Lãnh Dịch Hạo chết tiệt ! Đến mức này sao ?! Chỉ vì vậy mà muốn giết nàng ?
Lúc trước hắn bắt nạt nàng, nàng cũng không nhỏ mọn như vậy! Lại còn giấu một cây gậy đâm vào mông nàng !
Úc Phi Tuyết cũng nổi giận rồi….
Con hổ mà không ra uy ngươi lại nghĩ ta là con mèo bệnh! Tốt xấu gì nàng cũng có võ công đầy người, ai sợ ai chứ ! Nàng vừa nhắc đến liền tức giận, một cước đá văng Lãnh Dịch Hạo ra.
Lãnh Dịch Hạo nghiêng người tránh, Úc Phi Tuyết vung tay một lần nữa đánh qua. Lần này, nàng cũng không lưu tình.
Là ngươi trêu chọc ta trước đấy !
Nào ngờ quyền của Úc Phi Tuyết vừa vung ra, cơ thể lại một lần nữa bị đè xuống dưới. Thì ra không phải nàng chạy trốn thành công, mà là có người cố ý dung túng. Thừa dịp nàng cố đứng dậy, lập tức “roẹt” một cái, quần áo trên người nàng từng mảnh một rách vụn, lại tiện tay đẩy nàng lên giường. Trên người Úc Phi Tuyết trong nháy mắt chỉ còn lại một cái yếm đỏ tươi.
“A….lưu manh!” – dám cởi quần áo của nàng!
Úc Phi Tuyết luống cuống tay chân muốn che đi cơ thể trần trụi của mình lại bị Lãnh Dịch Hạo bắt được hai tay.
“Lãnh Dịch Hạo!” – Úc Phi Tuyết quát lên giận dữ. Việc này có thể bỏ qua thì còn cái gì không thể cho qua nữa ! Nhưng chênh lệch giữa nam và nữ quá lớn, Úc Phi Tuyết có một bụng tức giận lại bất lực.
“Không phải nàng muốn chơi xuân dược sao ? Bản vương gia chơi với nàng !” – Lãnh Dịch Hạo đặt hai tay Úc Phi Tuyết lên đỉnh đầu, một bàn tay cũng đủ để kẹp chặt nàng.
Hắn đang tức giận, rất tức giận! Nha đầu này lại dám hạ dược với hắn! Tức giận ồ ạt tràn đến như nước lũ làm cho hắn hận không thể bóp chết nàng!
Hắn hận nhất kẻ nào hạ dược hắn!
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến cơ thể trắng nõn như ngọc của nàng, tức giận trong cơ thể ngược lại bị một loại cảm giác khô nóng thay thế, hơi thở khô nóng này đang tăng lên chóng mặt, rít gào, gặm nhấm từng tế bào của hắn.
Không phải chưa hôn nàng, cũng không phải chưa cùng nàng đồng giường cộng chẩm, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của nàng.
Có lẽ là tác dụng của xuân dược, ở trong mắt hắn, thân thể của nàng trơn bóng như trân châu vừa ra khỏi nước, vì ngượng ngùng mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đáng yêu, vệt ửng hồng kia kéo dài đến trước ngực của nàng, trốn vào bên trong cái yếm đỏ tươi, làm cho người ta không nhịn được muốn vạch cái yếm ra để nhìn đến tận cùng!
“Buông ta ra !” – Úc Phi Tuyết cố gắng giãy dụa, lại cảm thấy rõ ràng ‘cây gậy’ kia lại tới nữa! Lúc này không chỉ đặt ở nơi mềm mại của nàng, mà còn nhảy dựng lên nữa, sẵn sàng chờ xuất phát.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có tăng lên không thể giải thích.
Lãnh Dịch Hạo không vội hôn môi nàng, mà cúi đầu, cắn vành tai của nàng, cái cắn nhẹ mang theo trừng phạt.
Cơ thể Úc Phi Tuyết run lên theo từng dấu răng của hắn làm cho Lãnh Dịch Hạo không nhịn được nở nụ cười.
Nha đầu này đúng là có thể làm cho hắn tức chết lại cùng có thể làm cho hắn cười đến chết !
Dám hạ dược với hắn ! Hắn nhất định nhất định sẽ bắt nàng trả giá đắt!
Nhưng giờ phút này nàng lại ngây ngô đến mức cực kỳ đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn cười lớn, muốn yêu thương. Một loại cảm xúc mềm mại lặng lẽ nảy sinh.
Lãnh Dịch Hạo cảm thấy chính mình đã bị nha đầu kia làm cho điên rồi!
Cuối cùng, hắn lựa chọn bỏ qua tất cả cảm xúc, với tốc độ nhanh nhất, một tay cởi hết quần áo trên người mình.
“Ngươi…..muốn làm gì ?” – tùy tiện cởi quần áo là lưu manh!
“Nàng nên chịu trách nhiệm cho những việc mình làm !” – Lãnh Dịch Hạo nói, lập tức cúi đầu, ngăn chặn đôi môi của nàng.
Lại nữa rồi ! Cái cảm giác này lại tới nữa! Úc Phi Tuyết nhất thời ngừng hô hấp.
Chỉ có điều lần này khác hai lần trước đó, lúc này đây da thịt nóng cháy của Lãnh Dịch Hạo trực tiếp dán lên người nàng, quan hệ da thịt xa lạ kia làm cho cơ thể nàng không tự chủ được mà mềm xuống.
Mà nụ hôn của Lãnh Dịch Hạo rõ ràng cũng mang theo trừng phạt, hắn bừa bãi hút lấy mật ngọt trong môi nàng, bàn tay kia cũng không khách khí thăm dò trên cơ thể mềm mại của nàng. Cuối cùng kéo thứ che đậy cuối cùng trên người nàng xuống, cái yếm đỏ tươi bay trong gió, cô đơn rơi xuống giường.
Hơi thở xa lạ và một thứ cảm giác chưa từng có lao đến như thủy triều, có chuyện gì thế này, bàn tay Lãnh Dịch Hạo giống như mang theo ma lực vô tận, bàn tay của hắn chạm đến chỗ nào cũng khiến cho nàng run rẩy từ tận đáy tâm hồn. Cảm giác này chưa bao giờ có này lại trong nháy mắt ồ ạt đến như thác lũ.
Nàng lại một lần nữa cảm nhận được rõ ràng, Lãnh Dịch Hạo lại dùng gậy đâm nàng! Hơn nữa cây gậy kia nóng như lửa, nhảy dựng lên, làm cho cả cơ thể nàng cũng trở nên khô nóng.
Úc Phi Tuyết lại bị cái cảm giác xa lạ mà kịch liệt này làm cho trống rỗng, quên cả giãy dụa, quên cả hô hấp.
Cảm giác tê dại lao đến từng đợt từng đợt như thủy triều, xô nàng lên trên bờ biển, nàng chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, càng ngày càng ít……
Người dưới thân ngừng phản kháng dường như là trong ý của Lãnh Dịch Hạo, chút lý trí còn sót lại làm cho hắn ngẩng đầu lên, nhìn người bị mình hôn giống như sắp ngất xỉu, Lãnh Dịch Hạo vừa tức giận vừa buồn cười.
Nha đầu vô dụng! Không phải nàng muốn nghịch xuân dược sao? Chỉ là hôn một chút sờ một chút thôi mà đã hôn mê, nếu thật sự phải làm cái việc kia, có phải nàng sẽ chết luôn không ?
Mặc kệ, thân thể hắn khô nóng đến khó chịu, nhất là vùng bụng dưới, giống như là sắp nổ. Nha đầu, là nàng muốn đùa, nàng sẽ phụ trách dập lửa!
Lãnh Dịch Hạo cúi đầu, hôn lên cái cổ trắng ngần của Úc Phi Tuyết, hôn một đường thăm dò từ cổ của nàng cắn xuống đến trước ngực nàng.
Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ, vệt đỏ kia vẫn kéo dài đến trước ngực nàng, ngay cả nụ hoa của nàng cũng đắm chìm bên trong một mảnh đỏ sẫm. Quả nhiên là ‘kỳ quan’ hiếm thấy !
Một tia lý trí cuối cùng của Lãnh Dịch Hạo hoàn toàn bị hút ra, khát vọng cực độ tràn ngập tất cả các giác quan của hắn, hắn cởi bỏ trói buộc cuối cùng trên người, nhắm ngay đến mỹ thực của hắn, chuẩn bị ăn cơm !
C Một người thật cô đơn thật nhàm chán
Thứ cứng rắn nhất của hắn, đang chính xác đặt ở cấm khu mềm mại nhất không phòng vệ của nàng….
Đúng lúc này, lông mày Lãnh Dịch Hạo giật giật. Có một cỗ khí lạnh lẽo vô cùng, kể từ lúc vùng bụng dưới nhanh chóng phát nổ, nhất thời nuốt lấy toàn bộ ý thức của hắn. Cảm giác này đến quá nhanh chóng, làm cho hắn không có một chút phòng bị mà hôn mê bất tỉnh.
Úc Phi Tuyết bị lửa nóng của Lãnh Dịch Hạo làm cho choáng váng đầu óc. Vất vả lắm mới có được cơ hội thở dốc, nàng vung một quyền đánh Lãnh Dịch Hạo sang một bên, sau đó thở hổn hển.
Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, đồ lưu manh ! Cởi hết quần áo của nàng ra rồi!
Úc Phi Tuyết luống cuống kéo chăn che đi cơ thể trơn bóng của mình, lại bỗng nhiên cảm thấy phản ứng của Lãnh Dịch Hạo có chút không thích hợp.
Tên biến thái này làm sao vậy ?
Úc Phi Tuyết lấy tay đẩy đẩy Lãnh Dịch Hạo.
A! Không phải chứ, hôn mê rồi sao ?
Hơn nữa Lãnh Dịch Hạo một giây trước cơ thể còn nóng rực, lúc này lại trở nên lạnh như băng, hơi thở cũng rất không ổn định.
“Ngươi làm sao vậy ?” – Úc Phi Tuyết nắm lấy cổ tay hắn, cẩn thận bắt mạch, đôi mày liễu nhất thời cong thành ngọn đồi.
Đúng là hắn trúng độc ! Hơn nữa đây không phải độc bình thường, là Mạc Tình Thương.
Mạc Tình Thương, một loại độc cưc kỳ âm lạnh đến từ Tây Vực. Người trúng cổ, không chỉ gương mặt bị phá hủy hoàn toàn, trở nên xấu xí không chịu nổi, hơn nữa vào ngày trúng cổ mỗi năm, đều bị khí lạnh công tâm, sống không bằng chết. Hơn nữa theo mạch tượng của hắn, hắn trúng độc chắc đã rất lâu.
Nhưng mà không giống ! Úc Phi Tuyết lấy tay kéo kéo mặt Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt tuấn tú này là thật, chắc chắn không phải da người giả. Điểm này không giống với miêu tả của sách thuốc.
Nhưng mà hình như bây giờ không phải thời điểm để nghiên cứu, mau mau cứu hắn, nếu không hắn sẽ thật sự sống không bằng chết.
Lãnh Dịch Hạo kia, gặp được bản cô nương xem như ngươi may mắn! Trong thiên hạ, chỉ có hai người có thể giải cổ này. Một người chính là sư phụ vĩ đại của nàng, một người khác, đương nhiên chính là nàng.
Trong một tiểu viện nhỏ vắng vẻ bên ngoài thành tây.
Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cơ thể hắn không hề rét run, cũng không khó chịu giống như lúc phát độc trước kia. Cử động tay chân, hắn lại có thể cử động tự nhiên.
“Ngươi tỉnh rồi ? Uống thuốc !” – nể tình hắn còn phải đưa nàng đi Ấp Thành, nàng dùng đến tài năng, lại đến sòng bạc “mượn” tiền, lại mua thuốc rồi sắc thuốc bận rộn cả một ngày. Rốt cục thì hắn đã tỉnh.
Lãnh Dịch Hạo quay người lại, tay chống lấy tấm ván gỗ trên giường. Rõ ràng là không hiểu được tình hình hiện tại của mình.
“Nào, thuốc bản cô nương tự tay sắc, ngươi có lộc ăn rồi……”
Nào ngờ “bang” một tiếng, Lãnh Dịch Hạo hất tay, thuốc bị đổ, tràn ra mặt đất.
“A! Nóng quá!” – Úc Phi Tuyết nhảy lên, tên biến thái đánh đổ mất thuốc mà nàng vất vả sắc, còn cố ý làm bỏng nàng. coi nàng là người dễ bắt nạt lắm sao ?
Úc Phi Tuyết không khách khí vung một quyền qua! Lãnh Dịch Hạo nghiêng người tránh được, đồng thời bắt lấy cổ tay nàng, kéo nhẹ, Úc Phi Tuyết liền ngã vào trong lòng hắn.
“Ngươi buông ra! Đồ biến thái! Ngươi có biết bản cô nương ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tự tay sắc thuốc không, ngươi lại đánh đổ! Ngươi không phải là người ! Ngươi @$%^[email protected]…” – Úc Phi Tuyết mắng mỏ chửi bới Lãnh Dịch Hạo một trận.
Lãnh Dịch Hạo lần này không “hai quân đối chọi” với nàng giống như trước kia, chỉ mím môi không nói câu nào. Từ lúc hắn tỉnh lại đến bây giờ, trên mặt hắn cũng không tỏ thái độ gì.
“Ngươi bỏ ta ra!” – sao lại giữ nàng chặt như vậy! Úc Phi Tuyết mắng đủ rồi lại phát hiện từ đầu tới đuôi chỉ có một mình nàng độc thoại, Lãnh Dịch Hạo cơ bản khinh thường không tranh cãi với nàng. Một người tranh cãi thì còn có ý nghĩa gì nữa !
Lãnh Dịch Hạo lần này nghe lời buông nàng ra, nhưng không buông cổ tay nàng.
“Này!” – Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng phát hiện chỗ không bình thường của Lãnh Dịch Hạo.
Trong đôi mắt ngày thường phát ra tà khí, giờ phút này lại giống một hồ nước lặng, sâu thẳm không thấy đáy. Úc Phi Tuyết vươn bàn tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt hắn.
Không phải chứ !
“Ngươi……mắt của ngươi……”
“Không nhìn được.”
“Không liên quan đến ta!” – Úc Phi Tuyết lại một lần nữa phủ nhận mình có tội.
“Sư phụ nói, loại cổ độc này rất âm độc, đã sớm tuyệt tích trên giang hồ, ta làm sao mà biết ngươi xui xẻo trúng cổ độc như vậy.” – Thật sự không liên quan đến nàng.
Nhưng nhìn khuôn mặt hờ hừng không tỏ thái độ gì của Lãnh Dịch Hạo, đột nhiên cảm thấy Lãnh Dịch Hạo trước kia vẫn đáng yêu hơn. Không ai cãi nhau với nàng, một người thật cô đơn thật nhàm chán.
Được rồi được rồi! Úc Phi Tuyết chột dạ gãi đầu:
“Ta biết trong Xuân Nhật Ngưng Hương Tán có Túy Tâm Hoa, ta cũng biết Túy Tâm Hoa có thể dẫn phát cổ độc, nhưng mà ta làm sao mà biết ngươi xui xẻo trúng cổ độc như vậy, bình thường không phải ngươi rất lợi hại sao ? Làm sao lại cũng trúng bẫy của kẻ khác vậy ?”
Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết đột nhiên sáng lên:
“A! Người hạ cổ này chắc chắn là thiên tài, lại có bản lĩnh hạ độc ngươi! Có cơ hội nhất định phải tìm hắn bàn luận một chút!……”
Mặt Lãnh Dịch Hạo đột nhiên trở nên um ám vô cùng, ngay cả quyền cũng nắm chặt hơn.
Ký ức lúc trước ồ ạt lao đến, Úc Phi Tuyết sợ hãi im miệng. Xem ra hắn thật sự căm thù cái kẻ đã hạ độc kia đến tận xương tuỷ! Nàng cũng không muốn bị hắn coi là kẻ thế tội mà bóp chết đâu.
“Cài này……uống thuốc, uống thuốc. Có điều cũng thật kỳ quái, trong sách thuốc nói, người trúng loại cổ độc này, toàn thân sẽ thối rữa, trở nên vô cùng xấu xí, ta thấy ngươi không giống vậy!” – Úc Phi Tuyết lập tức quay lại đề tài này, đưa chén thuốc đến tay Lãnh Dịch Hạo.
Lần này, vẻ u ám trên mặt Lãnh Dịch Hạo quả nhiên dịu xuống.
“Ah, đúng rồi! Sư phụ hình như có nói, sau khi loại cổ độc này xâm nhập vào cơ thể, sẽ ẩn trong hai mươi tư canh giờ, nếu trước khi độc phát tác có người thay ngươi độ cổ, như vậy có thể làm giảm thương tổn của cổ độc với ngươi xuống thấp nhất, nhưng cổ độc vẫn sẽ không bị hủy, mỗi năm đến ngày trúng cổ, vẫn sẽ phát tác.”
Có vẻ là như vậy, Úc Phi Tuyết không thể không phục mình, ngươi thấy ta thông minh chưa ! Ngay cả việc khó như vậy cũng được nàng nghĩ ra!
Tuy rằng không nhìn thấy bộ dạng Úc Phi Tuyết, nhưng nghe khẩu khí của nàng, chỉ dựa vào tưởng tượng cũng biết, bây giờ nàng nhất định đang đắc ý lắc lư cái đầu. Sắc mặt Lãnh Dịch Hạo rốt cục cũng dịu xuống, uống một hơi hết sạch bát thuốc Úc Phi Tuyết đưa đến trên tay.
“Nhưng mà……” – Úc Phi Tuyết gãi gãi đầu.
“Nhưng mà ai lại vĩ đại như vậy, dùng cơ thể của mình độ cổ cho ngươi ?”
Độ cổ chính là đem cổ độc chuyển lên người mình, hơn nữa độc tính sẽ phát tác gấp đôi trong nháy mắt. Người độ cổ này, không chết thì cũng sống không xong!
Choang một tiếng, bát thuốc trong tay Lãnh Dịch Hạo bị bóp nát, lại một lần nữa dọa Úc Phi Tuyết nhảy dựng lên. Cái tên biến thái này, đừng có thất thường như vậy có được không!