Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhi kim thính vũ tăng lư hạ,

Tấn dĩ tinh tinh dã.

Bi hoan ly hợp tổng vô tình,

Nhất nhâm giai tiền, điểm tích đáo thiên minh ——

Tương Tiệp - Ngu mỹ nhân

Ma Diện Phán Quan lại xuất hiện rồi!

Cách biệt đúng hai năm, Phán Quan Hịch rốt cuộc lại tái xuất giang hồ, hơn nữa vừa xuất hiện một lúc bốn nơi.

Kim Lăng Nhiêu gia được “sủng hạnh” nhất, cùng một lúc ở hai nơi – ngân hàng tư nhân Nhiêu gia tại Thái Nguyên phủ cùng tiệm tơ lụa ở phủ Tương Dương – mỗi nơi nhận được một mặt, còn có đại ác hộ tiền đại đồ viên ngoại nổi danh ở Trấn Viễn phủ cũng nhận được một mặt, sau cùng là xuất hiện tại Thập Cửu Phi Tinh hội ở Điền Kiềm.

Ba chỗ đầu từ khi nhận được Phán Quan Hịch liền liều mạng đi tìm hộ viện cùng tiêu sư, thậm chí còn trả giá cao mời người trong giang hồ giúp đỡ, dù sao giá cả có cao mấy cũng không bằng con số mà Ma Diện Phán Quan cướp đi.

Về phần Thập Cửu Phi Tinh hội, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài toàn bộ cũng chỉ có mười chín người thôi, nhưng ai nấy đều võ công cao cường, tất cả đều là cao thủ nhất đẳng, hơn nữa mười chín người này đều tâm ngoan thủ lạt, nổi tiếng giết người không chớp mắt, vì vậy, một trận đánh này e rằng sẽ kinh thiên động địa!

Vì thế, bọn bộ khoái trong quan phủ lại bắt đầu mặt ủ mày ê, trong lòng hận hắn muốn chết, nhưng bách tính khắp nơi lại hết sức vui mừng, cảm kích hắn vô cùng, chỉ thiếu chuyện đốt pháo ăn mừng, tế thần bái tổ. Bởi Thập Cửu Phi Tinh hội mặc dù chỉ hoạt động trong phạm vi Điền Kiềm, nhưng cũng khiến cho bách tính kêu khổ vang trời, rên la không dứt.

Đây chính là nguyên nhân mà Ma Diện Phán Quan quanh năm suốt tháng không thấy bóng hình lần thứ hai xuất hiện, cho dù hắn luôn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng trước tình hình đó, hắn nhất định phải xuất hiện.

Một là mỗi khi thiên tai giáng xuống, Phán Quan Hịch sẽ xuất hiện ở những nhà tích trữ tài phú không bị thiên tai làm hại, thông cáo cho bọn chúng biết Ma Diện Phán Quan sẽ đến lấy lại tiền tài cùng trân bảo ô uế mà bọn chúng cướp đoạt từ tay của nông dân bách tính lương thiện.

Những đối tượng này thường là ác thương cự phú, tham quan ô lại hoặc cường hào thân sĩ xấu xa.

Sau đó, Ma Diện Phán Quan sẽ dùng số tiền bạc cướp được cứu tế cho những vùng bị lũ lụt, hạn hán hoặc các nạn dân bị thiên tai làm hại, giúp đỡ họ có thể tiếp tục sinh tồn trong cảnh khốn cùng, cho bọn họ một tia hi vọng về tương lai.

Bất quá, những chuyện này xảy ra có thể xem như tương đối yên bình, bởi vì Ma Diện Phán Quan thông thường nếu lấy tiền sẽ không hại mạng, nhưng tình huống ngược lại có thể sẽ rất đẫm máu.

Trên thế gian này bất luận vương pháp phát triển bao nhiêu, chung quy vẫn có một số kẻ thích làm xằng làm bậy, quan phủ lại bắt không được những kẻ bại hoại này, còn nếu như đến khi thời thế hỗn loạn thì càng không cần nói, cái loại đó quả thực là đầy sơn đầy cốc, đi một bước đụng một đôi, tiện tay vớt một cái là được cả một xấp.

Những kẻ đó có thể là hoàng thân quốc thích ỷ thế hiếp người, cũng có thể là một bang phái thích cướp của, hay là mã tặc phỉ khấu cướp bóc khắp nơi, hay là bọn ma giết người trong hắc đạo không biết phân biệt trắng đen, xem mạng người như cỏ rác, hay là bọn buôn lậu muốn ăn thôn tính đồng đạo, lũng đoạn thị trường hay giết hại ngoại bang, hoặc là lưu manh du côn các loại.

Nói tóm lại, những kẻ này đều là kẻ mà thông thường quan phủ không có năng lực truy bắt, hoặc là có chỗ dựa vững chắc, quan phủ căn bản không dám ra tay động chạm, thậm chí có thể là quan phủ căn bản lười đuổi theo, dưới tình huống này, Phán Quan Hịch lần thứ hai xuất hiện. Lúc này, nó chính là vật đại diện cho phán quyết và hình phạt của Ma Diện Phán Quan, hơn nữa, phán quyết của hắn vĩnh viễn nghiêm khắc, bất luận đối thủ là một người hay mười người, trăm người, hắn chỉ có một loại phán quyết: giết!

Hắn đã từng giết một tên hoàng thân vương gia tính tình dâm độc tàn ngược, chuyên môn đi gian dâm bức chết phụ nữ, cùng mấy tên gian thần tổn hại mạng người, lạm sát kẻ vô tội; hắn cũng từng giết một tên quỷ tàn bạo giết người như ma, hơn nữa còn ăn cả gan người, cùng với một tên được xưng là đại hiệp bạch đạo, nhưng lại có thú vui biến thái thu thập tròng mắt người làm vui.

Hắn cũng từng đơn thân độc mã một mình chống lại một bang phái mã tặc ở Quan Đông – “Hãn Mã bang”với một trăm lẻ bảy tên chuyên đi cướp của, cướp xong giết sạch không chừa một ai, nơi ấy từng xảy ra một trận kinh thiên động địa, bởi vì “Hãn Mã bang” không phải là mã tặc không biết võ công đơn thuần, mà là những tên đệ tử bất tài bị các môn các phái trục xuất tập hợp thành đạo phủ. Kết quả, trải qua trong một đêm chém giết thảm khóc, trước khi ánh bình minh kịp thời ló dạng, một trăm lẻ bảy mạng người kia không sót một tên đều nằm trong vũng máu.

Những việc giúp khó tế bần đó, những việc làm trừ gian diệt ác đó làm sao lại không được dân chúng thiện lương đồng thanh cảm kích ca tụng?

Đây cũng chính là hàm nghĩa của nguyên bảo, cùng xương khô trên Phán Quan Hịch: đòi tiền thì không đòi mạng, hoặc đòi mạng thì không đòi tiền.

Ma Diện Phán Quan hai tay nhuốm đầy máu tanh, nhưng cũng “trách đời thương dân” như vậy, hắn dù thủ đoạt độc ác, nhưng cũng có dụng tâm Bồ Tát, hắn không sợ mang tiếng xấu cả đời, chỉ làm chuyện hắn nên làm, hắn chỉ vì người lương thiện, vì người vô tội, Phán Quan Hịch xuất ra, thì đã không thể thu hồi.

Ma Diện Phán Quan rốt cuộc lại tái xuất giang hồ!

Ba con ngựa không nhanh không chậm băng băng trên đường vắng, mặt đường gồ ghề nhấp nhô, ngoằn ngoèo gập ghềnh, quanh co khúc khuỷu nằm giữa đồng hoang đồi núi, lúc này, ánh bình minh đã lên được một khắc, ánh trăng sắp sửa rút lui, nhưng vẫn cố gắng hết sức dùng chút ánh sáng yếu ớt của mình chiếu đến tầng tầng khói bụi, những hạt cát vàng cùng rừng cây đàn hương đen ở cách đó không xa.

Nhàn nhạt một mùi đàn hương theo gió bay đến, càng đi về phía trước, hương vị càng nồng đậm, mà hương vị đó u nhã mát lạnh, bay vào chớp mũi, thâm nhập vào não, không chỉ phi thường ngọt, hơn nữa còn khiến đầu óc người ta thanh tĩnh.

Dưới ánh trăng, có một vị kỵ sĩ anh tuấn tráng kiện tuổi tác chưa đầy ba mươi, ngữ khí cũng phi thường trầm thấp chững chạc, đột nhiên mở miệng.

“Địa bàn của Thập Cửu Phi Tinh hội hình như là ở gần đây?”

Vị kỵ sĩ bên trái cũng trạc tuổi người này lập tức kính cẩn trả lời, “Là ở gần đây, thưa đại gia.”

Mà vị kỵ sĩ bên phải thoạt nhìn tương đối hào sảng lại hết sức mong chờ lập tức tiếp tục hỏi: “Nếu như đụng phải, đại gia, chúng taó nhúng tay vào không?”

Vị kỵ sĩ ở giữa – Mặc Kính Trúc nhẹ nhàng vuốt ve kim kiếm vắt ở một bên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Các ngươi nói xem?”

Không chút do dự, vị kỵ sĩ Hữu Bảo bên phải lập tức trả lời, “Đương nhiên là phải nhúng tay vào rồi!”

Tả Lâm bên trái nghe vậy, không khỏi trêu chọc nói, “Giúp Thập Cửu Phi Tinh?”

“Không phải!” Hữu Bảo kháng nghị, “Ai lại muốn giúp mấy tên hỗn đản đó, đương nhiên là giúp Ma Diện Phán Quan rồi!”

Tả Lâm hừ một tiếng. “Đừng quên ngươi là ai, cư nhiên đi giúp tội phạm bị truy nã?”

Hữu Bảo nghẹn một tiếng, “Ta… Ta là giúp người tốt mà!”

“Kẻ bị phát lệnh truy nã là người tốt?”

Hữu Bảo ngẩn ngơ, lập tức nhìn Mặc Kính Trúc kháng nghị, “Đại gia, vậy không đúng nha! Rõ ràng Ma Diện Phán Quan là người tốt giúp đỡ dân chúng mà! Tại sao lại phát lệnh truy nã hắn?”

Mặc Kính Trúc than nhẹ, “Đó là vương pháp, cho dù vương pháp có chu toàn thì cũng có lỗ thủng, quân chủ có anh minh cũng sẽ có lúc bị tư tâm quấy rối, dù nỗ lực đến đâu cũng có cực hạn của lực bất tòng tâm, tuy rằng Ma Diện Phán Quan làm vậy là rất quyết liệt, nhưng nếu như hắn nói chỉ nói mà không làm thì cũng không giúp gì được cho bá tánh, hắn là thà hi sinh danh tiếng bên ngoài của mình để giúp đỡ dân lành gặp nạn.”

“Hắn mới là anh hùng chân chính.” Tả Lâm thán phục nói.

Mặc Kính Trúc gật đầu, “Người tiểu sư muội sùng bái nhất chính là hắn, cuối cùng nói rằng nếu như không bị trói buộc ở vị trí đó, muội ấy tình nguyện làm tiểu lâu la như Ma Diện Phán Quan. Nếu như lúc này không phải tới phiên tiểu sư muội làm công vụ, nhất định sẽ chạy tới đây họp mặt.”

Tả Lâm không khỏi mỉm cười, “Đúng vậy! Thuộc hạ cũng thường nghe tứ tiểu thư ca cẩm như vậy!”

Mặc Kính Trúc trừng mắt nhìn, “Nhưng ngươi có biết tam sư muội cũng rất thán phục hắn không?”

“Sao?” Tả Lâm kinh ngạc. “Tam tiểu thư cũng biết thán phục người khác?”

Mặc Kính Trúc gật đầu, “Người có thể làm cho tam sư muội thán phục

không nhiều, ngoại trừ sư phụ, sư mẫu ra đại khái cũng chỉ có hắn!”

“Kỳ thực cũng khó trách, chỉ có Ma Diện Phán Quan mới dám làm như vậy.” Tả Lâm nói.

“Đúng vậy, đại gia.” Hữu Bảo hai mắt lóe lên tia hưng phấn, “Vậy là giúp Ma Diện Phán Quan?”

Mặc Kính Trúc nở nụ cười, “Chỉ cần đụng phải chúng ta, đương nhiên là giúp hắn.”

Vì vậy, Hữu Bảo nhịn không được kinh hô, lúc này, chân trời phương đông lặng lẽ nhuộm một màu trắng bạc, mà ba người bọn họ cũng đã đến trước rừng đàn hương đen, đột nhiên, Mặc Kính Trúc trầm xuống, cùng lúc đó giơ tay ngăn cản tiếng hoan hô của Hữu Bảo, lại ngưng thần giống như đang muốn nghe cái gì.

Hữu Bảo cùng Tả Lâm lập tức nín thở nhìn về phía trong rừng, sau đó, một tràng tiếng bước chân dồn dập xen lẫn tiếng thở dốc từ trong rừng truyền ra, ba người lập tức phi thân xuống ngựa vào rừng tìm kiếm. Chốc lát sau, trước mắt một tên hắc y nhân hơi thở yếu ớt bước đi ngã tới ngã lui trên đất, mà trên mặt hắn, có mang mặt nạ quỷ trong truyền thuyết.

“Ma Diện Phán Quan!?” Hữu Bảo bắt đầu thất thanh la lên.

Hắc y nhân nghe tiếng liền dừng lại, lập tức cảnh giác giơ trường kiếm trên tay phải hướng về phía ba người bọn họ, tiện đà nói nhỏ một tiếng.

“Là ngươi!”

Tả Lâm sửng sốt, “Á? Hắn biết chúng ta sao?”

Mặc Kính Trúc bước lên phía trước hai bước, “Có người đuổi theo ngươi sao? Là Thập Cửu Phi Tinh?”

Trường kiếm trên tay hắc y nhân vẫn hướng về phía bọn họ, nhưng thân thể hắn lung lay càng lúc càng nhiều hơn.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

Mặc Kính Trúc không trả lời, hai tròng mắt nhìn về phía sau hắc y nhân, ánh mắt sắc bén tàn khốc.

“Tả Lâm, Hữu Bảo!”

“Vâng, đại gia!”

“Giết không tha!”

“Tuân lệnh!”

Ngay khi hắc y nhân dựa vào thân cây trượt xuống một tấc, Tả Lâm cùng Hữu Bảo đã song song bổ nhào về cánh rừng phía sau hắc y nhân, mà Mặc Kính Trúc thì dè dặt tới gần hắn.

“Ngươi bị thương sao?”

Hắc y nhân vẫn đang cảnh giác nhìn vẻ mặt quan tâm của Mặc Kính Trúc đang ngồi chồm hổm trước mặt hắn, một lúc lâu sau, trường kiếm của hắn rốt cuộc cũng vô lực buông xuống.

“Không có.” Hắn khàn khàn nói.

“Không có?”Mặc Kính Trúc hoang mang đỡ lấy hắn, “Nhưng mà…” Hắn đột nhiên ngừng lại, gió tay lên tháo mặt nạ quỷ trên mặt hắc y nhân xuống, trước khi hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng nhiều, đã ngạc nhiên kêu lên: “Là ngươi!”

Hắc y nhân liếm liếm môi, hắn cảm thấy vô cùng khát khô, cả người không còn chút sức lực nào, trong cổ họng lại có vị chát, “Là ta thì sao?” Hắn vô lực nhắm mắt lại. “Ngươi muốn… Ngươi muốn bắt ta đến nha môn sao?”

Mặc Kính Trúc thật sâu liếc mắt nhìn hắn, sau đó quan tâm hỏi, “Ngươi thấy sao rồi?”

Hắc y nhân nhẹ nhàng thở dài, “Ngực… Ngực rất khó chịu, toàn thân không còn chút sức lực nào, nửa điểm cũng không dùng sức được, tứ chi trăm hài (hài: xương cốt) một chút… một chút cũng không có sức, nhẹ nhàng bay bổng, giống… giống như say…”

“Là nội thương?”

“Không phải!” Hắc y nhân mở mắt, ánh mắt ảm đạm mờ mịt, “Độc.”

“Độc?” Hai hàng lông mày của Mặc Kính Trúc bỗng nhiên cau chặt, “Ở đâu?”

“Lưng.”

Không cần nghĩ ngợi, Mặc Kính Trúc lập tức giơ tay đỡ lấy hắc y nhân, xé bỏ lớp y phục sau lưng hắn, lập tức thấy ở trên lưng hắn có một điểm đỏ nhỏ, Mặc Kính Trúc lập tức ở điểm đỏ đó điểm vài huyệt đạo quan trọng.

“Vô dụng thôi,” Hắc y nhân mệt mỏi nói, “Ta… Ta thử qua rồi, thế nào cũng… cũng không ngăn được độc tính làn tràn, ngươi… ngươi cho dù điểm huyệt đạo toàn thân ta cũng vô dụng.”

Mặc Kính Trúc trong lòng trầm xuống, vội vàng đưa tay dán lên điểm đỏ, dùng sức một chút, sau đó một cây độc châm dài lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn. Nhìn thấy độc châm kia, Mặc Kính Trúc không khỏi nhăn mặt. Đó là một cây độc châm thoạt nhìn tương đối “xinh xắn”, ở một đoạn trên đó còn có đủ chín loại màu sắc, vừa tươi đẹp lại mang theo màu sắc quỷ dị, có thể thấy được độc tính e rằng không phải phức tạp khó giải thông thường.

“Bọn chúng quá… quá đê tiện,” Hắc y nhân lẩm bẩm, “Tìm người giúp đỡ… thì thôi, bảy mươi mấy người ta… ta cũng không sợ, nhưng… nhưng bọn chúng cư nhiên lại bảo hai… hai tiểu cô nương chưa đầy bảy tuổi đến… ám toán ta, thực sự là quá… quá ghê tỏm mà…”

Hắc y nhân hầu như ngồi phịch trên người Mặc Kính Trúc, Mặc Kính Trúc vươn tay đỡ hắn, tay còn lại cởi ngoại bào khoác lên người hắn.

“Ta lập tức mang ngươi trở về tìm tam sư muội, tam sư muội nghiên cứu qua các loại độc dược, hẳn là…”

“Đừng!” Hắc y nhân vốn dĩ đang thần tình uể oải đột nhiên gầm lên một tiếng, “Không được… không được đưa ta đi tìm nàng! Ta đã viết… viết thư ly hôn rồi, chúng ta… chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa… Mặc kệ thế nào, ngươi…” Hắn nắm lấy vạt áo của Mặc Kính Trúc, thở hổn hển, “Không được mang ta đi tìm… tìm nàng, ta… ta đã nói là… không bao giờ… bước chân vào Mai… Mai lâm nửa bước!”

Sao lại biến thành như vậy?

Mặc Kính Trúc đang muốn hỏi lại, Tả Lâm cùng Hữu Bảo đúng lúc một trước một sau trở về.

“Đại gia, hắn sao rồi?”

“Trúng độc,” Mặc Kính Trúc nói, đem mặt nạ quỷ nhét vào trong ngực, tiện đà giơ tay ôm lấy hắc y nhân, “Ta phải mau chóng đưa hắn đến chỗ tam sư muội!”

Ba người lập tức phi thân ra ngoài rừng, mà hắc y nhân vẫn còn thì thào lẩm bẩm, “Không được… Không được mang ta đến… đến Mai lâm… Không được… Không được…”

Mây đen kéo đến, gió thổi xào xạc, mưa phùn rả rít liên miên không dứt, chẳng những bao phủ cả cánh đông lúa mạch, cướp đi hi vọng của người nông dân, còn khiến lòng người thấm lạnh.

Cơ Hương Ngưng cau mày đứng lặng trước cổng lớn Cầm hiên, mặc kệ là Nhiêu Dật Phong trong cơn tức giận viết thư ly hôn, hay là không thuyết phục được sư muội, tất cả chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, một nỗi bất an lo sợ mãi không tan đi trong lòng mới là điều nàng lưu ý nhất.

Bây giờ, nàng mới hiểu được Nhiêu Dật Phong ở trong lòng nàng không chỉ chiếm một chút địa vị, hay là chưa đến mức khiến nàng nguyện ý cùng hắn răng long đầu bạc, mà đã biến thành nàng vì hắn mà quan tâm, vì hắn mà tưởng niệm, mấy ngày không gặp hắn thì đã nhớ hắn rồi.

Đối với những nữ nhân khác thì như vậy là đã đủ rồi, nhưng đối với nàng thì vẫn thiếu! Trái tim nàng so với những nữ nhân khác thâm trầm phức tạp hơn, cho nên, nàng cũng cần nó sâu sắc hơn, thậm chí là tình cảm mãnh liệt mới thỏa mãn nàng.

Chỉ là, vẫn còn thiếu một chút… Nhưng là thiếu cái gì?

Hổ Ngọc lén lút đi tới sao lưng nàng, “Tiểu thư, ngài còn đang lo lắng sao?”

Cơ Hương Ngưng than nhẹ, “Ta có thể không lo lắng sao?”

Hổ Ngọc trầm mặc một lát.

“Nhưng mà cô gia đã viết thư ly hôn rồi.”

“Hai việc này là hoàn toàn khác nhau, huống…” Cơ Hương Ngưng chậm rãi xoay người lại, “Hắn chỉ là nhất thời tức giận, chờ hắn về kinh rồi, ta sẽ giải thích với hắn.”

“Nhưng tứ tiểu thư vẫn phản đối nha! Không được ba người kia đồng ý, không được tiết lộ thân phận, đây là ước định năm xưa của mọi người mà!”

Lúc này đổi lại là Cơ Hương Ngưng im lặng chốc lát.

“Đề nghị này là do sau khi cha nương vân du, sư muội mới đề ra, lúc đó chúng ta cũng chỉ cho rằng cẩn thận một chút cũng là việc nên làm, nhưng bây giờ sư muội lại toàn do vui buồn cá nhân mà quyết định tất cả, như vậy đã thoát khỏi dụng ý ban đầu. Cho nên, ta quyết định đề nghị bạn đời của mình của mình sẽ do mình tự quyết định, chỉ cần đại sư huynh và nhị sư huynh đồng ý, sư muội có phản đối cũng vô dụng.”

Hổ Ngọc nghe vậy, yên lặng nhìn Cơ Hương Ngưng một lát.

“Tiểu thư, ngài rất để ý đến cô gia sao?’

Cơ Hương Ngưng liếc nhìn Hổ Ngọc một cái, lập tức ngồi với chỗ trước đàn tranh, nhưng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mặt đàn.

“Ta nghĩ mình để ý hắn, nhưng mà…”

“Vẫn còn chưa đủ?”

Cơ Hương Ngưng gật đầu, “Là thiếu, ta nghĩ..” Nàng đột nhiên im lặng, cùng Hổ Ngọc không hẹn mà cùng kinh ngạc đảo mắt nhìn người mới từ trong mưa phi thân vào. “Đại sư huynh!?”

“A? Đại gia, ngài đã về!”

Mặc Kính Trúc lắc lắc đầu vẫy nước, Hổ Ngọc nhanh chóng mang khăn mặt tới, Cơ Hương Ngưng đứng dậy quan tâm hỏi: “Đại sư huynh, huynh trời mưa còn tới, có phải có việc gì quan trọng?”

“Đúng là có, nhưng mà…” Mặc Kính Trúc chăm chú nhìn Cơ Hương Ngưng, “Trước tiên nói cho ta biết, tam sư muội, muội cùng muội phu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Nàng nhất thời trừng to mắt, “Đại sư huynh sao lại biết?” Cơ Hương Ngưng kinh ngạc hỏi.

“Đừng hỏi ta làm sao lại biết, “Mặc Kính Trúc nhận lấy khăn mặt Hổ Ngọc mang tới, “Nói cho ta biết là được.” Nói rồi, hắn bắt đầu chà lau nước mưa trên người.

Cơ Hương Ngưng chần chờ một lát, sau đó lập tức đem toàn bộ nói ra, bao gồm cả việc Đông An Nam tới tìm Nhiêu Dật Phong, còn có Nhiêu Dật Phong tức giận viết thư ly hôn với nàng, tất cả mọi chuyện đều nói ra hết. Đề nghị của nàng nếu như muốn được đại sư huynh đồng ý, nhất định phải cho huynh ấy hiểu hết tất cả.

“… Muội thật không ngờ Đông đại nhân cư nhiên lại làm chuyện như vậy,” Cơ Hương Ngưng bất đắc dĩ thở dài. “Nếu không thì chuyện này sẽ không xảy ra!”

Mặc Kính Trúc hiểu rõ, gật đầu, “Thì ra là vậy, khó trách hắn tức giận đến thế,” Mặc Kính Trúc than thở. “Nếu như không có Đông đại nhân xen một chân vào, ta nghĩ muội phu sẽ rất kiên trì tiếp cận muội tới cùng, tuy rằng hắn không nói rõ, nhưng ta có thể cảm giác được thâm tình của hắn với muội rất sâu.”

“Chỉ là Đông đại nhân có những lời nói và hành vi khinh miệt, khiêu khích như vậy, đúng là tổn thương rất lớn đến lòng tự trọng của muội phu, lại thêm muội vô tình thừa nhận, càng giống như xát muối lên vết thương của hắn, tính tình hắn nhìn cũng tốt, nhưng nam nhân ai cũng có lòng tự trọng của mình, đổi lại là ta, ta nghĩ ta cũng không thể chịu đựng được!”

Cơ Hương Ngưng mở miệng muốn nói lại thôi, chỉ biết thở dài.

Mặc Kính Trúc đem khăn mặt trả lại cho Hổ Ngọc, “Lúc đó muội hẳn nên nói cho hắn biết mới phải.”

“Thế nhưng sư muội phản đối.” Mặc Kính Trúc vừa nghe xong lại nhíu mày, Cơ Hương Ngưng nhanh miệng trước khi hắn mở lời lại tiếp tục nói. “Cho nên, muội hi vọng đại sư huynh cùng nhị sư huynh đồng ý, bạn đời của mình, bản thân mình có thể tự quyết định, không cần người khác đồng ý.”

Hàng lông mày lập tức dãn ra! “Ta đồng ý,” Mặc Kính Trúc không do dự nói, “Về phần sư đệ cứ để cho ta nói, chắc là không có vấn đề gì.”

“Vậy trước tiên cảm tạ đại sư huynh.”

“Không cần khách khí. Chuyện này…” Mặc Kính Trúc lập tức đổi chủ đề, “Ta có thể thỉnh sư muội giúp một việc không?”

“Đại sư huynh cứ nói.”

Mặc Kính Trúc đầu tiên liếc nhìn ra cửa sổ, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt.

“Muội có biết Ma Diện Phán Quan lại tái xuất giang hồ không?’

Cơ Hương Ngưng gật đầu, “Biết, hắn một lần phát ra bốn Phán Quan Hịch, xem ra, lại có không ít bá tánh chủ động lập bài vị trường sinh thờ phụng hắn rồi!”

Mặc Kính Trúc hai mắt thâm trầm chăm chú nhìn nàng, “Muội nghĩ hắn là người xấu, hay là người tốt?”

“Đều không phải xấu hay tốt,” Cơ Hương Ngưng không cần nghĩ ngợi trả lời, “Hắn là một anh hùng chân chính, một người không màng tới hư danh, một anh hùng chân chính không cần được đền đáp!”

“Muội chắc chắn?”

“Đương nhiên chắc chắn,” Cơ Hương Ngưng tựa hồ thấy có chút kỳ quái khi hắn hỏi như vậy. “Đại sư huynh không phải sớm biết nhận xét của muội về Ma Diện Phán Quan rồi sao?”

Hắn nở nụ cười, “Tốt lắm, người ta muốn muội giúp đỡ chính là hắn.”Mặc Kính Trúc cơ hồ rất cao hứng, “Hắn một mình đấu với Thập cửu phi tinh, đối phương lại tìm trên dưới hơn bảy mươi người giúp đỡ, hơn nữa còn sai hai tiểu cô nương mới được bảy tuổi tới ám toán hắn, kết quả là hắn trúng độc, hơn nữa còn vô phương ngăn chặn độc tính lan tràn, bây giờ nhìn thấy sư muội có thể giải độc cho hắn không.”

Cơ Hương Ngưng lập tức trầm ngâm hỏi: “Tình trạng hắn bây giờ sao rồi?” Đối với y thuật, nàng chỉ hiểu qua loa, sơ sài, bởi vì mẫu thân nàng không biết y thuật, nhưng cũng từng đặc biệt nghiên cứu qua chất độc, bởi vì thái tử tiền nhiệm từng bị người ta hạ độc.

“Miệng khô lưỡi khô, lồng ngực khó chịu, toàn thân vô lực, ngay cả đứng cũng không đứng nổi, hơn nữa mỗi ngày vào đúng thời điểm hắn trúng độc châm, độc lại phát tác, mỗi lần phát tác đều tiêu hao không ít sức lực của hắn, hắn cũng càng ngày càng hư nhược.”

Cơ Hương Ngưng càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, “Độc châm đâu?’

Mặc Kính Trúc lập tức lấy độc châm được gói trong khăn tay đưa cho nàng, Cơ Hương Ngưng mở ra nhìn thật kỹ, còn để sát mũi vào từng loại màu sắc tỉ mỉ ngửi qua.

“Hắn đâu rồi?”

“Không thể cưỡi ngựa, đành phải ngồi xe ngựa đi, chắc cũng đã tới rồi, ta trước tiên đến báo với muội một tiếng, cho muội chuẩn bị sẵn.” Nói xong, Mặc Kính Trúc dùng cằm chỉ chỉ độc châm, “Thế nào? Biết là độc gì không?”

“Chưa xác định chắc chắn được, muội phải xem qua khí sắc của hắn, lại phải bắt mạch, chỉ là…” Cơ Hương Ngưng phiền não thở dài. “Nếu như muội đoán không nhầm, hẳn là đi tìm người hạ độc lấy thuốc giải sẽ tương đối có hi vọng hơn, tìm muội cũng vô dụng.”

“Tại sao?”

“Bởi vì thời gian điều chế độc dược phải là ba năm, cũng như vậy, thời gian điều chế giải dược cũng phải tốn ba năm, mà người trúng độc chịu đựng chưa tới một tháng thì sẽ vì toàn thân kiệt sức mà bỏ mạng!”

Mặc Kính Trúc thay đổi sắc mặt, “Muội xác định?”

Cơ Hương Ngưng do dự một lát, “Muội trước tiên phải bắt mạch mới xác định được, bất quá, chắc là đúng được bảy phần.”

“Thế thì, tam sư muội,” Mặc Kính Trúc quay đầu nhìn về phía cổng, “Muội tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý.”

Cơ Hương Ngưng cũng theo đó nhìn ra cổng, “Chuẩn bị tâm lý?” Có hai người đang từ Mai lâm nhảy ra, trong đó có một người đang mang theo một người khác, “Sao lại chuẩn bị tâm lý?”

“Bởi vì Ma Diện Phán Quan chính là…”

Mặc Kính Trúc còn chưa nói xong, Hổ ngọc đang bước lên phía trước tiếp nhận người đang được Tả Lâm đỡ trên tay, sợ hãi kêu lên thất thanh, “Cô gia!?”

Cơ Hương Ngưng chấn động toàn thân, “Tướng công?” Nàng không dám tin tưởng hô to, lập tức bước nhanh về phía người được Tả Lâm đặt trên tháp gấm, nhìn thấy người kia hai mắt khép chặt, sắc mặt tái nhợt, mặt nàng càng lúc càng biến sắc, “Tướng công, sao lại…” Nàng đột nhiên dừng lại, giơ ngón tay đặt lên cổ tay hắn, rồi lại vạch mắt, thậm chí là răng, bên gáy, sau tai, sau đó lại nhìn sang Mặc Kính Trúc, trong hai tròng mắt long lanh như có nước.

“Đại sư huynh!”

Mặc Kính Trâm tâm tình trầm xuống, “Yên tâm đi, sư muội.” Mặc Kính Trúc vội nói, “Ta đi tìm sư đệ, có thể chúng ta sẽ tìm được người hạ độc!”

Cố gắng nén lại đau đớn không hiểu rõ trong lòng, Cơ Hương Ngưng cố gắng trấn định phân phó, “Đại sư huynh, phải nhanh lên một chút, bạch hổ châm của muội cùng lắm chỉ có thể kéo dài giúp hắn được trên dưới mười bốn ngày, nhiều hơn không được!”

Mặc Kính Trúc cắn răng. “Được rồi, một tháng cũng đủ, chúng ta nhất định về kịp.” Nói xong, hắn xoay người bỏ đi. “Tả Lâm, ngươi ở lại hỗ trợ.”

Tả Lâm hom người, “Vâng, đại gia!”

“Hổ Ngọc, mau chuẩn bị giường đệm trên giường ta cho tốt!” Phân phó Hổ Ngọc xong, Cơ Hương Ngưng lại vội vàng phân phó Tả Lâm, “Tả Lâm, giúp ta đem tam cô gia ôm vào phòng!”

Sau khi đem Nhiêu Dật Phong sắp xếp ổn thỏa ở khuê phòng của mình, Cơ Hương Ngưng vừa vắt khăn mặt vừa nói, “Tả Lâm, đi thay tam cô gia lấy vài bộ quần áo sạch tới… Hổ Ngoc, đến tủ thuốc lấy một nửa Thiên niên lão tham vương cùng hai chỉ Mẫu kê sắc thành hai chén, nhanh đi!”

Hai người kia vừa rời khỏi, Cơ Hương Ngưng liền dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho Nhiêu Dật Phong, có lẽ là khăn mặt ướt đã kinh động tới hắn, cũng có thể đã đến lúc tỉnh rồi, nói chung, khi Cơ Hương Ngưng bắt đầu lau xuống cổ hắn, Nhiêu Dật Phong đột nhiên mở mắt, đầu tiên là hoang mang đờ đẫn nhìn lên nóc nhà, sau đó bắt đầu chuyển động, hắn thoáng thấy Cơ Hương Ngưng đang cúi đầu lau người giúp hắn, hai tròng mắt bỗng nhiên phẫn nộ mở to.

“Nàng!” Hắn khàn khàn rên nhẹ, cùng lúc đó đưa tay đẩy nàng ra, cũng giãy giụa muốn đứng dậy. “Ta nói là sẽ… không bao giờ… trở lại… Mai lâm, ta… ta phải… phải đi…”

“Tướng công, không được, chàng không thể xuống giường!”

Cơ Hương Ngưng sợ hãi muốn ngăn cản hắn, nhưng lại bị hắn dùng lực đẩy ra, lảo đảo lui về sau hai bước, còn chưa đứng vững, chợt nghe thấy “ầm” một tiếng, Nhiêu Dật Phong lại ngã xuống đất.

“Đừng… Đừng gọi ta là tướng công…”Nhiêu Dật Phong thở hổn hển đứng dậy, cố gắng ôm lấy cái ghế bên giường, “Ta đã… không phải là tướng công.. của nàng nữa, ta… phải đi!” Nói xong, hắn lại lảo đảo muốn đứng lên, đáng tiếc là chân còn chưa đứng thẳng, lại mễm nhũn ra, ngã xuống, cả cái ghế cũng bị hắn đụng cho lật ngã, cả người chật vật ngã trên đất.

“Tướng công!” Cơ Hương Ngưng vội vàng chạy tới muốn đỡ hắn, thế nhưng, vừa mới chạm tới hắn một cái, lại bị hắn đẩy ra.

“Cút ngay!” Hắn rống lên rồi lại bắt đầu đỡ lấy cái ghế, bắt lấy mép giường, ra sức chuyển động thân thể hư nhược của mình.

Lại một lần nữa, Cơ Hương Ngưng thử dìu đỡ hắn, nhưng hắn vẫn như trước đẩy ra, nhưng rồi cũng vì vậy mà hắn mất đi trọng tâm, tiếp tục ngã, “cạch” một tiếng, lúc này, đầu đập vào ghế, hắn rên rỉ ôm đầu; Cơ Hương Ngưng lần thứ hai tiến lên dìu đỡ, nhưng, bất luận có thử mấy lần, đều chỉ là ngay lúc nàng sắp chạm vào hắn, hắn lại phẫn nộ đẩy nàng ra. (TN: Em mệt với anh chị lắm rồi nha =.=”)

Nhìn thấy hắn ngã tới ngã lui thê thảm như vậy, Cơ Hương Ngưng rốt cuộc nhịn không được ứa nước mắt, “Được, được, được, thiếp nói với chàng, thiếp nói với chàng!” Nàng bỗng nhiên nắm lấy cánh tay hắn. “Thiếp ta Bạch Hổ cấm vệ! Là Bạch Hổ cấm vệ trong kinh thành tứ đại cấm vệ!”

Cánh tay đang chuẩn bị lần thứ hai đẩy nàng ra bỗng nhiên cứng đờ, Nhiêu Dật Phong ngây người một lúc, mới kinh hoàng lẩm bẩm, “Nàng… Nàng nói cái gì? Kinh thành… Kinh thành tứ đại cấm vệ?” Hắn hoang mang đảo mắt, “Bạch Hổ… Bạch Hổ cấm vệ? Nàng là… Là Bạch Hổ cấm vệ?”

“Thiếp thân chính là Bạch Hổ cấm vệ.” Cơ Hương Ngưng thở dài, “Tướng công, chàng trước tiên nằm lên giường đã, thiếp thân sẽ từ từ nói hết với chàng, được chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio