Hai mắt to tròn chuyển động, chốc lại nhìn Bạch công tử, lại nhìn đôi cánh.
Không rõ đứa nhỏ sẽ tưởng tượng như thế nào, quả thật ánh mắt khiếp sợ nhìn Bạch công tử, đến tột cùng không rõ hắn là mèo hay là chim nữa.
“ Bạch công tử, hắn là con của Trữ vương phi”.
Bạch công tử không để ý nàng, quay một vòng trong phòng, cầm cái quạt.
Móng vuốt cầm lấy cái chuôi, Bạch công tử bay trở về, dùng cây quạt phi đến cái cổ bé bé------
“ Ngươi là ai?”
“………. Bạch công tử, nó chỉ là một đứa bé”.
Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn run rẩy nhìn động tác của hắn, muốn lấy cái quạt đi.
Nhưng Bạch công tử bay tới bay lui tránh tay nàng, vẫn cầm cây quạt kề cổ đứa bé.
“ Nói! Rốt cuộc ngươi là ai!”
“………. Bạch công tử, hắn không biết nói”.
Đoạt lại cây quạt, Hạ Noãn Ngôn nhức đầu, “ Ngươi cẩn thận đừng làm hắn bị thương”.
“ Bản công tử không dùng khí lực!”
“…………”
Nhưng không cần phải lấy cái quạt đi dọa đứa bé thế chứ!
“ Bạch công tử, không phải ngươi ngủ đến hồ đồ rồi……….”
“ Bản công tử không ngủ đến hồ đồ”.
“……..”
Cầm mất nửa ngày, Bạch công tử cũng chán ngấy rồi.
Vứt cây quạt đi, hai tay để sau lưng, “ Hắn không giống như là người”.
“……….”
Nàng thấy rất giống…….
Bạch công tử như thấy được suy nghĩ trong lòng nàng, mất hứng, “ Ngươi nghi ngờ phán đoán của ta!”
“……..”
“ Bản công tử sống nhiều năm như vậy, việc nhỏ như vậy không bao giờ đoán sai!”. Âm thanh mềm mại tinh tế phản kháng.
“………..”
Hạ Noãn Ngôn rối rắm nhìn khuôn mặt mèo kia.
Hắn có hai tuổi sao…….
“ Nói bậy! Bản công tử không phải hai tuổi!”
Bạch công tử phẫn nộ vung móng vuốt, phát hiện Hạ Noãn Ngôn đang nhìn đệm thịt sao móng vuốt, lập tức đem móng vuốt về.
Hắn ra vẻ ông cụ non nói, “ Bản công tử có thuật giấu nhan, tuổi của Bản công tử rất lớn!”
“ Ờ…….”
Vậy cũng chỉ là hai tuổi thôi.