Một đám người đồng loạt nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, không biết hắn mỗi ngày giống như cái gì cũng không quan tâm, thật ra đã làm bao nhiêu chuyện rồi.
“Chàng thả độc gì?” Hạ Noãn Ngôn ngược lại có vẻ quan tâm đến điều ấy.
“Ta tùy tay cầm một lọ”.
Gia Cát Mộ Quy nói xong lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ, tựa hồ muốn xác nhận một chút mình dùng cái độc gì.
Liếc mắt nhìn một cái, rồi nói, “Sau khi dính sẽ bị rụng tóc”.
Mọi người gật đầu, sau khi trúng độc thật dễ dàng để nhận ra, cũng không phải cái độc tra tấn gì, không sai.
“Sau khi rụng tóc là tróc da, tróc tróc, cũng chỉ còn thừa thịt thôi”. Gia Cát Mộ Quy nói tiếp.
“......”
Mọi người giật nảy rùng mình một cái, cảm thấy da thịt của mình hơi đau.
Bạch tôn trái lại vẻ mặt như thường gật đầu, “Thì ra là lộ nguyên hình rồi”.
Nhìn thần sắc của hắn, thật giống như trúng độc không phải muội muội của hắn vậy.
Lộ nguyên hình, lộ nguyên hình ………
Da cũng bị mất đây không phải là lộ nguyên hình sao, đó là tối nay sẽ có quỷ!
Bất kể nghiên cứu ra thuốc độc này vẫn là đặt tên cho thuốc độc này nhất định cũng không phải người bình thường ……….
Mọi người nhận định môn phái của bọn hắn đều là quái vật.
Bạch Huyên trên mặt hơi biến sắc, rốt cục không cười nữa, “Ta có chạm qua hoa, nhưng ngươi không biết, chưa cho ta giải dược mà thôi, nhưng quả thực không phải của ta đưa”
Gia Cát Mộ Quy không để ý tới nàng ta, ánh mắt cũng chưa từng nhấc lên một chút.
Hít sâu một hơi, Bạch Huyên ổn định lại tâm tư, “Nếu như là ta đưa hoa, làm sao có thể viết cái lời cổ quái này chứ?”
Đúng vậy!
Hạ Noãn Ngôn cùng Thẩm Hoài Nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc bọn họ lần trước, hoàn toàn không hiểu được dụng ý của hành động này.
“Bởi vì như vậy chúng ta sẽ mất thời gian vây quanh hoa kia, mà không đem vứt bỏ nó luôn”.
Mọi người nghe được ngẩn ra.
Đúng vậy, bọn họ tuy rằng bị bài thơ cổ quái hay lời tỏ tình này thả mìn mà chết, nhưng mỗi lần lòng hiếu kỳ đều tăng vọt muốn nhìn một chút hoa mới đưa tới lại viết cái gì.
Lòng hiếu kỳ quả nhiên không được!
Gia Cát Mộ Quy nói tiếp, “Trọng điểm không phải là hoa, mà là trên hoa có ngấm thuốc đi”.
Nghe câu này, ánh mắt của Bạch tôn tối sầm, sắc mặt chợt lạnh xuống.
Hắn lập tức đứng lên, đưa tay bắt lấy cổ tay Hạ Noãn Ngôn.