Một trận khổ nhục kế của Uông Vân Phong, nhìn có vẻ dọa người, trên thực tế cũng không bị thương quá nặng.
Không lâu sau, đến tết Đoan Ngọ thì da thịt đều liền lại rồi. Hạ Lệnh Mị yên tâm, tập trung tinh thần thu xếp công việc trong tiểu viện. Nàng vốn là chuẩn bị dẫn Hạ Phân ra ngoài xem thuyền rồng chơi đùa, bận tâm thương thế của Uông Vân Phong cũng không có nhắc đến.
Uông Vân Phong bị Hạ Lệnh Mị ép nằm ở trên giường hai ngày, thuận đường đem những mệt mỏi tích lũy trong những ngày này đều quét sạch một lúc, lúc rảnh rỗi cùng triều đình họp các nước nhỏ cũng không có ngăn ra.
Trang Sinh bị hắn tính kế một phen, càng làm cho không thấy một bóng người. Ngược lại tửu quỷ ngồi một ngày, hét lớn muốn cùng Uông Vân Phong cụng rượu. Đúng lúc Quyển Thư bưng chén thuốc tiến vào, nhìn thấy bình rượu liền nhỏ nước miếng, xoa tay nói: “Ngươi là một hán tử giang hồ sao lại chuyên làm chuyện bỏ đá xuống giếng. Lão gia nhà ta da tróc bụng mở, một bầu rượu xuống toàn bộ đều gắn liền, lãng phí. Có loại người tốt bụng đến liều mạng này, đảm bảo uống cùng ngươi."
Tửu quỷ hào phóng, cũng không nhiều lời, trực tiếp để người ta lại đưa đến mười vò rượu, cùng Quyển Thư hai người ngồi trên mặt đất, mở rộng bụng bắt đầu uống.
Quyển Thư cùng Uông Vân Phong giống như vũ lực không tốt, ngày thường chỉ phụ trách hầu hạ bên cạnh, làm một chút chuyện hầu hạ của thư đồng bận việc, thỉnh thoảng mời lại một chút rượu thịt, thay lão gia cản rượu cản thịt cản mỹ nhân, độ lượng này tuyệt đối không phải hạng người nhìn bề ngoài có vẻ văn văn nhược nhược nhưng bắt nạt người. Nghiêm chỉnh để vò rượu xuống, sắc mặt thì đỏ, con mắt mơ màng, lại thêm một chút dáng vẻ ngây thơ.
“Tửu quỷ, ta cho ngươi biết, ta trước kia không phải đồng tử, chính là Thượng."
Tửu quỷ vững như bàn thạch, cũng vỗ vỗ bả vai của Quyển Thư: “Hắc hắc, tiểu ca ngươi giống ta, ta trước kia chính là hòa thượng uống rượu ăn thịt. Thời điểm ở miếu nhỏ thì uống trộm rượu, đến miếu lớn lại ăn vụng thịt, sau đó bị phương trượng phát hiện, ta liền chạy đến phòng bếp của An Quốc Tự, say rất nhiều ngày ở trên nóc nhà.
Quyển Thư nấc mộ cái: “An Quốc Tự tốt, thiên kim thế gia, tiểu thư nhà quan, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy công chúa, phu nhân, tiểu tử ngươi thật có diễm phúc.” Uống hai ba vò rượu, Quyển Thư đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, cả người dựa lên trên người tửu quỷ: “Nói, ngươi có phải phá sắc giới hay không?”
Tửu quỷ cũng mơ hồ ngà ngà say, nghe vậy mờ ám cười hắc hắc: “Ngươi biết cọng lông. Nói cho ngươi biết, những công chúa quận chúa này đều là giả bộ đoan trang, chim sa cá lặn cái đó đều là chó má.”
Quyển Thư lại lấy ra một vò rượu, mạnh uống hai hớp, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Sao vậy?”
“Thật ra cũng không làm càn, thì đứa con gái nhỏ bảy tám tuổi đâm chết một vị hòa thượng đang sống. Thủ đoạn này, khí thế kia, khà khà khà….”
“Hắn có nói dòng họ của tiểu nữ kia hay không?” Uông Vân Phong ngồi trên giường, đang ôm Hạ Phân ở trong ngực cầm tay ép nó viết theo bút pháp của hắn.
“Không có. Sau khi Quyển Thư dò xét, tửu quỷ đều chuyển hướng.”
Uông Vân Phong không có hỏi lại, phất phất tay cho ám vệ rời đi.
Hạ Phân ngồi trong ngực của hắn, dưới mông như có đinh nhỏ, xoay đi xoay lại không yên ổn. Vết thương của Uông Vân Phong chưa hoàn toàn lành lặn, cũng không nhắc nhở, có chỗ miệng vết thương của hắn một lần nữa vỡ ra, làm cho quần áo của hắn thấm máu ướt đẫm.
Tiết Đoan Ngọ, trời nóng cực kỳ, trong bụng Hạ Phân bốc hỏa, phía sau ẩm ướt tưởng là mồ hôi của hắn, đưa tay chùi một cái, cả bàn tay nhỏ đều là máu. Cái mũi nhỏ của nó nhạy bén ngửi ngửi, không tiếng động quay đầu lại quan sát ngực Uông Vân Phong.
Uông Vân Phong nắm tay của nó, hạ bút vẫn bình ổn như cũ, chỉ nói: “Chuyên tâm một chút.”
Hạ Phân không nghe, ngược lại đưa tay đến miệng vết thương của hắn dùng sức ấn, vốn tưởng rằng Uông Vân Phong sẽ đau đớn mà buông nó ra, đâu biết rằng đối phương rất cố chấp, càng bóp chặt nó ở trong ngực: “Hôm nay bút pháp của ngươi không sửa được, buổi tối cũng đừng nghĩ ra ngoài dạo chợ đêm.”
Hạ Phân buồn bực kêu hừ, nhận không ra ruốt cuộc đối phương có đau hay không, giằng co nữa ngày sau cũng bắt đầu ngoan ngoãn viết chữ.
Tay của Uông Vân Phong không giống với Hạ tướng quân. Lòng bàn tay của văn nhân thường lạnh, mười ngón tay thon dài, không có da thịt thô ráp cắt người, chỉ có ba ngón tay cầm bút có vết chai dày đặc, thoạt nhìn rõ ràng giống như là đốt cây tre, hơi lạnh, không hơi thở. Hai tay nhỏ của Hạ Phân nhìn có vẻ mũm mĩm, thật ra lòng bàn tay thô ráp, là đôi bàn tay nhỏ nắm qua binh khí lâu dài. Nhiệt độ cơ thể của quân nhân hơi cao, bị bàn tay lớn của văn nhân nắm chặt, có chút lạnh, có chút mềm, bàn tay lớn phủ lên bàn tay nhỏ, tự dưng cảm thấy có chỗ dựa, nổi lên tính khí đùa giỡn lại có chút lo lắng.
Cha con luyện chữ một chút liền tới trưa, gần đến giờ trưa thì buông tay để Hạ Phân tự mình luyện tập. Hạ Phân biết ầm ĩ với Uông Vân Phong là vô dụng, Uông Vân Phong lại càng không sợ đánh nhau, các loại biện pháp ngang ngược đùa giỡn đều thử, tất cả đều vô dụng, cuối cùng đành phải tạm thời phục tùng.
Đối với một binh lính mà nói, đổi một quân doanh giống như đổi một loại biện pháp sinh tồn. Hạ Phân hắn không sợ trời không sợ đất, phát bực cùng Uông Vân Phong tính toán.
Thời điểm mặt trời chậm rãi bò xuống núi cao, một lần nữa Uông Vân Phong thay đổi thuốc trị thương, một tay kéo Hạ Lệnh Mị, một tay bị Hạ Phân kéo, lảo đảo ra khỏi sơn trang.
Dọc đường đi, đúng lúc đụng phải võ lâm minh chủ Cửu Phương Hi. Dường như để tránh hiềm nghi Hạ Lệnh Mị đi vào trong xe ngựa, Hạ Phân hất tay Uông Vân Phong ra nhảy lên trên tuấn mã, suýt chút nữa cướp được roi ngựa để vứt bỏ Uông Vân Phong rời đi.
Từ trước đến giờ, người giang hồ cùng quan phủ là nước song không phạm nước giếng, nhưng Cửu Phương Hi tiếp nhận vị trí minh chủ võ lâm, ước chừng đã biết được minh chủ Hàn Nhất Phàm cùng Hạ gia có quan hệ, cũng không mở miệng chào với Uông Vân Phong, lạnh nhạt. Chào hỏi qua loa, liền cười nói: “Tối nay trong trang có chuẩn bị tiệc rượi đơn giản, Bổn Minh Chủ mời mọi người cùng đến chung vui, không biết Uông công tử có thời gian hay không?”
Uông Vân Phong ho khan một tiếng, tay phải đè xuống vị trí vết thương ở bụng, mặt mày trắng bệch: “Minh chủ cho mời, Uông mỗ tất nhiên đến sớm.”
Cửu Phương Hi gật đầu, có phần không toan tính liếc mắt nhìn Hạ Phân một cái, quay đầu lại rời đi.
Uông Vân Phong lên xe ngựa, nắm chặt hai tay Hạ Lệnh Mị: “Mọi thứ đều xử lý tốt rồi?”
“Ừ.”
“Vậy đi thôi, đừng vòng vo.”
Hạ Lệnh Mị chợt cười: “Được.”
Mười dặm xung quanh đều là sản nghiệp của Nhàn Vân sơn trang, muốn đi thôn trấn gần đây du ngoạn cưỡi khoái mã ít nhất cũng mất hơn nửa canh giờ. Từ xe ngựa nhìn xung quanh, cũng chỉ có âm thầm ngủ Quyển Thư cùng Bạch Nghiễn chạy ngựa, lại không còn người hầu. Cái mũi như dã thú của Hạ Phân đã sớm ngửi được nhiều hơi thở quen thuộc dọc theo đường đi, không chỉ có ám vệ của Uông gia cùng ảnh vệ của Hạ gia, thậm chí hộ tống hắn còn có nhiều võ sinh ẩn lấp xung quanh.
Hạ Phân rất ranh ma quỷ quái, lại được Hạ tướng quân cho người bảo vệ từ nhỏ đến lớn, biết mình đi nơi nào cũng không lo lắng lẻ loi một mình, nhưng tối nay tựa như có quá nhiều hộ vệ. Nó ngồi ngủ trên bụng Quyển Thư, không thể không biết xe ngựa xóc nảy, chỉ chốc lát sau đã đánh lên chim tước bay trên trời, không một chút lạ lẫm đánh chết, xe ngựa một đường chạy như bay mà qua, xung quanh là một vòng thi thể chim chết. Không bao lâu, liền thấy đao bay ở trên không gần xe ngựa, cuối cùng cầm được đầu trên của đao, nó bắn chết một con chim, phi đao rời thân thì cổ kêu một tiếng, có chút hương vị cáo mượn oai hùm.
Trấn Ngô gia , núi vây xung quanh, một con sông nhỏ làm trấn nhỏ tách ra làm hai, bên cạnh bờ cửa hiệu san sát. Bởi vì tới gần Nhàn Vân trang, xung quanh người giang hồ đi lại nhiều, làm cho thôn trấn vốn không có danh tiếng gì trở nên nổi bật náo nhiệt khác thường, đến ngày hội lại càng nhiều người đến người đi.
Sông ngòi, mùi rượu, cô gáixinh đẹp cùng người giang hồ lỗ mãng ngông cuồng hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Hạ Phân lần đầu tiên dừng lại ở thị trấn nhỏ, nhìn thấy náo nhiệt hoàn toàn không giống với ở biển, từ từ lộ ra tính tình trẻ con. Trông thấy có đứa trẻ ngồi ở trên lưng phụ thân, nó cũng không hỏi, tự nhiên bay lên lưng của Bạch Nghiên, nhanh chóng mở ra hai chân sai khiến đối phương mua này mua kia, trên tay còn cầm một bả thịt nướng ăn được nước miếng vắng tứ tung. Phía sau lắc lư giống như say rượu, Quyển Thư ôm vô số đồ ăn ngon, xa hơn ở sau là Uông Vân Phong cùng Hạ Lệnh Mị.
Hai người này chiến tranh lạnh gần mười năm, ngược lại hôm nay là lần đầu tiên dắt tay nhau du ngoạn trên đường phố.
Uông Vân Phong nhẹ nhàng xoa ngón tay của nàng, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng hàm chứa một chút vui vẻ nho nhỏ, thần thái nhàn hạ lại lộ ra một cỗ thỏa mãn. Hạ Lệnh Mị ở bên cạnh hắn, tư thái không còn kiêu căng cường hãn như trước kia, ngược lại trở thành phu nhân coi chồng như trời, thanh tao lịch sự mà cao ngạo.
Gió đêm mát mẻ, cây liễu trùng điệp, đèn đóm leo lét ở bên trong, nghiễm nhiên chính là một đôi phu thê ân ái do trời đất tạo nên, suốt dọc đường chọc không biết bao nhiêu người đỏ mắt.
Nhưng, hiện tại càng ngọt ngào, ngày xưa khổ sở lại càng dễ dàng hiện lên trong đầu.
Hạ Lệnh Mị đi tới đi lui bất chợt nói ra một câu: “Ta nhớ được có một năm, ngươi tìm đủ mọi cách trốn học chạy ra ngoài chơi. Ta nghĩ ngươi bị người khi dễ, vụng trộm đi theo, đâu có biết rằng ngươi vào Kim Ngọc Mãn Đường.”
Kim Ngọc Mãn Đường là cửa hàng nổi danh vàng ngọc của thành Bắc Định. Mỗi một năm cũng sẽ ra vật phẩm trang sức có kiểu dáng mới nhất, rất được các phụ nhân quan lại thế gia yêu thích. Nàng nói một lần Uông Vân Phong liền nhớ kỹ.
“Ta mua một cây ngọc trâm, hôm nay không phải là ở bên trong hộp trang điểm của ngươi sao?”
Hạ Lệnh Mị hừ: “Này đâu mua cho ta, ngươi là mua làm quà tặng sinh nhật cho Hạ Lệnh Ngọa, bị ta lấy về.”
Uông Vân Phong cười cay đắng. Năm đó, hắn đưa cho Hạ Lệnh Ngọa gì đó không ít, phần lớn đều bị Hạ Lệnh Mị nghĩ cách lấy đến tay mình.
Trấn nhỏ như này dù có cửa hàng vàng ngọc cũng không có đồ trang sức tinh xảo như thành Bắc Định. Uông Vân Phong nghĩ nghĩ, dẫn Hạ Lệnh Mị đến một cửa hàng thi họa, tìm chủ quầy muốn giấy bút tốt nhất, cái gì cũng không cần xem, đưa tay liền nhanh như bay phác họa dáng người một cô gái.
Trước mặt gò má trắng, vòng eo mềm dẻo, hồng tiên bay lên, một thân quần áo ở trong rừng trúc vũ động. Cô gái ở bên trong, sau lá trúc xanh đậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy sau bụi đất một nam nhân đứng yên chăm chú nhìn.
Tiểu nhị đi tới gần liếc mắt nhìn, nhịn không được tán thưởng vài câu, ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, kinh ngạc nói: “Cô gái trong bức họa không phải là phu nhân sao?” Dĩ nhiên nam nhân áo xám kia là Uông Vân Phong.
Lập tức liền dẫn tới mọi người vây xem, lại có thư sinh chua xót ngâm thơ: “Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bỗng nhiên quay đầu, người nọ lại ở dưới ngọn đèn tàn.”
Lời nói làm Hạ Lệnh Mị cũng nhịn không được đỏ mặt, chỉ hận từ nay trở đi sớm sớm chiều chiều, giống như hắn hạ bút có thần, có thể làm đối phương khắc sau trong lòng.
Một đêm này, Hạ Lệnh Mị cảm thấy mỹ mãn, Hạ Phân chống cái bụng tròn vo, Uông Vân Phong giống như đã quên ước hẹn với Minh Chủ Võ Lâmtừ lâu, mang theo vợ con cùng tiến vào khách điếm tốt nhất ở trấn nhỏ.
Đêm khuya thanh vắng, trời đen như mực.
Cửa sổ mở rộng ở bên trong, phi đao nhảy vọt thân mình tiến vào.
Trong sảnh, hai con mắt Khổng Tiên cùng Võ Sinh đã hiện lên tia sang khát máu, Hắc Tử và Bạch Tử một người dựa lên trên cửa sổ, một người đứng ở cửa, Bạch Nghiên một cước đánh cho người ngủ say như chết là Quyển Thư thức dậy, nhiều ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn đều dừng trên người Uông Vân Phong.
“Người đến, giết.”