Nói về vị Triệu vương phi, các gia tộc lớn làm quan của Đại Nhạn chỉ biết dở khóc dở cười, không vì cái khác, chỉ vì nàng có tên khác là "Khỉ lông vàng".
Lúc chưa gả, ở trong nhiều thiên kim tiểu thư, nàng được coi là nhân vật nổi bật, tính cách thì loi choi, lanh lợi tới cổ quái; tới khi gả vào vương phủ, chính là khỉ vào núi sâu, thành kẻ ranh ma quỷ quái, dùng cách vô cùng kỳ lạ để giày vò người khác thì cứ gọi là ùn ùn, nhưng người khác lại không tóm được sai lầm, chỉ hận không thể tạo ra một toà cung điện cho Triệu vương phi, trói nàng ở bên trong để không thể ra ngoài gây tai họa cho con người.
Nhắc tới cũng lạ, một nữ tử như vậy lại được Triệu vương khăng khăng sủng ái, vì nàng dồn hết cả đời, không chịu cưới thiếp cũng không có hồng nhan tri kỷ.
Nếu chỉ vậy thì cũng thôi đi, nhưng nàng lại còn có một muội muội làm hoàng hậu, thân phận tôn quý, ngay cả Đương Kim Thánh Thượng cũng phải kiêng dè ba phần, sợ sự tức giận của khỉ lông vàng lan đến đây, ngay cả hoàng hậu tính cách lạnh lùng cũng bị túm cùng với con rồng, cho lên hầm thành nước canh để uống.
Nữ tử như vậy, khiến người tốt trong thiên hạ vừa đố kỵ vừa hận.
Từ nhỏ tới lớn, Hạ Lệnh Mị ỷ vào thân phận đường tỷ còn có thể chèn épmột ít, tới khi đối phương thành Triệu vương phi, thân phận của Hạ Lệnh Mị lại chênh lệch quá lớn, giống như mức nước của lòng sông so với mặt biển, vì thế mà cách xa. Năm đó, Uông Vân Phong lại khăng khăng không phải Hạ Lệnh Ngọa không cưới, đêm tân hôn lại làm chuyện ngu xuẩn, muốn mang nàng ấy bỏ trốn, khiến Hạ Lệnh Mị hận thấu xương nhưng lại không thể trút giận.
Ngắn ngủn trong chớp mắt, trong mắt Hạ Lệnh Mị hiện lên sự hoảng hốt của nhiều năm trước, đêm động phòng hoa chúc đầy chữ song hỉ màu hồng, nến lay động, khăn hỉ bằng luạ mỏng lẳng lặng buông xuống, tất cả đều ồn ào như thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Nàng vẫn chờ, vẫn đợi, đợi mãi đến khi nghe thấy tiếng thì thầm của mama hồi môn. Tai nải nhẹ nhàng, cởi bỏ hỉ phục, ở dưới ánh trăng, nam tử ôn nhuận có vẻ cô tịch mà kiên định, hắn cũng chờ ở đây.
Đêm động phòng hoa chúc, tân nương đang đợi chú rễ, chú rễ lại đang đợi ai?
Mở rộng cổng, ánh mặt trời chói mắt, nàng nháy mắt mấy cái, nhìn thấy mọi người vây xung quanh đỡ hai người, một lớn một nhỏ mặc quần áo nữ tử chậm rãi đi đến.
Hạ Lệnh Mị khẽ thở ra một hơi: "May quá." Nàng nói. Mau mắn ở đâu, người nào tốt,không ai hỏi, nàng cũng không trả lời.
Triệu vương phi nở nụ cười thản nhiên, giơ tay lên trước: "Tỷ tỷ."
Hạ Lệnh Mị nhẹ nhàng nhún người, nói khẽ: "Cung nghênh vương phi."
Triệu vương phi không ngừng nghỉ chút nào, thuận thế vươn tay ra ngăn tay nàng lại: "Tỷ muội trong nhà, nào có... quy củ thế này."
Hạ Lệnh Mị cố gắng tỉnh táo, nhìn kỹ đường muội đang được sủng ái, vinh quang. So với bản thân lưu lạc sương gió bảy năm, khuôn mặt Triệu vương phi hồng nhuận, đôi mắt trong trẻo, thần thái nàng ấy lanh lẹ sáng láng, ngoại trừ việc trầm ổn và rực rỡ hơn lúc xuất giá, phong thái yểu điệu giống như tiên tử ngọc bích.
Tuy vương phi không phải người ngoài, suy cho cùng vẫn theo khuôn phép của hoàng tộc, ngôn ngữ, cử chỉ có nề nếp, nghiêm khắc quy phạm. Uông Vân Phong đã đi trước một bước, ra tiền thính nghênh đón Hạ Lệnh Ngoạ, Triệu vương phi là nữ quyến, trực tiếp được mời vào hậu viện, đứng cùng một chỗ với Hạ Lệnh Mị.
Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch sống chết cùng Hạ gia, đối với chuyện của Triệu vương phi với cô nương nhà mình, họ biết rất rõ, lúc này, lại ở trong phủ của Uông đại nhân, khó tránh khỏi bị người khác suy một đoán hai, dấu đi suy nghĩ, đứng dậy đi thu xếp toàn bộ công việc cho người làm trong Uông phủ nhân.
"Ta chỉ ở tạm ba ngày thôi, mọi thứ không cần quá tinh tế, tỷ mỉ." Triệu vương phi nói, ngồi cùng một chỗ với Hạ Lệnh Mị, cẩn thận quan sát vị đường tử hàng năm mới gặp mặt một lần, nửa ngày mới than nhẹ: "Ta nghe Triệu vương nói Uông đại nhân đã đi tìm tỷ, cho rằng hai người đã ổn rồi, lúc này nhìn lại, dường như vẫn còn chút vướng mắc."
Hạ Lệnh Mị ngẩn ra. Nàng không giao thiệp với tiểu thư khuê các từ lâu, ngày thường, đi lại trên giang hồ chỉ nhìn nam nhân thô lỗ và nữ nhân con nhà bình thường tính toán chi li, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu vương phi, nàng vẫn cân nhắc không biết phải đối mặt thế nào, không nghĩ đối phương lại vô cùng thẳng thắn, có chuyện gì liền nói thẳng ra, so với nàng, lại ngay thẳng hơn vài phần. Đáy lòng thầm trào phú lòng dạ tiểu nhân của bản thân, cũng giảm đi chút thận trọng, cười, hướng ang chuyện khác: "Rốt cục là ngươi tới đây nhìn hắn, hay là tới thăm ta?"
Triệu vương phi cười to: "Muội tới nhìn hắn làm gì? Nếu để cho con gấu chó nhà muội biết muội đi nhìn nam tử khác, thì hắn còn không chạy từ thành Vạn Yển tới đây hay sao, trói tay chân của muội lại, nhốt vào trong nhà không cho ra cửa ấy chứ."
Triệu vương phi và Triệu vương là một đôi oan gia vui vẻ, từ nhỏ hai người đã không hợp nhau, khi đó Triệu vương thích nhất là trêu Hạ Lệnh Ngoạ, gọi nàng ấy là "con khỉ", Hạ Lệnh Ngoạ cũng luôn khinh bỉ Triệu vương, gọi hắn là 'gấu chó'. Ở Hạ gia, hai người chưa bao giờ kiêng dè việc gọi nhau bằng tên riêng, bị không ít trưởng bối nói, ngọt ngào có, oán giận cũng có, nhưng là chưa từng sửa cách gọi.
"Muội sợ hắn lại ức hiếp tỷ, lúc này mới đi ngang qua Thần Châu, nên cố ý đến xem sao."
Hạ Lệnh Mị mỉm cười, lông mày nhíu lại, có chút dương dương đắc ý: "Chúng ta nữ tử của Hạ gia, ai có thể ức hiếp."
Triệu vương phi cười, cười đến mức Hạ Lệnh Mị phải xấu hổ, lập tức vênh cằm lên, môi mắt nghiêm nghị chớp chớp, hừ lạnh: "Trước kia là do ta dùng quá nhiều tình yêu, vì hắn, hao hết cả tấm lòng. Bây giờ, hắn đi cầu độc mộc của hắn, ta đi dương quang đạo của ta, ai cũng đừng mơ cản trở ai. Nếu trêu chọc ta, một lần nữa, ta sẽ quất cho hắn một trận để cho hắn mất nửa cái mạng."
Triệu vương phi bỗng nhiên tỉnh ngộ, khóc thút thít: "Uông đại nhân đáng thương." Dường như đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh khổ không thể tả khi ở dưới trường tiên của Uông đại nhân.
Hạ Lệnh Mị không nhịn được, đẩy nàng: "Rốt cục là khuỷu tay của ngươi hướng tới đâu để ngoắc hả?"
Triệu vương phi cười đùa: "Đương nhiên là hướng về sư tử cái của nhà chúng ta để ngoắc rồi."
"Ai nha, ngươi chê cười ta." Hạ Lệnh Mị vô cùng keo kiệt, bổ nhào vào người Hạ Lệnh Mị, xoay vài vòng, giống như quay lại khoảng thời gian vô lo vô nghĩ.
Hai người đang cười đùa, một bé gái nhỏ đang xoa mắt đi tới, nhìn giống như chưa được mười tuổi, bé gọi: "Mẫu thân."
Hạ Lệnh Mị vừa thấy, cười nói: "À, khỉ con nhà chúng ta cũng tới, nhanh tới đây, cho dì nhìn một cái." Nói xong, đi lên, kéo Tiểu Quận Chúa, nhìn trái nhìn phải, sau khi hành lễ với đối phương, lại cầm bàn tay nhỏ của quận chúa quan sát: "Đang tập võ?"
Triệu vương phi gật đầu: "Triệu vương luôn sợ nữ nhi bị người ta bắt nạt, dạy võ vẫn liên tục không nghỉ. Hai tay tập võ, cầm trường kiếm thì thôi, phi châm nhọn còn chưa đủ, dạy nữ công thế nào, học cũng không xong."
Hạ Lệnh Mị nhịn không được nở nụ cười: "Võ nghệ sẽ tốt. Sau này, nếu phu
quân con phụ bạc con, một kiếm đâm cho hắn thành tổ ong vò vẽ, cho phụ thân con được chiêu mộ con rể lần nữa."
Tiểu Quận Chúa nháy mắt, gật đầu liên tục: "Con nghe theo dì."
Con gái nghiêm túc, mạnh mẽ như vậy, ngược lại lại doạ Triệu vương phi, hai tỷ muội tranh luạn, không ai nhường ai, lúc này vô cùng ồn ào.
Liễu Lệnh Mặc là thiếu niên hai mươi tuổi, bởi vì chịu trách nhiệm, hai gò má vốn có chút phì nộn của trẻ sơ sinh giờ đã hóp xuống, Tinh thần sáng láng toát lên khí chất khiêm tốn, có chút tương tự với thái độ hồi thiếu niên của Uông Vân Phong.
Hiện tại, Như Ngọc bé nhỏ đã lớn lên, Uông Vân Phong cũng gặp nạn liên tục, không còn ôn hòa nữa, trên người Ngự Sử mới thể hiện sự căm ghét cái ác vô cùng nhuần nhuyễn, lúc mặt lạnh là lúc vô hình khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
"Lần này, ta chỉ là đi hộ tống vương phi về tới nơi thuộc quyền sở hữu của Triệu vương thôi, ở trên đường nghe nói Uông đại nhân ở đây, liền đi vòng đến thăm một chút, không có việc gì khác."
Uông Vân Phong dùng trà.
Liễu Lệnh Mặc trầm ngâm, lấy một phong thư từ trong lòng ra: "Trước khi khởi hành, hoàng thượng bảo ta giao tới tận tay Uông đại nhân."
Uông Vân Phong nhận thư, cũng không xem, tiếp tục uống trà.
Hầu kết Liễu Lệnh Mặc giật giật vài cái, hít một hơi thật sâu: "Hoàng hậu cũng có khẩu dụ sai ta truyền đạt lại. Nương nương nói 'Chúc Uông đại nhân mã đáo thành công.' "
Uông Vân Phong liếc mắt nhìn đối phương một cái, nhìn chằm chằm mẩu lá trà đang chìm nổi trong chén, không nói một lời.
Liễu Lệnh Mặc thấy không thú vị, gãi gãi đầu, bổ sung thêm: "Được rồi, thật ra hoàng hậu nương nương còn nói thêm một câu 'Nếu ngay cả thê tử của mình, Uông đại nhân cũng không khuyên về được, Uông đại nhân cũng đừng bao giờ quay lại.' "
Uông Vân Phong nín thở, nắm bát trà.
"Nương nương còn nói 'Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất dám làm dám chịu, biết sai có thể sửa. Muốn tìm thê tử về, có quyết tâm thì vẫn không đủ, phải biết giác ngộ, phải tuân thủ chấp hành tam tòng tứ đức một cách nghiêm chỉnh. Nương tử đi ra khỏi cửa thì phải theo, nương tử ra lệnh thì phải phục tùng, nương tử nói sai cũng phải nghe theo một cách mù quáng; nương tử trang điểm phải biết đợi, nương tử tiêu tiền thì phải bỏ ra, nương tử đánh chửi phải biết nhẫn nhịn, ngày sinh của nương tử phải nhớ...' "
Liễu Lệnh Mặc coi như không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Uông Vân Phong, tiếp tục nói: "Hoàng thượng cũng nói 'Làm bề tôi của trẫm, phải biết sử dụng kế, mỹ nam kế, không thành kế, kế ly gián, khổ nhục kế, liên hoàn kế một cách linh hoạt, chỉ cần dùng để thu được kết quả. Đúng rồi, câu tiền trảm hậu tấu càng muốn ngài nhận thức một cách sâu sắc, đi sâu vào quá trình thực hành, suy một ra ba. Đừng để có con mới cưới, tuy chiêu này có kém cỏi, nhưng đối với đám tiểu thư con nhà thế gia, dùng mười lần chẳng lần nào trượt, dùng xong còn muốn dùng tiếp' "
Trời, lần này, sắc mặt trắng bệch của Uông Vân Phong chuyển từ hồng sang đen rồi.
Liễu Lệnh Mặc sờ mũi, nhìn trời nhìn đất nhìn ván cửa, không dám nhìn vị đường tỷ phu này.
"Đúng rồi, Hạ Nhị bá cũng nói để ta đem cho huynh."
Uông Vân Phong nghiến răng nghiến lợi: "Nói."
"Nhị bá nói 'Nếu nữ nhân Hạ gia không có con, Uông đại nhân có thể cưới người khác' "
Uông Vân Phong quắc mắt đứng dậy, nước trà đã lạnh chảu xuống mu bàn tay, mát lạnh một khoảng, hai chữ "không con" nặng trịch đặt trong lòng hắn. Lập gia đình mười năm lại không có con, đối với thế gia đại tộc mà nói đó là điều quan trọng nhất trong bảy tội lớn, với điều ấy, bất cứ ai cũng có thể đều khuyên Uông Vân Phong cưới người khác. Không thể nghi ngờ gì, những lời này của phụ thân Hạ Lệnh Mị là đang nhắc nhở hắn, đây là cơ hội cuối cùng, nếu hắn không có cách nào để đoạt được lòng của Hạ Lệnh Mị, như vậy Hạ gia sẽ trực tiếp tới khuyên bọn họ hoà ly.
Hưu thư giả không liên quan nhưng không con là thật; Uông Vân Phong, ngươi yêu Hạ Lệnh Mị hay không, chẳng liên quan nhưng Hạ Lệnh Mị có thể không thích ngươi; ngươi không cưới người khác lại càng không liên quan tới nàng, Hạ Lệnh Mị hoàn toàn muốn gả cho người khác.
Chẳng lẽ tình hình đã đến mức không còn chỗ để lui? Chẳng lẽ tất cả mọi người đang ép hắn rời khỏi Hạ Lệnh Mị? Chẳng lẽ, hắn nhất định phải cô đơn cả đời?
Mọi người trong Hạ gia đều hướng về nữ nhi nhà mình, cho dù là Triệu vương phi hay hoàng hậu, hay là phụ thân, người sinh ra Hạ Lệnh Mị, lúc này, ngay cả hoàng thượng cũng phải buộc lòng dạy hắn dùng cách tổn thương nhau, bọn họ đều chắc chắn Hạ Lệnh Mị sẽ không quay đầu lại, đều biết hắn cũng không bỏ xuống được bộ mặt của bản thân, lại càng biết rằng từ bảy năm trước, bọn hắn cũng đã đi vào bước đường cùng. Đằng sau mỗi câu dặn dò ân cần là khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của bọn họ. Dường như đang nói 'Tốn nhiều năm như vậy, sao ngươi vẫn có thể một mực khăng khăng như vậy?' hoặc là đang cười 'Uông đại nhân, ngươi là chính nhân quân tử, sao có thể bỏ được thể diện của công tử thế gia đây, vì là một nữ tử mà dẫm đạp lên tôn nghiêm của bản thân!' lại càng nhắc nhở hắn 'Buông tay đi, Hạ Lệnh Mị không xứng với ngươi đâu, buông nàng ra, ngươi cũng được tự do.'
"Không!" Từ sâu thẳm trong nội tâm, Uông Vân Phong phun ra từ này.
Một khi yêu người nào, hắn sẽ không dễ dàng buông tha. Hắn không có cha mẹ, không có người thân, nếu ngay cả Hạ Lệnh Mị, hắn cũng không có, hắn không biết chính mình sẽ thế nào. Mấy năm nay, lúc một mình hắn đối mặt với Uông phủ to lớn, ảo tưởng mình có dũng khí, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Hạ Lệnh Mị đang sống trong phủ đệ. Trong sự yên tĩnh, một nụ cười, yên tĩnh khẽ động, sợi tóc tung bay, váy áo rực rỡ, tiếng cười sang sảng qua lỗ tai, qua đôi mắt nhảy vào trong đầu hắn, dìu hắn trải qua đêm dài mênh mang.
Hắn, không buông tay, tuyệt đối không buông tay!
Cho dù, thật sự như lời hoàng thượng nói, dùng những âm mưu quỷ kế này, hắn cũng phải ôm Hạ Lệnh Mị vào trong ngực mình một lần nữa.
Bỗng nhiên, lại nghĩ tới cái gì, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Liễu Lệnh Mặc, hỏi sắc bén: "Thật sự là Triệu vương phi chỉ đi ngang qua?" Thật ra nàng cũng không coi trọng việc Lệnh Mị trở lại bên cạnh hắn, đúng không? Cho tới bây giờ, nàng vẫn cảm thấy bản thân quá yếu đuối, không có cách nào bảo vệ Hạ gia bọn họ, cho dù là nữ tử. Nàng... Cũng tới để chia rẽ hắn và Lệnh Mị, đúng không?
Uông Vân Phong không còn cách nào để tiếp tục im lặng, gần như là hùng hổ nhảy dựng lên ở trước mặt thiếu niên, chạy về phía hậu viện.
Lệnh Mị là của hắn, cho dù là người của Hạ gia cũng không thể cướp nàng đi.