Trong chiếc xe ngựa của bọn họ thì cảnh xuân kiều diễm, Bạch công tử lại lánh nhờ ở trong một chiếc xe ngựa khác.
Do dự hết lần này tới lần khác, hắn vẫn biến trở về hình người, nhảy xuống xe ngựa, đi tìm Bạch tôn.
”Đại ca.”
Mở cánh cửa chiếc xe ngựa kia của Bạch tôn, Bạch công tử không đợi hắn cho phép, nhảy vào.
Bạch tôn cũng không ngăn hắn, cúi đầu, hắn vẫn luôn ngắm nghía lệnh bài của gia chủ Bạch gia trong tay.
”Đại ca, ta biết vật huynh muốn đều sẽ không dễ dàng buông ra, nhưng huynh không thể làm hại Noãn Ngôn“.
”Hại?”
Bạch tôn chậm rãi ngước mắt lên, rất hiếm mà cũng giải thích một câu, “Làm sao có thể“.
”Nhưng huynh thiếu chút nữa hại bọn họ không thể thành thân, nếu không phải thái độ Gia Cát Mộ Quy rõ ràng, bọn họ có lẽ đã chia tay rồi!”
Bạch tôn lần này không nói câu nào nữa, vẫn là bộ dáng lãnh đạm xa cách, không có ý định nói gì đó trách mắng đệ đệ.
Cho dù là thủ đoạn không quang minh.
Cho dù hắn thật là tưởng mở ra bọn họ.
Nhưng không có nghĩa là hắn có gì ác ý, hắn đã làm rất nhiều việc, đúng sai đều có, nhưng chưa từng có ý muốn hại nàng.
Mặc dù là hiện tại, nàng đem hắn quên sạch, hắn làm sao có thể hại nàng?
Thấy hắn không nói lời nào, Bạch công tử nghĩ là hắn không nghe lời khuyên, tức giận lại thất vọng phẩy tay áo một cái, nhảy xuống xe ngựa đi về.
Bốn chiếc xe ngựa tiếp tục đi trước, khi sắp đến một cái thành trấn thì đột nhiên bị người ngăn cản.
”Làm phiền, cho hỏi người ngồi trong xe là Hạ tiểu thư?”
Nam nhân trung niên một thân áo lam đứng ở bên ngoài xe ngựa, khách khí hỏi.
Bị gọi tên, Hạ Noãn Ngôn tò mò xốc tấm mành mềm mại lên.
”Ngài là Hạ tiểu thư?”
”Đúng“.
Nam nhân trung niên khách khí vái chào, “Tiểu đệ họ Triệu, là chưởng quầy của khách sạn Phúc Nguyên, ở đây chào đón Hạ tiểu thư đã lâu rồi“.
”Có việc sao?”
Triệu chưởng quầy hơi sửng sốt, “Chẳng lẽ không phải là cô nương đã bao trọn gian khách sạn sao?
”Ta hoàn toàn không biết một có gian khách sạn như vậy“. Nàng ra khỏi kinh thành liền chẳng biết đâu là đâu cả.
”Này......”
Người làm ăn, kiếm tiền là quan trọng, danh dự cũng vậy.
Nếu thu bạc của người ta, là phải đem cuộc buôn bán làm cho xong.
Triệu chưởng quầy cũng không quan tâm người trả tiền cho hắn rốt cuộc là ai.