Nàng vừa nghĩ tới khả năng có tên biến thái bạo lực ngông cuồng đang đánh chủ ý lên nàng thì người liền nổi cả da gà.
Gia Cát Mộ Quy lắc đầu, cười trấn an nàng, “Nghe nói Đại công tử Nghiêm gia rất biết làm cho nữ nhân vui vẻ, nhìn câu chữ trên dây lụa này xem, không phải từ xuất phát từ tay Nghiêm đại công tử“.
“.........Rất biết làm cho nữ nhân vui vẻ?”
Hạ Noãn Ngôn hơi run run, “Chẳng lẽ hắn không phải ỷ vào có tiền, cưỡng ép dân nữ sao?”
”Đương nhiên không phải.”
Bạch công tử ở bên xen mồm vào, “Nghiêm đại công tử cùng Gia Cát Mộ Quy có tiếng là mỹ nam tử, mỗi nữ tử gả vào Tề gia, đều là tự nguyện“.
“...... Ta nghe người ta nói hắn thê thiếp thành đàn, hơn nữa hàng năm đều có thị thiếp chết ở trên tay hắn“.
”Luôn luôn có lá gan lớn, chính là tự cho chỉ có mình sẽ lọt vào trong mắt của Nghiêm đại công tử“.
“......”
thật là nghĩ không ra.
Hạ Noãn Ngôn lau mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy Tư Đồ Tĩnh lựa chọn Bạch tôn như vậy cũng không phải khó có thể lý giải.
So với Nghiêm đại công tử, Bạch tôn thật đúng là vừa bình thường vừa thân thiết lại đáng yêu.
Bọn họ đang nói, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có nam nhân cất tiếng hỏi, “Hạ cô nương ở chỗ này sao?”
Giọng nói của người nọ ấm áp dễ nghe, nghe qua quả thực khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân, lọt vào tai đã cảm thấy trong lòng vui sướng.
Hơn nữa bọn họ chọn lựa phòng khách sạn đều là ở góc ẩn khuất trong viện, chưởng quầy cũng sẽ không tùy tiện cho người đi vào, hiện tại người nọ lên tiếng hẳn nên cách bọn họ rất xa mới đúng.
Nhưng là âm thanh này dùng thêm nội lực đưa vào, làm cho bọn họ nghe được câu chữ rành mạch.
Hơn nữa người nói chuyện giọng vẫn là rất tự nhiên, như là quá dễ dàng làm được điều này, rõ ràng nội lực của hắn cũng không tệ.
Còn chưa có nhìn thấy người đâu, người này đã làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên chính là vô song.
Phục hồi tinh thần lại, Bạch công tử lập tức nhìn về phía Hạ Noãn Ngôn, “Xem ra ta đoán đúng rồi, hoa thật sự tặng cho ngươi“.
“......”
Nhưng là ai vậy a?
Chẳng lẽ chuyện Nghiêm đại công tử rất biết làm cho nữ nhân vui vẻ kia là thật?
Nhưng không phải không thừa nhận, chỉ là âm thanh này có thể mê hoặc rất nhiều người.
Hạ Noãn Ngôn vẫn không nhúc nhích, Gia Cát Mộ Quy ngược lại đứng lên, trên mặt kèm theo nụ cười.
Bạch công tử hơi hơi nhíu mày, nhắc nhở Hạ Noãn Ngôn, “Thùng dấm chua của nhà ngươi muốn hành động rồi.”