Hạ Noãn Ngôn nhìn theo hướng mắt của hắn, mới nhớ ra lô dâu tây trong lọ, “Hoàng thượng, người muốn ăn thử sao? Nó rất là ngon đó”.
Mỹ nam hoàng đế nhìn chằm chằm vào chén nhỏ, không hề động đậy.
Hả?
“ Không phải là sợ có độc đó chứ?”
Hạ Noãn Ngôn hoài nghi nhìn hắn, say xoay người, “ Hay ta mở ra một ít, cùng với ngươi ăn nha”.
Một bàn tay xinh đẹp duỗi ra phía nàng, cầm một ít trong chiếc chén đó. “ Ta quả thật sợ trong đó có độc”.
“…………….”
Vị huynh đệ này, ngươi không cần phải nói phũ phàng thế chứ………
Hạ Noãn Ngôn không có sức quay người lại, tò mò hỏi, “ Vậy sao ngươi lại đột nhiên tin tưởng ta?”
“ Ta không có tin ngươi”.
“…………..”
“ Là ta nhìn ra cái đó không có độc”.
“ ……… Hoàng thượng”.
“ Hả?”
“ Ngươi nhìn đẹp nhất là lúc ngươi không nói”.
“………”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hạ Noãn Ngôn tưởng sẽ gặp khó khăn.
Đây là xã hội phong kiến không nên cùng hoàng thượng nói chuyện bất kính như thế aaaaaaaaaaaaaa
Nhìn lén lại, người mỹ nam bên cạnh tựa như cũng không có điểm tức giận, chính là tao nhã ăn một ít điểm tâm.
Ăn xong một ít, khóe miệng lạnh lùng của hắn khẽ mỉm, lộ ra một nụ cười ấm áp ôn nhu mê người, “ Ăn rất ngon, Tiểu Nhiên chắc chắn sẽ thích”.
“…………..”
Cười khuynh nhân thành, lại cười khuynh nhân quốc…….
( Cười khuynh quốc khuynh thành)
Xem tất cả các loại mỹ nam mỹ nữ hiện đại, hay những nhân vật trong truyện tranh, đến tận bây giờ nàng mới hiểu ý tứ của câu này.
Nàng cảm thấy lúc nào mỹ nam hoàng đế cũng mang bộ mặt lạnh khốc như thế này, nói cách khác………
Ai, thật nguy hiểm!
Ngừng, vẫn là quay lại chuyện chính đi.
Thừa dịp tâm tình hắn chưa thay đổi, nàng hỏi hắn, “ Hoàng thượng, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?”
“ Nói”.
Nàng trước vẫn là nói thẳng luôn, nhưng lần này lại hỏi ý kiến của hắn, mỹ nam hoàng đế có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đồng ý.
“ Này…… Ngươi tên gì nhỉ?”
Nàng nghĩ tới, ở cổ đại ai lại dám nói tên tuổi đương kim hoàng thượng, cho nên không có cách nào khác, nàng đành trực tiếp hỏi hắn luôn.