Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Thanh Hạm ngoan ngoãn đi theo sau Thanh Sơn và Lạc Thành đến phòng khách của xưởng binh khí. Tần Phong Ảnh đã lười biếng ngồi ở ghế trên trong đại sảnh, thản nhiên uống trà. Nhìn thấy Thanh Sơn và Lạc Thành bước vào, hắn cũng không đứng dậy, chỉ lạnh lùng liếc bọn họ một cái nói: “Thanh Sơn đương gia thật cao giá quá, muốn gặp ngươi cũng khó. Dọc đường còn thiết lập mười mấy trạm gác, vào tới đây lại đợi hơn một canh giờ, không biết ai mới là khách hàng đây?”
Tần Phong Ảnh biết, bây giờ không nhiều xưởng có thể cung cấp binh khí, nhưng cũng không ngờ xưởng binh khí Tiềm Dương lại quản lý nghiêm mật như thế. Trên đường vào đây, đếm kỹ ra thì có ít nhất mười ba trạm gác, mà những trạm gác này đều là trạm gác công khai, ngoài những trạm này ra, còn khoảng bảy, tám trạm gác ngầm nữa. Có thể thấy, ông chủ xưởng binh khí Tiềm Dương là một người rất cẩn thận. Những thị vệ phụ trách trạm gác cũng rất có trách nhiệm, chỉ qua việc này cũng đủ thấy ông chủ xưởng binh khí không đơn giản.
Tần Phong Ảnh đã gặp Thanh Sơn vài lần, tuy hắn xử sự rất kỹ càng, tỉ mỉ, nhưng người như vậy sẽ không thể thiết lập được một nơi như thế này, nên hắn cũng ngầm hiểu rằng Thanh Sơn không phải ông chủ thật sự. Bây giờ nhìn thấy Thanh Hạm và Lạc Thành bước vào, Thanh Hạm không có gì xuất chúng, Lạc Thành nhìn lại vô cùng đôn hậu, khiến hắn không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc trong bọn họ, ai mới là ông chủ thật sự?
Nghe hắn ta nói vậy, Thanh Sơn cũng chỉ mỉm cười, hắn biết rất rõ muốn vào xưởng binh khí phải đi qua bao nhiêu trạm gác. Nhìn thấy ánh mắt hắn ta đảo qua ba người, hắn cũng đoán được đại khái suy nghĩ của hắn ta, liền ôm quyền nói: “Công tử cũng biết, triều đình quản lý việc sản xuất binh khí rất nghiêm ngặt, nên không thể không cẩn thận một chút. Để công tử đợi lâu, thật có lỗi, nhưng ta cũng vừa quay về xưởng binh khí, nhiều việc cần phải xử lý nên nhất thời không tới ngay được, xin thứ lỗi cho.”
Tần Phong Ảnh khẽ mỉm cười: “Trước khi tới nơi này, ta vẫn luôn hoài nghi khả năng sản xuất của các người, nhưng sau khi đến đây, ta cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ là, vì sao quản lý nghiêm khắc như vậy, mà có thể sản xuất ra những binh khí chất lượng kém như thế?”
Thanh Sơn lại ôm quyền nói: “Công tử đúng là có mắt lửa ngươi vàng, chỉ một câu đã nói hết bản chất. Chúng ta hợp tác với công tử hơn hai năm nay, chưa bao giờ xuất hiện vấn đề gì. Chuyện lần này, thật có lỗi, lần trước trong số binh khí giao cho công tử, có bao nhiêu phần chất lượng kém, xưởng binh khí Tiềm Dương sẽ đền bù hết.”
Tần Phong Ảnh hơi nhướng mày, nhìn Thanh Sơn nói: “Thanh Sơn đúng là một người rộng rãi, có điều chuyện lần này quá lớn, ta làm sao có thể tin được là hàng đền bù không có vấn đề gì?”
Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Chất lượng của xưởng binh khí chúng ta như thế nào, công tử đã quá rõ ràng rồi. Hiện giờ xảy ra vấn đề, chúng ta cũng đã điều tra rõ nguyên nhân, nhất định sẽ không phát sinh lại. Hơn nữa, khi chúng ta giao hàng, công tử cũng có thể phái người đến kiểm tra mà.”
Tần Phong Ảnh đánh giá Thanh Sơn từ trên xuống dưới, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nói: “Nói thì nói vậy, nhưng chuyện lần này thật sự quá lớn, vì sao ta còn phải tiếp tục tin tưởng các ngươi chứ? Phái người kiểm tra thì có thể kiểm tra ra cái gì? Hơn nữa, ta phải vội vàng tới đây cũng vì muốn dùng binh khí gấp, các ngươi còn đòi chế lại binh khí lần nữa thì chế đến bao giờ?”
Nghe hắn ta nói năng giảo hoạt như vậy, Thanh Sơn khẽ đưa mắt liếc Thanh Hạm một cái, lại thấy nàng vẫn không phản ứng gì, khiến hắn thầm thở dài, bình tĩnh nói với Tần Phong Ảnh: “Nếu phải đền bù tất cả số hàng lần trước, dựa vào tốc độ sản xuất của xưởng, chắc cũng cần khoảng hai tháng, không biết có làm chậm trễ chuyện của công tử không?”
Ngoài mặt, Tần Phong Ảnh tỏ ra không để ý gì, nhưng thật ra luôn chú ý nhất cử nhất động của Thanh Sơn. Khi hắn liếc mắt nhìn Thanh Hạm, trong lòng Tần Phong Ảnh không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ thiếu niên có dung mạo vô cùng bình thường kia, mới là ông chủ thật sự? Nghĩ vậy, nhưng hắn ta vẫn nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Hai tháng à? Quá dài! Chờ sau hai tháng, thì cơm cũng nguội mà hoa cũng tàn rồi!!!”
Thấy thái độ của Tần Phong Ảnh biến đổi nhiều như vậy, Thanh Hạm thầm hít sâu một hơi, Thanh Sơn đã quá coi thường Tần Phong Ảnh rồi. Hắn ta cư xử như vậy, chỉ đơn giản là muốn ép nàng ra mặt mà thôi. Cái liếc mắt vô tình kia của Thanh Sơn, lọt vào mắt Tần Phong Ảnh lại thành chuyện lớn. Với tính cách đa nghi của Tần Phong Ảnh, e là hắn ta đã nghi ngờ thân phận của nàng rồi.
Thanh Sơn nhìn Tần Phong Ảnh nói: “Vậy không biết công tử muốn chúng tôi khi nào giao hàng?”
Tần Phong Ảnh hừ lạnh một tiếng nói: “Trong vòng nửa tháng thì sao?”
Thanh Sơn không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm: “Trong vòng nửa tháng à? Thế này không phải là công tử cố tình gây khó dễ cho tại hạ sao?”
Tần Phong Ảnh lạnh lùng cười: “Gây khó dễ cho ngươi? Nếu thật sự cảm thấy khó xử, thì hãy bảo ông chủ thật sự của các ngươi ra nói chuyện với ta đi!”
Thanh Sơn sửng sốt, trầm giọng nói: “Ta chính là chủ nơi này, công tử nói vậy là có ý gì?”
Tần Phong Ảnh hừ một tiếng: “Ngươi hiểu ý của ta mà!” Hắn ta thật sự có chút hiếu kỳ với ông chủ đứng sau tấm màn của xưởng binh khí này. Người như vậy, nếu có thể kéo về làm người của mình, sẽ có lợi rất nhiều.
Thanh Hạm thầm hít sâu một hơi, đứng cạnh Thanh Sơn nói: “Nếu công tử thật sự muốn bàn chuyện với ông chủ của chúng ta, thì cũng nên tỏ thành ý một chút, cứ cố tình gây khó dễ như thế cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Tần Phong Ảnh khẽ cười mỉm, mắt đầy hứng thú nhìn Thanh Hạm nói: “Nghe giọng điệu của vị huynh đệ này, hình như có chút ý kiến với tại hạ thì phải?”
Thanh Hạm cũng mỉm cười nói: “Ta chỉ là một thị vệ nho nhỏ, mà công tử lại là khách hàng lớn nhất của xưởng binh khí chúng ta, ta đâu dám có ý kiến gì! Hơn nữa, chuyện lần này, cũng là do bên chúng ta thất tín trước, dù có bị công tử gây khó dễ cũng là chuyện thường tình. Có điều, ta thấy công tử là một người vô cùng thông minh, tất nhiên cũng biết cố tình gây khó dễ như thế cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, ông chủ đã giao hết mọi việc cho Thanh Sơn xử lý, ý của hắn cũng là ý của ông chủ chúng ta.” Sợ Tần Phong Ảnh nhận ra giọng mình, nên Thanh Hạm cố gắng dùng nội lực thay đổi giọng nói.
Tần Phong Ảnh cười ha hả nói: “Xưởng binh khí Tiềm Dương quả nhiên là nơi ngoạ hổ tàng long, ngay cả một thị vệ nho nhỏ thế này mà mồm miệng cũng thật lanh lợi. Không biết phải xưng hô với vị huynh đệ này thế nào đây? Người như ngươi, chỉ làm thị vệ thì đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi. Nếu ngươi có hứng thú, có thể đến làm thủ hạ của ta, ta sẽ bảo đảm cho ngươi cả đời vinh hoa phú quý.” Hắn nhận thấy, khi Thanh Hạm nói chuyện, trong mắt đầy thần thái, cực kỳ không tương xứng với khuôn mặt hết sức bình thường đó, nên hắn cũng đoán ngay, có lẽ nàng dịch dung, lại càng tin chắc rằng nàng chính là ông chủ thật sự của nơi này.
Thanh Hạm lạnh nhạt nói: “Tại hạ họ Nghê, tên là Đại Dã! Đa tạ ý tốt của công tử! Nhưng ông chủ của xưởng binh khí này có ơn cứu mạng ta, ta đã từng thề cả đời phải trung thành với ngài ấy, đành phải làm công tử thất vọng rồi.” Nghê Đại Dã, cụ tổ nhà ngươi, dám kéo người công khai như vậy, đúng là quá đáng mà.
Nghê Đại Dã: 倪大野[ni da ye] đọc hơi giống với你大爷[ni da ye] (đại gia ngươi. Cũng là một câu chửi ở vùng Bắc Trung Quốc)
Tần Phong Ảnh lẩm bẩm lặp lại: “Nghê Đại Dã?” Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Thanh Hạm, hắn ta lại nói tiếp: “Tại hạ bội phục nhất những người có tình nghĩa. Khí phách của Nghê huynh đệ thật khiến người ta phải tán thưởng. Có điều, ta tự nhận thấy thân phận của mình cũng không thấp, nếu không gặp được ông chủ của các ngươi, thì chuyện này không cần bàn thêm nữa.” Hắn thật sự muốn nhìn xem nàng có thể chống chọi bao lâu.
Thanh Hạm nhìn hắn nói: “Công tử làm thế này, đúng là ép chúng ta quá. Có điều, hành tung của ông chủ chúng ta trước giờ vẫn rất mơ hồ, nếu công tử thật sự muốn gặp ngài, thì thật không khéo, đã rất nhiều ngày nay không thấy ngài ở xưởng. Hơn nữa, vừa rồi ta cũng đã nói, ông chủ sắp đặt hết mọi việc, Thanh Sơn có thể xử lý chuyện trong xưởng thay ngài, công tử cần gì phải làm khó đám hạ nhân như chúng ta.”
Tần Phong Ảnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta cho các ngươi hai lựa chọn. Hoặc là đền bù lại toàn bộ số hàng hỏng trong vòng nửa tháng, hoặc là bảo ông chủ các ngươi tới gặp ta.”
Bọn họ càng cố gắng từ chối như vậy, Tần Phong Ảnh lại càng muốn gặp người đứng sau bức màn này. Hắn cảm thấy, người có thể sản xuất binh khí lớn thế này, nhất định là người phi thường. Thật ra, lần này hắn đến đàm phán chỉ là cái cớ, còn chủ yếu là muốn tìm cơ hội đến gặp ông chủ của xưởng binh khí Tiềm Dương. Hơn nữa, hắn cũng là kẻ cực kỳ tự phụ, muốn lôi kéo ông chủ xưởng binh khí này thành người của mình, đến lúc đó, không bao giờ phải lo không có binh khí nữa. Có một lực lượng mạnh mẽ như xưởng binh khí này làm hậu thuẫn, thì muốn kéo Tần Phong Dương từ ngôi vị Hoàng đế xuống cũng không khó khăn gì.
Thanh Hạm thở dài: “Một khi công tử đã muốn gặp ông chủ của chúng ta như vậy, thì thế này đi. Nếu công tử có thể kiên nhẫn, thì đành để công tử chịu thiệt thòi, ở lại đây một đêm, giờ tý ngày mai chúng ta gặp lại. Không biết ý công tử thế nào?”
Tuy Tần Phong Ảnh đã thầm xác định được thân phận của nàng, nhưng sau khi nàng nói vậy, hắn lại không khỏi chú ý nàng hơn, trong lòng cũng thầm nghi hoặc, nàng muốn mình ở lại đây một đêm là có ý gì? Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, không cần biết nàng bày binh bố trận gì, dù sao cũng chẳng thể làm gì được hắn. Hiện giờ hắn cũng không có chuyện gì quá gấp, nếu có thể lôi kéo nàng thành người của mình, ở lại một đêm có sao?
Tần Phong Ảnh khẽ cười nói: “Vốn ta cũng rất bận rộn, nhưng thật sự hiếu kỳ với ông chủ các ngươi. Có được một tổng quản xuất sắc như Thanh Sơn, lại có một thị vệ như Nghê huynh đệ, ta thật muốn nhìn xem hắn là thần thánh phương nào.” Nếu nàng đã muốn chơi, thì hắn cũng sẽ chiều ý nàng.
Mắt Thanh Hạm cũng đầy ý cười: “Ngày mai công tử sẽ biết ngay, ông chủ của chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một người rất bình thường mà thôi. Hôm nay công tử vất vả đường xa đến đây, mời công tử đi nghỉ trước.”
Tần Phong Ảnh cười ha ha, hứng thú nói: “Vậy sao? Vậy ta sẽ mở to mắt mà chờ gặp ông chủ ‘rất bình thường’ của các ngươi.” Hắn thật sự muốn nhìn xem nàng sẽ chơi trò gì.
Thanh Hạm chỉ mỉm cười, không trả lời. Thanh Sơn tự đưa Tần Phong Ảnh về phòng khách nghỉ ngơi.
Tần Phong Ảnh đi khuất, Thanh Hạm liền cười lạnh. Khoảng một khắc sau, Thanh Sơn quay lại, hắn không nhịn được, hỏi: “Trang chủ, cô thật sự định dùng diện mạo thật gặp hắn sao?”
Thanh Hạm khẽ hừ một tiếng nói: “Dùng diện mạo thật gặp hắn à? Hắn xứng sao?”
Thanh Sơn nhìn Thanh Hạm nói: “Vậy ý trang chủ là…”
Thanh Hạm gõ nhẹ vào đầu hắn một cái nói: “Thanh Sơn ngốc nghếch, huynh không định dịch dung cho ta một diện mạo khác à?”
Bị nàng gõ đầu, Thanh Sơn cũng chợt hiểu ra: “Thuộc hạ hiểu ý trang chủ rồi.”
Lạc Thành đứng bên cạnh hỏi: “Nhưng mà trang chủ, nếu cô đã thật sự muốn đàm phán với hắn, sao hôm nay không làm luôn?”
Mắt Thanh Hạm khẽ loé lên một tia sáng: “Chẳng lẽ hai người không phát hiện sao? Hắn đã đoán ra ta chính là chủ nhân của nơi này. Có thể các huynh không biết rõ tính tình của Tần Phong Ảnh, nhưng ta lại hiểu rất rõ ràng, hơn nữa, năm đó hắn đã gây biết bao nhiêu chuyện cho ta, không thể quên được. Hôm nay ta giữ hắn lại, vì e rằng hắn đến lần này còn vì mục đích khác. Cho hắn một chút thời gian thăm dò, không phải là rất thú vị sao?” Mắt nàng thoáng có vẻ đùa vợt, trò chơi này, càng chơi càng vui.
Thật ra, vừa rồi Tần Phong Ảnh cũng đã nói ý đồ của mình, Thanh Hạm cũng hiểu rằng, hắn muốn nàng bán mạng vì hắn. Vận mệnh thật nực cười, trải qua luân hồi, trải qua bày mưu tính kế, dù ai thắng ai thua, thì trò chơi này cũng thật phấn khích.
Thanh Sơn lại hỏi: “Trang chủ, hắn muốn thăm dò cái gì?” Tuy thủ vệ của xưởng binh khí Tiềm Dương rất nghiêm ngặt, nhưng cũng chỉ là ra vẻ với người ngoài mà thôi, vì sản xuất binh khí, nên mọi việc phải cẩn thận hơn hẳn. Nhưng bản thân hắn lại biết rất rõ, ở đây làm gì có bí mật gì, Tần Phong Ảnh có thể thăm dò được gì chứ?
Thanh Hạm thở dài: “Thanh Sơn, ta nên nói với huynh thế nào đây? Có phải huynh càng có tuổi sẽ càng ngốc không? Chuyện hắn phải thăm dò rất nhiều, có lẽ, chuyện khiến hắn thấy hứng thú nhất, chính là thân phận của ta. Nhưng hắn càng muốn biết, ta lại càng không cho hắn biết. Huynh phân phó xuống dưới, trong hôm nay, trừ phòng khách và hoa viên, không để cho hắn đi đến những chỗ khác nữa, cho hắn nếm thử mùi vị ở trên địa bàn của người khác như thế nào đi.”
Nghe Thanh Hạm nói vậy, Thanh Sơn không khỏi sờ sờ mũi, hắn già rồi sao? Đâu có đâu? Đâu có già tí nào, năm nay hắn cùng lắm cũng mới chỉ hai mươi tám tuổi, còn chưa cưới vợ nữa.
Thanh Sơn nhìn Thanh Hạm nói: “Nhưng mà, với tính cách của hắn, sao có thể ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng khách, chắc chắn sẽ đi xung quanh thăm dò.”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Đương nhiên ta biết với tính cách của hắn, sẽ không thể nào ngoan ngoãn ở trong phòng. Nhưng nếu hắn muốn đi đâu, đều phái người ngăn cản, phái cho hắn thêm hai người hầu nữa. Hai người này, dù có bị hỏi gì cũng đều phải nói không biết. Hắn đi đâu, thì hai người kia phải theo hắn đến đó. Càng như vậy, hắn sẽ càng không yên tâm.”
Thanh Sơn lộ vẻ vui sướng, nhất thời cũng hiểu được tính toán của Thanh Hạm. Trang chủ này của hắn, thật sự là càng ngày càng khôn khéo. Hắn còn nhớ năm đó, cô gái này đau lòng đến muốn chết đi, nhưng trải qua vài năm tôi luyện trong sóng gió thương trường, giờ nàng đã hoàn toàn lột xác, trở thành một thương nhân vô cùng khéo léo. Bản lĩnh nắm bắt và phân tích lòng người cũng mạnh mẽ hơn hắn nhiều. Giả giả thật thật, lạt mềm buộc chặt, mấy thủ pháp này, nàng đã chơi đến nhuần nhuyễn rồi, hắn cảm thấy mình thật sự không bằng…
Nhìn thấy ánh mắt tự tin và tính toán của Thanh Hạm, Thanh Sơn lại không khỏi nhớ đến Lăng Nhược Tâm năm xưa, hai người này thật sự càng ngày càng giống nhau. Có điều, khi nghĩ đến Lăng Nhược Tâm, Thanh Sơn lại thấy đau lòng thay cho Thanh Hạm, cô gái si tình này, không biết đến bao giờ mới hết hy vọng!
Đêm xuống, Thanh Hạm ngồi một mình dưới ánh đèn, tay cầm chiếc giày của Lăng Nhược Tâm năm đó nàng túm lại được, trong lòng vô cùng vắng lặng, đau đớn. Thật ra, chính nàng cũng hiểu rõ, chỉ sợ rằng hắn đã không còn trên đời này nữa, nhưng nàng thật sự không buông xuống được, luôn tự lừa gạt mình, hắn vẫn còn sống…
Cũng vì có suy nghĩ này trong đầu, mà nàng có thể chống trụ suốt mấy năm qua. Có người nói, thời gian là một liều thuốc diệu kỳ, sẽ làm cho con người ta quên đi rất nhiều chuyện, kể cả tình cảm khắc cốt ghi tâm. Nhưng Thanh Hạm không thấy đúng, trong lòng nàng, tình cảm dành cho Lăng Nhược Tâm chẳng những không phai đi theo năm tháng, mà ngược lại, càng sâu sắc, càng nồng đậm hơn.
Đôi khi, nàng cũng tự khuyên nhủ chính mình, buông tay đi! Tội gì phải tự làm khó mình như thế, nhưng mỗi khi đêm về, những ký ức khi hai người bên nhau lại như sóng biển ào ào kéo tới, vô cùng rõ ràng. Thời gian không xoá mờ đi trí nhớ của nàng, ngược lại, lại càng ngày càng rõ…
Nàng khẽ nhếch miệng cười khổ, trước kia, nàng vẫn cho rằng mình là một người rất thoải mái, nhưng giờ mới biết, nàng không thoải mái chút nào. Trong tình yêu, nàng như một ngọn lửa nóng bỏng, dù bị cháy cũng không hối hận.
Không biết sao, tự dưng nàng lại nhớ đến Tống Vấn Chi, không khỏi thở dài. Mấy năm gần đây, sau chuyện của Tô Tích Hàn, Đại sư huynh nàng còn trải qua chuyện gì nữa? Sao lại biến thành như vậy? Với tính cách của huynh ấy, sao có thể làm tay sai cho người khác? Rốt cuộc vì sao huynh ấy phải làm như vậy? Chẳng lẽ, có một số việc, mất đi rồi thực sự không thể tìm lại được nữa sao?
Thanh Hạm còn nhớ khi nàng bị Huyền Cơ Tử phạt, hắn lén đưa cơm cho nàng, đó từng là thời gian vô cùng ấm áp, khác hẳn sự tàn khốc của hiện tại. Nàng thầm thở dài, cả đời này, e là nàng phải phụ Tống Vấn Chi. Thâm tình của huynh ấy, nàng không thể đón nhận, trong lòng nàng không có vị trí nào cho hắn, nhưng cũng không muốn hai người đi đến mức không còn chút tình nghĩa nào.
Tống Vấn Chi có lẽ cũng có tâm sự riêng, nhưng nàng thật sự không hiểu được. Chẳng lẽ hai người phải trở mặt với nhau thật sao? Thanh Hạm khẽ nhắm mắt lại. Trở mặt, nàng thật sự không muốn, đó là người thân thiết nhất với nàng. Trên đời này, sau khi không biết tung tích của Đoàn Lạc Trần, thì nàng đã coi hắn và Huyền Cơ Tử là người thân thiết nhất của mình.
Thanh Hạm hít sâu một hơi, lại nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, một bóng đen thoáng vụt qua cửa phòng nàng.
Thanh Hạm hơi hoảng hốt, nghĩ một chút rồi nhét giầy vào ngực áo, với tay lấy bội kiếm, nhanh chóng vọt ra khỏi phòng.
Thân thủ của bóng đen kia cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ nhảy lên xuống vài cái đã ở bên ngoài kho hàng của xưởng binh khí.
Thanh Hạm thầm cười lạnh, có lẽ đây chính là bóng đen mà thợ rèn kia nhắc tới! Có điều, trong lòng nàng lại thấy hơi kỳ quái, vóc dáng của bóng đen kia, nhìn không giống Tống Vấn Chi, cũng không phải Tần Phong Ảnh. Thân hình của người đó không phải rất cao, nhưng nhìn có vẻ rất quen, tim nàng bỗng đập nhanh hơn, nhất thời lại không nghĩ ra là đã từng gặp ở đâu…
Thanh Hạm suy nghĩ mãi, nhưng cũng không nghĩ ra được người kia rốt cuộc là ai. Sâu trong trí nhớ của nàng, nàng thật sự không nhớ ra được có đối thủ nào mà có thân thủ mạnh mẽ, sắc bén thế này. Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, nàng nhẹ nhàng đi theo sau người kia, xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Người kia quan sát độ cao của tường bao, nhún nhẹ người bay lên, sau khi nhìn quanh một lúc, liền nhẹ nhàng lẻn vào kho hàng. Thanh Hạm khẽ cười, xem ra nàng hiểu lầm Tống Vấn Chi rồi. Có lẽ chuyện binh khí bị huỷ không liên quan tới huynh ấy. Nghĩ vậy, trong lòng nàng lại thấy thoải mái hơn một chút. Dù thế nào, nàng cũng không muốn đối địch với Tống Vấn Chi.
Có điều, Thanh Hạm chỉ vừa thở phào một hơi, lại phát hiện có điều kỳ lạ, bóng đen kia, rõ ràng là lần đầu tiên đến kho hàng. Lúc hắn xoay người lên tường, rõ ràng có quan sát một lúc mới xuống. Sau khi vào trong, có vẻ cũng chưa quen thuộc. Chẳng lẽ, người này và người phá hỏng binh khí là hai người khác nhau?
Thanh Hạm trốn trong góc phòng, thấy người kia quan sát trong kho hàng một lúc rồi trèo tường ra ngoài, mà không làm chuyện gì khác. Trong lòng nàng càng thấy nghi ngờ hơn, nhưng cũng cực kỳ tò mò về thân phận của người này, lập tức không suy nghĩ nhiều nữa, nhẹ lao người bám sau bóng đen kia.
Bóng đen đó, rõ ràng là cảm thấy bị người theo dõi, hắn đi dọc theo con đường, lẩn vào rừng cây. Nhìn hành động của người kia, Thanh Hạm cũng cảnh giác hơn, tuy nàng cũng là kẻ tài cao, mật lớn, đây cũng là địa bàn của nàng, nhưng khinh công của bóng đen kia rất giỏi. Hơn nữa, thân thủ của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, về lý mà nói, lẽ ra sẽ rất khó phát hiện mới đúng. Vậy mà dường như bóng đen kia đã phát hiện ra hành tung của nàng, khiến nàng không thể không bội phục sự nhạy bén của người nọ.
Sau khi vào rừng, bóng đen kia lạnh lùng nói: “Các hạ theo dõi ta lâu như vậy, cũng nên hiện thân đi.” Giọng nói hơi lạnh lùng, vô cùng xa lạ.
Thanh Hạm thầm hít sâu một hơi, đang định bước ra, thì lại nghe Tần Phong Ảnh cao giọng nói: “Thân thủ của các hạ thật tốt, lại có thể theo dõi ta đến tận xưởng binh khí Tiềm Dương, bản lĩnh không nhỏ.”
Nghe thấy giọng của Tần Phong Ảnh, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, sao hắn cũng theo đến đây? Nhưng nghĩ kỹ một chút, thì nàng cũng hiểu ngay được, với sự khôn khéo của Tần Phong Ảnh, muốn thoát khỏi hai người hầu bên cạnh là chuyện quá dễ dàng. Xem ra, nàng bày kế nghi binh với hắn cũng có tác dụng.
Bóng đen kia nói: “Bản lĩnh của ta, so với bản lĩnh của Thái tử Phong Ảnh, thì cũng chẳng là gì cả.”
Tần Phong Ảnh cười nói: “Nếu các hạ đã biết thân phận của ta, theo dõi ta lâu như vậy, không biết ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có ý đồ gì?”
Bóng đen kia cũng cười nói: “Với sự khôn khéo của Thái tử, thì làm gì không đoán được ý đồ của ta?!”
Tần Phong Ảnh lạnh lùng nói: “Ta tự thấy mình đã gặp vô số người, không có vấn đề gì mà ta đoán không ra, nhưng lại không đoán ra được thân phận của các hạ, càng không biết chút nào về ý đồ của ngươi.”
Bóng đen nói: “Ý đồ của ta rất đơn giản, chỉ muốn biết rốt cuộc Thái tử điện hạ muốn làm gì, sau đó, giúp ngươi một tay.”
Tần Phong Ảnh cười ha ha nói: “Những lời này của các hạ khiến ta thấy rất kỳ quái, nếu ngươi muốn giúp ta, sao lại không hiện thân, cả ngày chỉ lén lút bám theo ta?! Nếu không biết chuyện, còn tưởng ngươi muốn hại ta. Có điều, ta thấy ngươi theo dõi ta lâu như vậy, nhưng cũng không làm gì hại ta. Thật sự không thể đoán ra được.”
Bóng đen kia lạnh lùng nói: “Hiện giờ ngươi không đoán ra ý đồ của ta, cũng không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta sẽ không hại ngươi, thế là đủ rồi. Còn về thân phận của ta, sau này ngươi sẽ biết. Ngươi đi đường xa tới xưởng binh khí Tiềm Dương, ngoài chuyện muốn biết ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì còn có ý muốn kéo chủ nhân của nơi này về dưới trướng mình. Ta có thể nói cho ngươi biết một phần, có người muốn âm thầm phá hỏng kế hoạch của ngươi, không liên quan gì đến người của xưởng binh khí này.”
Ánh mắt Tần Phong Ảnh hơi biến đổi, lạnh giọng nói: “Sao ngươi biết? Hay ngươi chính là ông chủ đứng đằng sau của nơi này?”
Người kia cười ha ha nói: “Làm sao ta biết được, thì ngươi không cần biết. Hơn nữa, nếu ta thật sự là chủ nhân của nơi này, cũng sẽ không ở đây nói nhiều với ngươi như thế làm gì, có chuyện gì ngày mai tìm ngươi bàn bạc là được.”
Tiếng cười của hắn hơi trầm thấp, khiến Thanh Hạm giật mình. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt với thân phận của hắn. Từ câu chuyện của họ, có thể hiểu được, người kia theo dõi Tần Phong Ảnh đến tận đây, nhưng hắn chỉ vào kho hàng một lúc đã đoán được đại khái nguyên nhân vì sao binh khí bị gãy. Năng lực quan sát của người này thật không phải mạnh mẽ bình thường đâu!
Tần Phong Ảnh nhìn hắn nói: “Vì sao ta phải tin ngươi?”
Bóng đen kia đáp: “Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Mọi chuyện là như thế. Nếu ngươi hiếu kỳ, có thể vào kho hàng xem kỹ một chút là hiểu ngay ta có lừa ngươi hay không.”
Tần Phong Ảnh cười lạnh: “Vậy sao?” Vừa dứt lời, hắn liền lao tới muốn giật khăn che mặt của bóng đen kia.
Động tác của Tần Phong Ảnh cực kỳ nhanh, nhưng bóng đen kia lại như đã lường trước, khẽ nghiêng người, né tránh được sự công kích của hắn, lật tay tung một chưởng, đánh lùi Tần Phong Ảnh.
Bóng đen kia lạnh lùng nói: “Thái tử làm vậy là vì muốn biết thân phận của ta sao? Có điều, thủ đoạn kiểu này không được hay cho lắm đâu. Hơn nữa, ta và Thái tử vốn cùng có lập trường chung, nếu ngươi cố tình ép buộc, thì đừng trách ta xuống tay vô tình!” Giọng của hắn vốn đã rất lãnh đạm, lúc này, ngữ điệu càng thêm lạnh lùng khiến Thanh Hạm cảm thấy sát khí rõ rệt.
Nghe hắn nói vậy, Tần Phong Ảnh hơi cứng người lại, như rất giận dữ, nhưng lại cố nén lại không dám phát tác ra, oán hận nói: “Sẽ có một ngày ta biết được thân phận của ngươi.” Dứt lời, hắn phẩy tay áo, bỏ đi.
Nhìn theo bóng Tần Phong Ảnh, bóng đen kia hừ một tiếng, nhưng vẫn đứng tại chỗ, không động đậy. Chờ Tần Phong Ảnh đi khuất, hắn mới lạnh lùng nói: “Nấp ở phía sau xem lâu như vậy, có phải cảm thấy rất thú vị không?”
Thanh Hạm hơi sửng sốt, biết hắn đang nói với nàng, liền đi từ sau gốc cây ra: “Phản ứng của các hạ thật nhạy bén, ta còn tưởng có thể giấu được ngươi, không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện.”
Bóng đen kia thản nhiên nói: “Thân thủ của các hạ cũng rất tốt, khiến tại hạ phải bội phục. Nếu không phải vừa rồi ngươi đạp vào cành cây gãy, chỉ e là ta cũng không phát hiện được sự tồn tại của ngươi.”
Thanh Hạm nhớ vừa rồi khi hắn lên tiếng, nàng định bước ra ngoài, có đạp vào một cành cây gãy rất nhỏ, không ngờ lại để hắn phát hiện ra, liền cười ha ha nói: “Thân thủ của ta so với phản ứng của ngươi, rõ ràng là kém hơn nhiều.”
Bóng đen kia lạnh lùng nói: “Nếu ta đoán không sai, các hạ chính là ông chủ thật sự của nơi này! Có thể kéo được Thanh Sơn và Lạc Thành về dưới tay mình, các hạ thật có bản lĩnh!”
Thanh Hạm lại kinh hãi lần nữa, hắn biết Thanh Sơn cũng không có gì kỳ quái, vì hắn vẫn theo dõi Tần Phong Ảnh, Thanh Sơn có vài lần giao hàng cho hắn ta. Nhưng nếu biết cả Lạc Thành thì quá kỳ lạ, thanh danh của Lạc Thành trên giang hồ cũng không lớn, suốt mấy năm qua đều ở trong xưởng binh khí, hầu như không lộ mặt trên giang hồ.
Thanh Hạm liền hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Bóng đen kia hừ một tiếng nói: “Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là mục đích của chúng ta giống nhau.”
“Mục đích giống nhau à?” Thanh Hạm thích thú nhìn hắn nói: “Ta chỉ là một thương nhân bình thường, muốn kiếm được nhiều bạc mà thôi. Còn ngươi lại theo dõi Tần Phong Ảnh tới tận nơi này, dường như mục đích cũng không tầm thường.”
Bóng đen kia cười lạnh: “Người thông minh không nói lời thừa. Nếu ngươi nói mình chỉ là một thương nhân bình thường, đi lừa đứa trẻ ba tuổi thì còn được, chứ Tần Phong Ảnh chắc chắn sẽ không tin. Và ta cũng không tin.”
Thanh Hạm nhận thấy, khi hắn nói chuyện với Tần Phong Ảnh, tuy hắn nói rằng muốn giúp Tần Phong Ảnh, nhưng không thể nhìn ra chút tôn kính nào trong hành động của hắn. Còn khi hắn nói chuyện với nàng, lại có vẻ cực kỳ khinh thường. Trong lòng nàng cũng bắt đầu bốc hoả, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã đoán được thân phận của ta, còn dám nói chuyện với ta như vậy, không sợ ta giết ngươi sao?”
Bóng đen kia thản nhiên nói: “Giết ta à? Võ công của ngươi tuy rất tốt, nhưng còn cách cảnh giới có thể giết được ta một khoảng xa.” Vừa dứt lời, hắn liền lật tay tấn công Thanh Hạm. Chiêu thức sắc bén, sát khí rõ rệt, làm nổi lên một luồng gió, khiến lá cây lay động mạnh.
Thanh Hạm thầm buồn cười, người này thật thú vị. Vừa rồi Tần Phong Ảnh bất ngờ tấn công hắn, giờ hắn lại dùng cách này với nàng!
Thanh Hạm chuyển người né tránh sát chiêu của hắn, tung chưởng đánh thẳng vào mặt hắn. Bóng đen kia dường như cũng bị kinh hãi, tung người lùi về sau, xoay mình tránh thoát sát chiêu của nàng.
Sau khi đứng lại, bóng đen kia hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?” Giọng nói lạnh như băng lúc này lại hơi run rẩy.
Thanh Hạm oán hận vừa rồi hắn ra đòn độc, liền tức giận, rút bội kiếm lao về phía hắn: “Ta là tổ tông nhà ngươi!”
Bóng đen kia nghe thấy vậy, nghiêng người né tránh, giận dữ nói: “Tổ tông nhà ta không giống như cái dạng nhà ngươi đâu!” Tay hắn tung lên, rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra.
Lúc đầu, Thanh Hạm thấy trên người hắn không có vũ khí gì, nên mới rút kiếm định dùng một chiêu chế ngự hắn. Không ngờ hắn lại giấu nhuyễn kiếm ở thắt lưng. Đợi đã… nàng đã từng nhìn thấy một người dùng binh khí như vậy. Trong lòng nàng vừa sợ hãi, vừa nghi hoặc, nhìn chiêu thức của bóng đen kia lại rất quen thuộc, khiến những chiêu thức vốn rất sắc bén của nàng, giờ vì nghi ngờ mà cũng dần trở nên vô lực.
Thế tấn công của bóng đen kia cực kỳ lợi hại. Nàng đành phải tung người né tránh, xoay người túm lấy cành cây bên cạnh, hành động này cũng khiến thứ gì đó rơi từ ngực áo nàng ra.
Bóng đen kia thấy nàng lùi cực kỳ nhanh, biết ngay rằng nếu giao đấu trực diện với nàng, hắn sẽ không thể chiếm được thế thượng phong, liền lật cổ tay áo, phóng một loạt ám khí về phía nàng, vô cùng lạnh lùng, nhanh, độc. Vừa nhìn tốc độ của ám khí, Thanh Hạm biết chúng rất lợi hại, đành thi triển Thê Vân Tung cực nhanh để né tránh.
Trong khoảnh khắc Thanh Hạm đang né tránh ám khí, bóng đen kia lại lao vụt tới, nhặt vật gì đó mà Thanh Hạm vừa đánh rơi lên.
Sau khi tránh được ám khí của hắn, nhìn thấy tay hắn đang cầm chiếc giày năm đó Lăng Nhược Tâm rơi xuống vách đá để lại, Thanh Hạm giận dữ quát: “Trả lại giày cho ta!” nàng quá nôn nóng, cũng quên không giấu đi giọng nói vốn có của mình.
Sau khi bóng đen kia nhìn thấy chiếc giày, hai mắt rực sáng, lại nghe giọng nói của nàng, hắn liền nghi ngờ nhìn Thanh Hạm hỏi: “Chiếc giày này ở đâu ra? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hết chương .