Trêu chọc vào nàng, chết là cái chắc!
"Tại sao ta phải thử chứ!". Úc Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào nóc xe, tỏ vẻ kiên quyết không
Có điều...
Nhưng mà....
Hình như.....
Lời Tần Thế Viễn nói cũng có lý. Úc Phi Tuyết ngoài miệng thì cự tuyệt nhưng trong lòng nàng không thể không thừa nhận, bản thân cũng từng so sánh Lãnh Dịch Hạo và tiểu sư phụ.
Tại sao phải so sánh hai người bọn họ vậy?
Trước kia nàng luôn yêu mến Tiểu sư phụ, đã yêu mến Tiểu sư phụ, vậy tại sao lại phải so sánh Lãnh Dịch Hạo với người chứ?
Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu Úc Phi Tuyết.
Những chuyện không thể nghĩ ra, nàng thường chẳng thèm nghĩ đến nữa. Còn bây giờ, càng không thể so sánh!
Bây giờ, nàng không biết nên đối mặt với Tiểu sư phụ như thế nào, nhưng nàng lại rất ghét Lãnh Dịch Hạo.
"Được rồi, cô nương có thể không thử. Nhưng tại hạ nghĩ cô nương cũng không muốn cứ ngồi yên như vậy mà đến kinh thành đấy chứ?". Thuyết khách Tần Thế Viễn rốt cuộc cũng đi vào nội dung chính.
"Thuận vương gia quyết tâm muốn cột cô nương bên người. Thậm chí đã đem tin tức Vương gia và Vương phi sắp trở hồi kinh truyền đến kinh thành. Tại hạ nghĩ hiện tại cả kinh thành, mọi người đều đang háo hức mong ngóng. Vậy nên cho dù cô nương tuyệt thực cũng chẳng có ích gì."
"Huống chi, hai người bọn họ võ công tinh tường, nếu như cô nương muốn chạy trốn, bọn nó có thể bắt cô nương trở về ngay lập tức."
"Có điều tại hạ thấy rất kỳ lạ, Phong đại hiệp này rốt cuộc là người phương nào, võ công cao như vậy, hơn nữa tại sao hắn lại phải tới kinh thành?". Tần Thế Viễn nói với chính mình.
Nhưng mà những lời này lại làm cho nội tâm Úc Phi Tuyết nhảy loạn. để mưu phản?
"Tần Thế Viễn, ngươi nói với Lãnh Dịch Hạo, ta đói bụng rồi." Úc Phi Tuyết đã nghĩ thông suốt. Nàng muốn đến kinh thành.
Bởi vì ở đâu có náo nhiệt, nàng sẽ đi đến đó.
"Không bỏ chạy nữa thật chứ?". Lãnh Dịch Hạo nhướn mày nhìn Úc Phi Tuyết, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
"Không chạy". Úc Phi Tuyết không thèm liếc mắt nhìn hắn.
"Chịu ngoan ngoãn ăn cơm chứ?"
"Nói nhảm! Ngươi mà không giải huyệt, ta ăn thế quái nào được!" Úc Phi Tuyết tức giận quát.
Tốt lắm, thế này là yên tâm rồi, thấy nàng thế này chắc là sẽ không chạy trốn thật.
Huyệt đạo của Úc Phi Tuyết lập tức được giải, cảm giác được tự dogiống như được sinh ra lần nữa vậy.
Đồ ăn được bưng lên, Úc Phi Tuyết ngay lập tức ăn như lang sài hổ báo.
Lãnh Dịch Hạo nhướn mày đắc ý. Nha đầu này, chỉ có hắn mới có thể xử lý được! Phong Vô Ngân không nói gì, im lặng quay người rời đi. Trời chiều đã ngã về tây, đem bóng dáng Phong Vô Ngân kéo dài, bóng lưng kéo thành một đường thẳng mờ nhạt của hắn nhìn có chút cô độc.
Tần Thế Viễn may mắn không thẹn vì không hoàn thành nhiệm vụ, cả người vô cùng thoải mái.
Chạy suốt cả ngày, xe rốt cục cũng dừng lại nghỉ ngơi.
Sau khi đợi đến lúc Úc Phi Tuyết ăn uống no đủ mới tiếp tục chạy. Sau khi trời tối, cuối cùng cũng tới được một thị trấn.
Vén rèm xe, Úc Phi Tuyết thực sự ngủ thiếp đi trong xe ngựa, ngồi thẳng đơ cả ngày, không mệt mỏi mới là l
Vì vậy, vấn đề nảy sinh lúc này là ai ẵm Úc Phi Tuyết lên khách phòng, Phong Vô Ngân và Lãnh Dịch Hạo nhìn nhau, tay chân lại chuẩn bị ột lần tranh đấu nữa.
Tần Thế Viễn lắc đầu, không phải lại đánh nhau ở chỗ này đấy chứ. Thời gian không đợi người, không có thời gian phí phạm ở đây. Vì thế, Tần Thế Viễn tiến thẳng đến dùng cây quạt đánh cho Úc Phi Tuyết tỉnh.
"Người làm gì vậy hả?". Úc Phi Tuyết cáu giận vung tay gạt cây quạt trước mặt, quấy rầy người đang trong mộng đẹp rất không có đạo đức.
"Đến khách điếm rồi, xuống nghỉ ngơi thôi." Tần Thế Viễn phe phẩy cây quạt, đồng thời tự giác tránh xa Úc Phi Tuyết.
"Nhường đường một chút, cám ơn." Úc Phi Tuyết bị Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân hành hạ trọn một ngày, lòng tràn đầy lửa giận còn chưa tiêu tan. Vì vậy coi hai người ở trước cửa xe là vật cản trở, nàng nghênh ngang đâm thẳng vào giữa người, không coi ai ra gì.
Đồng thời, không quên thưởng cho Tần Thế Viễn một khuôn mặt tươi cười sáng lạn:"Tần ca ca, mau tới đây!"
Nàng đang cố ý đây mà. Một mũi tên trúng ba con chim. Trêu chọc vào nàng, chết là cái chắc! Nhưng mà các kiểu chết có chút không giống nhau mà thôi.
Dưới ánh mắt cực kỳ u ám của Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân, Tần Thế Viễn do dự một chút, nhanh chóng đi theo Úc Phi Tuyết vào khách điếm để đề phòng bị Vương gia - Đại hiệp liên thủ tiêu diệt.
Sau một ngày đường đi lại thực sự mệt mỏi, Úc Phi Tuyết ngủ đến hôn mê bất tỉnh, lại cảm giác có người đang vuốt tóc mình, có hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát quanh quẩn tại chóp mũi, hơn nữa ngày càng nồng đậm.
Úc Phi Tuyết phản xạ có điều kiện, xuất ra một cước: "Biến thái..."
Úc Phi Tuyết còn chưa dứt lời, cổ họng liền nghẹn lại. Không phải Lãnh Dịch Hạo, là
Úc phi Tuyết tối sầm đầu óc nhìn Phong Vô Ngân bị mình đá ngã xuống đất:
"Tiểu sư phụ, sao người lại ở đây?"
Phong Vô Ngân thong dong đứng dậy, cười có chút bất đắc dĩ: "Là ta, chẳng qua ta không nghĩ nàng lại lợi hại như vậy. Ngủ mà vẫn có thể đá người."
Trên thực tế, hắn đã từng lĩnh giáo qua, hơn nữa kết quả cùng với lúc này đều như nhau.
Nàng coi hắn là Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo thật sự đã chiếm một vị trí trong lòng nàng sao?
"Ta.." Úc Phi Tuyết gãi gãi đầu: "Cái kia...Ta tưởng là tên biến thái Lãnh Dịch Hạo..."
Kỳ thật, ban đầu, khi nàng ngửi thấy hương vị nhẹ nhàng khoan khoái này, tất sẽ nghĩ tới Tiểu sư phụ, mà từ lúc nào, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ ngay đến Lãnh Dịch Hạo? Suy nghĩ này làm cho Úc Phi Tuyết thoáng buồn bực.
"Tuyết Nhi, vẫn chưa tha thứ cho ta sao?" Phong Vô Ngân định tới gần, rồi lại do dự. Hắn không muốn bó buộc nàng. Muốn Úc Phi Tuyết chấp nhận sự thật này, chung quy vẫn cần có thời gian.
Đôi mắt Úc Phi Tuyết trở nên ảm đảm, tại sao tiểu sư phụ lại là phản đồ? Nàng nên làm gì bây giờ?
"Ta sẽ chờ nàng." Phong Vô Ngân dùng ánh mắt ấm áp nhìn Úc Phi Tuyết, nhẹ nhàng nói.
Phong Vô Ngân đi rồi, Úc Phi Tuyết trong thoáng chốc lại thấy phiền muộn nên liền đứng dậy đi nhà xí.
Đi qua một gian phòng không xa, đúng lúc nhìn thấy qua cửa sổ một thân ảnh quen thuộc.
Lãnh Dịch Hạo.
Còn có một nữ nhân! Là Ngọc Điệp!
Úc Phi Tuyết rốt cuộc hiểu ra nàng lại có giấy ngủ an tĩnh như vậy, bởi vì Lãnh Dịch Hạo rõ ràng cũng mang theo Ngọc Điệp.
Nàng bị giam trong xe ngựa suốt một ngày, hiển nhiên cũng không biết bên ngoài là "ngày tháng năm nào"! Không nghĩ tới Lãnh Dịch Hạo trở về kinh thành lại còn không quên mang theo Ngọc Điệp cùng đi, thật là một đôi uyên ương thâm tình!
Hơn nữa, giờ phút này tư thế của hai người cực kỳ mật mờ.
Ngọc Điệp ngồi trên giường, ngón tay Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan như hoa của Ngọc Điệp, hơn nữa thân thể của hắn từng chút từng chút áp lại gần Ngọc Điệp.
Tên biến thái chết tiệt! Úc Phi Tuyết cắn môi dập chân, xoay người chạy đi.