Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

quyển 1 chương 17: thiếp thân thị vệ (thị vệ bên người)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Nhược Tâm vừa đi ra ngoài, Đoàn Lạc Trần liền kéo tay Thanh Hạm nói: "Con gái ngoan, mau cất kỹ khối ngọc bội này đi!" Ngọc bội đã ở trong tay Thanh Hạm, từ Hạm nhi cũng chuyển thành con gái ngoan luôn.

Thanh Hạm nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạng của Đoàn Lạc Trần, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xấu, Lăng Ngọc Song cũng vui vẻ ra mặt, kéo tay nàng nói: "Năm đó khi con đến Thương Tố môn vẫn còn là một cô bé con, vậy mà giờ đã lớn thế này rồi, càng ngày càng giống Đoàn phu nhân. Thật đúng là một cô bé đáng yêu, ai gặp cũng thích, tính ra, chúng ta cũng không gặp nhau mười mấy năm rồi, vật này, coi như là lễ gặp mặt, ta tặng cho con." Dứt lời, bà rút một cây trâm ngọc xanh biếc từ trong ngực áo ra, nhét vào tay nàng.

Lăng Ngọc Song thấy Nhược Tâm có thể giao khối ngọc bội cho Thanh Hạm, tảng đá lớn trong lòng bà rốt cuộc cũng có thể thả xuống. Giờ phút này, bà càng nhìn Thanh Hạm, lại càng thấy vừa mắt, càng ngắm càng thích. Nhược Tâm của bà rốt cuộc cũng có thể sống như người bình thường rồi.

Thanh Hạm biết bề ngoài của mình không đến nỗi vừa nhìn là ghét, nhưng cũng không tới mức vừa gặp đã thích chứ?! Nàng không kìm được mà nhớ đến lời các sư huynh của nàng từng nói: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" (), khiến nàng cảm thấy Lăng phu nhân này hình như hơi đáng nghi. Thanh Hạm vừa được chứng kiến phương pháp Lăng phu nhân đối phó với Lăng Nhược Tâm, rồi lại nhớ tới nàng liên tục mấy lần bị Lăng Nhược Tâm nắm trong tay xoay vòng vòng, tự hiểu mình không thể lợi hại được như bà, nên trong lòng cũng cảnh giác hơn.

() Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có chuyện gì mà xum xue nịnh bợ, không phải kẻ gian cũng là trộm cắp. Câu này tương tự như câu "cáo chúc tết gà" í ^^

Nàng lập tức nói với Lăng Ngọc Song: "Phu nhân, không có công không dám nhận lộc, cháu nhận ngọc bội của Lăng công tử là vì hắn cầm ngọc bội di vật của mẹ cháu. Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên cháu gặp phu nhân, nên thật sự không dám nhận lễ vật quý báu thế này." Dù Thanh Hạm không biết đánh giá đồ vật, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết giá trị cây trâm kia không hề thấp. Đã vậy, biểu hiện của cha hôm nay lại cũng rất khác thường, dù nàng vừa mới chịu không ít thiệt thòi, nhưng cũng không đến mức họ phải như thế chứ.

Lăng Ngọc Song nói: "Đoàn gia nhà con mấy đời này đều dốc sức cống hiến vì chuyện lớn của Lăng gia chúng ta, nên ta đã mong được cảm tạ nhà con từ lâu, hơn nữa, mấy năm gần đây, Đoàn tổng quản cũng chịu nhiều vất vả vì Huyến Thải sơn trang rồi, càng vất vả, thì công càng lớn. Từ nay về sau con còn phải chăm sóc Nhược Tâm thay ta, cây trâm này chỉ là một chút lòng biết ơn của ta, con hãy nhận đi!"

Thanh Hạm vừa nghe đã thấy cực kỳ đau đầu, xem ra nàng không trốn nổi rồi! Thật sự phải làm thị vệ của tên yêu quái kia à?! Nàng không thèm đâu! Nhưng chuyện này lại là ước định của ông nội, ngay cả cha cũng không thể thay đổi, thì nàng làm sao có thể vi phạm lời thề của ông nội năm đó được. Trong lòng Thanh Hạm không kìm được mà trách mắng người ông nội chưa bao giờ từng gặp mặt kia, rảnh rang lại đi lập cái lời thề quái gở này làm gì, không phải là muốn nàng chịu khổ hay sao?! Làm gì có ai vì nợ người ta một mạng, mà dùng đến ba đời con cháu đáp lại cơ chứ?! Thật sự là ngu không ai bằng, nhưng trước mặt Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần, nàng cũng không dám biểu lộ ra, chỉ đưa tay nhận ngay lấy cây trâm đó, thầm cảm thán: "Trâm ơi trâm, vì ngươi mà ta phải đi làm cái chuyện cả đời này ta cũng không nguyện ý rồi!"

Thanh Hạm nói: "Phu nhân, cây trâm này cháu xin nhận, coi như là phần thưởng cho nhiều năm cha cháu vất vả vì Lăng gia. Có điều, cháu thấy Lăng công tử không những thông minh hơn người, võ công lại không hề thấp, dường như cũng không cần cháu phải bảo vệ." Thử từ chối một chút xem, coi như là giãy dụa lần cuối vậy.

Lăng Ngọc Song còn chưa kịp nói gì, thì Đoàn Lạc Trần đã ra mặt: "Hạm nhi, làm người không thể không giữ chữ tín, lúc trước con đã đồng ý với cha, sẽ đến bảo vệ Lăng Đại tiểu thư rồi."

Thanh Hạm bĩu môi nói: "Con có đồng ý với cha là sẽ bảo vệ Lăng Đại tiểu thư, chứ đâu có đồng ý bảo vệ Lăng Đại công tử chứ!" Nàng có thể khẳng định, chắc chắn cha nàng đã biết giới tính thật của Lăng Nhược Tâm từ lâu, nàng còn chưa tính sổ với ông, mà ông đã giáo huấn nàng rồi.

Đoàn Lạc Trần quát: "Con đúng là càng ngày càng không có quy củ, ngay cả lời của cha cũng dám cãi lại, mặc kệ Nhược Tâm là Đại tiểu thư hay là Đại công tử, con cũng phải thực hiện lời hứa của mình. Mà nhiệm vụ của con, chính là bảo vệ cho tốt Huyến Thải sơn trang và Lăng Đại tiểu thư!"

Lăng Ngọc Song xen vào nói: "Đoàn tổng quản cũng thật là, cứ từ từ mà nói, hung dữ như vậy làm gì, đừng dọa con dâu tương lai của ta!"

Vừa nói xong, Thanh Hạm trợn mắt nhìn hỏi: "Cái gì mà con dâu tương lai?" Không phải chứ, cha nàng không phải là định gả nàng cho tên yêu quái kia đấy chứ? Nếu là thật, thì nàng tình nguyện làm một tên tiểu nhân bội bạc còn hơn ở lại Huyến Thải sơn trang kỳ quái này.

Lăng Ngọc Song vừa nói xong, Đoàn Lạc Trần liếc bà một cái sắc ngọt, bà hiểu ngay là mình vừa nói lỡ miệng, bây giờ quan hệ của Thanh Hạm và Nhược Tâm có vẻ không tốt, phải để hai đứa nhỏ có thời gian bồi dưỡng tình cảm, không nóng vội được. Vì thế, bà vội nói: "Ý ta nói là, con còn phải bảo vệ cho con dâu tương lai của ta nữa, nên không thể làm con sợ được!"

Thanh Hạm thấy vẻ mặt bà kỳ quái, trong lòng cũng rất nghi ngờ, Đoàn Lạc Trần lại ở bên cạnh nói: "Con đến Huyến Thải sơn trang, là để bảo vệ người của Lăng gia, cho nên, không chỉ Lăng công tử, mà cả vợ của hắn sau này con cũng phải bảo vệ. Có vấn đề gì không?"

Nhìn vẻ mặt Đoàn Lạc Trần tức giận, Thanh Hạm biết nàng mà còn cò kè mặc cả nữa sẽ không còn đường sống, nhưng nàng vẫn nghĩ mãi, tên yêu quái như Lăng Nhược Tâm, có thể lấy được vợ à?! Con gái nhà nào mà dám gả cho hắn?! Nghĩ rồi nàng bĩu môi nói: "Vâng, cha, con sẽ thực hiện lời hứa của mình mà, sẽ bảo vệ Lăng Đại tiểu thư và người nhà của hắn thật tốt!" Cùng lắm thì từ nay về sau, mỗi lần nhìn thấy tên yêu quái kia, cứ coi hắn là nữ nhân đi, dù sao hắn cũng đâu có giống nam nhân.

Đoàn Lạc Trần nói: "Đúng thế, từ mai trở đi, con là thiếp thân thị vệ của Lăng công tử, cả mười hai canh giờ đều phải ở bên cạnh bảo vệ cho hắn!" Tốt nhất là giờ hai đứa cùng ăn cùng ngủ một chỗ luôn đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio