Cho nên ngày Bạch Huyên xuất hiện đó, hắn đã cảm thấy không được bình thường.
Cũng là vì thế, hắn mới không vội vã đi hiện đại tìm người.
Hạ Noãn Ngôn có ân lớn với hắn, nói thế nào hắn cũng muốn giúp nàng một phen, không thể khoanh tay ngồi nhìn bên cạnh nàng xuất hiện nữ nhân lòng mang kế hoạch nham hiểm mà lại không nhắc nhở nàng.
Nghe hắn vừa nói như vậy, Hạ Noãn Ngôn cũng cảm thấy không được bình thường.
”Chẳng lẽ hoa này là Bạch đại tiểu thư đưa? Hoàn toàn không giống a......”
Mặc kệ Bạch Huyên trong lòng có mục đích gì, nhưng nàng ta thoạt nhìn thì khéo léo thanh nhã, thật sự là không giống cái người viết ra câu chữ mang đi đánh bom này.
”Có lẽ nàng ta là cố ý.”
”Cố ý để cho chúng ta không nghi ngờ đến nàng?”
”Đúng vậy.”
”Nhưng nàng tặng hoa như vậy không phải sẽ không có ý nghĩa sao? Hơn nữa người nang bom chữ này, hành vi tặng hoa sẽ không là lãng mạn mà là dọa người”.
Thẩm Hoài Nhiên cũng không có nghĩ ra điểm này, “Tóm lại là Bạch Huyên đối với Gia Cát Mộ Quy suy nghĩ không đơn giản, ngươi cẩn thận một chút.”
”Cái kia...... Ta nghi Gia Cát Mộ Quy cũng không chú ý đến nàng”.
Rất có khả năng này, mặc dù là tất cả mọi người ngồi ở trong đại đường nói chuyện, hắn cũng rất ít ngẩng đầu, ngẩng đầu cũng đều chỉ có nhìn nàng.
Thẩm Hoài Nhiên nở nụ cười, “hắn có thể sẽ không chú ý người khác, nhưng ngươi đừng quên, nàng là đại tiểu thư Bạch gia, cho dù nhìn hòa hợp nhã nhặn, cổ tay nàng cũng sẽ không rất bình thường.”
“………. Ừ, ta biết rồi”.
Cùng Thẩm Hoài Nhiên tách ra, trở lại trong phòng, Hạ Noãn Ngôn ngồi trước mặt mà nhìn hắn chằm chằm.
”Làm sao vậy?” Gia Cát Mộ Quy kéo tay nàng.
“Thẩm Hoài Nhiên sẽ dịch dung, mai bắt đầu, chàng cũng dịch dung đi”. Hạ Noãn Ngôn vô cùng nghiêm túc nói.
Nếu không nghĩ đến có người vừa nhìn thấy khuôn mặt này liền có ý đồ bất chính, thật sự là rất không được tự nhiên a!
“Được”.
Cũng không hỏi là nguyên nhân gì, Gia Cát không có ý kiến gì mà đáp ứng luôn.
Vì thế sáng ngày thứ hai, lúc Hạ Noãn Ngôn xuống lầu, đi theo phía sau là một cái nam nhân bộ dáng bình thường đến hết sức.
Bạch công tử sửng sốt một hồi, “Gia Cát Mộ Quy à?
Nếu không nhìn đến thân hình, hắn cũng là nhận không ra.
“Đúng, là hắn”. Hạ Noãn Ngôn trả lời giúp.
”hắn đây là làm sao vậy?” Làm chi lại hé ra cái khuôn mặt không có gì đáng xem này chứ?