Sáng sớm nay Tôn Tung Hoành chuẩn bị lên đường, Ly An ra cửa tiễn trượng phu.
Bọn họ đi theo lộ trình đã bàn bạc trước đó, và nàng vẫn ở nhà quản lí mọi công việc của Tôn phủ. Cũng giống như mọi khi tuy thân phận nàng thay đổi nhưng đối với mọi người vẫn như trước, không quá khách khí, thái độ của nàng trở nên dịu dàng hơn trước
Còn Tôn phu nhân thì bắt đầu lo chuyện chuẩn bị cho đứa cháu nội trong tương lai, nào là đi xem thầy bói, đi cắt thuốc bồi bổ cơ thể cho con dâu, nói con trai trở về thì sẽ rất hữu dụng. Mạc Ly An bị mẹ chồng đưa đi khắp nơi, mỗi lần thu về đống thuốc bắc mặt nhăn nhó rất bi ai (L: khổ thân..)
"Phu nhân có vẻ lo lắng quá sớm thì phải? Ly An tỷ tỷ cùng thiếu gia vừa mới thành thân!" Nhìn trên bàn rực rỡ bao thuốc muôn màu sắc Niệm Tương Khàm thấy thương tỷ ấy thế. ( May mình chạy nhanh không thì người yêu ngọt như mình bảo uống thuốc đắng chịu nào nổi…) chắc làm cho Ly An cảm thấy áp lực rất lớn.
"Đó là nỗi lòng của các bậc làm cha, làm mẹ, nối dõi tông đường là trách nhiệm của con cháu."
"May mắn nô tỳ không tính lập gia đình không sẽ có loại phiền não này." Nàng chỉ cần có đồ ngọt là tốt rồi. ( L: nói trước bước không qua, có kẻ sắp bán mình đổi lấy bánh ngọt ăn miễn phí kìa chị em…)
"Vì sao không lập gia đình?"
"Lập gia đình có cái gì tốt đâu thưa phu nhân? Ở nà thì cha mẹ quản, lấy chồng thì chồng thì chồng quản, rồi đến con quản. Nô tỳ chỉ thích tự do, vô tư lự không phải lo lắng nhiều, quan tâm nhiều."Niệm Tương Khảm thừa cơ phát biểu cao kiến của mình.
"Khi muội già rồi chỉ còn một mình không thấy buồn tẻ sao?" Nha đầu này nhìn khờ dại mà có khi nói ra thật đúng là chín chắn.
Niệm tương khảm cười đến vui vẻ.
"Dạ hẳn không! Bởi vì em có mọi người mà! Nếu Ly An tỷ tỷ cho phép con sẽ nhận con của tỷ ấy là con nuôi, được hay không tỷ?" Như vậy mình không cần sinh có hài tử thật quá tốt! ( L: @.)
Mạc Ly An bật cười.
"Được, sẽ cho muội làm mẹ nuôi."
"Thật tốt quá! Ai nha giờ con đi sắc thuốc cho tỷ tỷ nha phu nhân! Ly An tỷ tỷ muội đi phòng bếp đây tỷ tỷ chờ ở chỗ này nha."
"Tỷ muốn đi chung với muội."
Hai người đi tới phòng bếp nhưng vào lúc này ngoài cửa lớn có giọng nói của Từ Hoành Đức. ( L: cái lão già ko chịu yên phận này…hừ)
"Phu nhân, phu nhân! Không hay rồi!" Từ Hoành Đức hốt hoảng chạy vào.
Tôn phu nhân vừa nghe hắn hô tự nhiên trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy ra khỏi trong phòng.
"Cái gì không hay? Ngươi nói xem nào, từ từ đừng vội!"
Từ Hoành Đức thấy Tôn phu nhân vội vàng quỳ xuống.
"Phu nhân… Lần này tôi hộ tống thiếu gia xuất môn vốn đang cực kỳ thuận lợi nhưng trên đường gặp phải mai phục, thiếu gia không cách nào phá vòng vây cho nên để tôi chạy về nói phu nhân…"
Tôn phu nhân nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu may có nô tỳ chạ lên đỡ.
"Ngươi… ngươi nói cái gì? Mai phục… Vậy… Hoành nhi đâu? Hoành nhi của ta sao không cùng ngươi trở về? Nó… nó không có xảy ra việc gì chứ?" bà mong con trai bình bình an vô sự
"Thiếu gia không theo ta trở về! Chỉ sợ… chỉ sợ là lành ít dữ nhiều thưa phu nhân…"
"Cái gì? "
Làm sao có thể? Tôn phu nhân khóc oà lên.
Ly An từ xa đang nghi hoặc. Lộ trình mà họ đi không cho người thứ biết tại sao lại có mai phục… vô lý! …Chàng không nói cho lão bá đi theo, không lẽ…
"Phu nhân! Thiếu phu nhân đâu rồi?" Từ Hoành Đức lại hỏi. ( L: lão già này giở trò rồi)
"Ly An tỷ tỷ! Chúng ta qua kia đi!" Niệm Tương Khảm nghe thấy việc này nhất thời cũng thấy buồn, thương tâm muốn chết.
Ly An quay đầu lôi kéo Tương Khảm thẳng đến thư phòng vào giá sách lấy ra cái hộp trong đó có lộ trình.. nàng cất giấu rất kĩ sao lại lộ được… vị trí bị sai đi, rõ ràng có người đã động vào nó!
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Thấy Ly An nãy giờ không nói gì, cho rằng nàng bị kích động quá nói không ra lời.
Bản lộ trình có kẻ động vào vậy chàng gặp nạn.. mai phục không phải là ngẫu nhiên.
Ly An cầm lấy bản đồ đặt vào trong tay Niệm Tương Khảm, lôi naàng ào góc nói nhỏ dặn dò.
"Niệm Tương Khảm muội bò tường ra ngoài mang theo tấm bản đồ này đi tìm Xà gia nói cho hắn biết Tung Hoành gặp nạn, thỉnh hắn lập tức phái người theo lộ trình trên bản đồ này cứu người, bất kể sống hay chết phải tìm ra người!"
Niệm Tương Khảm chưa thấy qua Ly An nghiêm túc như vậy nghiêm túc khẩn trương lập tức đi.
"Ly An tỷ tỷ muộilập tức đi liền."
"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!"
Ly An nghe thấy có người gọi nàng, nhưng vẫn kéo dài thời gian để đỡ Niệm Khàm lên tường chạy ra.
"Làm sao vậy?" Ung dung xuất hiện vừa lúc ngăn trở tầm mắt của nô bộc.
"Thiếu gia… thiếu gia đã xảy ra chuyện, phu nhân mời thiếu phu nhân lên."
Ly An re vẻ giống như là mới vừa nghe tin dữ, vội vàng chạy ra.
"Nương… Sao có chuyện như vậy được?"
Tôn phu nhân cầm lấy tay Ly An khóc ròng ròng nói:
"Từ bá nói Hoành nhi trên đường gặp mai phục, hiện giờ lành ít dữ nhiều!"
"Cái… Tại sao có thể như vậy? Từ bá là chuyện gì xảy ra?"
Lúc này Từ Hoành ức đứng lên ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Ly An.
"Thiếu phu nhân cô cũng đừng giả bộ! Nếu không có cô tiết lộ lộ trình của thiếu gia thì sao có thể gặp mai phục? Thiếu gia nói con đường này cũng chỉ có hai người biết sao có thể lộ được?
"Sau cùng thiếu gia còn căm giận đích nói một câu " là ta đã tin sai người" Thiếu phu nhân người đó là cô phỉa không?!" Miệng hắn khẳng định.
Ánh mắt mọi người toàn bộ nhìn Ly An ngay cả Tôn phu nhân đều đã kinh ngạc không thôi.
"Ly An… Con…"
"Nương sao lại tin lời ông ta! Tung Hoành là chồng của con, con sao lại hại anh ấy? Từ Hoành Đức ông đừng hồ ngôn loạn ngữ đi ra ngoài cho tôi!"
"Thiếu phu nhân thật là nhẫn tâm vì muốn có được Tung Hoành tiêu cục mà hại chết thiếu gia và những vị huynh đệ kia sao?" Từ Hoành Đức gây sự hỏi.
"Ông… Tấm Đông Khai!" Ly An nói chưa kịp nói xong bên ngoài có kẻ chậm rài đi vào sân
Từ Hoành Đức gật đầu chào Tấm Đông Khai!
Xem ra vì quá nhân từ chính mình đã tha cho ông lão này, nhưng để cho ông ta dẫn sói vào nhà rồi
Tấm Đông Khai nghênh ngang đi vào Tôn phủ hộ tống còn mang theo vũ khí sau đó đống cửa Tôn phủ lại.
Ly An thấy vậy biết là nguy lớn rồi..
"Thiếu phu nhân đã lâu không gặp lần này thật thiệt thòi cho cô nếu không có bản đồ do cô cung cấp sao ta có thể giết được Tôn Tung Hoành. Ta đây có lòng tốt muốn mua tiêu cục của hắn nhưng tên ương ngạnh kia rượu mời không muốn uống lại thích uông rượu phạt! Thật là đáng chết!"
Tung Hoành… thật sự đã chết sao! Không có khả năng? Võ công của chàng rất coa cường, sao có thể… Ly An thiếu chút không đứng nổi nhưng nàng cắn răng tự nhủ chính mình tuyệt không thể ngã xuống… nàng không tin Tung Hoành đã chết, trước mắt nàng còn phải đánh giặc!
Tung Hoành không đây mình phải bảo hộ Tôn phủ.
"Hoành nhi… đã chết?" Tôn phu nhân quả thực không dám tin.
"Không sai trong nước bọn hắn uống bị hạ độc, cho dù không chết tại đao thì tất nhiên cũng sẽ bị độc phát mà chết!" Tấm Đông Khai đắc ý nói.
Tôn phu nhân vừa nghe, rốt cục buông ra tay Ly An, vô lực ngã xuống đất.
"Hoành nhi… thật sự đã chết sao? "
"Cái này toàn bộ đều phải cảm tạ thiếu phu nhân, ta sẽ không để cô thiệt thòi!" Tôn Tung Hoành vừa chết, nếu muốn trấn an tất cả tiêu cục nhất định phải tựa vào Ly An, coi như hắn tạm thời được lưu lại cái mạng của cô ta.
Từ Hoành Đức đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Tấm Đông Khai … thì ra đây là mục đích của ông ta, châm ngòi lửa để cho cô ta bị kìm hãm ở Tôn phủ.
Hiện giờ Tung hoành tiêu cục như rắn mất đầu chỉ còn lại có cô có thể duy trì đại cục, Tấm Đông Khai cần sự hỗ trợ của cô, sinh mệnh mình giữ được nhưng còn những người khác.
"A! Trương lão bản nói không sai, chỉ tại chồng ta quá cố chấp, không biết biến báo Trương lão bản ánh mắt thật nhìn xa trông rộng đi theo ngài vinh hoa phú quý hưởng không hết chỉ là…"
Nàng nhìn Từ Hoành Đức liếc mắt một cái.
"Trương lão bản đã có Từ bá, Từ bá so với ta càng quen thuộc tiêu cục hơn có hắn thì ta là múa rìu qua mắt thợ rồi?"
"Hắn ư? Cô yên tâm. Ông ta sẽ nghe lời của cô."
Từ hoành đức lộ ra vẻ hoảng sợ! Bởi vì tham lam hắn chủ động câu kết với Tấm Đông Khai cũng giúp hắn trộm lộ tuyến hại chết Tôn Tung Hoành, vì muốn nắm trong tay tất cả tiêu cục không nghĩ rằng Tôn Tung Hoành bị hạ thì lại chịu sự quản chế của nữ nhân này, ông ta muốn qua cầu rút ván sao?
Hắn sẽ không thể đồng ý!
"Trương lão bản lúc trước ông không phải nói sẽ cho tôi Tung Hoành tiêu cục…"
Tấm Đông Khai liếc mắt bên hắn nam tử đi lên rút đao, nhát Từ Hoành Đức đã toi mạng làm cho mọi người xung quanh cả kinh, run sợ, hét chói tai
"Kẻ nào còn hét lên tiếng giết luôn!" Tấm Đông Khai đe dọa làm cho bên trong Tôn phủ im ắng
Ly An thờ ơ lạnh nhạt, tay ở trong tay áo siết mạnh, đi từng bước xuống.
Nàng nhớ rõ Tung Hoành nói sẽ không bao giờ xa nàng. Hiện giờ chàng không có ở đây nàng phải thay hắn bảo vệ tất cả Tôn phủ mới không làm chàng thất vọng được!
Nhìn kẻ nằm trên mặt đất Từ Hoành Đức nàng chút cũng không tiếc nuối, bởi vì chính ông ta đã quá tham lam, nàng đã tha cho ông ta lần nhưng ông ta không biết quý trọng. Lẽ đương nhiên chỉ có kết cục này.
"Cô hiện tại có thể yên tâm rồi?" Tấm Đông Khai nhìn sắc mặt Ly An hắn cực kỳ cảm thấy không thoải mái, nhưng chỉ có thể cô ta mới có kiên nhẫn như thế, diễn trò trước mặt mọi người mặc kệ thanh danh của mình.
"Ly An cám ơn Trương lão bản đã ưu ái… Dù sao Tôn Tung Hoành vừa mới chết xung quanh sẽ có tiếng đồn không hay, sẽ khó lòng yên ổn các phân quán, mong Trương lão bản cho tôi thời gian sắp xếp."
"Ly An…" Tôn phu nhân không dám tin.
Ly An quay đầu nhìn Tôn phu nhân biểu tình cực kỳ bất đắc dĩ …. Nàng không thể nói rõ chỉ có thể mong mẹ chồng thông cảm cho cách làm của nàng!
"Không có thể nào! Nương không tin con đúng là… Cái này là giả ư con…? Con không bức Tung Hoành đúng không?" Nàng chứng kiến Ly An mười năm, cho dù không phải nữ nhi mình sinh ra nhưng vẫn có tình yêu thương mẫu tử, lại còn giờ là người nhà, làm sao có thể như vậy… Bà tuyệt đối không tin
"Nương… mọi người ai cũng có tư tâm. Rõ ràng tung hoành tiêu cục được như hiện giờ đích đích thị là công lao của con, vì sao con lại không thể có thứ của mình. Gió chiều nào thuận chiều đó có gì là sai?" Nàng mỉm cười chua xót.
Tôn phu nhân không dám tiếp tục nghe, hung hăng cho con dâu cái tát.
"Chúng ta thật sự là tin lần người rồi!" Bà trong mắt đẫm lệ.
"Nương.. đây là Tung hoành quá cố chấp, không thể trách con." Ly An nhịn đau nói bừa.
"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có loại con dâu như cô!"
Ly An khóe miệng chảy ra tơ máu, nàng coi như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người trong Tôn phủ sắc như dao, nàng phỉa chịu tiếng ác?… đó là cách duy nhất nàng có thể làm để bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người tỏng Tôn phủ.
"Trương lão bản Tôn phu nhân đối với ta ân dưỡng dục mong ông bỏ qua cho."
Tấm Đông Khai đột nhiên nhíu mày
" Ly An ta vì cô giết Từ Hoành Đức cô nên có chút thành ý chứ?."
"Thành ý?" Nghe vậy nàng cả kinh.
"Coi như tính mạng của Tôn phu nhân tạm thời bảo trụ nhưng cô cũng nên giết người trong phủ cho ta thấy thành ý của cô chứ." Tấm Đông Khai sai người đưa cho Ly An một cây đao.
"Nếu không giết… thì dùng luôn mạng của cô đi! Như vậy ta mới tin!"