay nàng nói, đưa cho nàng Nguyệt kiếm.
-"Uh, cám ơn các ngươi" Thiên Song Song nhìn mấy nam nhân trong mắt cũng tràn đầy tình cảm. Nàng đối bọn hắn cũng là yêu, hiện tại nàng cảm nhận rất rõ, mất một trong bọn hắn, sợ là nàng chịu không nổi.
-"Muội muội, kì thật ca ca lúc trước ghen tỵ ngươi cùng A Nhị, hắn có thể quanh minh chính đại nói thích ngươi, nhưng là ta lại không dám nói. Hiện tại ta sợ không còn cơ hội, ta thật chỉ muốn nói một câu với ngươi ta yêu ngươi" Nam Cung Tiếu thổ lộ làm Thiên Song Song có một chút nuốt không trôi.
-"Ca ca, kì thật lúc ta mất trí nhớ cũng nhờ có ngươi, ta thực sự cũng thích ngươi" Thiên Song Song đối Nam Cung Tiếu một cái trong veo tươi cười làm cho hắn nhém một chút bị nàng cấp mê đến ngất xỉu đi.
-"Bảo bối, ngươi không thể quên ta" Tây Thần Ninh liếc xéo nàng, như rắn nước ôm chầm lấy nàng làm mấy người khác hận không thể một chưởng đánh chết hắn.
dùng cái gì dược mà đánh hoài không cạn sức, ngược lại càng đánh càng hưng phấn, còn Tống Doãn đi ra quá lâu đương nhiên sức lực ngày một giảm sút.
Kiên trì không được bao lâu, Tống Doãn bị Phong cựu trưởng lão đâm một kiếm vào vai.
Thừa thắng xông đến, Phong cựu trưởng lão đương nhiên không có lý do buông tha cho Tống Doãn, cuối cùng lấy Phong kiếm hướng trái tim Tống Doãn đâm tới.
Nhưng là lúc này mười mấy nam nhân bỗng xuất hiện, giúp Tống Doãn giải vây.
Nam Cung Tiếu lấy roi mấy đem Phong cựu trưởng lão gói một cái bánh ở giữa làm cho hắn muốn động cũng không được. Mấy người còn lại không ngừng hướng hắn công kích đi lên.
Nhưng là đánh như thế nào Phong cựu trưởng lão vẫn có vẻ không hề mỏi mệt, hắn như là một cái tử sĩ đâu.
-"Hắn bán thân cho ma giới, thương hắn không được. Chỉ có một cách giết hắn" Mặc Tư Thủy đại phái sư Thủy tộc đương nhiên hiểu biết không ít, xem xét tình hình nói.
-"Cách gì?" Bạch Vân hẩn trương hỏi. Tình hình này hắn còn nói dài dòng được sao.
-"Sức mạnh của Phong đế áp bách" Mặc Tư Thủy nhìn Thiên Song Song bất đắc dĩ nói.
Thiên Song Song hiện sức lực có chút ngưng trệ, khó có thể đối mặt với Phong cựu trưởng lão, bọn hắn chỉ có thể kéo dài thời gian, tất cả mọi người cách tử vong hội rất gần.
Thiên Song Song nghe Mặc Tư Thủy lời nói mắt có một chút mờ mịt. Mẫu thân, phụ thân, Y Mục gia gia, Khổng lão nhân cùng biết bao người chết oan ức, nàng không thể để bọn họ chết oan ức như vậy.
Thiên Song Song ngồi xếp bằng trên mặt đất, cố gắng tập trung tinh thần lực, cuối cùng Phong nguyên tố như được thức tỉnh cuồn cuộn chảy vào đan điền. Như một dòng nước ấm làm cơ thể thoải mái. Thiên Song Song bật dậy đem toàn bộ năng lực tạo thành một chưởng hướng Phong cựu trưởng lão đánh qua.
-"Các ngươi tránh ra một bên" Thiên Song Song sợ làm tổn hại đến bọn hắn, rống lên. Đem một chưởng nọ quăng vào Phong cựu trưởng lão.
Ầm vang long.
Lại một trận cuồng phong kêu gào đi qua, mặt đất lúc này như bị quét hết một tầng rồi một tầng đất cát, chính giữa chiến trường tạo thành một cái hố lớn.
Lạnh lẽo không khí bao trùm.
Nhưng là lạnh lẽo rất nhanh chóng bị một tiếng cười lạnh sởn gai ốc bao trùm "Hahaha, Phong đế chỉ có thế thôi sao". Một thân đầy bụi đất Phong cựu trưởng lão trong bóng đêm quỷ dị xuất hiện, ngông cuồng đến cực điểm, hắn còn không có chết nga.
-"Sao lại như vậy?" Thủy Ngọc như lạc vào sương mù hỏi, rõ ràng Mặc Tư Thủy nói như vậy nhưng là hiện tại cả Thiên nhi cũng không làm gì được hắn.
-"Song nhi, có chết chúng ta cùng chết" Lãnh Phong lạnh lẽo mà nhu tình hướng Thiên Song Song nói.
-"Song nhi, ta không muốn rời xa ngươi" Bạch Vân chu cái mỏ làm nũng, giờ phút này mà còn làm được như vậy thật sự là bái phục hắn.
-"Song Song, ta sẽ bảo vệ ngươi hết sức" Đông Y Ly khốc khốc nhưng thật sự là tình cảm vô vàn.
-"Song Song, ta Bắc Thần Tử Yên nguyện cùng nương tử cùng sinh cùng tử" Bắc Thần Tử Yên mang đậm ấm áp.
Thiên Song Song đối bọn hắn cảm động không thôi.
-"Tiểu Song đôi, nếu hôm nay ta tử, ngươi có hay không tha lỗi cho ta?" Tạ Khuyển nỉ non.
-"Ngươi mà tử, ta không tha cho ngươi" Thiên Song Song nghe Tạ Khuyển nói xong giận dữ mắng, hắn mà tử nàng làm sao mà sống nổi, nghĩ như thế lòng nàng ẩn ẩn đau đớn.
-"Song Song, ta là người của ngươi nga, không được bỏ rơi ta" Thượng Quan Thần Tinh ủy khuất hề hề hướng Thiên Song Song như muốn khóc. Thiên Song Song liếc hắn một cái mà đầy tình cảm.
-"Song Song, Hoa gia phu nhân không có ai khác ngoài ngươi" Hoa Trầm Hương hoa đào mắt mãnh liệt tình cảm nhu tình thổ lộ.
-"Thiên nhi, ngươi là tình trong mộng của ta, hiện cũng là đối tượng ta muốn thú" Thủy Ngọc vương giả khí cao ngạo nói.
-"Thiên nhi, kì thật ta thích ngươi" Mặc Tư Thủy sợ không có cơ hội thổ lộ, hiện cũng thổ lộ ra.
-"Thiên nhi, ngươi là định mệnh của ta, ta chờ đợi ngươi cả ngàn năm rồi, hôm nay ta chờ đợi ngươi cả ngàn năm rồi, hôm nay chúng ta không thể chết" Tống Doãn nắm lấy tay nàng nói, đưa cho nàng Nguyệt kiếm.
-"Uh, cám ơn các ngươi" Thiên Song Song nhìn mấy nam nhân trong mắt cũng tràn đầy tình cảm. Nàng đối bọn hắn cũng là yêu, hiện tại nàng cảm nhận rất rõ, mất một trong bọn hắn, sợ là nàng chịu không nổi.
-"Muội muội, kì thật ca ca lúc trước ghen tỵ ngươi cùng A Nhị, hắn có thể quanh minh chính đại nói thích ngươi, nhưng là ta lại không dám nói. Hiện tại ta sợ không còn cơ hội, ta thật chỉ muốn nói một câu với ngươi ta yêu ngươi" Nam Cung Tiếu thổ lộ làm Thiên Song Song có một chút nuốt không trôi.
-"Ca ca, kì thật lúc ta mất trí nhớ cũng nhờ có ngươi, ta thực sự cũng thích ngươi" Thiên Song Song đối Nam Cung Tiếu một cái trong veo tươi cười làm cho hắn nhém một chút bị nàng cấp mê đến ngất xỉu đi.
-"Bảo bối, ngươi không thể quên ta" Tây Thần Ninh liếc xéo nàng, như rắn nước ôm chầm lấy nàng làm mấy người khác hận không thể một chưởng đánh chết hắn.
-"Ngươi không phải thích nam nhân sao?" Thiên Song Song nhìn bộ dạng của hắn nén cười hỏi.
-"Ta nghĩ kĩ rồi, nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là người đó là ngươi" Tây Thần Ninh khẳng định nói, ôm trong lòng người ngọc rất là thoải mái, hắn mặc kệ nàng là nam hay nữ, hắn yêu là được.
Thiên Song Song mặc kệ hắn, cho hắn ôm.
-"Không cho ngươi động vào nàng, nàng là của ta" Liệt Hỏa Vô Khuyết bá đạo nói, đẩy Tây Thần Ninh ra, đem Thiên Song Song tiến vào trong lòng.
-"Vô Khuyết" Thiên Song Song thâm tình nhìn hắn, hai người tình chàng ý thiếp làm mấy người kia một trận khinh bỉ.
-"Minh chủ, kì thật ta cũng rất ái mộ ngươi" Mạch Thiên Dạ cuối cùng cũng nói đi ra, hắn chính là nghẹn tử rồi, kì thật hắn muốn chôn sâu trong lòng, nhưng là hắn sợ qua hôm nay hắn không còn cơ hội nữa.
-"Kì thật ta không đáng cho các ngươi yêu" Thiên Song Song bỗng thoát ly Liệt Hỏa Vô Khuyết vòng tay, trầm giọng nói.
-"Không có" Chúng nam nhân trăm miệng một lời.
-"Đủ" Thấy mười mấy cái nam nhân cùng với một nữ nhân lời nói ướt át là hắn Phong cựu trưởng lão một kẻ cổ hủ làm sao chịu nổi, cuối cùng hắn một tiếng quát lạnh đem tất cả mọi người kéo hồn về.
-"Chết hết đi" Phong cựu trưởng lão một thân sát khí ngoại phóng, đem tất cả năng lực đánh cái đòn cuối cùng. Phong như vũ bão, gió như gào thét, cây cối một trận ngã quỵ, bụi bay mù mịt, bầu trời đêm u ám không thấy được một vì sao.
-"Cuồng phong gào thét, đi" Phong cựu trưởng lão một chưởng hướng bọn người Thiên Song Song đánh qua.
Ngay lúc bọn nam nhân muốn chống cự lại bị Thiên Song Song một chưởng đánh bay về phía sau hơn m, buông lại một câu nói "Các ngươi phải hảo hảo sống"
Quay mặt lại phía sau đối mặt với Phong cựu trưởng lão, một thân sát khí tăng vọt, lúc này đôi con ngươi màu lam chuyển thành màu đỏ như địa ngục biển lửa. Màu trắng bạch y tô điểm ma mị xuất trần. Thiên Song Song trên tay làm một cái quỷ dị kết ấn. Miệng lẩm bẩm đọc một dòng kì lạ chú ngữ.
-"Phong nguyệt thần chưởng" Nguyệt kiếm trong tay cùng phong nguyên tố năng lực kết hợp, Thiên Song Song hướng Phong cựu trưởng lão lao tới.
-"Không, Thiên nhi" Mặc Tư Thủy là nhìn ra được Thiên Song Song muốn làm gì. Nàng là sử dụng nghịch thiên cấm chú, sức lực cực đại nhưng là mất mạng như chơi.
Mọi người nhìn Mặc Tư Thủy biểu cảm sợ hãi đương nhiên đoán được nàng đang làm chuyện ngu ngốc, nhưng là bọn hắn không thể ngăn cản được nữa rồi.
-"Song nhi/ Song Song/ Tiểu Song đôi/ Thiên nhi" Tê tâm liệt phế vang vọng âm thanh vang lên. Thê lương bức tranh làm người ta không thể không xúc động.
Ầm vang long.
Hai loại cực đại mạnh mẽ năng lượng va chạm làm người ta cảm thấy thiên địa rung chuyển. Một mảnh hào quang chói rọi làm người ta muốn đui mù.
Chỉ nghe một tiếng rống lớn thảm thiết như tiếng giết heo của lão nhân la lên, chốc lát hắn trở về với các bụi.
Còn lại nữ nhân một tiếng rên nhẹ, thân thể nhẹ tựa lông hồng từ trên trời rơi xuống. Một đạo ánh sáng bắn ra tứ phía, lan đến mấy nam nhân.
-"Thiên nhi" Tống Doãn là cái đầu tiên chạy đến cạnh nàng. Bắt lấy thân thể nhỏ bé của nàng, tiến vào trong ngực.
Lạnh băng thân thể cùng hơi thở yếu ớt, Thiên Song Song hiện tại hiện giống một xác chết đến %.
Mười mấy cái nam nhân vây quanh một cái bạch y nữ nhân khuynh thành tuyệt sắc, nhưng là sắc mặt nàng trắng bệch mười phần đáng thương.
-"Tư Thủy, không có cách gì cứu Thiên nhi sao?" Thủy Ngọc kích động tóm lấy tay áo của Mặc Tư Thủy hỏi.
-"Không có, nhưng là ta có nghe nói đến một cái truyền thuyết. Tương truyền Phong đế là một người cực kì đặc biệt sức mạnh vô song, nàng được cái định mệnh phu quân bảo vệ, nàng cùng bọn hắn là có một mối liên hệ vô hình" Mặc Tư Thủy chậm rãi nói, nhưng là ánh mắt vẫn dán vào người người ngọc, ánh mắt tràn đầy thống khổ chua xót.
Bọn nam nhân quay đầu nhìn nhau, nhưng rất nhanh lại thay thế bằng cảm xúc thất vọng. Bọn hắn hiện tại chỉ có mười bốn người không hơn không kém.
-"Nếu Song nhi là Phong đế làm sao biết ai là định mệnh phu quân của nàng?" Hoa Trầm Hương cố gắng tìm lại một tia lý trí hỏi.
-"Là trên cánh tay có một vết bớt phong tộc kí hiệu" Mặc Tư Thủy nhíu mi nói. Hắn từ cha sinh mẹ để đến nay thân thể lẫn cánh tay không hề có một cái bớt.
Không khí nhất thời trầm xuống, bọn hắn cũng là như vậy.
-"Cái này đúng không, ta là định mệnh phu quân của Song nhi" Bạch Vân yêu nghiệt mừng quýnh lên nói, giơ cánh tay trước mặt mọi người.
-"Ta như thế nào chưa từng thấy qua ngươi có cái hình này" Lãnh Phong lạnh lùng hỏi Bạch Vân.
-"Ta không biết, lúc nãy hắn nói nên ta thuận tiện nhìn, ai ngờ lại thấy" Bạch Vân thản nhiên giải thích.
Chúng nam nhân bất giác nhìn về phía cánh tay của mình.
-"Ta cũng có"
-"Nga, ta cũng có"
-"Thật kì diệu, trên tay ta bỗng nhiên có kí hiệu"
-"Hahaha, ta chính là định mệnh phu quân của nàng.."
Chúng nam nhân vui sướng cười to, nhưng là bọn hắn nhìn lại Mặc Tư Thủy lại thấy hắn đang trầm tư u sầu khó hiểu vô cùng.
-"Mặc Tư Thủy ngươi trên cánh tay có ấn kí còn không vui sao?" Tạ Khuyển cực kì không vui hỏi, hắn không thích là định mệnh phu quân của Tiểu Song đôi sao.
-"Không phải ta không vui chuyện này, nhưng là chúng ta chỉ mới là mười bốn người, nếu đến sáng ngày mai không đủ người nàng sẽ khôngkhông có hy vọng" Mặc Tư Thủy buồn rầu nói.
Mười mấy người nam nhân nhất thời trầm xuống.
-"Ta có thể giúp nàng kéo dài được ba ngày" Tạ Khuyển đem viên hoàn hồn đan trân quý tiến vào miệng Thiên Song Song, nhưng là viên thuốc này đối Phong đế không có phát huy hết tác dụng chỉ có thể kéo dài được sinh mệnh của nàng ba ngày.
-"Chúng ta mang nàng về Bồng lai khách sạn chi nhánh, nơi đó là nhà của nàng nên chắc chắn nàng sẽ thích. Tạ Khuyển ở lại chăm sóc cho Song nhi, những người khác chia nhau đi tìm người còn lại, đến chiều ngày thứ ba còn không tìm được thì phải trở về thủ bên người nàng. Ta không muốn nàng đi mà thiếu một ai đưa tiễn" Liệt Hỏa Vô Khuyết lòng đau như cắt nói, hắn thật không muốn nói nàng tử, nhưng là hắn không thể không đối diện với sự thật.
Chúng nam nhân nhanh chóng tản đi.
Ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh, Thiên Song Song một thân bạch y tái nhợt nằm trên giường, tuyệt sắc khuôn mặt nhỏ nhắn làm người ta đau lòng vô cùng.
Mười mấy nam nhân thống khổ ngồi trong phòng, không ai nói một câu gì, bọn hắn ba ngày không ăn không ngủ sắc mặt có một chút không tốt, mỹ nam hiện tại cũng bị lo lắng tàn phá dung nhan. Dù vậy nhưng là bọn hắn đều có thể khuynh đảo lòng người.
Thời gian từng giờ từng khắc trôi qua, giờ Tý cũng đã bắt đầu, bọn hắn sắc mặt ngày càng trầm trọng, tâm tưởng chừng như đã chết. Chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa, nàng sẽ vĩnh viễn rời xa bọn hắn.
-"Các vị công tử, có một cái điên nam tử uống rượu sinh sự ở Bồng lai khách sạn" A Đạt hiện tại theo Hoa Trầm Hương đến đây giúp Thượng Quan Thần Tinh coi sóc việc làm ăn, hắn giờ làm quản gia.
-"Để ta đi xem" Thượng Quan Thần Tinh chính là chủ sự Bồng lai khách sạn, việc này hắn đương nhiên ra mặt. Có điều làm cho hắn bực mình đó là hiện tại hắn đang thủ bên cạnh nàng giờ khắc cuối cùng lại bị làm phiền, đúng là tức tử hắn mà.
Thượng Quan Thần Tinh khí sắc không tốt, thấy nam tử đầu bù tóc rối nháo loạn cực kì không thích, liền trầm giọng phân phó hạ nhân "Đem hắn đuổi đi ra ngoài"
-"Ta không đi, không đi" Nam tử đầu tóc có chút hỗn độn, một bộ xanh lá cây quần áo nhăn nhúm đến khó xem, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thật sự làm người ta chán ghét. Hắn thà chết cũng không chịu rời nơi này.
-"Đem tên điên này lôi ra ngoài" Thượng Quan Thần Tinh tính tình vốn không tốt đương nhiên không khách khí đuổi khách, hắn muốn nhanh gọn xử lý tên này trở lại bên cạnh Song Song của hắn đâu
-"Đem tên điên này lôi ra ngoài" Thượng Quan Thần Tinh tính tình vốn không tốt đương nhiên không khách khí đuổi khách, hắn muốn nhanh gọn xử lý tên này trở lại bên cạnh Song Song của hắn đâu.
-"Dạ" Tên nô tài rất nhanh khiêng tên nháo loạn đi.
Trên lầu Tây Thần Ninh bỗng nhiên trong mắt có động, hắn lắc mình rất nhanh xuống lầu. Nhìn thấy xanh lá cây nam tử một đầu tóc rối bị khiêng ra ngoài, hắn bỗng đem người đoạt lại.
-"Tây Thần Ninh, nơi này không phải Tây quốc, ngươi đừng hồ nháo cướp người" Thượng Quan Thần Tinh hiện tại mới chính là Thượng Quan Thần Tinh, khí phách mười phần, không có xem ai ra gì. Dù là thương nhân thân phận nhưng khí chất tuyệt không thua một vị hoàng tử.
-"Hắn là đệ đệ của ta" Tây Thần Ninh bạc môi khẽ nhếch ngắn gọn nói. Nhìn trong tay nam tử say khướt Tây Thần Ninh nhíu mày, Tây Thần Liên không phải lúc này đang ở Tây quốc sao? Sao hắn lại ở đây hồ nháo. Không giống hắn tý nào.
Tây Thần Liên nhìn trước mặt nam tử không biết nhìn ra cái gì trong miệng nỉ non "Nữ nhân, là ngươi sao, là ngươi sao?"
Nữ nhân trong miệng hắn là ai? Tây Thần Ninh nghi hoặc nhìn hắn, không phải hắn thích Thượng Quan Hoa Lệ sao, hiện tại nàng ta đã có phu quân, hắn còn chưa quên được nàng.
Tây Thần Ninh lắc đầu, Thượng Quan Thần Tinh cuối cùng cũng nhìn ra Tây Thần Liên là người nào cũng không làm khó hăn.
Tây Thần Ninh mang Tây Thần Liên đến phòng của mình sai người đem nước và y phục đến vì hắn đổi, chải lại mái tóc hỗn độn cuối cùng Tây Thần Liên mới khôi phục lại bộ dạng mỹ nam từ cái khất cái.
Tây Thần Ninh nhìn Tây Thần Liên ngủ cũng rời đi, đến thủ bên người Thiên Song Song, hiện tại chỉ còn chốc lát thời gian, hắn không muốn rời xa nàng.
Nhưng là Tây Thần Ninh không ngờ, hắn vừa tỉnh dậy liền theo Tây Thần Ninh ở phía sau.
Cửa phòng mở ra, Thiên Song Song đôi mắt nhắm nghiền nằm trên giường.
-"Nữ nhân là ngươi sao? Ngươi làm sao thế này. Nữ nhân, ngươi biết ta tìm ngươi lâu lắm rồi không, ta đợi ngươi lâu lắm rồi không? Ngươi mở mắt ra đánh ta đi" Tây Thần Liên bỗng phát hiện nữ nhân khuynh thành khuynh quốc trên giường với khuôn mặt trắng bệch không có huyết sắc. Hắn lòng đau như cắt nói đi ra, hắn đến bây giờ còn muốn bị nàng đánh đâu, đúng là một cái muốn bị ngược mà.
-"Ngươi không được đụng vào nàng" Đông Y Ly khốc khốc ngăn cản Tây Thần Liên, không cho hắn tới gần.
Tây Thần Ninh cùng Hoa Trầm Hương bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mỗi người hướng một tay của Tây Thần Liên nắm tới, vạch tay áo lên.
-"Ấn ký" Nhóm nam nhân kích động vô cùng, cuối cùng trời không phụ lòng người nga, bọn hắn đã tìm được người thứ mười lăm định mệnh của nàng.
-"Mười lăm nhân đủ rồi, sao Thiên nhi còn chưa tỉnh?" Thủy Ngọc lòng như lửa đốt hỏi.
-"Đúng vậy" Mấy nam nhân khác cũng là cùng chung câu hỏi, cả đám nhìn lại Mặc Tư Thủy, Tây Thần Liên cũng là không hiểu gì nhìn hắn.
-"Thiên nhi đương nhiên chưa tỉnh, bởi vì còn thiếu một bước" Mặc Tư Thủy trầm tư nói.
-"Bước gì, nói đi, sắp hết thời gian rồi" Bạch Vân như nước sôi đổ lên người cầm tay áo Mặc Tư Thủy như muốn xé rách.
-"Đôn luân chi lễ" Mặc Tư Thủy bạc môi khẽ nhếch nói, khuôn mặt bạo hồng.
-"Đôn luân chi lễ, tất cả chúng ta, làm sao Thiên nhi chịu nổi" Thủy Ngọc vỗ cái bàn thật mạnh một tiếng nói.
-"Song nhi mỏng manh như vậy làm sao có thể, huống hồ thể trạng nàng hiện giờ rất yếu" Hoa Trầm Hương lo lắng vô cùng.
-"Thật sự phải như vậy?" Bắc Thần Tử Yên có vẻ không tin.
-"Hắn nói đúng, ta cũng từng nghe nói đến" Tống Doãn đồng tình Mặc Tư Thủy.
-"Vậy thì phải chịu, mỗi người đến một lần" Đông Y Ly khốc khốc nói.
-"Ta có thuốc trợ thân thể nàng, lần đủ" Tạ Khuyển tự tin bóc ra một lọ thuốc.
Mấy nam nhân nhìn hắn sùng bái, nếu lần này cứu được nàng, bọn hắn phải thưởng thuốc từ Tạ Khuyển như thế mới được ăn no.
Cảm nhận được xung quanh một bộ lang sói đói ánh mắt Tạ Khuyển đánh cái rùng mình. Sau đó rất nhanh cười tà đi lên.
-"Muốn dược cũng được, các ngươi phải khôi phục vị trí lão ngũ cho ta" Tạ Khuyển bá đạo tuyên bố.
-"Hảo" Chúng nam nhân mặc dù khinh bỉ hắn nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sau này Tạ Khuyển thiên hạ đệ nhất thần y đối bọn hắn bất lợi chính là không tốt.
-"Thứ tự thị tẩm, rút thăm" Hoa Trầm Hương đem cách công bằng nhất hô lên.
-"Không được phải theo thứ tự trong nhà" Lãnh Phong lạnh lùng lên tiếng.
-"Đúng vậy" Bạch Vân, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Tạ Khuyển đồng tình.
-"Nhưng là bọn ta còn chưa có vị trí" Mạch Thiên Dạ không khuất phục nói.
-"Vậy ngoại trừ bọ ta các ngươi đến rút thăm" Tạ Khuyển hồ ly tươi cười làm mọi người một trận khinh bỉ.
Một đêm chinh chiến, xuân sắc đầy phòng.
Sáng hôm sau, Thiên Song Song tỉnh dậy thấy một dàn mỹ nam lõa lồ bên cạnh nhìn mình. Mà nàng trên người không có một tất vải.
-"Các ngươi..." Thiên Song Song lắp bắp nói không nên lời.
-"Thiên nhi, ngươi ăn hết tất cả bọn ta có phải hay không phải chịu trách nhiệm bọn ta" Thủy Ngọc cười tà mị nói.
Một đêm chinh chiến, xuân sắc đầy phòng.
Sáng hôm sau, Thiên Song Song tỉnh dậy thấy một dàn mỹ nam lõa lồ bên cạnh nhìn mình. Mà nàng trên người không có một tất vải.
-"Các ngươi..." Thiên Song Song lắp bắp nói không nên lời.
-"Thiên nhi, ngươi ăn hết tất cả bọn ta có phải hay không phải chịu trách nhiệm bọn ta" Thủy Ngọc cười tà mị nói.
-"Thiên nhi không được rủ bỏ trách nhiệm" Tống Doãn cũng hùa theo, hắn hiện tại chưa có danh nhận nga.
-"Song nhi, ta là người ngươi yêu nhất phải cho ta làm lớn" Liệt Hỏa Vô Khuyết đem người dán lên người nàng cọ cọ lười biếng.
-"Thiên nhi, ngươi không được bỏ rơi ta" Mặc Tư Thủy lên tiếng góp vui.
-"Song Song, Hoa gia phu nhân không thể bỏ trống, mẫu thân ta hối thúc" Hoa Trầm Hương hoa đào mắt mị hoặc chớp chớp.
-"Song Song, ta vì ngươi quản lý thu chi, không thể thiếu công ta" Thượng Quan Thần Tinh tranh công.
-"Bảo bối, tấm thân xử nam của ta bị ngươi cướp" Tây Thần Ninh ủy khuất hề hề mắt long lanh muốn khóc làm người ta một trận buồn nôn.
-"Minh chủ, ngươi là người đứng đầu võ lâm không thể không chịu trách nhiệm việc mình đã làm" Mạch Thiên Dạ đi theo đám hồ ly liền biến hồ ly.
-"Muội muội, không được quên ca ca, ta làm lớn nga" Nam Cung Tiếu cương nghị tuấn lãng làm người ta một trận hồn mê phách lạc.
-"Nữ nhân, ngươi có thể đánh ta bất cứ lúc nào ngươi muốn" Tây Thần Liên mặt đỏ thẹn thùng nói, cực kì đáng yêu.
-"Nương tử, vi phu vì ngươi tận lực mọi chuyện, không được quên vi phu" Lãnh Phong lạnh lùng mà ôn nhu nói.
-"Nương tử, ngươi hoa đào quá nhiều, phải bồi thường ta" Bạch Vân đô đô cái miệng đòi phần thưởng.
-"Nương tử, vị trí lão tam của ta không thể thay đổi" Đông Y Ly khốc khốc tuyên bố.
-"Nương tử còn ta lão tứ vĩnh viễn không thể tha đi" Bắc Thần Tử Yên học giọng điệu Đông Y Ly cao ngạo lên.
-"Tiểu Song đôi, bọn họ chấp nhận ta làm lão ngũ" Tạ Khuyển không quên kéo phần cho mình, vô tội nói.
Thiên Song Song một đầu bạc hãn, xoay người rất nhanh mặc quần áo nhảy cửa sổ chạy ra ngoài. Trong phòng mấy nam nhân còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là một đám quạ đen bay đầy đầu.
-"Các ngươi còn ngốc, nàng không chịu trách nhiệm còn không truy". Tống Doãn rống lên. Mười mấy nam nhân nhanh chóng mặc quần áo đuổi theo.
Thiên Song Song chạy đến ngoại ô quay đầu không thấy bóng người thở gấp, nhẹ giọng mắng "May mắn là ta nhanh chân, bằng không là bị bắt chịu trách nhiệm"
Nhưng là nàng còn chưa sung sướng được bao lâu mười lăm cái bóng dáng đã muốn trước mặt nàng khuôn mặt ai oán.
-"Nương tử vi phu đói bụng" Bắc Thần Tử Yên lần đầu tiên học Tạ Khuyển cùng Bạch Vân làm nũng.
Cuối cùng một đám bổ nhào vào đòi quyền lợi, hắc ngọc bội bỗng xuất hiện yểm trợ bọn hắn thành công. Cuối cùng hắc ngọc bội vì bọn nam nhân trợ lực, làm cho Thiên Song Song tinh lực dồi dào uy bọn hắn ăn no. Trên đỉnh núi dâm mỹ phong cảnh triền miên từ sáng tinh mơ cho đến chiều tối, nhật nguyệt thẹn thùng.