Lúc Trương Nhu Sinh đến, Lâm Gia Trạch đang vui vẻ nói chuyện với Phạm Dụ.
Phạm Dụ bị y nhìn đến có hơi sợ hãi, nhanh chóng xua tay: “Từ sau khi Lâm Gia Trạch trở về đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.”
“Là em gọi Phạm Dụ ra, ba người chúng ta lâu rồi chưa tụ họp với nhau mà.” Lâm Gia Trạch ở kế bên cười nói, hôm nay cậu ăn mặc rất tùy ý, T-shirt đen càng làm người cậu gầy thấy rõ, lỗ rách trên quần jeans để lộ một chút vùng đùi, tóc tai bù xù, hai tai đeo đôi bông, giống như lại trở về bộ dạng của thời đại học.
Trương Nhu Sinh nhẹ nhàng hít thở, đeo lên một bộ dáng bình tĩnh cho mình, sau khi ngồi xuống thì tiện tay gọi một ly lục trà.
Ba người bọn họ là bạn cùng trường thời đại học, mà Lâm Gia Trạch và Phạm Dụ lại là bạn chung lớp, trước đại học năm hai, Trương Nhu Sinh và Lâm Gia Trạch nhiều nhất cũng chỉ là biết có một người như đối phương tồn tại thôi, cho đến khi Trương Nhu Sinh quen được Phạm Dụ trong đội bóng rổ, bọn họ mới thật sự quen nhau. Lâm Gia Trạch học khoa nghệ thuật, so với sự kiêu ngạo ra mặt của Phạm Dụ, thì cậu lại là phô trương trong lòng, càng giống với một nhà nghệ thuật vừa văn vẻ vừa thần bí, cậu rất ít khi nói chuyện cũng không tham gia xã đoàn nào, nhưng lại có thể nắm tay nam sinh khác quang minh chính đại đi ngang qua sân vận động. Lúc đầu Trương Nhu Sinh rất coi thường, cảm thấy người này đạo đức giả quá, nhưng y càng để ý thì tầm mắt lại càng không thể rời khỏi người đó, đối với y Lâm Gia Trạch chính là một khu vực mà y chưa từng biết, dù hiếu kì hay là bị hấp dẫn đi nữa, tóm lại y đã tiến vào rồi thì về sau không thể thoát ra được nữa.
Tuy Lâm Gia Trạch ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cực kì nhiệt tình và khao khát, Trương Nhu Sinh càng không cần nói, y khí thế bá đạo lại thường hay vô tình để lộ sự dịu dàng, nên luôn làm người khác không thể từ chối, hai người cứ như hai quả cầu lửa, vừa chạm nhau liền nhanh chóng lan rộng ra, trong hai năm cuối đại học đó, bọn họ quên hết tất cả mà chìm đắm trong đoạn tình cảm này, dường như không tách khỏi nhau bao giờ, cuối cùng đến cả Phạm Dụ cũng không chịu nổi mà phải tránh xa hai người họ ra.
Loại tình cảm rực lửa đó, khắc sâu đến nỗi lúc này Trương Nhu Sinh nhớ lại cũng sẽ giật mình đến run rẩy.
Có lúc y cảm thấy cuộc sống này của y sẽ không bao giờ được trải nghiệm tình yêu như vậy nữa, nó giống như ma túy làm người khác phát nghiện, rõ ràng biết là không chân thật, nhưng lại vẫn không nỡ buông tay.
“Xin lỗi… lần trước, tâm tình của tôi không tốt, bởi vậy nói chuyện có hơi sừng sộ chút.” Trương Nhu Sinh uống một ngụm trà, thông mát cổ họng rồi nói.
Lâm Gia Trạch có chút kinh ngạc nhìn y, một lúc sau mới cười trả lời: “Tâm tình của anh có khi nào mà tốt đâu?”
Trương Nhu Sinh nhất thời cứng họng, Phạm Dụ bên cạnh phì cười.
“Ha ha ha, vẫn là cậu hiểu cậu ta nhất!”
Trương Nhu Sinh nhìn vẻ mặt cười mà như không cười của Lâm Gia Trạch, trong lòng nhẹ nhõm không ít, nhớ lại Thẩm Mạt Văn bảo rằng phải đối xử tốt với đối phương, lúc dùng bữa không ngừng gắp thức ăn hay đưa giấy ăn cho cậu, khiến Phạm Dụ phải hô hào rằng “Đãi ngộ khác biệt quá mức”.
Không dễ gì đợi được đến lúc Phạm Dụ đi vệ sinh, y hít sâu một hơi rồi hỏi Lâm Gia Trạch: “Ừm… dạo này em rảnh không? Ba tôi kiếm được hai vé xem triển lãm tranh ở thành phố B, một mình tôi thì sẽ không đi xem mấy cái đó, chi bằng cùng đi xem đi? Tôi nhớ lúc trước em rất thích triển lãm tranh.”
Lâm Gia Trạch ngẩn người, nhanh chóng cúi đầu uống ngụm nước, vẻ mặt trông có hơi do dự: “Nhu Sinh, gần đây em mới vào làm công ty, có lẽ không trích thời gian ra được…”
Nửa ngày thôi mà cũng không trích ra được? Lồng ngực Trương Nhu Sinh thắt lại, nắm tay dưới ống tay áo nắm chặt, nhưng y vẫn cười, vờ như không để ý mà nói: “Vậy à? Vậy thì khỏi đi, tôi tặng vé cho người khác là được, dù sao tôi cũng không thích xem.”
Lâm Gia Trạch cúi đầu không nói gì, phần gáy hơi lộ ra khiến Trương Nhu Sinh có hơi muốn vươn tay ra để vuốt ve một chút.
“Nhu Sinh, chúng ta làm bạn bè không tốt hơn ư?” Cách một lúc, giọng nói nghèn nghẹn truyền đến.
Tay Trương Nhu Sinh vươn ra được nửa thì lập tức khựng lại.
“Làm bạn bè?” Anh cười khổ một tiếng, “Tiểu Trạch, sao em lại có thể yêu cầu làm bạn với một người vẫn chưa hết yêu em? Em muốn tôi sau này nhìn em ở bên người khác mà mặt không đổi sắc nói câu chúc phúc ư?”
Lâm Gia Trạch nghe thấy một tiếng ‘Tiểu Trạch’ liền run rẩy, kinh hoàng ngẩng đầu lên thì bị nét mặt giận dữ và kìm chế của Trương Nhu Sinh làm giật mình: “Em… em không có ý đó… nhưng em không thể ở bên anh…”
“Không thể ở bên tôi? Em thích người khác ư? Hay là rời xa nhau bao năm nay rồi em không còn tin tôi nữa? Lúc đó không nói không rằng mà rời đi rốt cuộc là vì sao…”
“Nhu Sinh! Em…” Lâm Gia Trạch đau khổ ôm mặt, có hơi suy sụp mà gầm: “Em không thể ở bên một người đàn ông! Sau này em đã được định là phải kết hôn sinh con, cho dù cả đời không kết hôn đi nữa ba mẹ em cũng sẽ không chấp nhận cho em ở bên một người đàn ông!”
“Tại sao?” Vẻ mặt Trương Nhu Sinh từ kinh ngạc dần dần chuyển thành nghi hoặc, “Em thích đàn ông mà… sao em có thể kết hôn được…”
“Phụ nữ cũng không phải không được… em…” Em là bi, câu này dù thế nào đi nữa cũng không thể nói ra được.
“Vậy tại sao em lại muốn ở bên tôi… rõ ràng em biết bản thân mình phải kết hôn mà? Nhưng tôi thật sự muốn mãi ở bên em.” Trương Nhu Sinh lẩm bẩm, có chút khó tin, “Chỉ cần ba mẹ em đồng ý thì được phải không? Để ba tôi dàn xếp với cô chú thì nhất định sẽ được…”
“Trương Nhu Sinh anh điên à?! Không phải tất cả mọi người đều chấp nhận đồng tính đâu!!”
“Nhưng tôi vì em mà mới trở thành đồng tính đây!! Cảm nhận của ba mẹ em quan trọng còn của tôi thì không quan trọng ư?!”
Tại sao, tại sao cậu lại không chịu đồng ý vì y mà cố gắng chỉ một chút thôi?
“Mẹ các cậu đang nói cái gì thế, cách xa vậy mà… còn…” Phạm Dụ vừa vào cửa lên thấy hốc mắt cả hai đều hơi đỏ lên, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng mà đứng tại chỗ, “Ờm… không có chuyện gì chứ? Tôi mới đi có một chút mà hai người đã bắt đầu ôn lại chuyện xưa rồi à?”
Trương Nhu Sinh kiềm chế mà thở dài một hơi, hai tay còn hơi hơi run: “Tiểu Trạch, tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi thật sự… quên đi, hai người tiếp tục đi, tôi về trước.”
Trong lòng y trống rỗng, không chút bực tức, cũng chẳng đau buồn, thậm chí không biết phải trưng vẻ mặt gì lên, y lái xe chạy vòng vòng không mục đích, cuối cùng vô thức ngừng dưới tòa lầu trong tiểu khu Thẩm Mạt Văn ở.
Y rất muốn đi lên uống ly trà, nói chuyện đôi câu với người đàn ông hòa nhã đó, cho dù có bị thằng quỷ nhỏ đu sau lưng đi nữa, y cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều, nhưng y không dám, y sợ bản thân thế này sẽ dọa họ sợ.
Y rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, nhắm mắt lại trong khoang xe tối tăm oi bức, cho đến khi mọi nhà trong tiểu khu đều tắt đèn, cuối cùng đều rơi vào bóng tối, y mới dập tắt điếu thuốc cuối cùng, khởi động xe lần nữa.
: Bi là viết tắt của từ bisexual, nghĩa là song tính luyến, người có cảm giác với đàn ông lẫn phụ nữ.