Khi Thanh Hạm vừa bước vào Miên Dung cư, Lăng Nhược Tâm liền mắng xối xả: “Cả ngày muội chỉ biết chạy loạn lên khắp nơi thôi, hôm nay lại chạy đi đâu nữa?! Suốt cả ngày không thấy bóng dáng muội đâu! Tuy trong thành Tầm Ẩn này cũng rất an toàn, nhưng một cô gái như muội…” Thấy Lăng Ngọc Song nửa cười nửa không nhìn hắn, hắn đành phải nuốt hết những lời định nói xuống bụng.
Vô duyên vô cớ bị Lăng Nhược Tâm quát tháo, lại nhìn thấy Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần đang ở Miên Dung cư, Thanh Hạm liền chạy qua kéo kéo tay Đoàn Lạc Trần làm nũng: “Cha, chúng ta rời khỏi Huyến Thải sơn trang đi, người ở đây cứ tự dưng lại quát tháo om sòm, hơn nữa, còn sắp gặp tai ương ngập đầu rồi. Chúng ta đi trước đi, để tránh bị liên luỵ!” Nói xong, nàng hung dữ trừng mắt liếc Lăng Nhược Tâm một cái.
Nàng vừa dứt lời, thì biểu cảm của mọi người trong phòng đều khác nhau, Lăng Ngọc Song nhìn ánh mắt nàng, rồi nghe giọng điệu đó, ý cười trên mặt càng đậm thêm. Mặt Lăng Nhược Tâm thì đen thêm vài phần, con ngươi như dậy sóng. Mặt Đoàn Lạc Trần không được tự nhiên cho lắm, ông kéo Thanh Hạm qua nói: “Nha đầu này, suốt ngày con chỉ nói linh tinh thôi, Huyến Thải sơn trang sẽ không sao, chúng ta cũng sẽ không sao.”
Thanh Hạm sửng sốt, Thiên Tâm lan đã bị huỷ rồi, làm gì còn nguyên liệu để làm Lưu Quang Dật Thải nữa. Nếu một tháng sau không giao được Lưu Quang Dật Thải ra, với tính cách của Tần Phong Dương, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho Huyến Thải sơn trang. Cha còn nói Huyến Thải sơn trang sẽ không sao, hay là đã có cách giải quyết rồi? Nàng hỏi: “Chẳng lẽ còn có nơi nào trồng Thiên Tâm lan sao?”
Lăng Ngọc Song cười nói: “Đúng vậy, dù cho toàn bộ Thiên Tâm lan trong thiên hạ có bị huỷ, thì ở đó cũng vẫn sẽ có. Mười năm trước ta từng đến đó, từng nhìn thấy, Thiên Tâm lan sinh trưởng ở đó. Theo kinh nghiệm của ta, thì kỳ nở hoa cũng tầm khoảng thời gian này. Cho nên, bây giờ các con phải nhanh chóng đi thu thập Thiên Tâm lan, chắc sẽ còn kịp.” Tuy bà rất thích thú, muốn nhìn thấy tình cảm của hai đứa nhỏ tiến triển, nhưng chuyện chính sự cũng không thể chậm trễ được.
Thanh Hạm ngạc nhiên: “Chỗ đó có xa không ạ? Liệu có bị Tần Phong Dương kia đốt nữa không?”
Lăng Ngọc Song cười nói: “Trong thiên hạ này, chỉ có người Lăng gia ta là biết nơi đó. Cho nên, Tam hoàng tử không thể nào phát hiện ra được, con không cần lo lắng. Nhưng để ngừa lỡ có chuyện gì, thì sáng mai các con nên xuất phát luôn đi. Đi về sẽ mất khoảng ba ngày, chế Lưu Quang Dật Thải mất khoảng nửa tháng, vẫn còn kịp. Có điều, ở đó rất nguy hiểm, các con đi phải vô cùng cẩn thận!” Bà cười cười, rồi lại nghiêm mặt nói: “Người trong giang hồ cho rằng chủ nhân Huyến Thải sơn trang là nữ tử dễ bắt nạt, vậy thì ta sẽ phải chứng minh cho họ thấy, nữ tử cũng không thua gì nam tử!”
Thanh Hạm hơi ngạc nhiên nhìn bà, bình thường chỉ thấy bà cười tủm tỉm, lại rất dịu dàng, nhưng lúc này, sắc mặt bà nghiêm lại, cả người toát ra sự tự tin khiến bà như biến thành một người khác, vừa khí phách vừa thông tuệ. Nàng bất giác có vài phần tán thưởng bà hơn. Xem ra, trang chủ của Huyến Thải sơn trang cũng không phải nhân vật đơn giản. Nghĩ cũng đúng, Lăng Nhược Tâm tâm cơ sâu như vậy, tuy cũng là trời cao chiếu cố mà cho hắn, nhưng nếu không có ai dốc lòng chỉ dạy, thì cũng khó mà thành châu báu được.
Thanh Hạm cười nói: “Đúng thế, phải để cho đám nam nhân khinh thường nữ tử chết vì tức đi! Chúng ta phải chứng minh cho bọn hắn biết, trên thế gian này, không có chuyện gì là nữ tử không làm được!” Dứt lời, nàng còn ném cho Lăng Nhược Tâm một cái nhìn xem thường. Nàng đã bị khí phách của Lăng Ngọc Song gây ảnh hưởng, nên toàn thân cũng trở nên hào khí ngất trời.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng nhéo mũi nàng một cái rồi nói: “Nha đầu con ngày càng hợp khẩu vị của ta. Đúng là ta càng ngày càng thích con rồi! Giờ có thể kể cho mọi người biết cả ngày hôm nay con làm gì được chưa?”
Thanh Hạm cười hì hì, kể đại khái chuyện hôm nay vô tình gặp Tần Phong Dương thế rồi, rồi nàng chỉnh hắn ra sao, nhưng cũng lược bỏ bớt chuyện làm đứt cả đai quần hắn. Chỉ sợ nàng nói ra, mọi người trong phòng sẽ xúm vào phê phán nàng mất.
Thanh Hạm vừa nói xong, thì mọi người đều cười ha ha. Ngay cả tên Lăng Nhược Tâm nãy giờ mặt vẫn đen xì, nghiêm nghị kia cũng có ý cười. Gan của nha đầu này thật sự quá lớn, đã biết rõ Tần Phong Dương là Tam hoàng tử đương triều, mà còn dám chỉnh hắn như thế, không biết nên nói nàng là nghé mới sinh không sợ cọp, hay là to gan làm loạn đấy.
Mọi người cười một hồi, Lăng Nhược Tâm mới như chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt hơi nghiêm trọng, hắn hỏi: “Muội nói hắn có một biệt viện ở thành Tầm Ẩn này sao?! Muội có nhớ vị trí cụ thể không?”
Thanh Hạm nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta cũng lờ mờ thôi, đi bừa mà về đến đây, nên chưa chắc ta đã nhớ được. Huynh hỏi chuyện này làm gì?”
Lăng Nhược Tâm thở dài: “Không có gì, chỉ là, ta cảm thấy hơi kỳ quái. Bình thường thời gian hắn ở trong phủ tri phủ tương đối nhiều, tuy mỗi năm đều đến thành Tầm Ẩn một lần, nhưng không ngờ hắn có cả biệt viện ở đây. Không biết rốt cuộc hắn đang mưu tính những gì.”
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lăng Ngọc Song cũng hơi thay đổi: “Chuyện này đúng là hơi kỳ quái, chỉ sợ là còn ẩn giấu chuyện gì. Nhưng mà dù sao chúng ta cũng không đoán ra, giờ lại không có nhiều thời gian để nghĩ mấy chuyện này. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng chế Lưu Quang Dật Thải thì hơn. Chuyện Tần Phong Dương có biệt viện chúng ta đã biết rồi, phái người đi thăm dò một chút là được.”
Lăng Nhược Tâm gật gật đầu rồi nói với Thanh Hạm: “Về sau nếu muội lại một mình gặp Tần Phong Dương, thì nên tránh xa hắn ra một chút là hơn! Tuy ta đã nhắc muội nhiều lần, nhưng dường như muội không thèm để tâm thì phải. Lần này muội làm thế, tuy nhất thời có thể giải hận, nhưng có khi sẽ khiến mọi chuyện càng phiền phức hơn. Hắn là Hoàng tử, không có gì là hắn không chiếm được. Nếu muội thể hiện ra là mình có ý với hắn, chỉ e sẽ gợi lên hứng thú của hắn. Đừng tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm nữa!” Tuy hắn cũng thấy thương thay cho Tần Phong Dương, nhưng cũng không thể không lo lắng cho Thanh Hạm. Nha đầu này thật quá to gan, tuy thông minh nhưng vẫn quá đơn thuần, nàng không phải là đối thủ của tên Tần Phong Dương giảo hoạt kia.
Nghe hắn nói cũng có lý, ngoài miệng thì nàng nói: “Có gì mà phiền chứ!” nhưng trong lòng thì đã mềm nhũn rồi. Thanh Hạm cũng hơi sợ hãi. Chỉ với thân phận Hoàng tử kia của hắn thôi, mà bị nàng trêu không chỉ một lần mà là hai ba lần, thật sự cũng hơi mất mặt. Tâm cơ của hắn thâm trầm như thế, sau này đừng nên chọc vào thì hơn.
Thanh Hạm đâu biết, Tần Phong Dương đã sớm có tình cảm với nàng, từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã nhớ mãi không quên rồi. Lần thứ hai gặp lại, tuy hắn coi nàng là nam tử, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có điểm bất thường. Trực giác của hắn cho hắn biết, bọn họ nhất định đã từng biết nhau. Có lẽ Thanh Hạm chính là nữ tử lần đó đã đánh ngất hắn, có điều, hắn không có chứng cứ gì thôi. Nhìn thấy nàng nhạy bén, đáng yêu như vậy, trong lòng hắn không khỏi phát sinh cảm tình với nàng.
Lăng Ngọc Song kéo tay Thanh Hạm qua: “Nói gì thì nói, con cũng là một cô nương bé nhỏ, hắn lại là Hoàng tử, nếu hắn thật sự dùng quyền lực, sức mạnh của mình, thì chúng ta cũng không làm gì được. May mà hắn chưa phát hiện ra thân phận của con, nhưng giờ đang là thời điểm rối ran, con vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Dứt lời, bà rút một tờ bản đồ từ trong ngực áo ra nói: “Đây là bản đồ đi tới núi Lung, để ta chỉ cho các con vị trí sinh trưởng cụ thể của Thiên Tâm lan, và một số chuyện cần chú ý ở đó.”
Hết chương .