Chương .
Nghe thấy tiếng hét của Thanh Sơn, Lăng Nhược Tâm lạnh lùng cười nói: “Tần Phong Dương tới nhanh thật!”
Thanh Hạm hỏi: “Ta thật sự không hiểu, vì sao hắn phải phái người tới đây bao vây?” Vì hôm qua thần trí nàng vẫn rất mơ hồ nên không rõ tình hình, mấy điều nàng nghe loáng thoáng khi Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương nói với nhau khiến nàng thấy như lọt vào sương mù, nhưng cũng hiểu đại khái, Tần Phong Dương đuổi đến đây chỉ e là vì nàng.
Lăng Nhược Tâm nhìn nàng nói: “Chẳng tại sao cả, chỉ vì nàng.”
Thanh Hạm chán nản, thở dài nói: “Nhưng mà, dù hắn có đuổi theo đến đây cũng có tác dụng gì đâu, ta không thể nào đi cùng hắn, vì căn bản là ta không thương hắn.” Hơn nữa, bây giờ nàng và Lăng Nhược Tâm đã là vợ chồng thật sự, trong lòng cũng thoáng hiểu được đạo lý yêu nhau thì mới ở bên nhau. Cũng vì nàng biết hiện giờ nàng ỷ lại vào Lăng Nhược Tâm đến thế nào. Khi thần trí nàng còn đang mơ hồ, chỉ vì nghĩ đến hắn nàng mới có thêm động lực mà cố gắng.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Có điều hắn lại không nghĩ vậy. Hiện giờ không có nhiều thời gian, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn!”
Thanh Hạm gật đầu, đi theo Lăng Nhược Tâm ra khỏi biệt viện, ở cửa đã có sẵn mấy con ngựa, Thanh Hạm xoay người định cưỡi thì lại bị Lăng Nhược Tâm ôm lấy nói: “Nàng và ta cưỡi chung một con.”
Thanh Hạm đang muốn phản bác đã bị Lăng Nhược Tâm bế lên lưng ngựa, hắn đặt nàng ngồi đằng trước, lại lo nàng sẽ ngã, liền ôm chặt nàng vào lòng mình.
Tư thế này tuy rất thoải mái, nhưng cực kỳ mờ ám, nếu chỉ có nàng và Lăng Nhược Tâm thì không sao, đằng này còn có cả Thanh Sơn và Lạc Thành bên cạnh, nàng thoáng nghe thấy tiếng hai người cười khẽ, liền giãy dụa muốn cưỡi riêng hai ngựa.
Lăng Nhược Tâm hơi nhíu mày lại, ghé sát vào tai nàng nói: “Nàng và ta vừa mới hoan ái xong, vốn không thể cưỡi ngựa, nhưng hiện giờ chuyện quá khẩn cấp, không đi không được. Nếu bây giờ nàng cưỡi ngựa như trước, sẽ làm thân thể bị tổn thương.” Giọng hắn cực kỳ nhỏ, cố tình chỉ để cho Thanh Hạm nghe thấy. Khi hắn nói xong, mặt lại vô cùng dịu dàng. Mẹ nói, khi chưa lấy vợ, phải hiếu thuận với mẫu thân, lúc cưới nương tử rồi, thì phải thương nương tử của mình, nhưng lại càng phải hiếu thuận với mẫu thân.
Nghĩ đến Lăng Ngọc Song, Lăng Nhược Tâm không khỏi lo lắng, bọn họ gặp chuyện lớn như vậy ở Hoàng Đô, Huyến Thải sơn trang làm sao bây giờ? Mẹ và Đoàn thúc thúc nên làm thế nào?
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy, vô cùng xấu hổ, đỏ bừng mặt nhưng lại không thể nói gì, chỉ đành buồn bực mặc kệ hắn ôm chặt lấy nàng.
Thấy mọi người đã ra khỏi cửa, Thanh Sơn liền đổ mấy thùng dầu đã chuẩn bị sẵn, tưới quanh biệt viện, rồi lấy đá lửa ra, chỉ một lát sau, cả biệt viện biến thành biển lửa.
Bốn người cưỡi ba con ngựa chạy vội theo hướng đường nhỏ. Thanh Hạm rúc vào lòng Lăng Nhược Tâm, ngửi mùi phong lan nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng không hiểu sao bỗng yên tâm hơn nhiều. Nàng cảm thấy, chỉ cần có hắn bên cạnh, nàng sẽ không sợ hãi gì hết. Nhìn hắn có vẻ gày gò, nhưng khi ôm sát vào lòng mới biết, cơ thể hắn cực kỳ rắn chắc, khiến nàng bỗng thấy, họ không giống như đang chạy trốn, mà giống như đang dạo chơi ở vùng ngoại ô hơn.
Khi Tần Phong Dương đưa binh mã tới, nhìn biệt viện đã biến thành biển lửa, mày hắn không khỏi nhíu chặt lại, quát thị vệ bên cạnh: “Còn không mau đuổi theo!”
Thị vệ kia đáp: “Khởi bẩm tam hoàng tử, ngoài biệt viện này có bốn con đường, dẫn theo bốn hướng khác nhau là thành Tầm Ẩn, Phượng Tiềm, Ô Hải và Tuyết Nguyên, phương hướng của bốn thành cũng chính là bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, đường xá cũng khác nhau rất nhiều. Có điều, mỗi con đường đều có dấu chân ngựa, thuộc hạ thật sự không biết nên đuổi theo bên nào.
Tần Phong Dương tức giận cầm roi ngựa quật ngã thị vệ kia xuống đất, giận dữ nói: “Chia nhân mã thành bốn đội, đuổi theo bốn hướng!”
Thị vệ kia vội vàng đứng dậy nói: “Vâng!” sau đó, liền phân phó xuống, chia người thành bốn đội, đuổi theo cả bốn hướng.
Tần Phong Dương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăng Nhược Tâm, ta không tin ngươi có thuật thông thiên, còn có thể bay lên trời mà trốn. Chỉ cần một ngày ngươi còn ở lại nước Phượng Dẫn, thì ngươi sẽ không thể trốn thoát khỏi tay ta!” Ánh mắt hắn lại bỗng mềm đi, nói: “Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm chẳng qua chỉ là một tên quái vật không ra nam cũng chẳng ra nữ, sao nàng phải khổ sở tâm tâm niệm niệm ở bên hắn chứ. Rồi sẽ có một ngày nàng hối hận với sự lựa chọn của mình.”
Tần Phong Dương hít sâu một hơi, nhìn bốn con đường, nghĩ ngợi một chút, khoé miệng bỗng cười lạnh: “Lăng Nhược Tâm, dù ngươi có thông minh tuyệt đỉnh, ngươi cũng tuyệt đối không bỏ được Huyến Thải sơn trang. Cố tình nguỵ trang cũng chạy không thoát khỏi mắt ta.” Dứt lời, hắn nói với thị vệ: “Đi theo ta!” rồi không chút do dự phóng về hướng dẫn đến thành Tầm Ẩn.
Thanh Hạm rúc sâu vào lòng Lăng Nhược Tâm, hai tay bất giác vòng qua eo hắn, cả quãng đường xóc nảy khiến nàng hơi buồn ngủ, sau khi trúng Mê tình Thảo, tuy độc đã được giải, nhưng đêm qua đã tiêu hao quá nhiều nội lực của nàng, tinh thần cũng kém hơn trước rất nhiều, lại có Lăng Nhược Tâm bên cạnh nên nàng cực kỳ yên tâm, thoải mái nằm trong lòng hắn ngủ.
Lăng Nhược Tâm cảm thấy thân thể nàng càng ngày càng mềm đi, hắn cúi đầu nhìn, lại thấy nàng thản nhiên ngủ trong lòng hắn, làm hắn vừa buồn cười lại vừa đau lòng, chính hắn đã khiến nàng phải chịu khổ. Hắn lập tức một tay ôm chặt nàng, một tay thúc dây cương, chạy nhanh trên đường.
Khi Thanh Hạm tỉnh lại thì đêm đã khuya, Lăng Nhược Tâm đang phân phó gì đó với Thanh Sơn và Lạc Thành, chỉ nghe thấy Thanh Sơn nhỏ giọng nói: “Môn chủ, làm như vậy liệu có tổn thất quá lớn không?”
Lăng Nhược Tâm hít sâu một hơi nói: “Đó cũng là biện pháp cuối cùng rồi, nếu không thiêu huỷ Huyến Thải sơn trang, chỉ sợ sẽ càng bị tàn sát nhiều hơn, ta không muốn liên luỵ đến những người không liên quan.”
Thanh Sơn gật đầu nói: “Được, ta sẽ gửi thư cho các huynh đệ trong thành Tầm Ẩn lo liệu.”
Lăng Nhược Tâm cũng lấy giấy mực ra viết gì đó: “Ngươi dùng bồ câu, gửi lá thư này cho mẹ ta, dặn bà lập tức chuẩn bị, chặt chẽ phối hợp với mọi người trong môn, diễn thật tốt màn kịch này, nhân mã của triều đình hẳn là sẽ tới nhanh thôi.”
Thanh Sơn nói “Vâng” rồi phi thân đi.
Lăng Nhược Tâm quay đầu, nhìn thấy Thanh Hạm đang đứng đằng sau, liền đầy vẻ thương xót nói: “Nàng tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Thanh Hạm khẽ lắc đầu: “Chàng thật sự quyết định phải thiêu huỷ Huyến Thải sơn trang sao?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Đó cũng là biện pháp cuối cùng, tuy có sớm hơn kế hoạch đã định của ta một chút, nhưng dù sao cũng sẽ phải có một ngày như thế, làm sớm cũng giải quyết được nỗi lòng của ta.”
Nghe hắn nói thoải mái như vậy, nhưng Thanh Hạm biết, Huyến Thải sơn trang là tâm huyết của hắn, cũng là tâm huyết của Lăng Ngọc Song, thật ra hắn vô cùng luyến tiếc, nàng liền nhỏ giọng nói: “Vì ta sao?”
Lăng Nhược Tâm cười: “Cũng không phải vì nàng, nàng chỉ là chất xúc tác, đẩy chuyện này phát triển nhanh lên một chút thôi. Hơn nữa, ta đã làm nữ nhân hai mươi năm rồi, ta cũng muốn quay về làm nam nhân.”
Thanh Hạm cười hì hì nói: “Ta phát hiện ra, lúc chàng giả gái, thì mười phần giống con gái, là một tuyệt sắc mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khi chàng mặc y phục của nam nhân vào, thì lại cảm thấy chàng làm nam tử cũng đẹp lắm. Tuy mặt mũi vẫn còn chút khí tức của nữ tử, nhưng cũng rất có sức quyến rũ.” Thật ra, sau khi hắn mặc nam trang vào, thì sự mềm mại đáng yêu của nữ tử liền biến mất hoàn toàn. Chỉ là, thỉnh thoảng khi hắn hơi đưa mắt, vẫn không tránh khỏi có một chút hương vị của nữ nhân, nhưng lại khiến hắn có thêm vài phần hấp dẫn, làm tim nàng đập nhanh hơn.
Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái nói: “Nàng nói ta chỉ biết nói xằng nói bậy, nhưng ta lại cảm thấy, bản lĩnh lớn nhất của nàng cũng là nói xằng nói bậy. Bộ dạng ta hiện giờ, làm gì còn có khí tức, quyến rũ này kia của nữ tử chứ, ta cũng không muốn thế. Ngược lại, ta thà rằng làm một nam tử hán chân chính trong lòng nàng, có thể mê hoặc được nàng là đủ rồi.”
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Muốn mê hoặc ta không dễ đâu, chàng phải có trách nhiệm của một đại nam tử hán mới được.”
Lăng Nhược Tâm giữ chặt tay nàng, hơi buồn cười hỏi: “Nàng có biết cái gì gọi là trách nhiệm của nam tử hán không?”
Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Trách nhiệm của nam tử hán đó là… có thể đội trời đạp đất, còn…” Nàng ‘còn’ mãi mà vẫn không nói thêm được gì.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Thật ra, ta làm nữ tử nhiều năm như vậy, cũng không rõ lắm cái gì gọi là trách nhiệm của nam tử hán, nhưng ta biết rằng, làm một nam nhân, phải bảo vệ được người thân yêu nhất của mình, nhất là nương tử của ta. Ta nhất định phải làm cho nàng hạnh phúc.” Hắn nhìn Thanh Hạm rồi nói tiếp: “Thanh Hạm, hôm nay ta đứng đây xin thề với nàng, ta nhất định sẽ khiến cho nàng hạnh phúc.”
Trong mắt hắn đầy vẻ kiên định, lại nồng đậm chân tình, khiến tim Thanh Hạm không khỏi đập nhanh hơn. Nàng thật sự rất thích Lăng Nhược Tâm như thế này! Có điều, nàng vẫn chưa thể thích ứng được, nên hơi luống cuống, vội lảng đi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thành Tầm Ẩn.”
Thanh Hạm nhìn hắn: “Không phải chàng sai Thanh Sơn thiêu huỷ Huyến Thải sơn trang sao? Nếu đã thiêu huỷ, chúng ta còn đến thành Tầm Ẩn làm gì?”
Lăng Nhược Tâm hơi bất đắc dĩ nói: “Mẹ ta và cha nàng vẫn còn đang ở Huyến Thải sơn trang, ta không thể nào không để tâm tới họ được. Hơn nữa, lần này chúng ta gặp chuyện lớn như vậy, triều đình nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta. Không cần biết là Tần Phong Dương hay Tần Phong Ảnh ai sẽ chiếm được ngôi vị Hoàng đế, ta cũng đều sẽ là người đầu tiên bọn hắn phải loại bỏ. Sự hận thù của bọn hắn đối với ta đã vượt xa tưởng tượng của nàng rồi. Hơn nữa, thân phận nam tử của ta đã bị lộ, bọn họ sao có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy được, dựa vào thánh chỉ của tiên hoàng, họ chắc chắn sẽ tịch thu gia sản của ta, diệt cả họ nhà ta.”
Nhìn Thanh Hạm đầy vẻ lo lắng, hắn liền cười với nàng, nói tiếp: “Thật ra những chuyện này cũng không có gì, chỉ là ta không muốn liên luỵ người vô tội. Nếu đợi cho người của triều đình đến, chỉ sợ hơn một ngàn người trong Huyến Thải sơn trang sẽ không có ai may mắn thoát được. Cho nên, ta mới để Thanh Sơn đưa các huynh đệ trong Phi Phượng môn đến, giả dạng làm sơn tặc ở vùng lân cận, ‘huyết tẩy’ Huyến Thải sơn trang, đương nhiên, cái gọi là ‘huyết tẩy’ kia cũng chỉ để cho triều đình xem mà thôi. Nhưng trong chuyện này cũng cần mẹ ta phối hợp, có điều, ta thật sự không yên lòng, nên dù thế nào cũng phải về Huyến Thải sơn trang.”
Thanh Hạm không nhịn được liền nói: “Nhưng mà, Tần Phong Dương cũng khôn khéo như vậy, hắn chắc chắn sẽ đoán được chàng quay về Huyến Thải sơn trang, nếu thế, chỉ sợ quãng đường này sẽ vô cùng phiền toái, hắn sẽ sắp đặt thiên la địa võng chờ chàng bước vào.”
Lăng Nhược Tâm kéo tay Thanh Hạm qua hỏi: “Nàng sợ không?”
Thanh Hạm nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Có chàng bên cạnh, ta không sợ gì hết!” Vì nàng biết, chuyện nàng không thể nghĩ tới thì hắn cũng sẽ nghĩ tới, nếu hắn dám quay về Huyến Thải sơn trang, tất nhiên đã phải tính tốt đường lui rồi.
Lăng Nhược Tâm không ngờ nàng sẽ trả lời nhanh như vậy, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói: “Ta cũng giống nàng, có nàng bên cạnh, ta không sợ gì hết. Vì ta không thể sợ hãi, làm một nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, thì đúng là xấu mặt nam nhân!” Chính vì có sự tin tưởng của nàng, nên hắn không sợ gì nữa.
Thanh Hạm mỉm cười nhìn hắn, không nói gì thêm, Lăng Nhược Tâm cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, hai người cười với nhau, trong nụ cười lại chứa đựng tất cả sự tin tưởng và tình yêu dành cho đối phương.
Rất lâu sau, Lăng Nhược Tâm như nghĩ ra một việc, hỏi: “Ngày ấy nàng bị bắt, sau đó bị đưa đi đâu? Sao lại xuất hiện ở hồ trong ngự hoa viên?” Hắn vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, Tần Phong Ảnh mất bao nhiêu tâm tư mới bắt được nàng đi, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng?
Thanh Hạm đáp: “Ngày ấy, khi chàng vừa ra khỏi cửa Thuý liễu quán, cả người ta mất hết khí lực, một hắc y nhân bước vào, điểm huyệt ta, đưa ta tới Lưu vân cư, đặt ta lên giường của Thiên Nhan rồi rời đi. Lúc ấy đầu óc ta cũng không tỉnh táo lắm, chỉ nghĩ là bị đặt lên giường của Thiên Nhan, e sẽ gặp phiền phức lớn. Người kia biết ta trúng độc, không có sức phản kháng, liền giải huyệt cho ta, vì thế, ta mới thầm niệm Thanh tâm chú mà sư phụ đã dạy, dùng hết khí lực mới trốn thoát được. Lúc ấy, đã có người dẫn hạ nhân tiến vào, đập cửa phòng Thiên Nhan, ta liền ngã qua cửa sổ, đến khi tới được ngự hoa viên thì không còn sức nữa, mới ngã xuống hồ. Sau đó là gặp chàng.”
Nghe Thanh Hạm kể xong, Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Tần Phong Ảnh thật giỏi tính toán, tâm tư quá độc ác. Có điều, hắn thiên tính vạn toán, cuối cùng cũng không tính đến việc nàng trúng Mê Tình thảo mà vẫn có thể chạy thoát. Nếu lúc đó nàng không trốn được, thì phiền phức sẽ còn lớn hơn.”
Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Ta biết sẽ gặp phiền phức, vì lúc đó ta đang mặc nam trang, người trong cung biết rõ Thiên Nhan ái mộ ta, nếu ta bị bắt gặp đang nằm trên giường nàng, thì e là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Đâu chỉ nhảy vào Hoàng Hà không rửa sạch, còn có thể tiết lộ thân phận nữ nhi của nàng, chỉ cần thân phận của nàng bị lộ, thì Huyến Thải sơn trang cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này. Tần Phong Ảnh thực sự quá độc ác, chẳng những muốn đưa Tần Phong Dương vào chỗ chết, mà còn muốn liên luỵ cả ta. Hơn nữa, nếu ta bị liên luỵ, mọi chuyện sẽ càng lớn hơn, lúc ấy, nếu khi cung nữ bước vào, nàng vẫn còn ở trên giường Thiên Nhan, thì dù ta có là thần tiên cũng không có cách nào cứu nàng ra, mà chuyện của nàng cũng sẽ đồng thời khiến thân phận của ta bị lộ, chỉ sợ cả ta cũng không trốn thoát cái hoàng cung quái quỷ kia.”
Thanh Hạm không khỏi rùng mình, những người này đúng là ăn thịt người còn ăn cả xương mà, mỗi lần bày mưu tính kế đều là kế liên hoàn, căn bản không muốn cho người ta một con đường sống. Đêm đó Hoàng hậu giữ hai người bọn họ ở lại, chính là tạo cơ hội tốt nhất cho Tần Phong Ảnh.
Thanh Hạm hỏi: “Hiện giờ ta vẫn không biết rõ rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chàng ra khỏi Thuý liễu quán thì đi đâu? Làm sao lại cùng Tần Phong Dương tìm được ta?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Sau khi không thấy bóng nàng đâu, ta vô cùng lo lắng, nhất là biết nàng trúng Mê tình thảo, độc tính của loại cỏ đó cực kỳ lợi hại, chẳng những là một loại xuân dược cực mạnh, mà còn làm nàng mất nội lực trong một thời gian ngắn. Người trúng Mê Tình thảo một khi đã động tình sẽ phát huy độc tính kia tới cực hạn. Đêm đó, nàng đã động tình rồi, nên ta biết nàng gặp nguy hiểm vạn phần, liền nghĩ hết cách để cứu nàng. Có điều, trong Hoàng cung, chỉ với sức của mình ta mà muốn cứu nàng ra thì đúng là nói dễ hơn làm. Vì thế, ta mới tìm Tần Phong Dương, giao dịch với hắn, ta giúp hắn lên ngôi Hoàng đế, hắn giúp ta tìm nàng.”
Thanh Hạm chợt nhớ tới một việc, liền nhìn Lăng Nhược Tâm hỏi: “Ta muốn hỏi điều khác… đêm đó… lỡ như Tần Phong Ảnh thực sự làm gì đó với ta, liệu chàng còn có thể để tâm đến ta không?” Hỏi xong câu này, mặt nàng liền đỏ bừng lên. Thật ra, câu hỏi đầy đủ nàng định hỏi, phải thay ‘để tâm’ bằng từ ‘yêu’, chỉ là, nàng không dám nói ra miệng câu đó.
Chương .
Nghe nàng hỏi, mắt Lăng Nhược Tâm lạnh đi, hắn lạnh lùng nói: “Không có chuyện ‘lỡ như’ đó! Nếu hắn thực sự dám động đến nàng, dù đêm đó ta không giết hắn, thì hắn cũng không sống được quá ba ngày!”
Thanh Hạm lè lưỡi, lời của hắn đã là cảnh giới cao nhất, nhưng vẫn không phải câu trả lời mà nàng muốn, lúc này cũng không tiện hỏi thêm, nàng vội lảng đi: “Nếu Tần Phong Ảnh đã bày ra thiên la địa võng, thì làm sao chàng phá giải được?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Hắn cũng đã tính hết đường rồi, biết nàng là nhược điểm của ta, hắn vốn đoán ta sẽ tìm hắn để đàm phán, có điều, ta đã quá hiểu tính cách của hắn, nên mới chọn đi tìm Tần Phong Dương, chứ không phải hắn. Cho nên về điểm này hắn đã tính sai!”
Hắn nhìn Thanh Hạm rồi nói tiếp: “Ngày đó, tính toán của hắn vốn là sau khi hắn bắt nàng đi, ta sẽ đến tìm hắn, hắn lợi dụng ưu thế là nàng đang ở trong tay hắn để uy hiếp ta cùng liên hợp đối phó với Tần Phong Dương, phóng hoả trong cung, dẫn dụ Tần Phong Dương tiến cung, mà Tần Phong Dương, tất nhiên sẽ đưa thị vệ vào cung. Đầu tiên hắn sẽ phái người phong toả Hoàng cung, Tần Phong Dương sẽ vì lo cho an nguy của hoàng đế, xông vào tẩm cung. Hắn cũng chỉ chờ thế, rồi dùng cớ cứu giá, để những kẻ đã mai phục sẵn xông lên bắt Tần Phong Dương. Đồng thời, vì hoả hoạn trong cung, hắn cho Ngũ hoàng tử đi gọi Thiên Nhan dậy, kết quả sẽ nhìn thấy nàng đang nằm trên giường Thiên Nhan, từ chuyện của nàng mà vạch trần thân phận của ta, vừa trị tội Tần Phong Dương, lại vừa đổ tội khi quân lên đầu ta.”
Thanh Hạm nhíu mày, thở dài, chán nản nói: “Mưu kế của hắn thật quá độc ác, cũng may ngày ấy chàng không tới tìm hắn, mà ta cũng trốn thoát được khỏi phòng Thiên Nhan.”
Lăng Nhược Tâm nói: “Chính xác là như thế, hắn đánh giá thấp ta, cũng quá xem thường nàng, nên hắn mới thất bại.”
Thanh Hạm lại hỏi: “Vậy hôm đó chàng làm thế nào để giúp Tần Phong Dương vạch trần âm mưu của hắn?”
Lăng Nhược Tâm cười: “Nhìn thấu được kỹ xảo của hắn, thì việc chuyển bại thành thắng cực kỳ đơn giản. Ngày ấy, hắn đợi lâu mà ta không đến nên cũng bắt đầu nghi ngờ, với tính cách đa nghi của hắn, thì chắc chắn sẽ đoán được ta đi tìm Tần Phong Dương. Kế hoạch của hắn cũng phải điều chỉnh theo, liền quyết định chó cùng giứt rậu, trực tiếp đi giết Hoàng thượng, mà tên trên chiếu thư hiện tại tất nhiên là tên của hắn.”
Thanh Hạm kinh hãi: “Giết Hoàng thượng á?”
Lăng Nhược Tâm bật cười: “Nếu hắn giết được Hoàng thượng, thì Tần Phong Dương làm sao còn bình an được. Thật ra, đêm đó sau khi ta phát hiện sự tình không ổn, đã lệnh cho người có võ công cao nhất của Phi Phượng môn đến bảo vệ Hoàng đế, sau đó lại dẫn Tần Phong Dương tới đúng lúc, ngược lại còn khiến mưu kế của hắn thất bại hoàn toàn, cũng thuận tiện đâm hắn một đao, phát tiết sự phẫn nộ của mình.”
Thanh Hạm nhìn hắn nói: “Không phải chàng giết Tần Phong Ảnh rồi chứ?” Nếu thực sự giết hắn rồi cũng tốt, kẻ xấu như vậy chết đi, thì đời cũng bớt đi một tai hoạ.
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Bây giờ Tần Phong Ảnh vẫn chưa thể chết được, ta sao có thể giết hắn! Tần Phong Dương và Tần Phong Ảnh và huynh đệ ruột thịt, Tần Phong Dương dù thế nào cũng không thể động thủ giết Tần Phong Ảnh trước mặt Hoàng thượng. Cây đao dùng để đâm Tần Phong Ảnh có thiết kế đặc biệt một chút, lúc đâm vào chỉ cắm vào thịt một phần, vì thế, hắn bị đau, cũng bị chảy máu. Tần Phong Dương biết ta cực kỳ hận Tần Phong Ảnh, nghĩ là ta sẽ giết hắn nên cũng không kiểm tra. Còn Tần Phong Ảnh, khi bị ta đâm cũng hiểu hay là ta cố tình tha cho hắn một con đường sống, thông minh như hắn đương nhiên sẽ chọn giả chết.”
Thanh Hạm thở dài nói: “Tuy Tần Phong Ảnh không chết, nhưng cũng mất đi sự tín nhiệm của Hoàng đế, sau này trên triều sẽ không còn ai địch nổi Tần Phong Dương nữa.” Nàng biết Lăng Nhược Tâm không giết Tần Phong Ảnh là vì muốn kiềm chế Tần Phong Dương, nàng thật sự bội phục hắn, trong tình cảnh đó còn có thể hành động như vậy, tâm tư kín đáo thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Lăng Nhược Tâm cười bí hiểm nói: “Thật ra, nàng vẫn xem thường Tần Phong Ảnh rồi. Lần này hắn thất bại là vì tâm tư quá ngoan độc và quá nóng lòng. Trải qua lần này, hắn làm việc sẽ vạn phần cẩn thận, tìm cơ hội đảo ngược tình thế. Hơn nữa, chỉ cần Tần Phong Ảnh còn sống một ngày, thì Tần Phong Dương sẽ không thể sống yên ổn được.”
Thanh Hạm nhìn hắn nói: “Ta cũng thật sự phục chàng đấy, bao nhiêu năm như vậy mà vẫn vật lộn được giữa hai huynh đệ hắn, chẳng lẽ chàng không thấy mệt sao?”
Lăng Nhược Tâm cười khổ: “Nếu được chọn, thì ta sẽ không bao giờ chọn để bị cuốn vào trong trận chiến này. Có điều, trước kia vì muốn bảo vệ mình, ta không thể không cùng bày mưu tính kế với bọn hắn. Chỉ là hiện giờ thân phận thật của chúng ta đã bị lộ, tuy có thể sống với chính mình, nhưng cũng dẫn đến nhiều phiền phức. Với tính cách của Tần Phong Dương, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta. Tuy hiện giờ Tần Phong Ảnh mất ưu thế, nhưng ta tin rằng mấy năm nay hắn sắp xếp trong thành Phượng Tiềm kỹ càng như vậy, tất nhiên sẽ có thế lực ngầm của hắn. Cho nên, sau này, có lẽ chúng ta sẽ còn có nhiều trò hay để xem.”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Còn nói xem kịch vui nữa. Ta thật sự mong rằng sau này sẽ không bao giờ phải gặp lại bọn họ nữa. Bớt đi được một đống phiền toái.”
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm đầy vẻ u ám: “Ta cũng mong như nàng, nhưng chỉ e là mọi chuyện sẽ không được như chúng ta mong muốn.”
Thanh Hạm kinh hãi: “Vì sao?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nhưng không nói thêm nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Chỉ mong là do ta suy nghĩ quá nhiều thôi.”
Sáng sớm hôm sau, bốn người cưỡi ngựa xuất phát theo hướng thành Tầm Ẩn. Qua một đêm nghỉ ngơi, Thanh Hạm cũng đã khoẻ hơn nhiều, vì muốn đẩy nhanh tốc độ, nên nàng cũng một mình cưỡi một con ngựa.
Ngày đi đêm nghỉ khoảng hai ngày, hôm đó, bốn người ăn cơm trong một khách điếm, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Kinh nghiệm giang hồ của Thanh Sơn cực kỳ phong phú, mặt hắn biến sắc, nói với Lăng Nhược Tâm: “Môn chủ, bên ngoài là tiếng ngựa của quan quân, có lẽ là Tam hoàng tử đuổi theo đến đây.”
Nghe vậy, Thanh Hạm cũng biến sắc, nhìn Lăng Nhược Tâm, chỉ thấy mặt hắn lộ ra vẻ khinh bỉ, bình tĩnh nói với mọi người: “Nếu bây giờ đi ra theo cửa chính sẽ đụng độ bọn họ. Vừa rồi, sau khi vào đây, ta phát hiện có một cửa hông, chúng ta đi ra ngoài theo cửa hông, lấy được ngựa thì phóng theo hướng Tây, ở đó có một ngọn núi, thích hợp để ẩn nấp.”
Nghe hắn nói xong, Thanh Sơn đặt một thỏi bạc trên bàn, bốn người đi ra theo cửa hông. Vừa ra khỏi cửa đã thấy một gã thị vệ đứng đó. Thì ra Tần Phong Dương đã sớm phát hiện ra hành tung của họ, lúc này đang đuổi theo, nên đã phái người coi chừng hết xung quanh. Chỉ là, hắn không ngờ lại bị bốn người họ phát hiện nhanh như vậy.
Đang là giữa trưa, khách điếm rất nhiều người, khắp nơi đều vang lên những tiếng ồn ào. Tần Phong Dương biết võ công của Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm, nên triệu tập hết thị vệ mình có lại đây, sắp xếp ổn thoả mới dám công kích. Vì không muốn đánh rắn động cỏ, hắn vẫn chưa cho thị vệ phong toả khách điếm, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Nhìn thị vệ canh gác ở cửa hông, Thanh Hạm thấy rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu. Đến lúc gã quay đầu, nàng mới nhận ra chính là gã thị vệ đã ngẩn người nhìn Lăng Nhược Tâm khi nàng và Lăng Nhược Tâm mới tiến vào thành Phượng Tiềm.
Thị vệ kia nhìn thấy cửa hông mở ra, định rút kiếm, đến khi nhìn thấy rõ là Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm, hắn hơi ngẩng người. Lúc này, Lăng Nhược Tâm đã động sát khí, kim thêu đã sẵn sàng trên tay. Có điều, lúc này nếu thị vệ kia gọi đồng bọn đến, hành tung của họ sẽ bị bại lộ, mà nếu Lăng Nhược Tâm giết chết gã, tiếng gã ngã xuống đất chắc chắn cũng khiến các thị vệ khác chú ý.
Ai ngờ, thị vệ kia sau khi ngẩn người, liền làu bàu nói: “Khách điếm này kỳ quái thật, cửa hông cũng không có” rồi xoay người rời đi.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cũng hơi giật mình, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi nhiều, họ lấy ngựa, vội vàng chạy về hướng Tây. Tần Phong Dương nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, vừa ngẩng đầu đã thấy bốn người đi xa, liền oán hận vội vàng gọi thị vệ đuổi theo.
Bốn người đi thẳng về hướng Tây, vì ngựa phải chạy suốt chặng đường dài nên đã có vẻ mệt mỏi, dù họ có thúc giục thế nào cũng không chịu chạy nhanh nữa. Còn ngựa của Tần Phong Dương đều là ngựa tốt được đổi từng chặng một, chạy rất nhanh, khoảng cách hai bên cũng dần thu nhỏ.
Tới chân núi, Lăng Nhược Tâm hô lên: “Bỏ ngựa!”, bốn người liền thi triển khinh công nhảy xuống, phi vào rừng.
Tần Phong Dương thấy bốn người bỏ ngựa lao vào rừng, liền quát lên: “Lục soát!” sai người đuổi theo vào trong rừng tìm người.
Trong bốn người, khinh công của Lạc Thành là kém nhất, hắn sợ gây phiền phức cho mọi người, liền nói với Lăng Nhược Tâm: “Môn chủ, chúng ta tách ra chạy. Ta và Thanh Sơn đi hướng Tây, đánh lạc hướng bọn họ. Ngài và phu nhân tìm cơ hội trốn thoát.”
Nghe Lạc Thành gọi nàng là phu nhận, mặt Thanh Hạm không khỏi đỏ bừng lên.
Lăng Nhược Tâm cũng biết ở trong rừng càng ít người thì càng khó phát hiện, liền gật đầu nói: “Hai người các ngươi phải thật cẩn thận, sau khi thoát hiểm thì tìm cách liên lạc.”
Hai người khẽ gật đầu, rồi phi thân theo hướng Tây làm một đám chim chóc kinh hoàng bay tán loạn. Lăng Nhược Tâm thở dài, biết họ cố tình đánh động đám chim để thu hút sự chú ý của địch, nhưng vẫn không kìm được lo lắng cho họ. Có điều, võ công của họ cũng không thấp, lại có kinh nghiệm giang hồ, chắc sẽ không sao. Hơn nữa, bây giờ cũng không phải lúc lo lắng cho bọn họ, hắn liền kéo Thanh Hạm qua, phi về hướng Nam.”
Nhìn thấy cây cối trong rừng rất xanh tươi, lại vừa đổ mưa, nên những nơi hai người đi qua đều lưu lại dấu chân, Thanh Hạm chợt nhớ chuyện lúc trước hay trêu đùa huynh đệ trong Thương Tố môn, liền nói với Lăng Nhược Tâm: “Nếu chúng ta đi thế này, sớm muộn gì cũng bị đuổi theo. Ta thấy cây cối ở đây đều rất tươi tốt, chi bằng chúng ta nhảy lên cây để đi, vừa có thể chạy nhanh hơn, lại khó bị phát hiện.”
Mắt Lăng Nhược Tâm cũng sáng lên, cười nói: “Rốt cuộc nàng cũng thông minh một chút.”
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Đó là vì từ nhỏ ta đã lớn lên trong rừng, không giống ai đó là đại tiểu thư.” Nàng vừa nói vừa nhảy lên cây. Nàng đột nhiên phát hiện ra, cãi nhau với Lăng Nhược Tâm là chuyện cực kỳ vui vẻ, hai người hiện giờ đã vô cùng thân mật, cãi nhau cũng trở thành lạc thú trong cuộc sống của họ. Mặc dù đang phải chạy trốn, nhưng nàng lại cảm thấy, được ở bên nhau cũng là chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái, không thèm nói gì nữa, để ý phương hướng rồi chạy gấp theo hướng Nam.
Cánh rừng đó quá rộng lớn, hai người đi vài canh giờ cũng không thấy đường ra, bụng đã đói, động vật trong rừng cũng nhiều, nhưng họ lại không dám nhóm lửa để nướng thịt, sợ dẫn dụ Tần Phong Dương tới.
Tuy Thanh Hạm không biết nhiều thảo dược mà Huyền Cơ Tử đã dạy, nhưng vì hàng năm nàng đều nghịch ngợm trong rừng, nên cũng biết không ít quả dại. Giờ đã vào thu, nhiều loại quả dại bắt đầu chín, nàng hái được một ít trái cây ngọt, nhiều nước lại không độc, vừa ăn vừa hái chia cho Lăng Nhược Tâm.
Lăng Nhược Tâm vốn rất cầu kỳ trong ăn uống, nhưng lúc này đã cực kỳ đói bụng, cũng không để ý nhiều nữa, chỉ xoa qua loa trên áo vài cái rồi bỏ vào miệng. Quả dại này so với các trái cây hắn thường ăn thì vừa chua lại vừa chát, nhưng vì đói bụng, hơn nữa lại có Thanh Hạm ở bên, nên hắn lại cảm thấy đây là thứ quả ăn ngon nhất trên đời.
Cứ như vậy qua một ngày, tối hôm đó, Lăng Nhược Tâm bỗng ngẩn người nhìn về phía chân trời.
Thanh Hạm thấy sắc mặt hắn khác thường, liền hỏi: “Sao thế? Có phải có chuyện gì không?”
Sắc mặt Lăng Nhược Tâm rất nghiêm trọng nói: “Nàng nhìn phía Nam kìa, ở đó lửa bốc tận trời, có lẽ Huyến Thải sơn trang đã bị thiêu huỷ.”
Thanh Hạm nhìn về hướng Nam, quả nhiên nhìn thấy ánh lửa thoáng ẩn thoáng hiện ở phía Nam, liền an ủi: “Dù sao, chàng cũng sớm chuẩn bị chuyện thiêu huỷ Huyến Thải sơn trang rồi mà. Lúc này thiêu huỷ cũng không có gì…”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Lúc trước cứ nghĩ rằng huỷ Huyến Thải sơn trang thì cứ huỷ thôi, thế mà giờ chính mắt nhìn thấy hoả hoạn bốc lên tận trời kia, trong lòng vẫn hơi luyến tiếc.”
Hắn vừa dứt lời, trên không trung lại có một cột pháo hoa bắn lên. Vừa nhìn thấy ánh pháo đó, sắc mặt Lăng Nhược Tâm biến đổi mạnh: “Không ổn, xảy ra chuyện rồi. Lửa của Huyến Thải sơn trang không phải do người của Phi Phượng môn đốt!!!”
Hết chương .