Nghiêm đại công tử cười đến nóng lòng muốn thử, đôi mắt cười đến mức hoa đào nở, người xem đâu chỉ tim đập loạn, ngay cả hồn cũng nhanh bị hắn hút mất rồi.
Bộ dáng kia, nhìn thế nào cũng đều có chút vội vã, đợi Bạch Huyên cự tuyệt một tiếng, hắn lập tức sẽ vui vẻ tấn công, cưỡng bức Gia Cát Mộ Quy.
Mọi người nghiến răng nắm tay ngứa ngáy nhìn, đều đổ mồ hôi lạnh thay Gia Cát Mộ Quy, còn Bạch Huyên sắc mặt trắng bệch.
”Bạch đại tiểu thư?”
Nghiêm đại công tử giống như nóng nảy vì đợi, bên trong đôi mắt nhỏ quá mức cứ như vậy dao động tới lui trên người Gia Cát Mộ Quy.
“Công tử, cần mắc màn không?” Tiểu Hắc lên tiếng hỏi.
“Mắc đi, ngươi cũng biết ta hay thẹn thùng mà ~”
Mắt thấy Nghiêm đại công tử quấy rối như vậy mà không có ai ngăn cản, trên mặt Bạch Huyên thảm hại, đột nhiên lại cắn răng một cái, giơ tay lên, liền trở tay hướng ngực mình đâm tới!
Tất cả mọi người không biết khi nào thì nàng giấu chủy thủ ở bàn tay, lại hoàn toàn không thể tưởng được nàng muốn làm như vậy.
Ngay cả tiếng kêu kinh hãi cũng không kịp, bọn họ liền mắt thấy miệng Bạch Huyên phun máu, té xỉu trên mặt đất.
Đại, đại tỷ......
Bạch công tử ngay cả tiếng kêu hoảng sợ cũng phát không ra.
Thẩm Hoài Nhiên đi tới, cúi đầu hai mắt lướt nhanh, phán đoán, “Thiếu nửa tấc liền cứu không nổi rồi”.
Bạch Huyên có võ công, biết y thuật, xem ra là nhắm chắc vị trí mới hạ thủ.
Nhưng cho dù không chết được, đâm trúng vị trí này, hôn mê một thời gian ngắn là không tránh khỏi.
Nàng liền ngã xuống, uy hiếp này tự nhiên cũng bỏ dở.
Nàng nghĩ không ra cách ngăn cản cách của Nghiêm đại công tử, nên dùng phương thức tự hại mình này kéo dài thời gian?
Thẩm Hoài Nhiên nhăn mặt nhíu mày, cách làm quyết liệt như vậy, thật đúng là làm cho người ta không thể hiểu được.
Nghiêm đại công tử cũng một bộ mau ngất đi, tựa vào trên vai Tiểu Hắc, quấn quýt lấy Tiểu Hắc y như bạch tuộc.
“Công tử, phải đoan trang”.
“Tiểu Hắc, ta thấy máu là choáng ~”
Đôi mắt quyến rũ chớp chớp, Nghiêm đại công tử giở trò làm nũng.
“Công tử, trước kia ngươi đem ta từ trong đám người chết nhặt về, Tiểu Hắc không phát hiện ngươi thấy máu là choáng”.
“Tiểu Hắc, ta chỉ biết ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thôi ~”
Nghiêm đại công tử vui vẻ, đem người ôm càng chặt hơn.
”Công tử, ngươi nên dừng lại rồi.”