Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

chương 73: vỗ mông ngựa rất đúng lúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vì sao lại mù vậy ?” – Úc Phi Tuyết kéo lên kéo xuống mắt Lãnh Dịch Hạo nghiên cứu..

Thật kỳ lạ ! Không nhìn thấy bất kỳ triệu chứng nào khác, nhưng chính xác sư phụ cũng không hề nói qua cổ độc sẽ làm cho người ta mù.

“Nàng nhìn đủ chưa vậy !” – Lãnh Dịch Hạo hết kiên nhẫn nói.

Nha đầu kia thật sự cho là hắn “không có cảm giác” sao ? Đôi chân ngọc ngà của nàng đang quỳ lên trên đùi hắn, mà đầu gối của nàng thì đang đặt lên chỗ mấu chốt của hắn, cùng với cái lắc lư cử động trên dưới trái phải của nàng, nhẹ một cái mạnh một cái cọ xát lên sự ‘nhẫn nại’ của hắn !

“Thật kỳ lạ !” – tất cả sự chú ý của Úc Phi Tuyết đều dồn lên đôi mắt của Lãnh Dịch Hạo, hoàn toàn không ý thức được tư thế của mình và Lãnh Dịch Hạo giờ phút này ám muội như thế nào.

“Nếu nàng mà không đi xuống, nàng sẽ hiểu được cái gì gọi là kỳ lạ!” – Hắn tuyệt đối sẽ không để ý hoàn thành những việc trước đó còn chưa làm xong. Nàng đốt lên một ngọn lửa, đến bây giờ vẫn còn đang dồn nén trong lồng ngực hắn, đang lo không tìm thấy chỗ phát tiết. Tiện thể hắn cũng dạy nàng một chút cái gì gọi là động phòng! Thỏa mãn tinh thần ham học hỏi của nàng một chút !

“Cáu cái gì mà cáu! Người ta không phải là vì ngươi được chưa ?” – Úc Phi Tuyết phát hiện ra Lãnh Dịch Hạo đôi khi thật sự không biết phân biệt. Nàng cũng là vì muốn chữa khỏi mắt cho hắn mà!

“Cho nên hạ độc với ta ?” – giọng Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng.

Úc Phi Tuyết không phục nhảy xuống, chỉ vào Lãnh Dịch Hạo quát:

“Này, ngươi đừng có mà nhỏ mọn như vậy nhé ! Lúc trước ngươi hãm hại ta ta có bóp cổ ngươi không. Còn nữa, ta cũng không giống như ngươi, đánh lén người khác! Giấu một cái gậy để bắt nạt người khác!”

Tức nhất là, sau đấy nàng tìm thế nào cũng không thấy ‘hung khí’ của hắn !

“Gậy gì ?” – Lãnh Dịch Hạo kinh ngạc mở miệng, lại bỗng nhiên lý giải được lời Úc Phi Tuyết, nhất thời cười nghiêng cười ngả.

Đúng là chỉ có nàng thôi, gậy ư !

Nữ nhân này tuyệt đối có bản lĩnh làm cho hắn tức giận đến quên cả chết, nhưng cũng cười đến không sống được!

Thật là khôi hài, gậy sao !

“Cười cái gì mà cười! Có bản lĩnh thì ngươi quang minh chính đại cầm thương cầm đao lại đây, nếu lại đánh lén, bản cô nương nhất định không để cho ngươi yên!” – Úc Phi Tuyết đá một cước, Lãnh Dịch Hạo lần này chắc chắn đã trúng một cước của nàng.

Nhưng mà hắn không có hơi sức mà đi so đo mấy cái đó, để cho hắn lát nữa lại phải cười!

Úc Phi Tuyết suy nghĩ một ngày, cuối cùng rút ra một kết luận:

“Chỉ có một khả năng.”

Lãnh Dịch Hạo chăm chú lắng nghe.

“Sư phụ cũng có nói, loại cổ độc này độc tính rất ác, có thể tùy người trúng mà có thay đổi, ngươi bị mù, chắc cũng là vì nguyên nhân này.”

Nói cũng như không.

“Vậy sư phụ nàng có nói cho nàng phương pháp phá giải không ?” – theo kinh nghiệm trước kia, mắt của hắn phải được điều trị đặc biệt, ba tháng là có thể khỏi hẳn. Nhưng mà lúc này, vị “chuyên gia” kia không có ở đây. Hơn nữa hắn phải nhanh chóng trở về.

“Trên Thiên Linh Sơn có một loại hoa lạ, tên gọi Linh Diên Hủy, bên cạnh Linh Diên Hủy luôn có một loại cỏ xấu hổ sinh sống, người đời đều biết Linh Diên Hủy đáng quý, nhưng lại không biết loại cỏ này có thể trị bách bệnh. Nhất là có công hiệu đặc với các bệnh về mắt. Ta nghĩ chỉ cần tìm được loại cỏ này, nhất định có thể chữa khỏi mắt cho ngươi. Hơn nữa nếu thêm Linh Diên Hủy, ta nghĩ rất có ích với cổ độc mà ngươi trúng.”

Úc Phi Tuyết nói năng chắc như đinh đóng cột.

“Thiên Linh Sơn ?” – không tiện đường.

“Nhưng mà ta không biết Thiên Linh Sơn ở đâu.” – Úc Phi Tuyết tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Nàng không nhận biết được đường, cũng chua từng đến Thiên Linh Sơn.

“Từ nơi này đến Thiên Linh Sơn, nếu lấy tình hình hiện tại của chúng ta, đi bộ ít nhất cần nửa tháng, cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải ba ngày.” – Hơn nữa phải là thiên lý mã, chạy liên tục cả ngày lẫn đêm.

Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, hắn không thể chờ đợi được. Từ Thiên Linh Sơn về Ấp Thành, cũng cần một tháng, vậy mất thời gian gần hai tháng. Hai tháng, quá lâu. Hắn không chờ được, phải mau chóng hồi phủ.

Úc Phi Tuyết cũng đang cân nhắc, quá lâu, tiểu sư phụ vẫn đang chờ nàng, bọn họ phải nhanh lên.

Vì thế, hai người nhanh chóng nhất trí một kết luận: Cưỡi ngựa.

Lại có vẫn đề nữa. Mua ngựa là chuyện nhỏ, vấn đề là cưỡi như thế nào.

Lãnh Dịch Hạo không nhìn được, không thể một mình cưỡi một con ngựa. Úc Phi Tuyết không nhận được đường, có cưỡi ngựa cũng không có tác dụng.

Cho nên để bù trừ cho nhau tốt nhất là, hai người cưỡi chung một con ngựa. Úc Phi Tuyết ngồi phía trước, Lãnh Dịch Hạo ngồi phía sau. Chỉ có điều tư thế này cũng rất ái muội thì phải ? Lãnh Dịch Hạo nắm chặt dây cương, hoàn toàn ôm Úc Phi Tuyết vào trong lòng.

Quên đi! Tính ra mắt của hắn sở dĩ trở nên như vậy, nàng ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, Úc Phi Tuyết cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Nhưng mà chưa được bao lâu, tuấn mã trên thảo nguyên lại một lần nữa vang lên tiếng hét của Úc Phi Tuyết :

“Lãnh Dịch Hạo, ngươi lại dùng gậy đâm ta!”

Một người mù, một người không biết đường, hai người này hợp tác, muốn ba ngày đến Thiên Sơn, hình như cũng không có khả năng.

Úc Phi Tuyết mệt mỏi từ chối mở mắt, cho nên bọn họ không thể không xuống ngựa tìm chỗ nghỉ ngơi.

Lãnh Dịch Hạo vừa nghỉ ngơi đã bắt đầu sai bảo người.

“Nha đầu, ta khát.”

Nhịn!

“Nha đầu, ta đói bụng.”

Nhịn nữa!

“Nha đầu, ta không nhìn thấy thì ăn cơm thế nào được ? Nàng đút cho ta!”

Tiếp tục nhẫn nhịn!

“Nha đầu, ta muốn đi ngủ.”

Không thể nhịn được nữa!

Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng nổi giận:

“Muốn ngủ thì cút về bên cạnh mà ngủ!” – nàng cũng mệt chết đi được! Cho tới giờ cũng chưa cưỡi ngựa lâu như vậy, cả người nàng đều rã rời ra rồi !

“Không được, không may có người bắt nạt nàng thì làm sao đây.” – Lãnh Dịch Hạo chính nghĩa đầy mặt.

“Ngươi không bắt nạt ta, sẽ không có ai bắt nạt ta!” – Úc Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo.

Mặc dù cái sắc mặt gian xảo này của hắn làm cho người ta chán ghét, nhưng so với cái không khí trầm lặng trước đó vẫn đáng yêu hơn. Lãnh Dịch Hạo nên như thế này! Thế này chơi mới vui !

“Vậy không may có người bắt nạt ta thì làm sao bây giờ ?” – Lãnh Dịch Hạo không tính phân chỗ ngủ với Úc Phi Tuyết. Bắt đầu từ khi nào, hắn cảm thấy ở cùng với nha đầu kia là một việc rất vui vẻ.

“Ngươi không bắt nạt người khác đã là cám ơn trời đất rồi, ai dám bắt nạt ngươi!” – Thật sự quá mệt mỏi, đừng nhiều lời nữa!

“Vậy không may……”

Úc Phi Tuyết ném một cái gối qua, người nào đó ngây lập tức giả bộ bất tỉnh. Ta hôn mê ở chỗ này, xem nàng làm gì nào.

Úc Phi Tuyết quyết định lần tới lúc dìu hắn đến nhà vệ sinh, trực tiếp đá hắn vào trong hố phân cho rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio