Sáng sớm lúc tiếng chim hót vừa mới truyền đến, cách vách đã truyền đến tiếng vang đinh tai nhức óc, sau đó, Hạ Phân mang theo sự gấp gáp la lơn vọng lên bầu trời Nhàn Vân trang
"Can nương! Can... Nương..."
Hạ Lệnh Mị hoảng hốt ngẩng đầu lên, tựa như vẫn chưa có tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nàng quá mệt mỏi, cảm giác xương cốt toàn bộ đều rã rời thành từng khối, để vào nồi nin nấu chuẩn bị bữa tối.
Một bàn tay che lỗ tai của nàng lại, đem đầu của nàng ôm vào trong ngực, người bên cạnh nói khẽ: "Ngủ tiếp một lát đi, còn sớm."
Hạ Lệnh Mị mơ màng phản ứng với giọng nói, rốt cuộc không chịu được mệt nhọc, tiếp tục ngủ say.
Nàng hoàn toàn không có nghĩ qua, người bên cạnh là ai, tại sao lại ở trên giường với nàng, thậm chí, nàng cũng không có suy nghĩ, tại sao mình lại mệt mỏi như vậy. Ruốt cuộc đêm qua nàng đã làm gì? Cái gì mà thời gian nghỉ ngơi?
Nàng không cách nào tự hỏi, cũng lười tự hỏi.
Uông Vân Phong ôm cô gái trong ngực, chờ đến lúc tiếng kêu gọi bên ngoài càng lúc càng xa mới buông lỗ tai cô gái trong ngực ra. Nhìn bộ dạng nàng mệt mỏi không chịu nổi, rõ ràng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Hắn cũng rất mệt mỏi, nhưng mà tinh thần lại phấn khởi chưa bao giờ có.
Kéo cao áo ngủ bằng gấm, chịu hết nổi đem cằm chà lên đỉnh đầu nàng hai cai, cũng ngủ thiếp đi.
Bạch Tử trở mình từ trên xà ngang mái hiên, Hắc Tử từ trên một cây khác chịu không nổi bay đi, đem vạt áo nửa mở nửa cài của đối phương làm cho chỉnh tề lại, dạy baỏ hắn: "Đây là ngươi ngủ hay đánh nhau, làm cho quần áo lộn xộn cả lên."
Bạch Tử gãi ở trước ngực, chậc lưỡi: "Ta một đêm không ngủ, nghe cả đêm uyên ương đánh nhau xong. Không dễ gì ngủ trong chốc lát, lại còn mộng xuân."
Lông mày lạnh lùng của Hắc Tử run rẩy: "Ngươi dục cầu bất mãn?"
Bạch Tử lập tức uất ức nhào tới: "Nương tử, vi phu nhớ ngươi, hoan nghênh tới, thu..."
"Cút!" Một cái tát, đánh văng ra.
"Ai, cẩn thận một chút. Bạch Tử ngươi dám đem thuốc của Uông Đại Nhân đạp đổ, cẩn thận ta lột da của ngươi ra." Huỳnh Thạch từ dưới hành lang đi ngang qua, suýt chút nữa bị Tiểu Bạch từ trên trời rơi xuống đạp đổ, nhảy qua bên cạnh níu lấy vành tai của Tiểu Bạch kéo căng ra mắng.
Hắc Tử ở đỉnh đầu: "Nhỏ giọng chút, cô nương còn chưa dậy."
Huỳnh Thạch đi đến cửa cẩn thận nghe một hồi, nhìn chén thuốc Đông y còn nóng hổi trong tay, nhìn lại Tiểu Bạch không ngừng giãy dụa, bình tĩnh mà nói: "Thuốc này sẵn còn nóng thì uống đi, không thể lãng phí."
Hắc Tử trầm mặc nhìn nàng, nàng nhìn Tiểu Bạch.
Huỳnh Thạch một cước dẫm trên bụng Tiểu Bạch, một tay Hắc Tử nắm lấy cái mũi Tiểu Bạch, một tay búng càm của hắn, một chén đen đặc, nóng hôi hổi, thuốc đắng chát không chịu nổi, toàn bộ rót vào trong bụng Tiểu Bạch.
Cuối cùng, Hắc Tử khép miệng của hắn lại, ra dấu với Huỳnh Thạch: "Cô nương thích yên tĩnh."
Huỳnh Thạch hiểu được, dưới chân dùng sức, Tiểu Bạch còn chưa kịp cầu cứu cũng thì hồn đã đứt đoạn ngoài hành lang.
"A di đà Phật, Thiện Tai Thiện Tai."
Hắc Tử: "..."
Huỳnh Thạch vỗ tay: "Sau khi Phân thiếu gia tỉnh dậy suýt chút nữa ầm ỉ khiến cả Trang Viên phải loạn lên, hắn rõ ràng không biết cô nương ngủ ở cách vách, thật sự là ngốc nghếch."
Hắc Tử: "Cô nương nên để cho nó ngủ một mình ở sương phòng từ sớm rồi. Ở trên biển là không có cách nào khác, sau khi trở về nhà lại yêu chiều như thế thì nhất định không làm được."
Huỳnh Thạch liếc cười: "Phân thiếu gia có thể trở về Hạ gia hay không chuyện này còn chưa quyết định đâu."
"Phân thiếu gia họ Hạ."
"Nhưng cha của nó họ Uông."
Hắc Tử khoanh tay trước ngực: "Uông đại nhân chỉ là cha nuôi."
Huỳnh Thạch còn muốn cãi lại, dừng một chút, lại thở dài: "Chuyện của các chủ tử, cũng không tới phiên chúng ta nói, tất cả để mặc cho số phận đi." Nhắc tới Bạch Tử đang hôn mê bất tỉnh, tiêu sái xoay người,rời đi.
Bọn nha hoàn hộ vệ của Hạ Lệnh Mị nha ngược lại là lo lắng thật tâm vì nàng. Đã qua nhiều năm đau khổ như thế, cuối cùng đổi được lãng tử Uông đại nhân quay đầu, trong lòng mỗi người đều mừng thay cho Hạ Lệnh Mị, cao hứng rất nhiều lại bắt đầu bất an trong lòng.
Bảy năm, một người bình thường có bao nhiêu cái bảy năm?
Trong bảy năm, không nói số làm quan của Uông đại nhân trải qua nhiều sống gió, nhưng mà Hạ Lệnh Mị lúc đó cũng bấp bênh, liếm vết thương để sống. Ba năm thành thân kia, bọn họ đều cùng một chỗ, gian nan khốn khổ cũng đã trải qua. Nhưng sau khi bảy năm, bọn họ tách ra. Sau khi tách ra kia mỗi người bọn họ đều gian nan, bọn họ ai cũng không liên hệ đến ai. Trong bảy năm phát sinh nhiều chuyện không ít, giấu diếm nhiều lựa chọn cùng biến cố, đợi cho sau khi tình cảm hai người hoà hoãn, tất cả chân tướng bị che dấu sẽ dần nổi trên mặt nước, đến lúc đó, lại một câu ta hiểu được nổi khổ của ngươi là có thể giải quyết sao?
Người của Hạ gia không phải người ngu, người làm ở Hạ gia chuyện gì mà chưa thấy qua , càng không phải là người đơn thuần tin tưởng câu nói 'nhất dạ phu thê bách nhật âm' này.
Thực sự yêu,trên đời này sao có nhiều cặp vợ chồng bất hoà kia chứ.
Cuối cùng Hạ Phân cũng tìm về sân nhỏ, hơn nữa thấy được vẻ mặt Hạ Lệnh Mị còn mơ hồ từ trên giường ngồi dậy.
Hắn leo lên người mẫu thân, vạch đầu của nàng lên nhìn trái nhìn phải, giống như xác định được mẫu thân còn nguyên vẹn. Cuối cùng, chỉ vào dấu hồng nhạt trên cổ của nàng, hỏi: "Đây là cái gì?"
Hạ Lệnh Mị nghi hoặc sờ lên cổ, dùng ánh mắt hỏi Uông Vân Phong.
Bây giờ Uông Vân Phong đang chậm rãi uống thuốc, nghe vậy cũng đi tới gần nhìn dấu vết trên cổ của Hạ Lệnh Mị. Hắn biết, dấu vết này ở trên người Hạ Lệnh Mị thì có nhiều chứ không phải ít
"Muỗi cắn."
Hạ Phân nhanh chóng lay cổ áo của mình, duỗi ra cái cổ trắng nõn cho Hạ Lệnh Mị xem: "Can nương mau nhìn xem con có bị muổi cắn hay không?"
Sắc mặt tỉnh táo của Hạ Lệnh Mị lại ửng hồng, vô lực liếc nhìn Uông Vân Phong, thay con trai của mình kéo quần áo lại: "Có, Đợi chút mẫu thân lấy thuốc bôi cho ngươi."
Nha hoàn hộ vệ trong nhà nhịn không được trợn trắng mắt: Thật sự là phu xướng phụ tùy, nói lời bịa đặt đều không cần trao đổi. Trêu cợt con trai của mình, có hứng thú sao!
Đáng tiếc, bất kể là Uông Vân Phong hay Hạ Lệnh Mị đều treo một tờ giấy vô cùng chính trực trên mặt, lặng lẽ tỏ vẻ: Thật sự là muỗi cắn, các người nói có phải không?
Huỳnh Thạch quay đầu, Tụ Ngọc mím môi; Hắc Tử ở nóc nhà lau trường kiếm, a nha, ánh mặt trời thật tốt.
Tiểu Bạch đang ở đâu?
Hắn đã chết!
Hạ Phân đối với muỗi cắn cũng không giữ trong lòng, thoáng qua liền ôm Hạ Lệnh Mị gắt gỏng hỏi: "Sao đêm qua can nương không ngủ cùng Phân nhi?"
Hạ Lệnh Mị đỏ mặt, lại liếc về phía Uông Vân Phong một lần nữa.
Đối phương đã nhẫn nhịn không được vì hành vi làm nũng của Hạ Phân, nắm cổ áo Hạ Phân lên liền chuẩn bị kéo người xuống: "Bao nhiêu người, ngồi không ra ngồi, đứng không giống đứng. Đứng dậy!"
Hạ Phân vốn là làm cho Uông Vân Phong xem, ở đâu chịu nghe lời của đối phương, gắt gao bám ở cổ Hạ Lệnh Mị, rất có khí phách nói: "Ngươi lấy cái gì mà trong nôm ta, ta không quen ngươi." Còn thêm dầu vào lửa, "Can nương, hắn ức hiếp con, người giúp con quất hắn."
Uông Vân Phong cười nhạt: "Ngươi thật sự không biết ta?"
"Không quen nhau."
Hạ Lệnh Mị còn chưa kịp khuyên bảo, Uông Vân Phong mạnh cuốn lấy vòng eo ca Hạ Phân lên, đem tiểu báo kẹp dưới nách, đi vài bước đến trong viện
Mặt trời trên đỉnh đầu điềm tĩnh bò về hướng giữa trưa, mặc dù còn chưa đủ nhiệt liệt, đứng lâu cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy đau đầu hoa mắt choáng váng.
Uông Vân Phong là tàn nhẫn. Trước kia là quân tử dịu dàng như ngọc, sau khi thành Ngự sử chính là người lấy văn làm phương pháp quỷ kế đa đoan, người trong triều đơn giản không dám đắc tội.
Tánh tình Hạ Phân còn trẻ con, hôm qua bị Uông Vân Phong tính kế nho nhỏ vừa qua ngày đã quên sạch, bây giờ bị hắn kẹp trong ngực không nhịn được la to, giống như chính mình bị đối phương mang đến đoạn đầu đài. Đến khi, nó bị đứng dưới mặt trời gay gắt, người bị điểm huyệt, quần áo cũng lột sạch, cái vòi giống như cái mũi ở giữa hai chân ngang nhiên công khai trước ánh mắt của các nha hoàn tỷ tỷ, hắn oán giận, hắn khinh bỉ, hắn... Bị điểm huyệt rồi.
Uông Vân Phong để người ta đưa đến một cái bàn, một ghế đẩu, theo thứ tự sắp đặt Văn Phòng Tứ Bảo . Quyển Thư nhanh nhẹn mày mực, Uông Vân Phong đặt một chồng giấy trắng ở dưới có kẹp một tờ giấy ghi ba chữ Uông Vân Phong, rồi mới để bút lông lên cánh tay chỉ có thể nhút nhít của Hạ Phân, lạnh lùng mà nói: "Làm con của ta, không biết phải học. Này là tên của ta, ngươi ghi lại, ghi đến khi nào nhận biết thì dừng lại."
Hạ Phân há to miệng, nói không ra lời.
Mặt trời rất nóng, thân thể thật lạnh, gió thổi cái vòi nhỏ, chỉ có một chữ —— sướng!
Hạ Lệnh Mị rửa mặt xong thì thấy Hạ Phân lần lượt đem giấy bút vứt bỏ trong hậu viên, lúc đầu Quyển Thư còn nhặt lên hai lần, đến lần thứ ba cũng không để đến. Tự mình phía sau lau quạt ba tiêu, chỉ chốc bưng điểm tâm còn toả hương bốn phía đi qua trước mặt hạ Phân, lại một lát nữa lại bưng một thau nước rửa đi qua dưới ánh mắt của nó, lại một lát nữa, bưng một đĩa sứ đầy ắp đồ ăn đủ màu sắc, hương vị đi lướt qua cái mũi của Hạ Phân. Cuối cùng nhất, Quyển Thư cầm lấy một cái mông gà vui vẻ nhai đi nhai lại đi xung quanh hai vòng, đi...
"Dã tính của nó nếu đi thư viện Bạch Lộ sẽ chịu thiệt thòi, thừa dịp người còn ở đây ta dạy bảo trước, thuần hoá xong ngươi lại đưa nó đến thư viện đọc sách, để tránh thanh danh hai nhà ta và ngươi bị huỷ."
Hạ Lệnh Mị chịu đựng đau lòng: "Nếu nó vẫn không chịu ghi thì sao?"
Uông Vân Phong cười nói: "Thật sự không chịu ghi mới tốt. Giữa trưa có nắng gắt, buổi chiều có ánh nắng chói chang, đêm tối còn có muỗi, nửa đêm có gió mát, sáng sớm có gió lạnh, một ngày nó không nhìn ta, thì ở bên ngoài ngây ngốc một ngày; tạm thời không viết ra được tên của ta, vậy thì đói tạm thời; một khắc không nghe khuyên bảo, vậy hãy để cho hắn hiểu được, tất cả mọi người trên đời này không phải ai cũng cưng chiều nó, cưng chiều nó, dung túng nó."
Thật sự là người cha nhẫn tâm, còn có một đám tôi tớ nối giáo cho giặc.
Hạ Phân nước mắt ròng ròng, mẫu thân...
Hạ Phân là đau đầu. Nó có ý chí kiên định, càng có quyết tâm phản kháng kẻ địch, còn có sức lực đối kháng cực mạnh.
Tất cả phẩm chất của hắn đều dùng để chống lại sự chuyên chế của Uông Vân Phong, bá đạo cùng lãnh huyết vô tình.
Bọn nha hoàn đi qua, nhìn búp bê nho nhỏ đang ưỡn ngực đứng trên kỹ trà, trên tay nhuộm màu mực, cái trán đổ mồ hôi, cái đít béo ngậy phía sau bị phơi nắng, còn có gió thổi làm run cái vòi như cái mũi, bọn nha hoàn thẹn thùng, sợ hãi, che miệng cười trộm đi qua.
Cái mông đít nóng quá, nho nhỏ giống như có chút lạnh; đứng hơn một canh giờ, không có ăn điểm tâm bụng cũng bị đói đến réo gọi.
Nó đứng không vững càu càu móng vuốt, mắt liếc nhìn Quyển Thư đang ngồi hóng mát ăn trái cây bên hành lang, không nói gì. Bạch Nghiên vừa luyện công xong, từ sân nhỏ đi ngang qua, nhìn nó một lúc, tốt bụng cầm lấy bút lông để vào trong tay của nó, lúc này đây, Hạ Phân không có bỏ qua.
Không biết Huỳnh Thạch chui ra từ nơi nào, để thêm nước vào nghiên mực, mài mài, lại đút một ly trà cho nó, nhìn Hạ Phân bị phơi nắng đến chóng mặt, nghiến răng nghiến lợi, đau khổ vẻ ba chữ to, ghi một chữ thì chảy một giọt mồ hôi.
Hạ Lệnh Mị đứng ở một nơi bí mật gần đó, suýt chút nữa đem cắt đứt móng tay của mình.